Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ

Chương 24: Viên đường




Suốt quãng đường từ cổng đến vườn hoa, Diệp Dương Hi mang cô đi dọc theo đường nhỏ, đứng dọc trên bờ sông, nghe tiếng nước vỗ, lóe ra đủ mọi màu sắc, ánh đèn màu du thuyền trên mặt sông đi qua, bài hát Giáng Sinh vui vẻ từ bờ bên kia xa xa thổi đến.

Hai tay Diệp Dương Hi chống ở cột phòng hộ, đem Điền Hạ giữ trước ngực, cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cô, lười biếng hỏi: "Không lạnh sao?"

Điền Hạ khẽ ừ.

"Thực xin lỗi, hôm nay làm cậu không vui rồi."

Điền Hạ ngẩn ra, "Tại sao lại xin lỗi?"

Diệp Dương Hi không trả lời, im lặng một lát, anh bỗng nhiên chỉ trên mặt sông một chiếc du thuyền nói: "Nhìn thấy chiếc thuyền kia không?"

Điền Hạ theo hướng anh chỉ nhìn thấy một chiếc du thuyền lớn "Nó là Phượng Hoàng".

Từ xa nhìn lại, nó cùng những du thuyền khác trên mặt sông cũng không khác gì mấy.

Diệp Dương Hi nói: "Từ nhỏ tớ đã rất muốn thử lên trên đó, kết quả lão Diệp mang tớ đi, thật sự rất thất vọng. Cậu đừng nhìn con thuyền dài đến thế, kỳ thật đồ ăn đặc biệt khó nuốt, mọi thứ cũng rất cũ kỹ, trừ có thể hóng gió, cũng không còn gì thú vị."

Thân tàu "Phượng Hoàng" tổng cộng có bốn tầng, nghỉ ngơi, giải trí cùng ăn uống, vẻ ngoài xa hoa đến cực điểm, đương nhiên giá một vé cũng không rẻ. Gia đình Điền Hạ từng đã ăn tối trên thuyền này một lần, phòng ăn (nhà hàng) là tự phục vụ, không có nhân viên, cũng không có người giúp đỡ, trong khoang thuyền có 588 vị trí, bên ngoài 788 vị trí, toàn bộ hành trình đại khái mất hai tiếng rưỡi.

Ngoại trừ cảm giác mới mẻ, cũng không còn ấn tượng nào khác.

Điền Hạ đăm chiêu gật gật đầu, "Cậu từng đi lên đó sao?"

"Năm nay."

Thời điểm học Sơ trung, Diệp Dương Hi, Hạ Ký Thanh, Nguyên Khang, ba người bọn họ cùng trường cùng lớp, trong trường cũng khá có tiếng, mà Chu Giai Lệ, sau này mới tham gia cùng bọn họ.

(*Sơ trung: cấp hai bên Việt Nam)

Khi Chu Giai Lệ chuyển từ sơ tam về đây, mọi người đều bị đôi mắt phượng của cô ta thu hút.

Chỉ là đối với Diệp Dương Hi, cô ta nhất kiến chung tình*.

(* Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nhau tưởng như gặp được nửa kia của mình.)

Tất cả mọi người trong lớp học ai cũng tò mò, cảnh giác cô ta, chỉ có Diệp Dương Hi nhìn cô ta tà tà cười, "Bạn học, muốn theo chúng tôi đi chơi hay không?"

Sau này cô ta mới biết được, Diệp Dương Hi chủ động nói chuyện với cô ta, là vì Nguyên Khang nói: "Cô gái này lớn lên thật mạnh mẽ!"

Thật ra ước nguyện ban đầu của hắn chỉ vì muốn tạo thêm cơ hội cho huynh đệ của mình.

Sau đó, Chu Giai Lệ mới biết trong lòng Diệp Dương Hi vẫn luôn có một người, anh nói cô ấy rất ngọt ngào cũng rất dịu dàng, anh nói về sau sẽ cưới cô ấy, anh gọi cô là Điền Hạ.

Khi nghe anh nói như vậy, Chu Giai Lệ chỉ cảm thấy buồn cười, trẻ con làm sao biết cái gì về tình yêu, nhưng càng về sau cô ta phát hiện mình yêu Diệp Dương Hi, cô ta bỗng nhiên hiểu, chỉ cần trái tim rung động, không liên quan đến tuổi, cũng không liên quan quá bề ngoài, chỉ cần người kia xuất hiện ở trước mặt của bạn, sau đó, chính là một đời.

Trong suốt một năm kia, thời gian của bọn họ đều trôi qua rất vui, toàn bộ trường học cũng không có ai hạnh phúc hơn bọn họ.

Bốn người bọn họ cùng nhau trốn học đi quán net; cùng nhau đùa giỡn; giờ học thể dục Chu Giai Lệ giả vờ đau bụng, ba nam sinh đứng phía sau đưa cô ta đi phòng y tế; sân bóng rỗ tựa hồ còn quanh quẩn tiếng cười của bọn họ, tiếng Chu Giai Lệ khàn cả giọng hoan hô cố gắng còn vang bên tai; hết thảy tất cả đều là thanh xuân của bọn họ.

Thẳng đến khi gần kết thúc học kỳ, sắp phải thi trung khảo Diệp Dương Hi ở trên lớp học đột nhiên nhận được tin bệnh tình của mẹ nguy kịch.

Anh chạy tới bệnh viện, cũng chỉ thấy một khối thi thể được vải trắng bao trùm.

Thời điểm Diệp Minh từ thành phố bên cạnh gấp trở về, Diệp Dương Hi cùng Chu Gia Lệ ngồi đã ngồi túc trực ở bệnh viện một đêm, đợi Diệp Minh đến bệnh viện mới rời đi.

Cha con gặp lại, hai người ai cũng đều không mở miệng.

Diệp Minh bổ nhào vào vợ mình trước giường bệnh.

Tiếng khóc của ông quấy nhiễu Diệp Dương Hi tâm phiền ý loạn.

"Bây giờ ông khóc cái gì? Thời điểm mẹ tôi bệnh ông đang ở đâu, mẹ nằm viện tại sao ông không trở về? Hiện tại bà ấy chết, ông khóc có ích lợi gì. Đừng nói với tôi ông muốn kiếm tiền, tiền là cha tôi sao, tiền là chồng của mẹ tôi sao? Trừ tiền, vài năm nay đến cùng ông đã làm được những gì?"

Từ khi Diệp Minh thành công với công việc, thời gian ở nhà càng ngày càng ít, ba tháng ở nhà ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng, thời gian trưởng thành quan trọng của Diệp Dương Hi cũng chỉ có mẹ Diệp ở nhà một mình lo liệu.

Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm, bà vì Diệp Minh bỏ đi công việc yêu thích của mình, cũng không dạy đàn dương cầm, trừ những việc vặt vãnh trong nhà, mọi chú ý đều ở trên người người con trai, tiếng đàn dương cầm trong nhà đã lâu cũng không còn vang lên.

Một ngày ba bữa, đến mặc quần áo, đều do bà cẩn thận sắp xếp, ngay cả màu gì, giày gì, tất đều do một thân bà chuẩn bị.

Có khi Diệp Dương sẽ không bình tĩnh nói: "Mẹ, con trưởng thành rồi, mẹ thật sự muốn đem con dưỡng thành phế vật sao?"

Trái lại bà chưa bao giờ phản bác, chỉ là cười ôn nhu.

Song đến lúc cầm phiếu kiểm tra sức khỏe của bệnh viện trên tay, bà nói với Diệp Dương Hi: "Dương Hi, mẹ nghĩ kỹ, con nói đúng, con đã là đứa trẻ có thể độc lập được rồi."

Lúc đó Diệp Dương Hi cũng không hiểu ý bà, khi đó anh còn không biết tại sao bà lại đột nhiên buông tay.

Thẳng đến ngày đó hắn phát hiện bà trốn trong phòng bếp liều mạng đổ thuốc vào miệng, nguyên lai do bệnh ung thư đã tra tấn bà.

Anh gọi cho Diệp Minh, mở miệng còn chưa kịp nói, "Cha..."

Đang họp Diệp Minh nhận ra là số trong nhà, thậm chí cũng không có nghe âm thanh của con trai, hạ giọng quát: "Tôi đã nói cô bao nhiêu lần đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi nơi này bận rộn! Có chuyện gì chờ tôi về nhà lại nói!"

Vì thế, Diệp Dương Hi rốt cuộc hiểu ra, tại sao mẹ anh luôn thở dài vào lúc đêm khuya, tại sao Diệp Minh nói chuyện với hắn đến một nửa lại ngưng bặt.

Sau này Diệp Dương Hi mới hiểu được, không biết kể từ khi nào, quan hệ của mẹ cùng cha cũng chỉ còn lại sự ràng buộc duy nhất, tên gọi Diệp Dương Hi.

Từ khi phát hiện bệnh, đến qua đời, ngắn ngủi sáu tháng, Diệp Minh hết thảy hoàn toàn không biết gì cả.

Nhìn hắn khóc, Diệp Dương Hi lần đầu tiên nếm tư vị oán hận.

Hận Diệp Minh, cũng hận chính mình.

Nếu khi mẹ còn sống, hắn có thể biểu hiện tốt, khiến bà tự hào một chút, lúc này áy náy có phải sẽ ít hơn một chút hay không.

Quan hệ cha con kể từ ngày đó như rơi vào hầm băng.

Diệp Minh chăm lo cho hắn hết thảy, hắn toàn bộ không nhìn ra, những chuyện Diệp Minh không cho làm hắn nhất định sẽ làm.

Diệp Minh nói: "Không cần nghĩ nhiều quá, chuẩn bị thi cho tốt."

Vì thế, hôm thi Diệp Dương Hi cố ý đến muộn, ngữ văn trực tiếp không có điểm.

Sau nhiều phen cố gắng đem hắn đưa vào thất trung, Diệp Minh còn nói: "Chuyện cũ sẽ bỏ qua, từ hôm nay trở đi bỏ thói quen xấu, chăm chỉ học tập đi."

Vì thế, Diệp Dương Hi hút thuốc uống rượu, trốn học đánh nhau, cùng bọn Nguyên Khang, không chuyện xấu nào không làm.

Cảm giác được Diệp Minh sắp buông tay hắn, Diệp Dương Hi thật sự rất vui vẻ.

Khi đó Chu Giai Lệ không thi đậu trung học, nên được đưa vào một trường dạy nghề. Nếp sống của trường học cực kém, rất nhanh Chu Giai Lệ liền từ học sinh ngoan hiền chân chính biến thành mỹ nhân thập phần xà hạt*.

(Mỹ nhân thập phần xà hạt: Mỹ nhân độc ác)

Cô ta cũng học hút thuốc, cùng thanh niên lêu lổng chơi cùng một chỗ. Cá tính cao ngạo, tựa hồ khinh thường kẻ nào trở thành bạn với bất kỳ ai, trong quán bar dưới ngọn đèn, cô ta chớp chớp mắt, một nam sinh với tóc đủ màu sắc đi đến hỏi cô ta: "Người đẹp, đến một mình sao?"

Ngày đó, bởi vì bị Diệp Dương Hi lần thứ N nghiêm khắc cự tuyệt, Chu Giai Lệ tâm tình buồn bực, ở bên trong quán rượu uống say không còn biết trời trăng gì mới lung lay rời đi, bất quá mới đi vài bước, liền lảo đảo ngã xuống ven đường.

Một cô gái xinh đẹp lại say ngã nằm trên đường, sẽ có chuyện gì không cần nói cũng biết.

May mắn đối phương cũng chỉ là ma men, Chu Giai Lệ liều mạng phản kháng, mãi cho đến khi nhìn thấy Nguyên Khang từ trong quán net đối diện đi ra, Nguyên Khang đói bụng đi ra kiếm ăn, thấy quần áo cô ta bị xé rách.

Nguyên Khang nhận ra Chu Giai Lệ, một tiếng "Ta thao!" Chạy tới đánh một trận, đem con ma men đánh tới kêu cha gọi mẹ mới dừng tay.

"Cậu không sao chứ?"

Chu Giai Lệ tựa vào góc tường, cầm lấy quần áo há miệng run rẩy hỏi: "Có thuốc lá không?"

Nguyên Khang mang cô ta tới quán net ở một đêm, sau khi tỉnh táo Chu Giai Lệ lạnh lùng nói với Nguyên Khang: "Cậu nhất định phải nói chuyện vừa rồi cho Diệp Dương Hi, một chữ cũng không được xót."

Nhưng Chu Giai Lệ ngoài ý muốn, sau khi Diệp Dương Hi cùng Hạ ký Thanh biết việc này chỉ đồng loạt hô câu: "** ***!" Trên mặt ngay cả nửa điểm áy náy đều chưa từng có.

"Tại sao tôi phải áy náy? Cũng không phải tôi cường bạo cô."

Tâm Chu Giai Lệ lạnh như mùa đông khắc nghiệt, làm một nam nhân đối với người không có nửa phần tình nghĩa, hắn thật sự đối với sống chết của ngươi sẽ làm như không thấy.

Sau một tuần liên tục mua say, Chu Giai Lệ lại đụng phải người lần trước muốn cường bạo cô ta.

Không khéo lần này người nọ cũng không say.

"Con ** thối, hôm đó lại dám đánh tao, lão tử hôm nay không đem *** ngươi, lão tử sẽ không phải họ Viên!"

Họ Viên là học sinh của trường dạy nghề gần đó, trong xã hội cũng có chút bối cảnh, là anh em kết nghĩa của chủ quán Bar, hắn gọi một số người, chuẩn bị đem Chu Giai Lệ đi.

Ai ngờ vừa ra cửa quán rượu, hắn lại gặp phải ba người bọn Diệp Dương Hi.

Nửa đêm ở đầu đường, một đám bọn họ có thể so với côn đồ lưu manh trong phim điện ảnh truy đuổi đánh nhau không khác gì.

Bọn Diệp Dương Hi tuy rằng không mang theo cái gì, đối với bọn họ, đánh một cái liền đoạt lấy, vũ khí rất nhanh liền biến thành của bọn họ.

Những ngày ở thất trung, cái gì cũng không làm, mỗi ngày đều đánh nhau ẩu đả, tùy thời tùy chỗ đều thắng.

Đấu vòng loại, đấu bán kết, trận chung kết, giống tham gia đại hội thể thao, vì muốn chính mình đứng vị trí thứ nhất, bọn họ mỗi ngày đều không ngừng đánh nhau.

Mặc dù đối phương có phần đông hơn, nhưng bọn Diệp Dương Hi lại không có một tia sợ hãi.

Chu Giai Lệ say khướt tựa vào một bên ha ha cười, thỉnh thoảng hoan hô cố lên, tựa như khi ở trường học xem bọn hắn chơi bóng rỗ.

Thẳng đến khi tên họ Viên giơ con dao nhảy lên lưng Nguyên Khang, Chu Giai Lệ rốt cuộc mới có chút tỉnh táo.

"Đầu trọc, cẩn thận!"

Nguyên Khang tránh thoát được một nhát ngay động mạch, nhưng lại không tránh được nhát dao vào ngực.

Mắt thấy máu Nguyên Khang chảy ra, ba người đều hoảng sợ.

"Đầu trọc!"

Hạ Ký Thanh không thể thoát ra, Diệp Dương Hi cách Nguyên Khang gần nhất nhào lên đem họ Viên ấn xuống đất, một phen kịch liệt rốt cuộc đem con dao trong tay hắn đoạt lại.

Anh nâng tay đang muốn ném đi, chợt nghe tiếng khóc Chu Giai Lệ truyền đến: "Nguyên Khang, Nguyên Khang cậu tỉnh, không được nhắm mắt Nguyên Khang!"

Trong nháy mắt đó, trong đầu Diệp Dương Hi chợt lóe vô số khả năng, cậu sợ Nguyên Khang có khả năng sẽ chết.

"A!" Giơ tay lên nặng nề hạ xuống, đem con dao dính máu của Nguyên Khang, Diệp Dương Hi gào đâm vào cổ tay họ Viên.

Chỉ trong một buổi tối, Diệp Minh tựa hồ trong đêm già đi mười tuổi.

Lá lách của Nguyên Khang bị đâm, tên họ Viên bị Diệp Dương Hi phế đi tay.

Bởi vì tội cố ý tổn thương người khác, Diệp Dương Hi bị bắt vào sở quản giáo thiếu niên*, xử 5 năm, không biết Diệp Minh tìm quan hệ thế nào, giảm hình phạt ba năm, cuối cùng, anh ở bên trong đợi hai năm.

Trong hai năm này, nhìn Diệp Minh ngày càng già đi, Diệp Dương Hi bỗng nhiên nghĩ, mẹ thích đàn dương cầm như vậy, nhưng chỉ vì Diệp Minh cùng hắn liền bỏ qua, điều này nói rõ bọn họ chính là người mà bà yêu nhất, nhưng, hiện tại hắn đang làm cái gì?

Diệp Minh sai, chẳng lẽ hắn không có sao? Hắn làm như vậy, rốt cuộc là trừng phạt Diệp Minh, hay là chính mình?

Hai năm trong sở quản giáo Diệp Dương Hi một chữ không kể ra, nhưng Điền Hạ lại hiểu rõ.

Diệp Dương Hi buộc chặt cánh tay, đem Điền Hạ gắt gao ôm vào trong ngực, mang theo mùi thơm có thể an ủi lòng người.

Anh nhìn trên mặt sông nhìn con thuyền "Phượng Hoàng", "Thời điểm tớ được thả ra, lão Diệp mang tớ lên chiếc thuyền kia ăn cơm. Tớ hết thảy cũng không quan tâm. Chiếc thuyền, lão Diệp. Tớ chỉ cảm thấy những năm kia, tớ thật sự rất ngu ngốc."

Điền Hạ không nói gì.

Anh nói tiếp: "Điền Hạ, tớ tựa hồ giống như chiếc thuyền kia, bề ngoài nhìn qua thực xa hoa, nhưng thật ra bên trong đều mục nát. Nói đúng ra, từ khi còn nhỏ, tớ bây giờ có phải càng ngày càng trở nên "xấu xa" hơn không?"

("Xấu xa" nghĩa đen lẫn nghĩa bóng)

Điền Hạ gật gật đầu, lại lắc đầu.

"Có ý gì?" Diệp Dương Hi bất mãn dùng cằm chạm vào gáy cô một chút, cuối cùng lại hỏi cô, "Có đau không?"

Điền Hạ lắc đầu.

Anh thở dài, hôn lên tóc của cô, "Sợ tớ sao?"

Điền Hạ không nói chuyện.

Gió đêm thật lạnh, nhưng người sau lưng ôm ấp lại ấm áp.

Cô dụi dụi con mắt, ở trong lòng anh xoay một vòng, cùng anh mặt đối mặt, ngẩng đầu lên nói: "Nếu cậu đồng ý chăm chỉ học tập, tớ sẽ tặng cho cậu một món quà."

Diệp Dương Hi sửng sốt, tiếp nhếch môi cười: "Món quà?"

"Cậu phải nói đồng ý trước, tớ mới nói cho cậu biết."

"Tớ không muốn nói?"

Điền Hạ nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không nói không được."

"Bá đạo như vậy?" Diệp Dương Hi giả vờ nhíu mày, nhưng rất nhanh liền cười ra, "Vậy được rồi, cậu nói như vậy, tớ sao có thể từ chối."

Sau đó ——

Điền Hạ nâng mặt Diệp Dương Hi, kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên.

"Dương Hi, sinh nhật vui vẻ."

"Oành —— "

Tiệc tối bắt đầu.

Pháo hoa đầy trời ở trong đêm đen nổ tung, chói lọi hoa lệ.

Cách đồng phục học sinh, Diệp Dương Hi lại tinh tường cảm giác được lòng bàn tay Điền Hạ mềm mại, nơi được môi cô chạm vào dường như có điện, trong đáy lòng rung động khiến anh không thể cưỡng lại càng muốn nhiều hơn.

"Xem pháo hoa... A."

Chế trụ gáy không để cô di chuyển, Diệp Dương Hi cúi đầu thật sâu hôn lên.

Mặc dù phía sau pháo hoa lộng lẫy như vậy, mà trong mắt anh từ đầu đến cuối duy nhất cũng chỉ có một mình cô.

(LIN: sau khi đọc những góp ý của các cậu về chuyện tạo wordpress, tớ cũng đang tìm hiểu, khi nào hoàn thiện wordpress tớ sẽ thông báo cho các cậu, tớ vẫn sẽ đăng truyện trên wattpad cho những bạn nào không thích đọc trên wordpress nhé)