Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt

Chương 20




Biên tập: Mộ Vũ

Quan Tử Sơn nghiêng người liếc Tiểu Kiều một cái, rồi nhàn nhạt hỏi cô “Buổi chiều trong tiệm thế nào? Có bận lắm không?”

Tiểu Kiều cười hì hì “Cách của anh quả thật không sai, buôn bán bây giờ tốt hơn lúc mới khai trương rất nhiều! Giờ bận lắm nhưng em vẫn đối phó được, tay chân em nhanh nhẹn mà.” Chỉ có điều trong lòng Tiểu Kiều cảm thấy hầu hết khách hàng đều bị khuôn mặt Quan Tử Sơn hấp dẫn mà đến, ôi chao, cái thế giới chuộng ngoại hình!

Quan Tử Sơn gật đầu, trước khi buôn bán trong tiệm còn chưa tốt anh đã thuê Tiểu Kiều làm thêm, ngoài lí do mặt mũi của cô bé sáng sủa có thể tô điểm thêm cho tiệm bánh, còn do tay chân Tiểu Kiều cực kỳ nhanh nhẹn, cũng rất khỏe khoắn.

Không nói quá đâu, quả thật khỏe gấp ba lần các nữ sinh, có thể so sánh được với một người đàn ông bình thường!

Quan Tử Sơn im lặng liếc Tiểu Kiều một cái, nếu là một tên đàn ông hẳn sẽ rất giỏi.

Tối hôm đó khách hàng ít hơn ngày hôm qua một chút, hai người cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vì thế khi làm việc cũng nói chuyện câu được câu chăng.

Tiểu Kiều nhớ đến trai đẹp ngày nào cũng đến, liền chọc chọc eo Quan Tử Sơn “Anh đẹp trai mỗi ngày đều đến tiệm chúng ta mua bánh là vì sao mà đến vậy? Bạn trai cũ của anh sao? Người yêu thuở đầu?”

Tiểu Kiều vốn chỉ thuận miệng trêu đùa một câu, tuyệt đối không nghĩ đến Quan Tử Sơn lại gật đầu. Nhất thời cô kinh ngạc đến ngây người “Anh ấy thật sự là bạn trai cũ của anh?”

Mắt Quan Tử Sơn nháy một cái, cười nhẹ “Ừ.”

“Vậy vì sao lúc trước bọn anh lại chia tay?” Vẻ mặt Tiểu Kiều không tin tưởng “Anh ấy cao như vậy! Đẹp trai như vậy! Anh lại nhẫn tâm kiên quyết chia tay với người ta ấy hả!”

Quan Tử Sơn “…..Cậu ta đẹp trai thì anh không thể chia tay với cậu ta sao?”

“Là một người đam mê cái đẹp, em nói cho anh biết, phải, tuyệt đối không thể được.” Tiểu Kiều nói xong, bỗng nhiên dừng lại.

Nhưng vào lúc này, cô bé chợt nhớ đến lúc trước hình như Quan Tử Sơn từng nói anh đẹp trai kia là mối tình đầu của anh, có điều lúc ấy cô chỉ nghĩ rằng Quan Tử Sơn đang đùa mà thôi.

Lúc ấy cô còn trêu chọc hỏi vì sao hai người chia tay, nhưng anh không trả lời cô.

Sau đó Tiểu Kiều cũng dần dần quên mất chuyện này.

Cô do dự một chút rồi hỏi “Là anh chia tay với anh ấy hay anh ấy nói chia tay với anh?”

Quan Tử Sơn cười khẽ “Có gì khác nhau chứ?”

“Đương nhiên là khác, nếu như là anh, em muốn mãnh liệt lên án hành vi này của anh, nếu là người kia….” Tiểu Kiều không nói tiếp, nếu là người kia nói thì tức là Quan Tử Sơn bị đá, trái lại cô còn phải an ủi anh nữa.

Quan Tử Sơn nhíu mày lại “Là anh nói chia tay.”

“Vì sao?” Tiểu Kiều ôm vẻ mặt không hiểu “Anh ấy cao thế kia, đẹp trai, chân dài thế kia sao anh lại chia tay anh ấy?”

Quan Tử Sơn ngừng lại một lúc mới đáp “Thời trung học cậu ta không cao bằng anh.”

“Điều này sao có thể? Chẳng lẽ sau khi lên đại học anh ấy uống thuốc tăng lực? Nếu không sao cao được như vậy?” Tiểu Kiều càng không hiểu nổi, tuy rằng thời kỳ phát triển của nam sinh tương đối muộn, nhưng sau khi lên đại học còn cao lên được một đoạn dài, quả thật là không thể tin được. “Em càng tình nguyện tin rằng là do anh lùn xuống.”

Quan Tử Sơn thản nhiên liếc cô một cái “Em thử càng lớn càng lùn đi cho anh xem, nếu không làm được thì ngậm miệng sống đi.”

Tiểu Kiều yên lặng làm một động tác kéo khóa miệng lại, sau đó không nói nữa.

Sau khi đóng cửa, Quan Tử Sơn mở máy tính lên mạng, anh cũng sắp chuẩn bị xong lời kịch trong “Gặp quỷ”, còn thiếu vài đoạn nữa thôi. Thu âm một lát thì Tuyết Ủng Quan Sơn tìm anh.

[Tuyết Ủng Quan Sơn] Hôm nay em rất vui.

[Tuyết Ủng Quan Sơn] Từ bé đến lớn em luôn muốn có một người anh trai dịu dàng

[Tuyết Ủng Quan Sơn] Giống như anh vậy.

[Tuyết Ủng Quan Sơn] Làm anh trai của em đi ~ Anh~

Quan Tử Sơn trầm mặc một lúc, trả lời một câu.

[Canh Hạt Sen] Sinh nhật vui vẻ

[Tuyết Ủng Quan Sơn] Anh, đến lúc sinh nhật anh, em cũng mời anh một bữa nhé

[Canh Hạt Sen] Đến lúc đó rồi tính.

[Tuyết Ủng Quan Sơn] Vậy thì không ổn, anh được nhiều người thích như vậy, chắc chắn có rất nhiều người hẹn anh, em không hẹn trước, nhỡ không gặp được anh thì phải làm thế nào?

[Canh Hạt Sen] Còn hơn nửa năm nữa mà.

Quan Tử Sơn thật sự không biết phải nói sao, sinh nhật anh vào mùa hè, còn hơn nửa năm mới tới, ở đâu lại có người hẹn anh ra ngoài ăn cơm vào dịp sinh nhật trước tận nửa năm chứ!

[Tuyết Ủng Quan Sơn] Anh! Sinh nhật anh vào ngày 14 tháng 7 nhỉ?

[Canh Hạt Sen] …Ừ

[Tuyết Ủng Quan Sơn] Vậy em sẽ chuẩn bị quà tặng anh ~

[Canh Hạt Sen] …Ừ

Vừa nói đến chủ đề sinh nhật, Quan Tử Sơn liền có chút buồn chán tẻ nhạt. Anh không thích sinh nhật, nói chính xác ra, anh không thích ngày sinh của mình.

Mười bốn tháng bảy, là ngày quỷ môn quan mở ra trong truyền thuyết, tuy anh không mê tín nhưng hồi còn bé rất sợ những thứ này.

Quan trọng nhất là, trước kia Quan Tử Sơn từng nghĩ — có thể nào vì anh sinh vào ngày này nên mẹ anh mới không cần anh, nếu không vì sao mười mấy năm trời mẹ không trở về nhìn anh một lần nào?

Tuy bây giờ anh cũng biết suy nghĩ này có bao nhiêu nực cười, thế nhưng nhũng suy nghĩ từ nhỏ đến lớn không dễ dàng xóa bỏ, hơn nữa để cha và mẹ kế mừng sinh nhật cũng không hay ho lắm, cho nên từ sau khi trưởng thành anh rất ít khi tự mừng sinh nhật.

Chỉ có điều sau khi vào giới võng phối, anh cũng dần dần bắt đầu mừng sinh nhật với bạn bè trong giới và fan… Vậy có lẽ đó cũng là nguyên nhân anh thích giới này, cho dù mọi người chỉ là thăm hỏi xã giao, bản thân anh không mấy hăng hái với chuyện này, nhưng tận sâu trong lòng có lẽ anh vẫn mong ngóng có người thật tâm nhớ rõ.

Ngay khi Quan Tử Sơn như đi vào cõi thần tiên, điện thoại trong tay bỗng reo lên.

Trong căn phòng im lặng, tiếng chuông đột ngột của điện thoại kéo anh về với hiện thực, anh lắc lắc đầu, ném những suy nghĩ lung tung loạn xạ đi xa, nghe máy.

“Alo.”

Khi giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên, quả thật Quan Tử Sơn lắp bắp hoảng sợ. Bởi vì người gọi cho anh, lại là mẹ kế trước giờ chưa từng chủ động gọi đến.

Đương nhiên, anh cũng chưa từng chủ động gọi điện cho bà.

Quan hệ giữa anh và mẹ kế vẫn luôn thờ ơ lúng túng, mẹ kế đối xử với anh không tệ nhưng cũng không được tốt, tuy rằng ở trước mặt luôn cố đối xử công bằng với anh và em trai, nhưng Quan Tử Sơn không phải đồ ngốc, thật lòng và giả ý anh vẫn phân biệt rõ ràng.

“Dì ạ.” Quan Tử Sơn vẫn lễ phép xa cách gọi một tiếng.

Giọng nói của mẹ kế có hơi chán nản, cố giữ tinh thần hỏi tình hình anh bây giờ, nhanh chóng vào thằng chủ đề.

“Quan Tử Ngọ bỏ nhà đi bụi?” Anh sửng sốt một hồi lâu.

Sau khi cúp máy, anh vẫn ngây người, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Quan Tử Ngọ chính là em trai cùng cha khác mẹ của anh.

Trong mắt anh, tuy rằng anh và cậu nhóc hơi bất hòa với nhau, nhưng quan hệ anh em cũng tạm được, thành tích của cậu nhóc rất tốt, trước mặt cha mẹ rất chăm ngoan, tiêu biểu cho một cục cưng thông minh ngoan ngoãn.

Anh không ngờ, học sinh chăm ngoan như Quan Tử Ngọ cũng sẽ bỏ nhà đi bụi.

Nhưng khiến anh trăm triệu lần không nghĩ tới, lại càng không bao giờ ngờ đến cũng đã xảy ra.

Sau khi cúp điện thoại, anh không nói thêm gì thay quần áo, chuẩn bị chạy ra ngoài tìm người vào lúc nửa đêm.

Kết quả anh mới mở cửa, ở ngay cửa tiệm lại nhặt được em trai.