Mối Tình Đầu - Mông Diện Hàm Ngư

Chương 22




Chưa vào hết hoàn toàn đây chủ yếu là do vấn đề tư thế, cậu hơi nhích sửa lại tư thế một chút, để cho hai chân cô gác lên đùi

cậu, khiến cơ thể cô hơi ưỡn về phía sau, lúc này chày thịt mới đâm vào lút cán.

“Ư….” Lối đi của Thi Thanh thít chặt lại, bao bọc lấy chày thịt của cậu, giọng nói của cô đã hơi bay bổng lên rồi: “Vào hết rồi đó, tôi giỏi quá đi mất.”

Ninh Cẩn nhìn gương mặt vui vẻ của cô, cũng vui theo. “Còn có giỏi hơn nữa kia.” Cậu bắt đầu cắm rút chày thịt của

mình, mảnh thịt của khe huyệt bị nhét vào cũng ra vào theo, ánh mắt của Thi Thanh càng sáng hơn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên

cô có thể nhìn thấy rõ ràng bản thân và Ninh Cẩn tiếp xúc khoảng cách âm với nhau, cô cảm thấy thực sự thú vị, sau khi cơ thể được xoa bóp đầy đủ mệt mỏi tan đi khá nhiều, lúc này

bị kích thích như thế, cơ thể cô tạm thời quên đi cảm giác nhức

mỏi, thay vào đó là khoái cảm và khát vọng. Cô nhìn qua gương thấy mình vô thức ưỡn vùng háng lên phối hợp với động tác cắm rút của cậu, cảm giác đó kỳ diệu vô cùng.

Chỉ là chưa thấy kỳ diệu được lâu, Ninh Cẩn đã tăng tốc lên, bàn tay cô cũng không vững nữa, tấm gương kia rơi lên giường, cô chống tay xuống đệm, dưới từng cú nắc mạnh của cậu sau lưng cô liên tục

cọ vào vách tường, vốn dĩ vách tường có hơi lạnh lẽo nhưng cọ tới cọ lui lại có chút nhiệt độ rồi.

Lúc Ninh Cẩn cắm rút chày thịt của mình, vẫn không quên lấy chiếc gối kê vào sau lưng cô, để cô có thể dựa vào gối, nhưng bầu v* trước mặt liên tục đong đưa xóc nảy khiến cậu muốn bóp nó vô cùng, vừa

rồi không dám dùng sức xoa bóp sợ cô càng đau hơn, nhưng lúc

này khoái cảm đã chiếm thế thượng phong, cậu không khách sáo nữa, bắt lấy hai luồng nhũ th*t kia vừa nắn bóp vừa dùng sức thọc vào

lối đi vừa chặt vừa mềm kia, Thi Thanh bị từng đợt khoái cảm kích thích ưỡn ngực lên, ngửa đầu về phía

sau, há miệng thở gấp, nơi khóe môi bật ra tiếng rên rỉ đứt quãng. “Nhẹ thôi, nhẹ thôi….Đau….”

Tay cậu với lấy bầu nhũ th*t của cô, theo đó là cảm giác khoái cảm kích thích trên dưới khiến cô rất thoải mái, nhưng quả thực là cậu giã mạnh quá, lúc kẹp lấy đầu v* của cô dùng sức rất

mạnh, khiến đầu v* cô đau nhói lên.

Ninh Cẩn ấn lên mu bàn tay của cô, điều khiển bàn tay cô đi xoa bóp bầu v* của chính mình, cậu nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước

ngực và tiếng rên rỉ không dứt của cô, càng nhìn càng vô thức dùng sức hơn, ước gì có thể giã nát cô thành từng mảnh vụn, dục vọng

ngược đãi vừa mới loi nhoi lên, đã bị lối đi của cô kẹp mất luôn. “Ư.” Ninh Cẩn sướng tới nỗi gập cả eo lên rên một tiếng.

Lúc cong eo xuống cậu dứt khoát không thẳng lên nữa, mà ngậm

lấy đầu v* mà cô cảm thấy đau đớn kia, vừa bú mút, vừa tiếp tục nắc hông.

“Ư, ư, a~”

Cơ thể Thi Thanh uốn éo không ngừng, không cần biết là bao nhiêu lần khoái cảm luôn chiếm ưu thế, khiến cô thất thần.

Chẳng biết qua bao lâu, cổ họng của cô bắt đầu hơi đau, đó là cảm giác hít thở thiếu mất ô-xy, hiện giờ thời gian đối với cô mà nói đã không còn là khái niệm rõ ràng nữa, nhưng cô biết bản thân mình sắp không trụ nổi nữa. Mà Ninh Cẩn dường như cũng rõ ràng tình trạng cơ thể cô, trong lúc lối đi của cô thít chặt một lần nữa, cậu xoay người cô lại, lồng ngực dán sát lên tấm lưng cô, nói khẽ bên tai cô: “Hiện giờ có thể dùng động tác này rồi chứ?”

“Không….” Thi Thanh vẫn chưa nói ra lời, đã bị cậu ngậm chặt lấy bờ môi, cậu dùng đầu lưỡi với thái độ cứng rắn xuyên thọc vào trong

miệng cô, quấn quýt lấy đầu lưỡi của cô, khiến cô không thể nào nói ra lời nữa.

Sau đó cô đã cảm thấy một bộ phận nào đó trên cơ thể mình bị đụng vào một cái, chỉ là một cú khiến cả cơ thể cô căng chặt

lại, trong khoảnh khắc đó cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, đại não trắng xóa, còn không đợi cô phản ứng lại, nơi đó lại bị thúc vào từng cú, mỗi một lần đều dùng sức hơn lần trước, chút lý trí còn sót lại của cô cũng bay sạch, thân thể ngã vào một hố lửa nóng, cả người như nóng chảy ra.

“hu hu hu….”

Tiếng rên rỉ của cô bắt đầu biến thành tiếng xin tha, không thể nào nói ra nổi một câu.

Chày thịt liên tục ra vào ma sát với lối đi, càng nhanh càng nóng, cơn nóng rực hệt như bốc lửa khiến cậu càng tăng tốc lên, càng ra sức hơn, âm thanh phạch phạch phạch vang không ngớt

tai, trong phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp nặng nề và tiếng

cơ thể va vào nhau phạch phạch, cùng với tiếng khóc hu hu nơi kẽ răng của Thi Thanh.

Lần này Ninh Cẩn bắn trong cơ thể cô, hơn nữa không hề rút ra luôn, mà nằm bò trên người cô, để mặc cho cô đẩy mình cũng nằm như cá chết không buông tay.

“Tôi….” Thi Thanh phát hiện mình không nói ra tiếng nữa, nhưng cô vẫn muốn đứng dậy.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Ninh Cẩn mang theo cảm giác dỗ dành, “Ngoan một chút, đợi thêm một lát.”

“Đợi….Đợi gì chứ?” Thi Thanh nhăn mày, gương mặt ửng hồng sau cơn sóng triều trông giống như đang làm nũng, “Tôi đã bảo cậu không được bắn bên trong rồi, cậu còn thế này…Tôi không đấm cậu là may lắm

rồi đấy.”

“Chị đấm tôi đi.” Ninh Cẩn vùi mặt cọ vào hõm cổ của cô, giọng nói mềm nhũn xương, “Chúng ta kết hôn sinh con nhé.”

“Không muốn.” “Không muốn cái nào.” “Không muốn hết.”

Ninh Cẩn hừ hừ hai tiếng, nói: “Vậy tôi không cho chị đứng dậy nữa.”

“Không đứng dậy cũng được.” Thi Thanh chẳng hề bận tâm, “Hiện giờ có một thứ gọi là thuốc tránh thai.”

“Không được uống.” Ninh Cẩn cắn lên d*i tai cô một phát, tức hừ hừ nói, “Tôi không muốn chị uống.”

“Cậu có quản nổi tôi đâu.” Thi Thanh cười khẩy.

Quả thực trên phương diện này Ninh Cẩn không quản nổi cô, nhưng lúc này hai người đều đang được nghỉ, có thời gian cả ngày, mà hai

người vẫn còn trần truồng nằm trên giường, thân mật dán

sát vào nhau không một kẽ hở, tinh lực của chàng trai lại vô cùng. Cậu không quản nổi cô, nhưng cậu ch*ch được cô.

Hậu quả của việc Thi Thanh nói cho sướng mồm chính là bị cậu dùng tư thế phía sau giã cho mấy lần, từ buổi sáng đến

buổi chiều, Thi Thanh vừa đói vừa mệt, cổ họng còn đau

nữa, cơ thể đau nhức, điều này khiến cho một người không bao giờ biết nổi giận, tính tình ổn định như cô, lúc này cũng không nhịn nổi mà điên lên.

Lúc được hầu hạ tắm rửa cô vẫn không quên quở trách cậu: “Tôi đã nói rồi….Khụ khụ….Không được dùng tư thế phía sau….Khụ khụ….”

Ninh Cẩn đau lòng nhìn cô, véo lấy má cô: “Muốn mắng tôi thì ngày mai hãy mắng, giờ đừng nói gì nữa, đợi lát nữa tôi ra ngoài

mua chút thuốc cho chị.”

Thi Thanh lườm cậu một cái, quả thực là không nói ra lời

nữa, cơ thể cô còn đang run rẩy đây này, nhất là phản ứng nơi âm đạ* mãnh liệt nhất, hệt như bị dập liên tục một ngày

một đêm vậy, cô lại quên hết tức giận, giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

Vì quá đói, cô không thể nào ngủ nổi, nằm trên ga giường và tấm chăn được thay mới, nghe tiếng máy giặt xoay chuyển, bỗng nhiên cô thấy lòng mình tĩnh lặng

lạ thường, nếu như cơ thể có thể bình tĩnh lại được một chút thì tốt rồi.

Ninh Cẩn vẫn mua thuốc tránh thai cho cô, và đảm bảo về sau

nếu không được sự cho phép của cô, cậu sẽ không bao giờ bắn bên trong cô nữa.

Ăn cơm uống thuốc xong, hai người nằm trên giường trò chuyện với nhau.

Chuyện Thi Thanh không còn kháng cự cậu nữa, chẳng bao lâu đã khiến cậu nói ra hết tất cả mọi chuyện từ hối bé tí đến giờ, cuộc sống của người này vô cùng đơn giản, từ nhỏ đến lớn đều là trò ngoan, chỉ thích học hành hoặc thi thoảng chơi game, hút thuốc

cũng chỉ là hứng thú nhất thời, không hề nghiện ngập, lâu lâu mới làm một điếu, tác phong sinh hoạt cực kỳ tốt.

Nói mãi Ninh Cẩn mới ngớ ra: “Sao cứ nói về tôi vậy, tôi cũng muốn nghe chị nói.”

“Có gì hay mà nói, chỉ là học hành học hành thôi, sau đó trưởng thành, ra ngoài làm việc, gánh nợ trả góp nhà ở còng lưng.” Thi Thanh nói.

Nhìn có vẻ thực sự là không có chút khe hở nào.

Ninh Cẩn lại dùng đủ các thể loại truy hỏi, cô không thể nào cứ dùng học hành để qua quýt xong chuyện được.

“Tại sao chị lại phòng bị tôi như vậy? Không thể nói với tôi

sao?” Ninh Cẩn lại bắt đầu cọ cô rồi, dường như cậu đã phát hiện chỉ cần làm nũng với cô, cô sẽ mềm lòng vậy.

“Chẳng có gì hay mà nói cả.” Giọng điệu của Thi Thanh hơi bất lực.

“Có chuyện gì không muốn nhớ lại hay sao?” Ánh mắt Ninh Cẩn nhìn cô hơi dè dặt, hệt như một con chó nhỏ mới mọc lông vậy.

“Vậy thì không, quả thực là không có gì hay để nói cả, chỉ là cuộc sống thường ngày nhàm chán tầm thường thôi.”

Thi Thanh tỉ mỉ nhớ lại, cảm thấy đúng là cuộc đời của mình thực

sự chẳng có chỗ nào đáng nói, chẳng qua cô vẫn để lộ ra chút thông tin của mình cho cậu nghe: “Quên mất không nói, tôi là cô nhi, cho

nên không có người nhà, cũng không có hứng thú với bạn

bè gì cả, không có việc gì làm thì cơ bản đều ở nhà chơi game, thế nên tôi không lừa cậu chút nào đâu, quả thực là chẳng có gì hay để nói cả.”

Đáp lại cô là một cái hôn, dịu dàng liếm láp, hệt như vỗ về cô vậy.

Cậu đang cảm thấy khi cô nói những chuyện này sẽ buồn bã khó chịu sao?

Đáng yêu thật.

Thi Thanh mỉm cười đáp lại cái hôn của cậu.