Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
“Hãy tin anh.”
Lâm Yến ngã thẳng vào người Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc bị dọa, bối rối dìu anh, “Lâm Yến!”
Lâm Yến bỗng thấy choáng váng, miệng vết thương trên người rất đau, anh mất khống chế ngã vào người Trình Thư Nặc, thật sự không có sức lực, lại sợ Trình Thư Nặc lo lắng, nên thấp giọng nói: “Không sao đâu, chỉ là hơi mệt thôi.”
Sao Trình Thư Nặc có thể tin tưởng được, eo Lâm Yến toàn là máu, ngay cả quần áo của cô cũng bị nhuộm đỏ, anh không chỉ đứng không vững mà nói chuyện cũng suy yếu vô lực.
Phó Duyên biết tình hình, thấy Trình Thư Nặc sợ tới mức trắng bệch, anh ta nhanh chóng nói: “Miệng vết thương đã được sơ cứu, vừa rồi tới nhanh quá, có lẽ bị rách rồi.”
Anh ta nhìn Giang Hạ, rồi nói với Trình Thư Nặc: “Anh sẽ cho người đưa bọn em đến bệnh viện trước.”
Trình Thư Nặc vội gật đầu không ngừng.
Lâm Yến lại khó khăn ngẩng đầu từ trên vai Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc lo lắng dìu anh, Lâm Yến vẫn khẽ lắc đầu, “Anh không sao đâu.”
Anh đứng thẳng lên, cũng nhìn về phía Giang Hạ, “Tổng giám đốc Giang, Hoàng Khải Bình đã tự thú, anh có biết điều này có nghĩa là gì không?”
“Lời anh ta nói có đáng tin không?” Giang Hạ xoay cổ tay, đối mặt với anh, “Luật sư Lâm à, cứ lấy bằng chứng ra đi, anh hắt nước bẩn linh tinh, tôi có thể kiện mày tội phỉ báng đấy.”
Lâm Yến được Trình Thư Nặc dìu, bởi vì đau đớn mà sắc mặt tái nhợt, giọng điệu trái lại bình tĩnh, “Anh cảm thấy bọn tôi không có bằng chứng sao?”
Vẻ mặt Giang Hạ ngạc nhiên, hỏi Phó Duyên: “Bằng chứng gì cơ? Đội trưởng Phó à, không phải là các anh hiểu lầm điều gì đó chứ?”
Anh ta dứt lời, cửa bị đẩy ra, Tôn Ngộ mang theo một đống người của cục cảnh sát tới, mấy người cũng kêu lên: “Đội trưởng Phó ạ.”
Phó Duyên nhìn về phía cửa, rồi nói với Tôn Ngộ đứng ở giữa: “Tôi đưa người quay về cục cảnh sát, cậu đưa luật sư Lâm đi bệnh viện, những người khác ở lại lục soát bằng chứng.”
Mọi người gật đầu.
Phó Duyên áp giải Giang Hạ ra ngoài, Giang Hạ rất phối hợp, không hề phản kháng một chút nào.
Tôn Ngộ đi qua nâng Lâm Yến, Lâm Yến vòng qua cậu ta, cũng không để Trình Thư Nặc dìu, anh đi lên trước, đuổi theo Giang Hạ ở đằng trước, “Đúng là tôi không có manh mối của vụ án nơ bướm, nhân chứng là Hoàng Khải Bình cũng không thể buộc tội anh được.”
Giang Hạ vô cùng rõ ràng điểm này, đây cũng là sự lo lắng của anh.
Giang Hạ cười, “Tôi vẫn chưa hiểu ý của luật sư Lâm lắm.”
Lâm Yến nói: “Tổng giám đốc Giang à, đối với vụ án của bố anh, và cả Giang Hành Chi, anh chắc chắn là anh trong sạch ư?”
Giang Hạ giả vờ lú lẫn, “Rốt cuộc là anh muốn nói gì?”
Sắc mặt của Lâm Yến rất nặng nề, giọng điệu vẫn bình tĩnh, “Quan hệ giữa anh và Hoàng Khải Bình bình thường, nhưng mối quan hệ giữa Giang Hành Chi và anh ta sẽ không đơn giản như thế. Anh ngẫm lại xem, sao kế hoạch không chút sơ hở của hai anh em các anh lại xuất hiện một nhân chứng được đây? Thậm chí còn biết mọi chi tiết của vụ án? Có phải trùng hợp quá rồi không?”
Giang Hạ không nói gì.
Anh ta cũng nghĩ không thông, chỉ có anh ta và Giang Hành Chi biết chuyện, sao bỗng nhiên lại nhảy ra một Hoàng Khải Bình? Chỉ có thể là Giang Hành Chi ngầm quấy phá sau lưng, Giang Hành Chi và anh ta, khi nghĩ tới chuyện sự việc đã bại lộ thì đẩy đối phương lên trước.
Lâm Yến nói tiếp: “Mấy năm nay anh im lặng, không phải lương tâm của anh trỗi dậy, mà là vì Giang Hành Chi đã chết, không có ai hợp tác với anh. Tổng giám đốc Giang à, ba năm trước đây, anh đẩy Giang Hành Chi ra làm kẻ chết thay, Giang Hành Chi không hai lòng với anh sao? Anh ra tay trước để chiếm lợi thế, chẳng lẽ Giang Hành Chi không có chiêu khác ư?”
Giang Hạ đi ở phía trước Phó Duyên, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, “Luật sư Lâm, rốt cuộc là anh muốn nói gì?”
Lâm Yến không đi nổi, anh cố gắng bước nhanh về phía Giang Hạ, thấp giọng nói bên tai Giang Hạ, “Hoàng Khải Bình và Giang Hành Chi đều đã bán đứng anh rồi.”
Giang Hạ vẫn không nhúc nhích nhìn anh, không rõ biểu cảm.
“Anh không tin đúng không?” Lâm Yến cúi đầu, ấn tay lên miệng vết thương trên bụng, “Với Hoàng Khải Bình, Hạ Thanh là mối đe dọa của anh ta, Hạ Thanh tự sát khiến anh ta không còn kiêng dè điều gì nữa, nhưng tổng giám đốc Giang à, anh ta sẽ không muốn mạng của tôi đâu.”
Trình Thư Nặc đứng cách mấy bước, cơ thể Lâm Yến không đứng vững, Trình Thư Nặc muốn đi lên, nhưng tất cả mọi người ở đây đều đứng yên, kể cả Phó Duyên cũng nghiêm mặt.
Giờ phút này Trình Thư Nặc biết Lâm Yến có chiến trường thuộc về riêng anh, cô chỉ có thể chờ đợi, vì anh mà phất cờ hò reo trong lòng.
Cuối cùng Giang Hạ cũng lên tiếng, hỏi nửa thật nửa giả: “Lâm Yến à, làm gì thế?”
Lâm Yến không nói gì.
Giang Hạ lại đi từng bước lên trước, anh ta thấy miệng vết thương rớm máu trên eo Lâm Yến thì giơ tay, dùng sức đè lên, “Nếu lần này tao có thể thoát thân…”
Lâm Yến đau đến mức môi trắng bệch, Giang Hạ dùng lực tàn nhẫn, vẻ mặt Lâm Yến đau đớn, Giang Hạ cũng không buông tay, tiếp tục nói: “Thì tao nhất định cũng sẽ khiến mày cảm nhận một chút, cái gì gọi là sống không bằng chết…”
Anh ta nói xong thì nhìn về phía Trình Thư Nặc cách đó mấy bước với vẻ tham lam.
Lâm Yến nghe hiểu ẩn ý của anh ta, anh bất chợt giơ tay, túm áo Giang Hạ, vung nắm đấm.
Rất nhanh thì hai người đã quấn vào nhau, Phó Duyên thấy tình hình không ổn, trực tiếp kéo Giang Hạ sang bên cạnh mình, còng tay anh ta lại.
Giang Hạ cười nhạo, “Đội trưởng Phó à, tôi đâu phải là tội phạm của anh đâu.”
Lâm Yến đứng hơi chật vật, Trình Thư Nặc đã vọt tới trước mặt anh, “Có sao không anh?”
Lâm Yến không đáp mà đẩy cô ra, đi tới bên cạnh Giang Hạ, “Phó Duyên, lục soát cẩn thận căn biệt thự này cho tôi, Hành Viễn đóng cửa, Giang Hạ bán hết mọi thứ rồi, biệt thự Thanh Viễn thì vẫn luôn giữ đến bây giờ.”
Sắc mặt của Giang Hạ lạnh lẽo.
Lâm Yến cười lạnh: “Thật ra còn một con đường nữa, tổng giám đốc Giang à, anh có muốn trở thành Tôn Chí Thành thứ hai không?”
Nghe một câu này, Tôn Ngộ vẫn luôn im lặng nhìn về phía Lâm Yến, ngừng hai giây, rồi lại nhìn về phía Phó Duyên.
Ý trong lời này của Lâm Yến rất rõ ràng.
Tôn Ngộ không dám gật bừa, ai ngờ Phó Duyên lại áp giải Giang Hạ ra ngoài, “Tổng giám đốc Giang à, bây giờ anh cũng không phải là người điều hành của Hành Viễn, bây giờ xử anh cũng chỉ đơn giản như gi3t ch3t một con kiến mà thôi.”
“Tôi cũng không phải kiểu người chỉ biết làm việc theo quy tắc như đội trưởng Phó, đối với loại người như anh, thì nên dùng chút thủ đoạn, còn bằng chứng ấy à, cố gắng là có được thôi.”
Giang Hạ mím chặt môi, cổ tay ngọ nguậy mấy cái, tiếng còng tay vang lên.
Lâm Yến nhìn anh ta đi về phía trước, lòng bàn tay Trình Thư Nặc toàn là mồ hôi lạnh, cô đi lên dìu Lâm Yến, “Em đưa anh đến bệnh viện nhé.”
Lâm Yến nhìn Trình Thư Nặc như đang an ủi, “Không sao đâu.”
Trình Thư Nặc biết Lâm Yến không thể nào không sao được, đành phải dịu dàng cầu xin anh, “Đi bệnh viện đã, có được không anh?”
Lâm Yến nhìn Tôn Ngộ ở đằng sau, “Nhờ cậu trông nom một lúc nhé.”
Tôn Ngộ gật đầu với anh, Lâm Yến cúi đầu giải thích với Trình Thư Nặc: “Anh và Phó Duyên về cục cảnh sát với nhau, em về với Tôn Ngộ trước nhé, ở nhà chờ anh.”
…
Nhóm người đi tới cửa biệt thự, sắp sửa tách ra.
Trình Thư Nặc thấy sắc mặt Lâm Yến ngày càng khó coi, cô cố chấp chặn trước người Lâm Yến, “Không được đi!”
Lâm Yến khẽ vỗ bả vai Trình Thư Nặc, “Thật sự không sao đâu, tiểu Nặc à, em về với Tôn Ngộ trước đi, chờ chuyện bên này giải quyết xong thì anh sẽ tìm em.”
Mắt Trình Thư Nặc đỏ lên, miệng vết thương của Lâm Yến vẫn còn chảy máu, “Bây giờ ngay cả bản thân mình mà anh còn không lo được thì lo người khác làm gì chứ!”
Giang Hạ đã bị áp giải lên xe cảnh sát ở phía trước, Phó Duyên đứng bên cạnh xe nhìn qua đây, Lâm Yến cố chấp chịu đựng, thẳng thắn chân thành nói: “Chừng nào vụ án còn chưa được giải quyết thì anh không thể nào yên tâm được, em để anh đi đi, có được không?”
Sao Trình Thư Nặc có thể không hiểu được chứ, nhưng tình hình trước mắt của Lâm Yến, rõ ràng là ốc còn không mang nổi mình ốc*.
(*) Chuyện của mình còn không lo nổi.
“Lâm Yến, chúng ta tới bệnh viện trước đi.”
Cô không muốn hiểu cho anh, để Lâm Yến rời đi như thế thì sao cô yên tâm được.
Phó Duyên ở đằng trước sắp lên xe, Lâm Yến đi thẳng tới chỗ Tôn Ngộ, giọng điệu cứng rắn: “Tôn Ngộ, cậu đưa tiểu Nặc về giúp tôi.”
Nói xong anh chạy về phía trước, nhưng vết thương trên người anh rất nghiêm trọng, tư thế chạy của anh rất kỳ quái, mới đi vài bước đã dừng lại.
Lâm Yến lên xe cảnh sát của Phó Duyên, ô tô chậm rãi chạy đi.
Tôn Ngộ sắp xếp một nhóm người phong tỏa biệt thự, rồi nói với Trình Thư Nặc: “Tôi đưa chị về.”
Trình Thư Nặc sửng sốt, rồi kéo cửa xe ra.
Tôn Ngộ ngồi trên ghế lái, ô tô chạy ra khỏi biệt thự Thanh Viễn.
Phía trước chính là ngã tư, Trình Thư Nặc nói: “Đi theo Lâm Yến.”
Tôn Ngộ rõ ràng là khó xử, “Chị có đi cục cảnh sát cũng vô ích thôi.”
Trình Thư Nặc nói với giọng điệu không được xía vào: “Cậu không đưa tôi qua cũng được, tôi có thể xuống xe rồi tự gọi xe qua.”
Tôn Ngộ hiểu Trình Thư Nặc, cô đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Tôn Ngộ đổi hướng, đuổi kịp xe cảnh sát ở đằng trước, Trình Thư Nặc hỏi: “Mấy cậu bắt được Hoàng Khải Bình rồi sao?”
Tôn Ngộ dừng hai giây, rồi lắc đầu: “Chậm một bước, để anh ta chạy mất rồi.”
Trình Thư Nặc cảm thấy chỗ nào đó sai sai, “Ngay từ đầu cậu đã biết là Hoàng Khải Bình không sao rồi à?”
Tôn Ngộ vẫn lắc đầu, “Mới biết, người của bọn tôi đã thu thập được dấu vân tay của Hoàng Khải Bình ở chỗ chị, không có thứ gì khác, anh ta rất cẩn thận.”
Trình Thư Nặc nhíu mày, “Tại sao anh ta lại muốn tới tìm tôi? Lâm Yến nói anh ta đã tự thú rồi mà.”
Tôn Ngộ rõ là ngẩn ra, cậu ta nhìn nghiêng qua Trình Thư Nặc, “Tự thú ư? Chuyện khi nào thế?”
Trình Thư Nặc thấy cậu ta bất ngờ thì liếc mắt nhìn xe cảnh sát ở phía trước, “Chẳng phải bảo là Hoàng Khải Bình đã tự thú rồi sao? Lâm Yến và đội trưởng Phó đều nói thế mà.”
Sau khi sự khiếp sợ qua đi thì Tôn Ngộ thấy hơi buồn cười, “Sao anh ta có thể tự thú được chứ, hành vi phản trinh sát tốt như thế, sao mà tự thú được.”
Trình Thư Nặc không nghĩ ra được, Lâm Yến và Phó Duyên quả thật đã nói là Hoàng Khải Bình đã tự thú rồi mà nhỉ.
Cân nhắc một hồi lâu, Trình Thư Nặc lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lâm Yến, cuộc gọi vừa được kết nối thì giọng nam quen thuộc truyền tới, “Sao thế?”
Trình Thư Nặc nhìn xe cảnh sát ở phía trước, “Hoàng Khải Bình tự thú rồi hả anh?”
Lâm Yến im lặng, rồi nói: “Xem như là vậy.”
“Sao lại xem như?”
Trình Thư Nặc căng thẳng nói: “Anh có chắc không? Em tới tìm anh là bởi vì Hoàng Khải Bình tới tìm em, anh ta nói cho em biết là anh đang ở biệt thự Thanh Viễn, để em tới gặp anh lần cuối.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng cô cũng run lên.
Lâm Yến cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh dịu dàng an ủi, “Em hãy tin tưởng anh, đều sẽ được giải quyết, đừng lo…”
Anh nói xong lời cuối cùng thì đột nhiên ngưng bặt.
Cùng với đó là tiếng còi kịch liệt ở phía trước, Trình Thư Nặc ngẩng phắt đầu lên, rồi thấy một chiếc container màu xanh lao thẳng tới chiếc xe cảnh sát cách mấy chục mét.
- -----oOo------