Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Chương 70




Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Sợ vợ.”

Lâm Yến đưa Trình Thư Nặc đến Duy Á đi làm.

Ô tô dừng trước cửa tòa nhà hành chính, Trình Thư Nặc đang định đẩy cửa xuống xe thì Lâm Yến lại khóa cửa xe lại trước khi cô mở ra.

Trình Thư Nặc quay đầu nhìn về phía ghế lái, ánh mắt dừng một giây, rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ, “Sắp không kịp rồi, chiều nay em còn có hai cuộc họp nữa.”

Lâm Yến tiến tới trước mặt Trình Thư Nặc, kéo cô vào lòng, “Có chút có lỗi với em.”

Trình Thư Nặc rất bất đắc dĩ, giơ tay lên vỗ nhẹ lưng anh, “Sao lại có lỗi với em?”

Lâm Yến sờ mặt cô, thấp giọng nói: “Lần này kết hôn qua loa quá, chưa đưa em được cái gì cả.”

Sao Lâm Yến lại không rõ cho được, ngoài giấy chứng nhận kết hôn, thì anh chưa chuẩn bị gì cả, cũng chưa đưa Trình Thư Nặc cái gì, hoa tươi, nhẫn, cầu hôn, ảnh cưới vân vân, những thứ con gái thích, khát khao, thứ anh muốn cho Trình Thư Nặc chính là sự gánh vác nên có mà một người đàn ông dành cho người phụ nữ mà mình yêu thương.

Thật ra anh cũng sợ, sợ Trình Thư Nặc sẽ rời đi một lần nữa.

Thực ra cô gái của anh rất ngốc, anh thậm chí còn chưa cầu hôn chính thức, Trình Thư Nặc đã ngốc nghếch đồng ý với anh.

Vừa rồi ở cục dân chính, anh rất căng thẳng, cũng lo là Trình Thư Nặc sẽ đổi ý, nhưng chờ đến khi hoàn tất thủ tục, vào khoảnh khắc khi cầm giấy chứng nhận kết hôn đó, lòng anh lại lặng nề, nặng tựa núi.

Anh không chỉ là một cá nhân, anh còn là người đàn ông của Trình Thư Nặc, sau này không chỉ sống vì chính mình, mà cũng phải sống vì Trình Thư Nặc nữa.

Nghe anh nói thế, Trình Thư Nặc nở nụ cười, cô véo mặt Lâm Yến, có chút khí phách nói: “Cái gì mà chưa cho em gì cả chứ? Chẳng phải luật sư Lâm đã cho em bản thân anh rồi đó sao.”

Đáy mắt Lâm Yến cũng có nét cười, “Em hiểu thế cũng được.” Con ngươi anh di chuyển, giọng nặng nề, “Đúng là anh thuộc về em, vợ à.”

Thấy anh phối hợp, tâm trạng của Trình Thư Nặc sáng bừng, nhướng mày nói: “Đúng vậy, luật sư Lâm chẳng khôn khéo chút nào, trước kết hôn cũng không ký hợp đồng tài sản trước hôn nhân, không sợ em lừa tiền của anh, rồi ly hôn hả?”

Lâm Yến nghe thấy chữ nào đó thì cắn môi Trình Thư Nặc như trừng phạt, “Sẽ không ly hôn, anh đã nhờ cậy em rồi, cả đời cũng sẽ không ly hôn.”

Anh vén tóc cô ra sau tai, giật mình nghĩ tới điều gì đó, rồi lại bổ sung: “Nếu anh chết, em có thể tìm người khác, đừng chờ anh.”

Trình Thư Nặc “phi” mấy tiếng liên tục, cô tức giận lườm Lâm Yến, “Nói linh tinh gì đó, chúng ta sẽ bên nhau đến lúc bạc đầu, cũng sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Lâm Yến nhìn cô, khẽ nở nụ cười hiếm thấy, “Ừ, cũng sẽ con cháu đầy đàn.”

Trình Thư Nặc cũng cười, con ngươi sáng trong, tựa như vì sao tô điểm.

Lồng nguc Lâm Yến ngập tràn kích động, anh nhìn cô gái trong lòng, một lúc lâu sau, khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười, nói với sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Anh sẽ đối xử tốt với em.”

“Anh sẽ đối xử tốt với em, vợ à.”

Anh lặp lại thêm một lần, giọng thấp mà chậm rãi, vừa chân thành vừa thẳng thắn.

Trình Thư Nặc biết lời hứa hẹn lần này của anh, cô nở nụ cười xán lạn, đè trán anh, “Anh vẫn luôn rất tốt với em.”

“Lâm Yến à, có thể anh không biết, lần đầu tiên gặp anh thì em đã muốn lấy anh, có thể có hôm nay, cũng là niềm vinh dự của em.”

Trình Thư Nặc nhắm mắt lại, nhớ tới năm đó, vào học kì một của năm ba cô và bạn cùng phòng chọn môn học thuộc khoa luật.

Tuần khai giảng thứ ba, đúng giờ đi học như ngày thường, cô ngồi ở dãy cuối cùng, cúi đầu đọc tiểu thuyết.

Cho đến khi tiếng của người giáo sư già thong thả truyền tới, “Tiết này để đàn anh của mấy cô cậu dạy, mọi người nghe cẩn thận, phải nhớ ghi chú đấy.”

Người giáo sư già rất chuyên nghiệp, ông bị cảm, âm thanh khi nói chuyện rất khàn, cũng không rời đi trước mà ngồi xuống vị trí còn trống ở dãy thứ nhất.

Trình Thư Nặc không coi đó là chuyện gì quan trọng, cô và bạn cùng phòng chỉ chọn môn này để tích lũy tín chỉ, hình thức thi cũng là viết bài luận cuối khóa như thường, không mất điểm danh, luận văn viết nghiêm túc một chút, thì chắc chắn sẽ qua được.

Không tới một lát, một âm thanh mát lạnh truyền tới từ phía xa xa, “Chào mọi người, tiết học hôm nay tôi sẽ dạy thay giáo sư Từ, mọi người có thể giở tài liệu học đến…”

Anh vừa dứt lời, thì trong lớp học đều là tiếng bàn tán, hàng phía trước là sinh viên nữ của khoa luật, kích động làm ầm ĩ: “Đệt! Đàn anh Lâm! Giáo sư Từ cũng quan tâm quá! Lại có thể để đàn anh Lâm dạy chúng ta!”

Cô gái ngồi phía bên tay phải của cô ấy hùa theo ngay lập tức, “Đã lâu rồi mình không gặp đàn anh ở khoa! Mình còn tưởng rằng sẽ không được gặp nữa đấy!”

Trình Thư Nặc nghe đến đó thì mới nhớ ra, đại học An Thành có vài người rất nổi tiếng.

Một trong số đó chính là đàn anh Lâm trong lời mấy cô gái ở phía trước, là sinh viên xuất sắc* của khoa luật, đại diện nhóm sinh viên ưu tú, cũng là hot boy số một của khóa.

(*) 高材生:/Cao tài sinh/: Là chỉ người thông qua sự nỗ lực ở những phương diện nào đó đạt được thành tích vượt trội. Đặc biệt là trong vấn đề học tập. “Cao tài sinh” không nhất định phải thông minh, không nhất định phải có thiên phú, nhưng chắc chắn phải trải qua sự cố gắng nỗ lực để đạt được thành tích. Có ý nghĩa đã trở thành “nhân tài”. (Cre: ttlh2013.wordpress.com)

Nhưng cô vẫn luôn không có cơ hội để gặp.

Trình Thư Nặc tò mò, thờ ơ ngước mắt, nhìn thấy một bóng dáng gầy gầy, mặc sơ mi trắng, cầm phấn trắng, viết tên mình lên bảng đen.

Chữ của anh rất đẹp, hai chữ Lâm Yến, ngay ngắn chỉnh tề, có góc có cạnh, rất khí phách.

Ánh mắt của Trình Thư Nặc dừng trên hai chữ đơn giản, chàng trai trên bục giảng đã xoay người, anh để phấn lại vào giá, khẽ phủi tay, cầm cây thước màu đen, âm thanh mát lạnh lại truyền ra.

Trình Thư Nặc không nghe rõ lắm anh đang nói gì, tiếng tim đập đã che giấu mọi âm thanh bên tai.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy một chàng trai gọn gàng như thế, tóc hơi ngắn, da rất trắng, đường nét khuôn mặt thanh tú, đuôi mày cũng lạnh nhạt, Trình Thư Nặc không hiểu vì sao một chàng trai chỉ mới hơn hai mươi mà đôi mắt đó đã sắc sảo như thế, ánh mắt lại tĩnh lặng như thế.

Mùa hè đó rất nóng nực, chiếc quạt trên đỉnh đầu xoay vòng.

Trình Thư Nặc nhìn anh không dời mắt, giọng anh không dao động, vẻ mặt cũng lạnh nhạt, thường chuyển slide, cũng sẽ xoay người cầm phấn viết mấy chữ mấu chốt lên bảng đen.

Tấm rèm trên bục giảng không được kéo vào, vào buổi chiều ánh mặt trời kéo ra một dải sáng tinh tế rọi xuống bậc thang trên bục, cũng có gió chiều thổi vào từ phía cửa sổ, phất tóc mái bên tai người ấy lên, khi anh xoay người, góc áo cũng hơi bay lên.

Trình Thư Nặc không biết phải hình dung tâm trạng của khoảnh khắc đó như thế nào, trước đây cô cũng không tin vào cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng vào khoảnh khắc khi nhìn thấy Lâm Yến, tim cô đập rất nhanh, nhanh đến mức dường như một giây sau sẽ vọt ra, bối rối, cũng mang theo sự hưng phấn khó nén.

Trình Thư Nặc nhìn yết hầu của chàng trai trượt lên trượt xuống vì nói, vào giây phút đó,  cô nhìn thấy từng chùm pháo hoa xán lạn nở rộ trong đầu, cô gái vì yêu mà như thiêu thân lao vào lửa, bắt đầu từ giây phút đó, đã là cam tâm tình nguyện.

Một tiết học nhanh chóng kết thúc, Trình Thư Nặc kiểm soát tiếng tim đập, ép mình bình tĩnh một chút.

Cô chọc cánh tay bạn cùng phòng, thấp giọng nói: “Toi đời, mình rung động rồi.”

Ai ngờ chờ cô nói xong thì nghe thấy chàng trai trên bục giảng dùng giọng điệu không chút dao động nói: “Dãy cuối cùng, bạn nữ vừa nói chuyện đó, bạn đặt câu hỏi đi.”

Trình Thư Nặc sửng sốt, cô nhìn xung quanh một vòng, rồi chỉ vào mình một cách không chắc chắn, “Em…em sao ạ?”

Khuôn mặt của chàng trai đứng trên bục không hề thay đổi, chỉ nói: “Đúng vậy.”

Trước khi Trình Thư Nặc đứng lên trả lời câu hỏi thì hung hăng chọc cánh tay của bạn cùng phòng, “Đàn anh gọi mình! Anh ấy hỏi gì thế! Mình sắp điên rồi!”

Bạn cùng phòng vô tình đẩy tay cô ra, “Đợi lát nữa rồi hẵng điên, trả lời câu hỏi trước đi!”

Trình Thư Nặc kích động gào khóc, “Chết rồi chết rồi, bây giờ đầu óc mình trống rỗng, không nghe thấy gì hết.”

Cô đã cố hết sức thấp giọng, nhưng vẫn tạo nên chút xôn xao trong phạm vi nhỏ.

Việc này chỉ xảy ra trong tích tắc, rất nhanh thì cô đã đứng thẳng tắp, nghiêm túc nhìn slide, suy nghĩ, rồi lại nhìn bảng đen, ra vẻ bình tĩnh: “Em chuẩn bị xong rồi ạ, đàn anh hỏi đi.”

Khi đó Lâm Yến học năm tư, phần lớn thời gian cũng không ở trường, mà đã bắt đầu dốc sức làm việc ở văn phòng luật, anh được vị giáo sư đánh kính mời về trường, ăn mặc rất chỉnh chu, áo sơ mi và quần âu màu đen.

Có điều anh của khi đó, tuổi còn trẻ, tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng cũng sẽ không mang đến cho người ta một cảm giác áp lực quá mạnh mẽ.

Lâm Yến nhìn về phía sau của giảng đường, âm thanh từ cây thước trong tay vọng tới, vẫn bình thản, “Câu hỏi vừa rồi của tôi là, các bạn có còn câu hỏi nào không, không phải là tôi hỏi, mà là để bạn hỏi tôi.”

“Hỏi gì cũng được sao ạ?”

“Ừ.”

Trình Thư Nặc cũng không nhìn slide, cô nhìn Lâm Yến không chớp mắt, rồi nghiêm túc nói: “Đàn anh à, tỷ lệ sinh viên luật độc thân rất cao, tỷ lệ ly hôn cũng rất thấp, nghe nói bị các anh quấn lấy, nếu ly hôn thì ngay cả cái qu4n lót cũng có thể phải bồi thường…”

Cô nói được một nửa, cảm thấy dùng từ không lịch sự, nên sửa lại: “Nếu ly hôn thì sẽ tay trắng, anh cũng là người như thế hay sao ạ?”

Khoảng thời gian đó cô rất có hứng thú với cung hoàng đạo, một là không làm, dứt khoát một là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng, cô hơi dừng, rồi lại nói: “Nhìn ngoại hình, có vẻ anh đang độc thân nhỉ? Cung Xử Nữ phải không ạ? Trùng hợp quá, em cũng đang độc thân!”

Cô hỏi xong, cả phòng học im lặng trong nháy mắt, giây tiếp theo, tất cả đều là tiếng cười, ngay cả người giáo sư già nghiêm túc của khoa luật cũng liếc về phía cô sinh viên đặt câu hỏi ở xa xa, rồi lại nhìn trò cưng mà mình tự hào bằng ánh mắt như đang nhìn tai họa, một lát sau thì đỡ kính nở nụ cười.

Mà ngay lúc đó Lâm Yến đã nói gì ấy nhỉ, Trình Thư Nặc mếu máo, cô mở mắt, đè nén kí ức, đẩy Lâm Yến ra ngoài, “Không nói nữa, em đi làm đây.”

Lâm Yến cũng không quá đáng, anh hôn lên trán cô, “Tan làm sẽ tới đón em.”

Có qua có lại, Trình Thư Nặc cũng chạm môi anh, “Được, chờ chồng đón em về nhà.”

Lâm Yến lại bị cô chọc cười, ôm người vào sát hơn, kì kèo một hồi, rồi mới thả cô đi.



Trình Thư Nặc quả thật rất bận, vào buổi chiều trước khi họp, di động hiện một tin nhắn, là Lâm Yến, hỏi cô muốn ở chỗ nào.

Tình huống hiện tại là hai người đều có chỗ ở của mình, nhưng nếu đã đăng kí kết hôn rồi thì tất nhiên phải ở cùng nhau, chỗ có điều kiện tốt nhất chắc chắn là nơi ở hiện tại của Lâm Yến, là hàng xóm với cậu ấm như tên Tống Diệc Dương thì sao điều kiện có thể không tốt được.

Tiểu khu mà Trình Thư Nặc ở là mua thế chấp, vẫn chưa trả hết nợ, hoàn cảnh và cơ sở vật chất chắc chắn kém hơn chung cư của Lâm Yến.

Thật ra ở đâu cũng được, nhưng nếu để cô chọn thì Trình Thư Nặc muốn dọn về căn phòng mà hai người từng ở. Thật ra Trình Thư Nặc vẫn còn nhớ rõ, căn phòng đó là năm đó Lâm Yến vay tiền để mua, anh thắng vụ kiện đầu tiên trong đời, dùng khoản tiền đó trả tiền đặt cọc.

Trình Thư Nặc ném tài liệu vào tay Thẩm Gia Vi, cúi đầu trả lời tin nhắn.

- Trình Thư Nặc: Anh thì sao?

Trình Thư Nặc muốn tham khảo ý kiến của Lâm Yến, Lâm Yến trả lời tin rất nhanh: Em ở đâu thì anh ở đó.

Trình Thư Nặc nhìn dòng chữ nhỏ trên màn hình, đôi mắt sáng rực, nói năng cũng ngọt thật đấy.

Thẩm Gia Vi chạy tới cửa phòng họp, thấy Trình Thư Nặc vẫn còn đứng tại chỗ thì nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Thư Nặc?”

“Đến ngay đây.”

Trình Thư Nặc nhẹ nhàng trả lời cô ấy, rồi cúi đầu soạn tin nhắn.

- Trình Thư Nặc: Em muốn chuyển về.

Dọn về ngôi nhà trước đây của hai người, trước đây là không danh chính ngôn thuận, bây giờ thì sao, cô là vợ của Lâm Yến, danh chính ngôn thuận.

Lâm Yến vẫn trả lời rất đơn giản, chỉ có một chữ “Được”.

Không hiểu sao Trình Thư Nặc lại thấy yên tâm, cô cất di động, rồi vào phòng họp với Thẩm Gia Vi.

Về vụ của Chính Hưng, Giang Hạ không chọn Duy Á, mà chọn đối thủ của Duy Á, đội quan hệ công chúng Mộng Hòa, dự án mà đội của Trình Thư Nặc bận rộn hơn nửa tháng đến miệng lại bay, đây là thiệt hại đối với đội của Trình Thư Nặc.

Nhưng về mặt tình cảm cá nhân, ấn tượng của Trình Thư Nặc về Giang Hạ không tốt, hơn nữa có quan hệ với Lâm Yến, nên lại không thích.

Cô tổng kết ngắn gọn, rồi dời sự chú ý sang vụ việc phía sau, tổ của Trình Thư Nặc rất ít khi nhận các case quan hệ công chúng của ngôi sao, giới giải trí là một vùng nước sâu, rất dễ bị lật thuyền. Nghệ sĩ giấu nhiều chuyện, rất nhiều thời điểm bọn cô phối hợp đăng văn bản thanh minh, hôm sau lại bị vả mặt, mà sự ảnh hưởng của nghệ sĩ lại lớn, không quá tốt cho danh tiếng của bọn cô.

Mà bọn cô sẽ nhận vụ việc lần trước, là do quan hệ, văn phòng Lệ Hành ngoài Lâm Yến là đối tác mới tới ra, thì trước đó cũng có Tần Lệ là cô khá quen thân.

Cậu ấm nhà giàu, lại còn là playboy, nhưng năng lực mạnh, thủ đoạn làm việc cao siêu, Trình Thư Nặc hợp tác với anh ta rất vui vẻ, nên cũng có chút giao tình, nhưng cái anh chàng Tần Lệ này đã ra nước ngoài bồi dưỡng vào hai tháng trước, Lâm Yến trở về lâu như thế, cô chưa từng liên lạc.

Mấy tiếng trước, cô nhận được cuộc gọi của người này, bảo là có một vụ của người bạn là nghệ sĩ muốn cô nhận.

Ca sĩ tuyến ba, công ty giải trí Thành Niệm, đáng lí ra, những kiểu công ty giải trí như Thành Niệm sẽ có phòng quan hệ công chúng và đội quan hệ công chúng của riêng mình.

Nhưng Tần Lệ nói, người thân của nghệ sĩ lo lắng, nên muốn thuê ngoài.

Trình Thư Nặc cùng bằng lòng làm một người thuận nước đẩy thuyền, nên đồng ý.

Giang Điềm, tên rất hay.

Trình Thư Nặc nhìn ảnh mạng, dáng vẻ cũng ngọt ngào đáng yêu, rất khiến người ta yêu thích, ấn tượng của Trình Thư Nặc về cô gái cũng không tệ lắm.

Hai cuộc họp kết thúc thì đã là chuyện của ba tiếng sau, Trình Thư Nặc về văn phòng, lấy di động ra nhìn, không có tin nhắn mới nào, trang trò chuyện với Lâm Yến vẫn dừng ở chữ “Được” ngắn gọn đó.

Nhóm chat trái lại rất sôi nổi, sôi nổi vô cùng, Trình Thư Nặc tò mò đã xảy ra chuyện gì, cô lướt lên đoạn đầu cùng.

Thế mà lại là ngọn lửa chiến tranh do Lâm Yến khơi mào.

Hai tiếng trước, Lâm Yến đăng giấy chứng nhận kết hôn và ảnh chụp vào nhóm chat, tiện thể bỏ vào vài chữ: Phiền mọi người tự giác rời khỏi nhóm nhé.

Lời này vừa ra thì mấy người khác đều lao vào công kích.

“Kết hôn á?”

“Trình Thư Nặc giấu chúng ta đi kết hôn á?”

“Giả chứ gì, ra chợ mua có mười đồng.”

“Không thể nào, 9 đồng 9 là mua được rồi.”

“…”

Có quá nhiều sự nghi ngờ, Lâm Yến lại chụp một trang trong của chứng nhận kết hôn, rồi lại gõ một loạt chữ lạnh lùng như băng: Tung tin đồn, thì sẽ bát hết.

Trong nhóm chat không ai nói gì nữa.

Lâm Yến lại gõ một dòng chữ nhỏ: Mỗi người gửi một câu chúc phúc, thì sẽ được phát 4 bao lì xì.

Vì thế cái nhóm gồm những thằng nhãi không có nguyên tắc bắt đầu ra sức khoác lác, từ sớm sinh quý tử đến thọ tỷ nam sơn, rồi lại từ trăm năm hòa hợp đến phúc như Đông Hải.

Nhận tiền lì xì xong, thì tình cảnh lại thay đổi.

“Mau sinh một đứa cho tôi chơi coi.”

“Tôi có thể dự tính danh sách cha nuôi trước không!”

“Tôi cũng muốn! Tôi phải đi mua một cặp khóa vàng.”

“Tôi cũng muốn chơi với trẻ con.”

“Trẻ con thú vị không? Nếu thú vị thì tôi cũng muốn chơi!”

Lâm Yến hung tợn bỏ lại một chữ trong nhóm, rồi biến mất luôn.

- Cút.

Trình Thư Nặc cười khúc khích một lúc rồi bật cười thành tiếng.

Hành động của nhóm nhãi ranh này trái lại rất nhanh, nhóm “Liên minh yêu mến chị gái” đổi tên nhóm thành nhóm “Các ông bố”.

Trình Thư Nặc: “…”

Tâm trạng cả một ngày của Trình Thư Nặc rất tốt, khi đến giờ tan làm thì thu dọn đồ đạc rồi xuống tầng.

Khi ra khỏi tòa nhà hành chính, xe của Lâm Yến đã dừng ở ven đường, cô không nhịn được chạy chậm qua, rồi lại vội vã kéo cửa ghế phụ ra.

Khi nhìn thấy người ở ghế lái, cánh tay để trên cửa xe của cô hơi khựng lại, “Sao lại là cậu?”

Giọng cô có chút thất vọng.

Trái tim Lâm Hủ rất đau đớn, “Thím à, cái giọng điệu này của thím là sao thế, ghét bỏ cháu thế làm gì?”

Nghe Lâm Hủ gọi mình là thím, Trình Thư Nặc cũng đau lòng, “Gọi tên đi, thím nghe có vẻ già.”

Lâm Hủ rất khó xử, “Thím à, nhưng mà chú út cháu nói bọn thím đã đăng kí kết hôn rồi, cháu phải gọi thím là thím.”

Trình Thư Nặc liếc cậu ta một cái, “Cậu nghe ai?”

“Chú út ạ.”

Lâm Hủ quyết đoán vô cùng.

Giọng điệu của Trình Thư Nặc bâng quơ, “Cậu không biết chú út của cậu sợ vợ sao?”

Lâm Hủ kinh ngạc, “Chú út sợ vợ ấy ạ?”

Trình Thư Nặc nghiêm túc gật đầu.

Lâm Hủ sợ hãi, “Được thưa thím, sau này cháu không bao giờ…gọi thím là thím nữa, thím yên tâm.”

Trình Thư Nặc: “…”

Đúng là đứa cháu ngốc của Lâm Yến mà, Trình Thư Nặc lười so đo, cô nhìn thấy một bó hoa hồng lớn trên ghế phụ, không khỏi kì quái.

Lần này Lâm Hủ trái lại thông minh, “Chú út tạm thời đang có việc, không đi được, nên bảo tôi tới đón chị.” Cậu cúi người nhét hoa vào lòng Trình Thư Nặc, “Đây là để nhận lỗi với chị, hoa là chú ấy mua, tôi chỉ là cu li thôi.”

Trình Thư Nặc cầm hoa thì rất vui, cô ngồi vào ghế phụ, trở tay đóng cửa lại.



Về đến nhà, khi vào nhà, Trình Thư Nặc hoảng sợ bởi khung cảnh trước mắt.

Cô nghi ngờ mình vào nhầm nhà, trong phòng khách bày mấy cái va li hành lý, rất nhiều những kiện lớn nhỏ, có một số đã đóng gói xong, có một vài vẫn chưa kịp sắp xếp.

Đều là đồ đạc ở nhà cô, một buổi chiều đã chuyển hết qua đây.

Thấy cô sững sờ, Lâm Hủ líu ríu giải thích: “Hồi chiều chú út đưa theo tôi cùng đi thu dọn, đồ ở phòng ngủ của chị đều do chú út của tôi thu xếp, những cái khác thì tôi và công ty chuyển nhà thu dọn. Chú út của tôi nói, chuyển đồ qua đây trước, nếu chị cảm thấy thiếu cái gì, thì mua đồ mới, hoặc nếu sót cái gì, thì chú ấy lại về với chị.”

Cậu đi lên trước, đẩy cái va li ở chính giữa vào trong, “Vốn là chú út đang thu dọn, ai biết giữa chừng lại có việc, trước khi chú ấy đi thì đã dặn, mấy thứ này chờ chú ấy về để chú ấy dọn.”

Trình Thư Nặc thay dép xong, nhìn phòng khách lộn xộn, lòng lại ấm áp dễ chịu.

Cô để hoa xuống bàn trà, ném túi lên sô pha, rồi hỏi Lâm Hủ đang đứng, “Anh ấy có chuyện gì à? Khi nào thì về?”

Lâm Hủ không nghĩ gì nhiều, cậu nhìn cô nói: “Chú út của tôi không nói với chị sao? Chính là đương sự của một vụ án trước đây của chú ấy, ông tổng của tập đoàn Trung Khải Hoàng Khải Bình, sáng nay bị phát hiện chết trong một nhà máy cũ ở vùng ngoại thành, vốn chẳng phải là người tốt gì, khó trách không có kết cục tốt.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến: “Các bạn học sinh à, tôi kết hôn rồi, tôi có vợ, mấy người có không? Ồ, mấy người thậm chí còn chẳng có bạn trai nữa.”

Họ Lục nào đó: “Yến Yến của tôi ơi, có muốn chết khi đang độ sung sức không?”

Lâm Yến: “Con sai rồi ạ.”

Trình Thư Nặc: “Không phải anh sợ vợ, mà là sợ phụ nữ.”

Lâm Yến: “…”

- -----oOo------