Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Chương 65




Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

“Đứa bé.”

Cách cửa kính xe, Lâm Yến không giẫm chân ga ngay, nhưng anh cũng không dám nhìn ra ngoài cửa sổ lấy một cái.

Anh không biết phải đối mặt với Trình Thư Nặc như thế nào.

Cho dù không lâu trước đó, trong khoang xe chật chội này, anh có nói muốn kết hôn với cô, nhưng tới giây phút trước mắt này, đừng nói là lấy cô, ngay cả dũng khí liếc nhìn cô một cái Lâm Yến cũng không có.

Lâm Yến không biết, không biết tại sao chuyện lại trở thành như thế này.

Trình Thư Nặc vẫn đang gõ cửa kính, “Bốp bốp bốp”, ngày càng dùng sức, mỗi một tiếng đều mạnh mẽ nện vào lòng anh.

Lâm Yến chẳng hề vui vẻ một chút nào, anh hi vọng giờ phút này Trình Thư Nặc không gọi anh xuống xe biết bao, anh thà để Trình Thư Nặc buông lời ác độc, thà để Trình Thư Nặc hận anh.

Mưa càng ngày càng lớn, nện bôm bốp trước tấm chắn thủy tinh, cần gạt nước di chuyển trái phải.

Anh trở về lâu như thế rồi, ngày nào cũng nghĩ đến việc làm thế nào để có lại tình yêu của Trình Thư Nặc một lần nữa, nhưng chỉ cần anh nghĩ đến từng câu từng chữ đầm đìa máu tươi của mẹ Trình vừa nãy, thì anh lại chẳng muốn được cô tha thứ chút nào, anh muốn Trình Thư Nặc oán anh, hận anh, chứ cũng không muốn Trình Thư Nặc nói yêu anh.

Lời yêu của Trình Thư Nặc, quá nặng, nặng đến mức hoàn toàn đè sụp anh trong khoảnh khắc.

Lâm Yến cảm thấy mắt cay cay khó chịu, anh giơ tay, mu bàn tay đè mạnh lên mắt, âm thanh của Trình Thư Nặc hòa lẫn với tiếng mưa lộp bộp hỗn loạn, quấn lấy đầu óc anh.

Làm thế nào Lâm Yến cũng không ngờ được thì ra anh và Trình Thư Nặc đã từng có một đứa con, mà bây giờ anh mới biết được, trước đây anh phóng khoáng rời đi, rốt cuộc đã khiến Trình Thư Nặc một mình chịu đựng điều gì.

Anh nghĩ bản thân bị vứt bỏ, thậm chí cũng hận Trình Thư Nặc, dựa vào cái gì lúc trước người tuyên bố không phải anh thì không được là Trình Thư Nặc, cuối cùng người phất tay áo bỏ chạy lấy người vẫn là cô.

Lâm Yến dùng ba năm để thoát khỏi tâm ma của mình, anh dùng ba năm để vượt qua tâm lí nạn nhân của bản thân, anh thừa nhận mình bị vứt bỏ, cũng thừa nhận rằng dù cho có bị vứt bỏ, thì anh vẫn yêu cô.

Lâm Yến mang theo tâm trạng này, quay về tìm Trình Thư Nặc.

Nhưng Trình Thư Nặc thì sao, cô mang tâm trạng như thế nào, khi nhìn anh tới gần, hay là nhìn anh tiếp cận cô như một thằng hề nhảy nhót, mà tất cả những chuyện tốt đẹp Trình Thư Nặc đã làm trong khoảng thời gian này, giờ đây lại trở thành nỗi đau khó có thể thừa nhận trong tim mình.

Mưa rất lớn, lòng Lâm Yến lại như có một đốm lửa, đốt cháy ruột gan anh.

Anh bỏ đôi tay đang che mắt mình ra, lộ ra một đôi mắt đang mở to đỏ bừng.

Trình Thư Nặc vẫn đang đập cửa kính xe, mạnh mẽ đến mức như muốn đập vỡ tấm cửa kính chắc chắn.

Lâm Yến khó khăn quay đi, cuối cùng cũng tìm về một chút dũng khí nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, trong nháy mắt khi nhìn thấy Trình Thư Nặc, đừng nói là dũng khí, trái tim Lâm Yến tựa như bị vò nát.

Trình Thư Nặc đứng trong cơn mưa to, cô cúi người, cả cơ thể bị nước mưa xối ướt nhẹp, mái tóc nhếch nhác dán gò má, nước mưa chảy dọc xuống từ hai bên má, khuôn mặt trắng nõn ban đầu giờ đây lại tái nhợt như tờ giấy.

Đôi mắt vốn trong veo lúc này cũng đỏ ửng lên, Lâm Yến biết Trình Thư Nặc đang khóc, cho dù nước mưa làm mờ tầm nhìn, anh cũng biết, Trình Thư Nặc đang khóc mà gọi anh.

Nước mắt của Trình Thư Nặc.

Lâm Yến không thể nào nhìn thêm nữa, cho dù chỉ nhìn nhiều thêm một cái thôi, Lâm Yến biết, anh sẽ vứt bỏ tính mạng trong cơn mưa to này.

Anh không biết phải đối mặt với Trình Thư Nặc như thế nào.

Lâm Yến muốn chạy trốn, muốn trốn tránh.

Ô tô vẫn luôn không đi về phía trước, Trình Thư Nặc nghĩ là Lâm Yến sẽ không đi nữa, tay phải của cô đập đến gần như chết lặng, nhưng vẫn buộc mình dùng sức hơn một chút, cô muốn để Lâm Yến nhìn thấy sự quan tâm của cô, sự căng thẳng của cô, sự bối rối không yên của cô…

Giọng cô hơi khàn, tiếng mưa rơi quá lớn, âm thanh của cô bị hòa tan, Trình Thư Nặc cũng không chắc Lâm Yến có nghe rõ hay không, “Lâm Yến, anh đừng làm em sợ, anh ra đây trước đi, có chuyện gì hãy nghe em nói, em và anh nói…”

Trình Thư Nặc nhìn vào cửa kính xe, cuối cùng đợi Lâm Yến trả lời, ánh mắt hai người giao nhau, Trình Thư Nặc vội vã nhìn anh, “Lâm Yến, anh mở cửa…”

Cô nói xong, chờ Lâm Yến mở cửa, ai ngờ một giây sau ô tô mạnh mẽ khởi động, “vụt” một cái, lao ra chỗ đậu xe trong cơn mưa, tiếp đó phóng ra ngoài đường cái, rồi lại hòa nhập vào làn xe cộ.

Tiếng loa liên tục truyền đến từ phía xa, Trình Thư Nặc chật vật lui về sau mấy bước.

Chờ cô hoàn hồn từ trong sự thay đổi đột ngột, thì đã không còn nhìn thấy xe của Lâm Yến trong làn xe nữa, mưa to làm mờ tầm nhìn của cô, nước mắt của Trình Thư Nặc chảy xuống, cô chạy về phía đường cái, cổ tay lại bị người cầm lấy lần nữa.

“Trình Thư Nặc, chị điên rồi sao?” Tôn Ngộ chuẩn bị đi gặp đương sự thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng trước cửa cục cảnh sát, cậu bật ô đi tới bên cạnh Trình Thư Nặc, “Lâm Yến không phải con nít, chị có cần phải lo lắng đến thế không!”

Trình Thư Nặc bị Tôn Ngộ kéo, hoàn toàn không nhúc nhích được, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm làn xe cộ như cũ, “Trạng thái của anh ấy bất thường, tôi sợ…sợ xảy ra chuyện.”

Giọng cô không ngừng thấp xuống, đã hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Yến nữa, cô nhìn về phía Tôn Ngộ như đang cầu cứu, “Cậu nói xem liệu anh ấy có gặp chuyện bất trắc gì không, cậu là cảnh sát, cậu giúp tôi đi, giúp tôi đi có được không?”

Cô nghẹn ngào cầu xin, Tôn Ngộ kéo Trình Thư Nặc đi về phía cửa cục cảnh sát, cậu ta không nói gì, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Trình Thư Nặc nghĩ tới điều gì đó, cô chợt tóm lấy cánh tay Tôn Ngộ, “Có phải cậu đã nói gì đó với Lâm Yến không? Cậu đã nói với anh ấy rồi phải không?”

Trước giờ Tôn Ngộ chưa từng thấy một Trình Thư Nặc vừa luống cuống lúng túng lại không thể nói lí lẽ như này, cậu ta gần như là cậy mạnh kéo Trình Thư Nặc lên bậc thang, “Chị không cho tôi nói, tôi sẽ không nói.”

Trình Thư Nặc rối loạn, nhưng cô hiểu Tôn Ngộ sẽ không lừa cô, trong lúc hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cô nhìn thấy mẹ Trình đang đứng trú mưa trước cửa cục cảnh sát, cô nghĩ tới điều gì đó, dùng sức giãy ra khỏi cái nâng của Tôn Ngộ, đi về phía mẹ Trình, “Mẹ! Mẹ đã nói gì đó với Lâm Yến phải không! Có phải mẹ đã nói gì đó với Lâm Yến rồi không! Sao mẹ có thể như vậy chứ? Sao lại có thể…?”

Giờ phút này Trình Thư Nặc rất chật vật, cả người bị cơn mưa bất ngờ ập đến này in dấu khó phai, câu cuối cùng gần như khàn khàn.

Mẹ Trình chỉ hận rèn sắt không thành thép, bà nhìn Trình Thư Nặc, “Tất cả những gì mẹ nói đều là sự thật! Mẹ đã nói mà sao Thần Ngộ lại chia tay con vì sảy mất đứa bé được chứ, thì ra đứa bé căn bản không phải của cậu ấy, Thư Nặc, mẹ nói sai chỗ nào chứ!”

Bà chỉ vào Tôn Ngộ bên cạnh Trình Thư Nặc, “Nếu không phải mẹ đúng lúc nghe thấy, thì các con còn định lừa mẹ, cái loại đàn ông không chịu trách nhiệm như này thì có ích lợi gì! Cậu ta làm con gái mẹ lớn bụng, lại còn không chịu trách nhiệm, mẹ làm một người mẹ nói mấy câu thì đã sao?”

Đầu Trình Thư Nặc đau đến muốn nứt ra, cô hoàn toàn không ngờ được Lâm Yến sẽ biết những chuyện lung tung rối loạn đó bằng cách này, cô tính ngược tính xuôi, lại quên mất một biến số như mẹ Trình, làm sao cũng không ngờ được mẹ Trình sẽ nghe thấy cuộc trò chuyện ở cầu thang giữa mình và Tôn Ngộ.

Trình Thư Nặc không biết phải nói gì, cô không muốn giải thích với mẹ Trình, mọi chuyện trước đây, Trình Thư Nặc thật sự muốn bước sang trang mới, nếu cô đã đồng ý bắt đầu lại một lần nữa với Lâm Yến thì cũng đã buông bỏ chuyện này từ lâu.

Thậm chí lùi mấy bước mà nói, Lâm Yến cũng có làm gì sai đâu, trước đây khi yêu đương anh tình tôi nguyện, khi chia tay cũng là chia tay trong hòa bình, chỉ là anh không biết chuyện, chứ có làm cái gì sai đâu.

Cho dù Trình Thư Nặc có trách Lâm Yến, hay là hận, thì trước giờ cũng không phải vì anh không chịu trách nghiệm, chỉ là cô không cam lòng, không cam lòng mình toàn tâm toàn ý, cuối cùng lại chỉ nhận lại được một kết cục thê thảm.

Nếu có hận thật, thì thật ra cũng chẳng có bao nhiêu, cho dù là lần gặp lại đầu tiên ở Duy Á, cô cũng cảm thấy sợ hãi hơn cả, sợ một người như thế lại xuất hiện và tiếp cận, trước giờ sự oán trách của cô luôn là sự háo thắng của bản thân, cho dù niềm vui mà Lâm Yến mang đến cho cô không nhiều lắm, thậm chí mỗi một lần đều châm chọc khiêu khích, nhưng cô vẫn thiếu quyết đoán, lại chìm đắm một lần nữa, cũng yêu anh một lần nữa mà không hề do dự.

Trình Thư Nặc thừa nhận, Lâm Yến là kiếp nạn của cô.

Cô chưa bao giờ hối hận, cho dù có để cô chọn lại một lần nữa, thì vào buổi trưa nắng đẹp đó, dưới sự giật dây của bạn cùng phòng, cô vẫn sẽ đuổi theo Lâm Yến đang đi đằng trước, chen vào giữa anh và Chu Duy, mặt dày hỏi: “Đàn anh à, kết bạn WeChat nhé?”

Có lẽ Lâm Yến vẫn sẽ như thế, mặt mày lạnh như băng, hỏi rất lạnh nhạt: “Bạn là ai thế?”

Mà cô thì sao, sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, mỉm cười tự giới thiệu.

“Trình Thư Nặc, bây giờ là đàn em của anh, mục tiêu là bạn gái anh.”

“Hi vọng đàn anh Lâm, chỉ bảo nhiều hơn.”



Trời vẫn còn mưa, chưa có ý định dừng lại, sắc trời cũng ngày càng tối, cần gạt nước đong đưa trái phải, trên đường quốc lộ thẳng tắp chỉ có ánh đèn pha trước xe kéo ra hai vệt sáng lẻ loi.

Tốc độ xe rất nhanh, quốc lộ lại càng ngày càng hẹp, cho đến khi trở thành một con đường nhỏ lầy lội, gồ ghề bị mước mưa gột rửa tạo thành một cái hố đất, nhưng dù là như thế, thì chiếc ô tô màu đen vẫn chạy với tốc độ khiến người ta phải kinh hãi.

Khác với sự bối rối lúng túng bên ngoài cục cảnh sát, giờ phút này vẻ mặt Lâm Yến lạnh lẽo đến mức làm người sợ hãi.

Hồi sáng anh không hiểu ý trong câu nói của Hoàng Khải Bình, cho đến khi anh ra khỏi phòng điều tra kinh tế, trước khi nhìn thấy mẹ Trình, anh nhận được một tin nhắn, là một tấm ảnh.

Bối cảnh trong tấm ảnh là buổi tối mưa to trút nước như hôm nay, trong ảnh có một bóng dáng mờ mờ, có người ngã xuống đất, Lâm Yến gần như chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra người phụ nữ trên đất là ai.

Cũng vào một giây đó, cả người anh bỗng dưng ớn lạnh, Hoàng Khải Bình nói người phụ nữ đó, không phải ai khác mà chính là Trình Thư Nặc của anh.

Lâm Yến còn chưa rõ tấm ảnh được chụp trong hoàn cảnh nào thì lại gặp mẹ Trình đang kích động xông tới, bà nói dữ dội, mỗi một câu đều khiến anh không thể phản bác.

Anh thật sự không biết, không biết khi chia tay Trình Thư Nặc đã mang thai.

Cũng không biết đó có thể dùng làm lí do không?

Lâm Yến không làm được, không làm được việc dùng sự không biết chuyện để an ủi mình, càng không biết phải đối mặt với Trình Thư Nặc như thế nào.

Trong màn đêm ô tô chạy như bay, anh dùng tốc độ đổi lấy kho4i cảm, mở cửa sổ ra, nước mưa lạnh như băng phất lên mặt, nhưng tất cả những thứ đó cũng không thể khiến anh dễ chịu hơn chút nào.

“Kít!”

Là tiếng lốp xe ma sát mạnh với mặt đất.

Ô tô chợt dừng lại, trước mặt là một nhà máy cũ nát, bốn phía ngoài đống đồ vật linh tinh chồng chất ra thì chẳng có gì cả.

Ngoài tiếng mưa rơi, thì không còn gì khác nữa.

Trong nhà máy có ánh đèn, rạch ra một lỗ hổng hung tợn trong màn đêm đen kịt.

Lâm Yến đẩy cửa xuống xe, bước vào màn mưa, bước chân nhanh hơn, khi đi qua đống phế phẩm bên phải thì dừng lại một chút, rồi xoay người nhặt một cây gậy lên.

Người đàn ông vẫn mặc âu phục đi giày da như cũ, nhưng nào còn vẻ thanh cao cao quý tự chủ như ngày thường nữa, Lâm Yến của lúc này, ánh mắt lạnh lẽo như có vụn băng, anh không thu bớt đi vẻ hung ác và tàn nhẫn của mình một chút nào.

Cánh cửa sắt rỉ sét bị mạnh mẽ đá văng, “rầm” một tiếng va vào bức tường xi măng cũ nát bên phải.

Người trong phòng trái lại cũng không thấy bất ngờ khi có vị khách không mời đột ngột xâm nhập, nhưng giây tiếp theo khi nghe thấy mấy tiếng nghiến răng và sự lạnh lẽo như băng, anh ta lại không khỏi ngẩn ra.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một Lâm Yến như vậy, như một kẻ điên, như một con quái vật khát máu.

“Tao muốn giết mày!”

Lâm Yến nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Họ Lục nào đó: “Con tôi đẹp trai nhất thiên hạ! Ngầu lòi nhất thiên hạ! Tôi yêu nó! Yêu nó nhất! Tôi không quen Lưu Hạo Nhiên!”

Lâm Yến: “…Hờ hờ, đúng là phụ nữ.”

- -----oOo------