Mối Tình Đầu Năm Ấy Có Chút Ngọt Ngào

Chương 40: Cả Ngày Nghĩ Làm Thế Nào Để Theo Đuổi Em




Trình Thư Nặc không quen, cô không quen với một Lâm Yến như vậy, sẽ lưu luyến ôm lấy cô từ phía sau, có chút trẻ con nói chuyện với cô.

Cô kinh ngạc, thất thố, cũng bất ngờ, hơn cả là chút rung động đang trỗi dậy từng cơn từng cơn nơi đáy lòng.

Trình Thư Nặc cũng mâu thuẫn, cô muốn tránh xa Lâm Yến một chút, cô muốn chán ghét anh, chán ghét anh, khi anh quay đầu thì nở nụ cười đẩy anh ra.

Nhưng cô không làm được, không chỉ không làm được, mà còn muốn đến gần anh, sẽ bởi vì những hành động thân mật thường xuyên của anh mà tim đập nhanh hơn, thậm chí càng thêm mong chờ.

Trình Thư Nặc không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, cô không cách nào phủ nhận tình cảm bản thân dành cho Lâm Yến, nhưng cô sợ sao?

Cô sợ.

Sợ sẽ giống như trước, cô dùng hết sức khắc phục, lại hai bàn tay trắng, cô không chịu nổi giày vò.

Lâm Yến ôm cô, vẫn không buông tay, anh vùi mặt vào cần cổ cô, giống như con mèo meo meo cọ cô, lại khẽ gọi tên cô, hơi thở ấm áp dừng bên tai.

Trình Thư Nặc thả đồ trong tay xuống, kéo khăn lông qua lau vệt nước trên tay, nghĩ nghĩ, cô xoay lại.

Lâm Yến nhận ra hành động của Trình Thư Nặc, cánh tay hơi buông lỏng, rồi có hơi không muốn ngẩng đầu lên, Trình Thư Nặc đã đối mặt với anh, Lâm Yến liếc nhìn cô một cái rất thắm thiết, cho rằng cô không vui khi mình ôm, trong lòng thất vọng, nhưng giọng điệu lại mềm xuống lần nữa, “Thật xin lỗi, vừa rồi không nhịn được.”

Trình Thư Nặc nhìn anh, im lặng không nói lời nào.

Vừa nãy khó kìm lòng nổi, bị Trình Thư Nặc nhìn như vậy, Lâm Yến bỗng nhận ra bản thân thất lễ, cũng tự trách mình mạo phạm,, nhanh chóng giải thích, “Sẽ không có lần sau, em đừng tức giận…”

Anh nói, có hơi hoảng loạn rút tay về, ngay tại một giây cuối cùng khi cánh tay anh sắp rời khỏi thì Trình Thư Nặc lại chủ động giơ tay vòng lấy eo anh.

Cánh tay Lâm Yến bỗng chốc cứng đờ, khó khăn đặt trên vòng eo cô, nhất thời quên cả hành động.

Trình Thư Nặc ôm eo anh, nhưng thật ra lại nở nụ cười nhạt với chính mình, cô nói: “Lâm Yến, em thừa nhận em vẫn còn thích anh, nhưng cũng không phủ nhận rằng, trước đây em chưa từng nghĩ tới muốn bên anh một lần nữa, em không tin tưởng, thật sự không. So ra cũng kém trước kia, anh cũng phải nghĩ kĩ, em không thể giống như trước nữa, xem anh là tất cả, tính tình cũng dần thất thường hơn theo tuổi tác, em không thể dịu dàng quan tâm, tạm thời trong mắt cũng không thể chỉ có một mình anh.”

Cô hơi dừng, vẫn ôm anh như cũ, “Chị Chu Duy nói không sai, Tống Diệc Dương bọn họ quả thật là bạn trai cũ của em, em sẽ không bởi vì anh để ý mà cắt đứt liên lạc với bọn họ, em cũng rất thích bọn họ.”

Lâm Yến hơi rũ mi mắt, trong tầm nhìn, Trình Thư Nặc hơi ngửa đầu, nhìn anh không chớp mắt, giọng nói của cô dịu dàng, vẻ mặt lại hoàn toàn nghiêm túc.

Yết hầu Lâm Yến nhúc nhích, cánh tay anh di chuyển lên trên, ấn bả vai cô, cũng hỏi rất nghiêm túc: “Thích anh và thích bọn họ, là cùng một kiểu thích sao?”

Trình Thư Nặc có chút bất ngờ, thế mà Lâm Yến lại đi hỏi cái vấn đề nông cạn như này, cô kiên định lắc đầu với anh, “Không giống, bọn họ cũng sẽ không muốn tái hợp với em.”

Đáy lòng Lâm Yến khẽ thở phào, ngón tay nơi đầu vai cô không nhịn được vuốt ve: “Phải nói thế nào đây…”

Vốn từ của anh bỗng có chút nghèo nàn, lời nói hoàn toàn bị ngăn trở.

Trình Thư Nặc đợi một hồi lâu, Lâm Yến cũng chưa nói gì, cô chọc chọc eo anh, trêu chọc nói: “Tài ăn nói của luật sư Lâm đúng là không ổn, anh muốn nói gì?”

Lâm Yến rất đứng đắn: “Anh muốn suy nghĩ trước đã.”

“…”

“Em chờ một chút.”

“…”

Đoán chừng qua vài phút, Lâm Yến nhấc mi mắt lên, nhìn thẳng vào cô lần nữa, đáy mắt anh tràn ngập ý cười, “Nếu nói không thèm để ý thì hình như có hơi giả tạo, khoảng thời gian anh vừa quay về kia, lần nào muốn chủ động tới gần em thì đều có bạn trai cũ nhảy ra kích thích anh, có lẽ là em không biết, lúc ấy anh cũng sắp tức chết rồi.”

Lòng bàn tay anh hướng về phía trước, mu bàn tay khẽ lướt qua cằm cô, lòng bàn tay cọ qua, “Nhưng mà, cũng không hơn, trước đây từng có ai không quan trọng, chỉ cần sau này là anh là được.”

Trình Thư Nặc nhìn anh với vẻ cực kì sâu xa, hôm qua Chu Duy nói, thật ra là cô để ý, nhất là trước mặt Lâm Yến, nhưng bây giờ nghe anh nói vậy, trong lòng cô lại thả lỏng, tâm trạng không hiểu sao lại thoải mái.

Cô còn chưa mở miệng, Lâm Yến đã nói tiếp, đôi mắt trong trẻo nhìn vào mắt cô, “Trước đó anh cũng đã nói, bây giờ đến lượt anh theo đuổi em, để anh cố gắng, em cứ từ từ nghĩ, chờ em nghĩ kĩ rồi, có lòng tin với anh, hoặc là cảm thấy anh miễn cưỡng cũng có thể chịu được, thì lại đồng ý sự theo đuổi của anh, cho anh một danh phận, thế nào?”

Giọng nói của anh vẫn thanh thanh đạm đạm như trước, không hiểu sao Trình Thư Nặc lại nghe ra được thứ tình cảm dịu dàng lại ngọt ngào trong từng con chữ của anh, hàng mi cô rung lên, chậm chạp, lại khó mà nói được gì.

Suy nghĩ một lát, lại cân nhắc cách dùng từ, Trình Thư Nặc khẽ cười, nói: “Được.”

Cô chỉ nói một chữ, hàng mi dài của Lâm Yến rũ xuống, ánh mắt vô cớ mừng rỡ, anh cúi đầu, dùng cái trán cụng vào giữa trán Trình Thư Nặc: “Đồng ý với anh, không được đổi ý.”

Trình Thư Nặc bị anh đụng, cả người khẽ dựa ra sau, cô có hơi bất đắc dĩ, giơ tay đẩy anh ra sau, tránh khỏi hơi thở của anh, “Được rồi, đói cả một ngày, nấu cơm thôi.”

Đuôi lông mày Lâm Yến nhướng lên, trong ánh mắt hiện một tia cười, anh thản nhiên “à” một tiếng, âm cuối cao lên, “Anh cũng đói rồi.”

Trình Thư Nặc đẩy anh ra ngoài, “Vậy anh bỏ tay ra đi, anh như vậy em làm thế nào?”

Cánh tay Lâm Yến đặt trên vai cô không chịu bỏ xuống, anh nhấp nhấp khoé miệng, giọng hờ hững nói: “Vừa rồi anh nói nhiều như vậy, có phải ít nhiều thì em cũng nên thể hiện một chút không? Cho chút cổ vũ?”

“Thể hiện cái gì?” Trình Thư Nặc buồn cười nhìn anh, “Sao bây giờ anh lại nói năng ngọt xớt như vậy thế?”

“Em không thích à?” Lâm Yến nhìn cô một lát, trong lòng có hơi không chắc chắn, nhưng vẫn thành thật nói rõ: “Tống Diệc Dương bọn họ nói, em thích kiểu này, thích nghe mấy lời xuôi tai.”

Trình Thư Nặc cười nói: “Bọn họ nói mấy lời xuôi tai, em sẽ không thấy kì lạ, tính cách bọn họ là thế, rất là biết dỗ dành con gái, ngày nào nói chuyện trong nhóm cũng là về làm thế nào để theo đuổi con gái, anh lại không giống bọn họ, sao lại phiến diện như vậy?”

Lâm Yến véo gò má cô, cũng nói: “Anh và bọn họ không khác lắm, cả ngày nghĩ làm thế nào để theo đuổi em, không phải là anh phiến diện, nhiều lắm thì là quan tâm quá nên rối loạn mà thôi.”

Trình Thư Nặc bất đắc dĩ, nói sang chuyện khác: “Em nói không lại anh, anh bỏ tay ra, có ăn cơm nữa không hả?”

Lâm Yến không nhúc nhích, kéo đề tài về, “Thể hiện hay là muốn*?”

(*) Ý đoạn này nếu chị không biểu hiện gì đó thì trực tiếp lăn giường =)) nếu tui đoán không nhầm.

Bên tai Trình Thư Nặc nóng lên, cô đương nhiên hiểu rõ Lâm Yến có ý gì, đôi mắt đảo vòng, nhón chân lên, nhanh chóng lại gần, chạm vào môi Lâm Yến càng nhanh hơn, rồi cũng dùng tốc độ nhanh như thế rút lui.

Sau đó ra vẻ nghiêm túc xụ mặt xuống, “Được rồi, anh ít học theo bọn họ thôi, cũng chẳng phải là anh không có ưu điểm gì.”

“Được.”

Khoé môi Lâm Yến nhếch lên thành một vòng cung rất nhỏ, kể cũng lạ, anh và Trình Thư Nặc không phải là lần đầu hôn môi, vừa rồi nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia căn bản cũng không xem là hôn môi hay gì, nhưng đầu quả tim anh lại không kìm được rung lên.

Người nào đó được lợi, nghiêm chỉnh buông cô ra, đi đến cạnh bàn ăn, đứng đắn nói: “Em bận đi, anh không làm phiền em nữa.”

Trình Thư Nặc xoay người, không nhìn anh, cúi đầu vo gạo tiếp, cô muốn bình tĩnh một chút, cũng cảm thấy mối quan hệ với Lâm Yến không nên nhanh như vậy, cách tốt nhất là thuận theo tự nhiên, cô không muốn làm trái lòng mình, nhưng cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ, cứ cẩn thận một chút, lại cẩn thận một chút, giữa cô và Lâm Yến có cả đống vấn đề đấy, cô nghĩ.

Người phía sau lại chẳng nghiêm chỉnh chút nào, thường thường nói chuyện với cô.

“Thịt phải để vào tủ lạnh à?”

“Đồ chọn ra để đâu?

“Củ từ thật sự rất xấu.”

“Xấu hơn cả Lâm Hủ.”

“Cải trắng ăn trước món nào?”

Trình Thư Nặc: “…”

Cô có chút dở khóc dở cười, từ khi nào mà Lâm Yến lại nói nhiều như vậy, quan trọng là chẳng có câu nào là có ích*.

(*) Nguyên văn là “dinh dưỡng”: Theo mình hiểu là những câu nói vô thưởng vô phạt chẳng có tác dụng gì.

Trình Thư Nặc nhịn một hồi, lúc thật sự không nhịn được nữa, cô đi đến trước bàn ăn, cướp lấy cải trắng trong tay anh, ghét bỏ nói: “Anh ồn quá.”

Lâm Yến ngẩn ra trước khí thế của Trình Thư Nặc, anh ngước mắt nhìn Trình Thư Nặc, đối mặt với cô mấy giây, lại cúi đầu nhìn cây cải trắng bị cướp đi.

Anh sờ sờ mũi, giọng có hơi buồn, “Chỉ là anh muốn nói mấy câu với em thôi.”

Trình Thư Nặc cầm cải trắng rời đi, để lại cho anh một bóng dáng, “Em không quen, cực kì không quen.”

Lâm Yến nhìn Trình Thư Nặc ở trước bệ lưu ly, ngón trỏ chọc củ từ giống Lâm Hủ trên cái bàn lớn.

Anh nói: “Tính cách của anh kém, tính tình cũng không tốt, lại không đáng yêu, không phải kiểu mà em thích, anh nghĩ là có thể sửa được, cố gắng sửa.”

Trình Thư Nặc: “…”

Trình Thư Nặc cảm thấy Lâm Yến tẩu hoả nhập ma mất rồi, thầm nghĩ, có lẽ bốn tên bạn trai cũ của mình đã kích thích không nhẹ đến anh, tuy tính cách Lâm Yến có hơi lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức bết bát như anh nói, trước kia cô nói vậy ít nhiều cũng là để chọc tức anh.

Trình Thư Nặc không nói, Lâm Yến vẫn có hơi mất tự nhiên, anh nhìn củ từ xấu xấu, cố gắng đáp lời: “Lâm Hủ nấu thế nào đây?”

“Cái gì?!”

Suýt chút nữa thì Trình Thư Nặc làm bể cái bát trong tay, không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn anh.

Vẻ mặt Lâm Yến tự nhiên, “À, củ từ nấu thế nào đây?”

Trình Thư Nặc: “…”

Bởi vì chỉ có hai người, Trình Thư Nặc chỉ làm ba món ăn gia đình đơn giản, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa rau, còn có một bát canh cà chua trứng.

Cô xới cơm xong, cởi tạp dề ra treo bên cạnh.

Vừa rồi Lâm Yến vẫn luôn ăn vạ ở phòng bếp không chịu rời đi, tiếp một cuộc gọi mấy phút, đứng dậy đến phòng sách, đến bây giờ vẫn chưa ra.

Trình Thư Nặc đặt đũa xong, định vào gọi một tiếng, Lâm Yến lại đúng lúc cúp điện thoại đi ra.

Trình Thư Nặc khẽ liếc anh một cái, nói: “Ăn cơm thôi.”

Lâm Yến nhét điện thoại lại vào túi, thản nhiên đáp lời, “Ừ.”

Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Trình Thư Nặc biết thói quen của Lâm Yến, lúc ăn cơm không thích nói chuyện, cũng không thích người khác nói chuyện lắm, nên cúi đầu, chỉ lo ăn của mình.

Lâm Yến lại chủ động nói chuyện với cô, “Tiểu Nặc, anh muốn bàn với em một chuyện.”

Động tác lùa cơm của Trình Thư Nặc dừng lại, ngước mắt nhìn anh, “Chuyện gì?”

Lâm Yến buông đũa, giọng điệu không còn nhẹ nhàng như trước nữa, “Chuyện hôm qua, là bởi vì anh, có lẽ Tôn Ngộ không nói cho em, nhưng anh không thể giấu em, trước hôm qua thì Hoàng Khải Bình đã theo dõi em hơn nửa tuần.”

Tuy rằng Trình Thư Nặc có bất ngờ, nhưng cũng không phải không có chút cảm giác nào, cô nhớ rõ lần trước rời khỏi chung cư của Lâm Yến, cái loại cảm giác bị nhìn chằm chằm đó, còn có lần trước ở bãi đỗ xe của Duy Á.

Nói không sợ thì chắc chắn là giả, nếu là cô của ba năm trước đây thì chắc chắn sẽ mượn cơ hội nhào vào lòng Lâm Yến, ấm ức bám dính khiến anh đau lòng.

Nhưng cô của bây giờ, chỉ có thể duy trì vẻ mặt hỏi: “Anh muốn nói gì?”

Lâm Yến lại cầm đũa lần nữa, gắp cho cô một phần đồ ăn, “Ý kiến đầu tiên của anh là, muốn để em dọn qua đây ở cùng anh, vào lúc anh đang xác định động cơ của Hoàng Khải Bình, hoặc là trước khi anh ta mắc lưới, anh cần phải bảo đảm an toàn cho em.”

Anh rút đũa về, dừng lại, “Anh biết, dọn qua đây chắc chắn là em không muốn, cho nên anh nghĩ là, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ đưa em đi làm và tan tầm, lần trước em nói trong nhà có cài camera đúng không?”

Trình Thư Nặc gật gật đầu, “Trước đây Thần Ngộ nuôi chó, công việc ở bệnh viện của cậu ấy bận rộn, thường xuyên gửi sang chỗ em, ban ngày em không ở cũng không yên tâm nên cậu ấy gọi người lắp.”

Lời nói của cô thản nhiên, khoé mắt Lâm Yến nhìn bàn cơm gia đình trước mặt, anh ăn giấm của Tống Diệc Dương, cũng ăn giấm của Vu Thi, nhưng người khiến cho anh để ý trong sự bực bội, nhưng lại không dám nói cũng không dám hỏi, lại là Hàn Thần Ngộ.

Anh nhớ tới tiếng “anh rể” mà Dư Tề gọi anh ta kia, cứ khiến anh không thoải mái, thậm chí còn có một sự lo lắng không thể hiểu được, thật ra anh rất để ý, rồi lại thật sự không dám hỏi, anh quả thật không có tư cách.

Rồi lại cực kì may mắn, Trình Thư Nặc vẫn còn cho anh cơ hội.

Im lặng hồi lâu, Lâm Yến ngước mắt nhìn cô, thử hỏi: “Nếu không hay là cứ dọn qua đây ở cùng anh đi, anh là người trung thực.”

Trình Thư Nặc nghẹn lời, phản bác: “Người trung thực sẽ không nói bản thân là người trung thực.”

“Anh là ngoại lệ.”

“…”

Lâm Yến lại nghiêm túc hỏi: “Tìm một cơ hội, cho anh gặp mặt Dư Tề luôn đi.”

Trình Thư Nặc tò mò, “Anh gặp nó làm gì?”

“Không gì cả, muốn nghe nó gọi anh là ‘anh rể’ thôi.”

“…”

Trình Thư Nặc giả vờ tức giận trừng mắt liếc anh một cái, còn chưa kịp nói gì thì chung cư vốn đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng phá cửa “Rầm rầm rầm”, cô bị hoảng sợ, chiếc đũa rớt khỏi ngón tay.

Trên mặt Lâm Yến lại nở nụ cười lạnh.

Tiếng động ngoài cửa càng làm càng lớn, thấy Lâm Yến ngồi ngay ngắn, Trình Thư Nặc vội vàng đứng lên, “Em đi xem thử.”

Lâm Yến lại còn đi ra ngoài nhanh hơn cả cô, “Em ngồi đó đừng nhúc nhích.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Yến “Hôm nay ăn sườn xào chua ngọt, được ăn món thịt do vợ tự tay làm, bỏ bốn lấy năm thì, được ăn vợ, hài lòng.”

Mỗ Lục: “Bây giờ yêu cầu của ngài thấp vậy sao?”

Lâm Yến: “Ăn một lần no mười năm, tôi đã không còn yêu cầu gì nữa.”

Trình Thư Nặc: “Đổi chồng! Mới tuổi này mà anh ấy đã xuống dốc rồi, chậc.”

Lâm Yến:

Lâm Hủ: “Cảnh giường chiếu đã bàn đâu rồi? Hôm nay rõ ràng không có cảnh diễn, vì sao còn muốn giữ tôi lại?”

Mỗ Lục: “…”