Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ

Chương 22: Viên kẹo bơ 22




Sau khi cùng bọn hắn ăn một bữa cơm, Điền Hạ lần đầu tiên nhìn thấy thứ được gọi là say điên cuồng.

Nguyên Khang ôm chai bia đạp lên trên bàn, cũng không để ý trên bát đĩa, một cước đạp vào chén canh, "Răng rắc" một tiếng, chén sứ trắng dày lập tức xuất hiện vài vết nứt, giày bóng rỗ loang lỗ màu trắng đen, canh trứng gà tảo tía đổ khắp mặt bàn.

Điền Hạ bị động tác bất ngờ của hắn làm hoảng sợ tới mức co rụt lại, Diệp Dương Hi lập tức phản ứng kịp, kéo cô từ ghế dựa đem cô ôm tới bên người, tay dài vòng qua đầu vai, đem cô kín đáo bảo hộ vào trong ngực, mắt say lờ đờ mê ly nói: "Cẩn thận một chút, chớ đem Tiểu Hạ Tử của tôi làm bị thương."

"Các anh em, tiếp theo, tôi sẽ trình bày một bài hát, < Hãy yêu em >." Nguyên Khang dứt lời, đem chai bia trong tay uống ừng ực ừng ực, đập mạnh trên bàn, sau đó liền bắt đầu liều mạng gào thét.

Lúc này sắp mười giờ rồi, bảy giờ bọn họ bắt đầu dùng bữa cơm này, khách hàng trong quán ăn thay đổi từ đợt này sang đợt khác, đến bây giờ, tiệm cũng chỉ còn duy nhất bàn của bọn họ.

Nguyên Khang phát ra âm thanh chói tai, cũng không quấy nhiễu những người khác, ước chừng bởi vì hắn hát rất khó nghe, bà chủ từ sau bếp đi ra giơ cái cây lau nhà, huy vũ hai ba phát, thiếu chút nữa đem Nguyên Khang từ trên bàn vung xuống.

"Im lặng cho lão nương!"

Nguyên Khang bị đánh đau, xoa cánh tay kêu, "Khán giả này, bà sao lại đánh người như thế? Rốt cuộc bà biểu diễn hay tôi biểu diễn, âm thanh của bà so với tôi còn lớn hơn? Đến đến đến, microphone cho bà, đến hát!"

"Hát, hát, cậu hát!" Bà chủ xuy một tiếng, lại nhường hắn một chút, sau đó liền xoay người trở lại bếp.

Điền Hạ nhìn bà chủ tựa hồ cùng bọn họ rất quen thuộc, không khỏi quay đầu nhìn.

Diệp Dương Hi niết khuôn mặt cô muốn đem cô nhìn thẳng, cùng cô đầu dựa vào đầu, nhẹ giọng nói: "Bà chủ đó, là dì Nguyên Khang."

Điền Hạ có chút ngoài ý muốn anh lúc này còn có thể nhìn ra nghi vấn của cô, "Cậu không có say?"

"Anh đương nhiên không say." Ánh mắt Diệp Dương Hi trong trẻo, không giống bộ dáng say cho lắm.

Nhưng rất nhanh Điền Hạ liền phát hiện, ánh mắt anh càng sáng, bộ dạng lúc say so với ngày thường càng ngày lợi hại hơn.

Đến mười một giờ rưỡi, Nguyên Khang rốt cuộc không quậy phá nữa, đơn phương tuyên bố buổi biểu diễn cá nhân kết thúc, liền cùng Hạ Ký Thanh đồng loạt say nằm trên bàn, Diệp Dương Hi thì ôm Điền Hạ, nói nhảm.

Điền Hạ khóc không ra nước mắt, ba người này đều say, cô một người sao có thể đem ba người bọn họ về nhà?

"Điền Hạ, Điền, Điền Hạ, Tiểu Hạ Tử của anh, em đừng chạy..."

"Diệp Dương Hi, Diệp Dương Hi, cậu tỉnh lại." Diệp Dương Hi giống gấu Koala ôm người Điền Hạ nói năng lộn xộn, vô luận cô làm như thế nào đẩy đều đẩy không ra.

Nghe âm thanh bất lực của Điền Hạ tựa hồ mang theo nức nở, Diệp Dương Hi giống như chút liền thanh tỉnh.

Anh ngồi thẳng lên nâng mặt Điền Hạ, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, "Khóc? Đừng khóc đừng khóc, Tiểu Hạ Tử đừng sợ."

"Diệp Dương Hi..."

"Tiểu Hạ Tử anh đã nói với em, anh hiện tại siêu lợi hại." Diệp Dương Hi nói nói, vừa mới thẳng lưng lại sụp xuống, anh vô lực cúi đầu yếu ớt, cùng Điền Hạ trán đối trán, giọng điệu ôn nhu, nhưng thở ra là mùi rượu pha lẫn với mùi thuốc lá, làm nóng người, "Về sau cũng sẽ không để em khóc, không, vẫn khóc, nhưng chỉ có thể vì anh mà khóc, người khác không thể, nghe thấy không?"

Nghe tiếng, Điền Hạ muốn đẩy tay anh, nhưng tim không tự chủ liền mềm nhũn vô thức, âm thanh phát ra cũng mềm mại, "Diệp Dương Hi, cậu trước tiên buông tớ ra có được hay không?"

"Không được không được." Diệp Dương Hi giống một đứa trẻ làm nũng, nâng mặt Điền Hạ đến trước mặt mình, "Muốn hôn."

"Diệp, Diệp Dương Hi..." Điền Hạ không chỗ trốn, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, cầm lấy cái bát trên bàn, chặt lại trước miệng Diệp Dương Hi.

Diệp Dương Hi: "Hừ? Huh huh?"

Điền Hạ bất đắc dĩ đến cực điểm: "Anh đừng nói chuyện."

Bà chủ lúc này từ sau bếp đi ra, thấy ba nam sinh ngã trái ngã phải, mặt thấy nhưng không thể trách, nhìn thấy Diệp Dương Hi cơ hồ sắp ngã lên người Điền Hạ, thở dài tiến lên giúp cô một tay.

Điền Hạ nhẹ nhàng thở ra, nghe bà chủ hỏi cô: "Tứ trung?"

"Dạ, đúng vậy."

Diện mạo Điền Hạ nhu thuận thanh tú, là đứa trẻ mà ai nhìn đều sẽ thích. Bà chủ cũng không ngoại lệ, nữ sinh thường lui tới tới chỗ này không phải trang điểm dày chính là quần áo lố lăng không nghiêm chỉnh, duy nhất chỉ có Điền Hạ, một thân mặc đồng phục học sinh ngay ngắn chỉnh tề quy củ, ánh mắt của cô bé hồn nhiên không u ám, liền hiểu được cô bé khẳng định cùng với bọn người Nguyên Khang không giống nhau.

"Về sau ít cùng bọn họ chơi đùa, cẩn thận đem con làm hư."

Dặn dò một câu, bà chủ liền giúp cô đem Diệp Dương Hi vào trong xe taxi, Điền Hạ còn lo lắng cho Hạ Ký Thanh cùng Nguyên Khang, viết tờ giấy đặt ở dưới tay Hạ Ký Thanh, nói với bà chủ: "Xin lỗi bà, bà chủ, hôm nay phiền bà rồi."

Bà chủ nghe thấy cảm động muốn hỏng, so sánh với bọn Nguyên Khang một chút, Điền Hạ quả thực chính là Thiên Sứ, vì thế đóng cửa xe một lần nữa nhắc nhở cô: "Nhanh chóng cùng bọn họ tuyệt giao, chăm chỉ học tập, ngàn vạn đừng bị bọn họ làm hư."

Điền Hạ thất thần không biết cũng chỉ gật đầu xong lắc đầu, người lái xe đã đem xe khởi động lên.

Thời điểm về tới tiểu khu cũng đã sắp mười hai giờ rồi.

May mắn Phương Nhược Mai cùng Điền Nhất Bân đều không có nhà, bằng không Điền Hạ về nhà muộn như vậy, thật không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.

Người lái xe hỗ trợ đem Diệp Dương Hi ngủ say khiêng xuống, Điền Hạ từ trên người anh lấy ra chìa khóa chạy tới mở cửa, hai người hợp lực đem Diệp Dương Hi đến sô pha.

Diệp Minh cũng không ở nhà.

Điền Hạ buông xuống túi sách chạy vào WC lấy nước, hết lau mặt cho Diệp Dương Hi lại lau tay, vốn còn muốn thay cho anh bộ đồ, nhưng gọi Diệp Dương Hi thế nào cũng giống như bất tỉnh, cô một người cũng không di chuyển được, không còn cách nào khác đành phải lên lầu từ trong phòng anh ôm chăn đi ra đắp trên người anh.

Phòng Diệp Dương Hi rất sạch sẽ, sạch sẽ có chút không giống anh. Trên giường từng tấm đệm ngay ngắn chỉnh tề, có cạnh có góc, vuông vức giống như miếng đậu hủ thời điểm tập quân sự huấn luyện viên yêu cầu.

Điền Hạ chợt nhớ tới vừa rồi trong nhà hàng nhỏ, Nguyên Khang say khướt nói câu nói kia.

"Dương Hi, cậu đi vào kia hai năm, tôi đặc biệt áy náy, thật sự, nếu không phải bởi vì tôi, nếu không phải tôi..."

Hắn nói chỉ nói một nửa, khi đó bọn họ cũng không có say khướt như vậy, tựa hồ không muốn cô nghe thấy câu sau, Hạ Ký Thanh cùng Diệp Dương Hi đồng thời cắt đứt lời hắn.

Hiện tại nhớ tới, Điền Hạ không nhịn được có chút tò mò câu nói của Nguyên Khang.

Đợi đem Diệp Dương Hi dàn xếp ổn thỏa; sau lưng Điền Hạ cũng ra một tầng mồ hôi mỏng, vai cô buổi sáng bị Nghiêm Vũ Phỉ đụng vào lại bắt đầu đau.

Ngày thứ hai đại hội thể dục thể thao, không bất ngờ khi Diệp Dương Hi đến muộn.

Buổi sáng đại hội thể dục thể thao tiến hành được một nửa, anh mới thong dong đến.

Diệp Dương Hi hiển nhiên say rượu còn chưa tỉnh, vừa đến buông mình ở trên ghế, ngáp mấy cái liền, cánh tay tùy ý khoát lên lưng ghế dựa của Điền Hạ, giống như ôm cô, "Sao cậu lại không đến gọi tôi?"

Điền Hạ đang viết bản thảo, ngòi bút dừng một chút, nhỏ giọng giải thích: "Tớ có kêu, nhưng cậu không tỉnh."

Diệp Dương Hi không nghe thấy, lại ngáp, Bối Lôi liền đem anh gọi qua thi đấu.

Lúc này Nhâm Thuần mới sờ qua tới hỏi Điền Hạ: "Tớ cảm giác bầu không khí hôm nay không giống như ngày thường chút nào."

Cái gọi là lương tâm tội lỗi, bởi vì một câu nói của Nhâm Thuần, Điền Hạ nháy mắt mặt đỏ đến cổ, cô cúi đầu đầu lắp bắp nói: "Có, có sao? Tớ, tớ không cảm nhận."

Nhâm Thuần nhìn cô một cái: "Tớ nói đùa, cậu khẩn trương như vậy làm gì?"

Điền Hạ cười một cái: "Tớ không, không khẩn trương."

Tuy rằng cảm thấy hôm nay Điền Hạ có chút kỳ quái, nhưng Nhâm Thuần lúc này đối một chuyện khác cảm thấy hứng thú, cô nàng hạ giọng cùng Điền Hạ nói: "Tớ nói này, bọn Chương Ngư hôm nay cũng không tới trường học, ngay cả Nghiêm Vũ Phỉ đều không đến."

Nghe tên hai người kia, Điền Hạ run lên, ra vẻ bình tĩnh nói: "Bọn họ không đến không phải bình thường sao?"

Nhâm Thuần nói: "Không phải, nghe bọn hắn nói, hình như bởi vì Chương Ngư bị người ta đánh, Hầu Tử cùng Dương Kiệt cũng không đến, phỏng chừng đều bị thương."

Điền Hạ thắc mắc: "Vậy bọn họ bị thương nghiêm trọng lắm sao?"

Nhâm Thuần lắc đầu, "Cũng không biết."

Lúc này ngay cả Phương Phương cũng chen vào nói: "Việc này tớ cũng nghe nói, không biết Chương Ngư chọc ai, nếu như là trường ngoài, không biết Diệp Dương Hi có ra mặt bảo vệ hắn không nữa."

Nghe tên Diệp Dương Hi, thần kinh Điền Hạ càng thêm buộc chặt, "Tại sao Diệp Dương Hi phải ra mặt?"

Nhâm Thuần nói: "Ngu ngốc, cậu ấy người cầm khiêng của trường chúng ta, có người muốn tìm đến trường, cậu ấy không ra mặt thì ai ra mặt."

Ngày hôm qua khi Điền Hạ đến bọn họ đã kết thúc, cô cũng không biết bọn họ đến cùng đã làm gì những người đó, nhưng nghĩ đến lần trước trong ngõ nhỏ Diệp Dương Hi tàn nhẫn, cô liền trở nên lo lắng.

Nếu như bị trường học biết chuyện này, anh có phải trực tiếp liền bị đuổi học?

Nhưng so với lo lắng của cô Diệp Dương Hi căn bản không đáng nhắc tới, anh thoạt nhìn vẫn tùy ý như vậy, ngay cả chạy bộ đều mang theo hương vị tự do.

Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi cũng giống như vậy.

So với ba người bọn họ, Điền Hạ dường như chỉ đơn độc, thời gian đại hội thể thao còn lại cô đều cau mày vượt qua.

Mỗi khi nghe âm thanh chủ nhiệm lớp gọi bọn họ hay bất cứ tên một người nào, lòng của cô liền không tự chủ được lo lắng, rất sợ vì chuyện Chương Ngư, trường học muốn xử lý bọn họ.

Ngày cuối cùng đại hội thể dục thể thao, Bối Lôi tổ chức chụp ảnh chung cùng với cả lớp, đội cổ động viên cũng chen lấn, mọi người đều chen chúc muốn in con dấu hoa hồng lên tay phải.

Mỗi huy chương của một hạng mục sẽ được nhận một con dấu, trên mu bàn tay Diệp Dương Hi cùng Hứa Thiên Kỳ được ấn đầy Tiểu hoa hồng.

Nhâm Thuần cùng Điền Hạ đang nghiên cứu trên con dấu là mặt của hoa gì, Diệp Dương Hi đứng ở phía sau Điền Hạ, nhìn trên mu bàn tay trắng nõn của cô lẻ loi một đóa hoa hồng, cúi đầu bên tai cô hỏi: "Hạ, muốn đem con dấu của tôi in lên cho cậu không?"

"Không cần." Cảm giác được cơ thể của anh càng ngày càng gần, Điền Hạ giống như thỏ nhỏ nhảy ra, cùng anh kéo ra một chút khoảng cách, nhìn thoáng qua chủ nhiệm lớp sắp đi tới, cô lại nhỏ tiếng nói: "Đừng nói chuyện."

Diệp Dương Hi bĩu bĩu môi, ngồi thẳng không lên tiếng nữa.

Khi giáo viên thể chất giơ điện thoại kêu: "1, 2, 3 cà tím!" Diệp Dương Hi thật nhanh đem mu bàn tay mình dán trên mặt Điền Hạ, ấn ra một mảnh mỏng sắc đỏ Hoa hồng, cười to, "Ha ha ha, Điền Hạ là chỉ mèo hoa nhỏ!"

Điền Hạ ngốc lăng không phản ứng kịp, khoảng khắc màn hình ấn xuống nháy mắt, trên mặt Diệp Dương Hi tùy ý tươi cười cùng vẻ mặt ngây ngốc của cô chuẩn xác được chụp lại.

Mãi cho đến rất nhiều năm về sau khi nhìn thấy tấm ảnh này, Điền Hạ vẫn cảm thấy, thời niên thiếu thật sự có rất nhiều rất điều nhiều vui vẻ, ngay cả những ưu sầu cùng nước mắt, đều để lại dư vị ngọt ngào.

Nếu khi đó bọn họ có thể lý trí một chút cùng trưởng thành một chút, sau này có lẽ sẽ càng vui vẻ hơn.

Chỉ là không có như vậy.

Sau đại hội thể dục thể thao rất nhanh lại bắt đầu một đợt kiểm tra, nghe nói kỳ thi này sau khi có kết quả liền chia lớp.

Chuyện chia lớp trước kia chủ nhiệm từng tìm Điền Hạ nói qua, ý chủ nhiệm đề nghị Điền Hạ học khoa văn, nhưng Điền Hạ lại kiên trì chọn khoa lý.

Nhâm Thuần vì chuyện này còn đau lòng một trận, cô nàng lựa chọn khoa văn, nếu Điền Hạ cũng chọn như vậy, có lẽ họ còn có thể học chung một lớp, nhưng Điền Hạ kiên trì chọn khoa lý, họ nhất định phải tách ra.

(LIN: Ở đây "Khoa văn" "Khoa Lý" hình như là ban Xã hội cùng Tự nhiên giống bên mình hay sao ấy)

Điền Hạ nghĩ lại là do Diệp Dương Hi.

Thành tích khoa văn của Diệp Dương Hi rối tinh rối mù, điểm lý còn có thể miễn cưỡng vừa mắt, thời điểm chủ nhiệm tìm anh tới văn phòng, Điền Hạ còn cố ý dặn dò, nếu như chuyện hỏi chia lớp, anh phải làm cho chủ nhiệm cho anh học khoa lý.

Tuy rằng không có hi vọng bọn họ có thể tiếp tục cùng lớp, nhưng ít ra cô có thể giúp anh một ít, trên phương diện học tập.

Hôm nay đổ mưa, cũng không có chuyện cần ra ngoài, Điền Hạ ở yên vị trí làm bài tập.

Nhâm Thuần cùng Phương Phương chạy tới, ước chừng lại có chuyện bát quái nên hai cô nàng mới ở cùng một chỗ. Kể từ sau khi đại hội thể dục thể thao, tình bạn của hai người này đột nhiên tăng mạnh, rất nhanh liền thân ngay cả đi WC nhất định phải cùng đối phương đi chung.

Nhâm Thuần thần bí nói: "Tớ nghe nói Nghiêm Vũ Phỉ chuyển trường."

"Chuyển trường?" Điền Hạ nhíu mày, Nghiêm Vũ Phỉ đã học đến năm ba, chuyển trường lúc này nhất định rất bất lợi với thi đại học, "Tại sao vậy?"

Phương Phương nói: "Không chỉ cô ta, còn có Dương Kiệt cùng Hầu Tử, hai người bọn họ cũng đi."

Nghe tên hai người này, da đầu Điền Hạ tê rần, lông tơ trên cánh tay đều dựng lên, "Cũng chuyển trường sao?"

Nhâm Thuần nói: "Chắc vậy, nhưng Chương Ngư trực tiếp tạm nghỉ học."

Đối với học sinh năm ba mà nói, tạm nghỉ học trên cơ bản liền chấm dứt ý nghĩa học sinh, chuyện này nếu phát triển đến tiến độ này, theo Điền Hạ đã nghiêm trọng đến hết thuốc chữa.

Nếu Chương Ngư cũng nghỉ học, vậy chuyện người khởi xướng, Diệp Dương Hi, có phải hay không cũng?

Cô mang theo tâm tình lo sợ bất an, chờ qua bài giảng hai mươi phút, lại đợi nửa tiết học, Diệp Dương Hi từ đầu đến cuối không trở về, ngược lại trong tiết vật lý dạy đến một nữa chủ nhiệm mang theo vẻ mặt ngưng trọng đem Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi gọi đi.

Người trong lớp học lập tức bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, tất cả mọi người thắc mắc ba người bọn họ có thể làm gì khiến chủ nhiệm trên lớp học dạy đến một nửa đều đem người gọi đi, rốt cuộc là vì cái gì.

Điền Hạ nhìn bóng dáng Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi đi ra phòng học, tâm lo lắng, cô thậm chí đang tưởng tượng, nếu Diệp Dương Hi trở về thu dọn cặp sách nói muốn đi, cô phải làm sao.

Mãi cho đến giữa trưa tan học, học sinh trong phòng đều đi hết sạch, phòng học ấm áp dần dần trở nên lạnh lẽo.

Điền Hạ một mình ngồi tại vị trí, cầm di động không biết có nên gọi điện cho Diệp Dương Hi hay không.

Trường học không cho phép mang di động, lại càng không cho phép ở trên lớp học sử dụng, nếu thời điểm hiệu trưởng phát biểu phát ra chẳng phải tội muốn thêm một bậc?

Ngoài cửa sổ bầu trời B thị mùa thu, mờ mịt, tựa hồ lại sắp đổ mưa, tầng mây ép tới rất thấp, thời tiết như vậy thật sự là ép người tới không thở nổi.

Trong phòng học đèn chân không phát ra tiếng vang, phòng học có chút quỷ dị.

Điền Hạ nhìn đề trước mặt ngốc một hồi, liền đứng dậy ra phòng học.

Phòng hiệu trưởng ngoài cửa sổ, nhìn hình ảnh quen thuộc, hốc mắt Điền Hạ nháy mắt liền thấm ướt.

Cô một đường tìm đến văn phòng của chủ nhiệm, Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi đều không có, chỉ có Diệp Dương Hi một mình đứng ở trước bàn hiệu trưởng, ngước cằm, ánh mắt thản nhiên nhìn chằm chằm không trung, lưng thẳng tắp.

Chủ nhiệm lớp cũng ở bên trong, bà đang cùng hiệu trưởng phàn nàn Diệp Dương Hi ở trường có bao nhiêu tật xấu, bài tập không nộp, đi muộn về sớm, trốn học hút thuốc, đủ loại việc xấu thật sự nhiều đếm không xuể, chuyện lần này lại ầm ĩ làm lớn như vậy, thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi.

Hiệu trưởng nghe xong, khoát tay, ý bảo chủ nhiệm lớp đừng nói nữa. Ông chuyển hướng Diệp Dương Hi, hỏi: "Chuyện của Chương Dư Khánh liên quan đến cậu sao?"

Diệp Dương Hi thản nhiên đáp: "Có liên quan hay không quan ông cũng đã kêu tôi tới đây, tôi không lời nào để nói."

"Cậu, đứa nhỏ này nói gì đâu không! Hiệu trưởng, thầy xem..."

Hiệu trưởng cắt đứt chủ nhiệm lớp: "Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, cậu tại sao lại làm như vậy?"

Diệp Dương Hi im lặng không lên tiếng.

Hiệu trưởng còn nói: "Trước kia cho cậu vào học, ta đã nghe qua chuyện của cậu, cậu trước kia là đứa trẻ tốt, nguyên nhân gì lại khiến cậu trở thành như bây giờ, tôi cũng không muốn truy cứu chuyện trước kia. Nhưng tôi sở dĩ đã đáp ứng cha cậu cho cậu ở nơi này học tập, vì tôi tin tưởng hai năm trước cậu trải qua chuyện kia cũng đã trở thành một người hoàn toàn mới, tôi hiện tại cũng tin tưởng cậu sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện như vậy. Nhưng nếu cậu không nói thật, tôi chỉ có thể cho cậu thôi học."

Diệp Dương Hi như cũ không có bất cứ biểu tình dư thừa nào: "Tùy thích."

Hiệu trưởng trầm ngâm một hồi, trầm giọng nói: "Tốt; tôi biết rồi, cậu đi về trước đi."

Ra phòng làm việc của hiệu trưởng, Diệp Dương Hi nhìn nhìn thời gian, bấm số điện thoại của Điền Hạ.

"Ăn cơm không, tớ tới tìm cậu."

"Được."

Nghe âm thanh anh xuống lầu, Điền Hạ từ trong văn phòng cách vách đi ra.

Lau khô nước mắt trên mặt, cô hít sâu một hơi, gõ vang phòng làm việc của hiệu trưởng.

Nhìn Điền Hạ, chủ nhiệm lớp cùng hiệu trưởng đều ngạc nhiên có chút ngoài ý muốn, nhất là chủ nhiệm lớp.

Điền Hạ chưa bao giờ biết nguyên lai mình có thể dũng cảm như vậy, cô giả trang chính mình cũng không muốn biết tin tức Chương Ngư đã tạm nghỉ học, chi tiết kể ra quá trình chính mình bị hắn ăn hiếp.

Từ đầu tới đuôi, tên đám người Diệp Dương Hi, cô chỉ nói ra một lần.

"Nếu chuyện đã xảy ra trong đại hội thể thao, tại sao em đến bây giờ mới nói ra?"

Điền Hạ khẩn trương nắm chặt tay, hốc mắt đều đỏ, "Mặc dù có bạn Diệp Dương Hi giúp em thoát ra, nhưng em sợ không biết sau khi nói ra liệu Chương Dư Khánh sẽ lại tiếp tục đến bắt nạn em nữa không, cho nên do dự. Chỉ là mấy ngày nay, em nghĩ đến nhất sau này sẽ xuất hiện càng nhiều người giống như em bị đàn anh Chương Dư Khánh tiếp tục bắt nạn, nên quyết định đem chuyện này nói ra, hi vọng trường học có thể xem xét giải quyết."

Chủ nhiệm lớp nhìn thấy khẩn trương cùng luống cuống của cô, cho rằng cô sợ, đau lòng, "Điền Hạ, sao lại không nói sớm cho cô biết chứ?"

Điền Hạ cắn cắn môi, nước mắt nhanh chóng rơi xuống nói: "Cô Cao xin lỗi, em sợ."

Chủ nhiệm cơ hồ lập tức tin tưởng, biết tính Điền Hạ bình thường nhu thuận hiểu chuyện, chỉ số thông minh lại cao, học tập lại giỏi, đến cùng cũng chỉ là nữ sinh yếu ớt, đột nhiên lại gặp loại chuyện này, sẽ sợ hãi, lo lắng, thật sự đều bình thường.

Hiệu trưởng tựa hồ bỏ đi nghi vấn, chung quy cũng không tìm ra được sơ hở trong câu nói của Điền Hạ, "Được, thầy biết rồi. Em có thể yên tâm, Chương Dư Khánh đã nghỉ học, về sau hắn cũng không thể uy hiếp em nữa. Về kết quả chuyện xử lý Diệp Dương Hi, chúng ta sẽ xem xét lần nữa."

"Cám ơn hiệu trưởng."

Chủ nhiệm lớp đem Điền Hạ rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, đóng cửa lại an ủi cô vài câu.

Điền Hạ lau lau nước mắt hỏi: "Cô Cao, Diệp Dương Hi cũng từng phạm sai lầm sao, vì sao hiệu trưởng nói muốn xử lý cậu ấy?"

Chủ nhiệm lớp ngẩn ra, ghé mắt nhìn phía trong văn phòng hiệu trưởng, thấy ông khẽ gật đầu, cô nói: "Không có việc gì, em đi ăn cơm trước đi, cô cùng hiệu trưởng còn có việc muốn nói."

"Dạ, em đi trước, Cô Cao."

"Được."

Điền Hạ một bên xuống lầu, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, màn hình di động, cuộc gọi tới của Diệp Dương Hi không ngừng lóe lên.

Đối mặt tất cả thầy cô, hình tượng ngoan ngoãn của Điền Hạ, ánh mắt vô tội cùng lời nói chân thành luôn là vũ khí của cô, cô luôn biết làm thế nào để tạo ấn tượng tốt làm cho chính mình trong lòng bọn họ hiểu chuyện cùng nhu thuận.

Giống như vừa rồi, cô một câu cũng không có giúp đỡ Diệp Dương Hi, thậm chí giả vờ không biết Diệp Dương Hi muốn nghỉ học, chỉ có như vậy, chủ nhiệm lớp cùng hiệu trưởng mới có thể chân chính tin tưởng cô không có gạt người, Diệp Dương Hi cũng không phải cố ý gây chuyện, anh chỉ vì muốn giúp bạn học cùng lớp mà thôi.

Có thêm lời của cô làm chứng, may ra anh có thể được nhà trường khoan hồng.

Ngày thứ hai trong nghi thức kéo cờ, hiệu trưởng thông báo về kết quả xử lý của Diệp Dương Hi.

"Lớp mười một học sinh Diệp Dương Hi, bởi vì ngoài trường đánh nhau ẩu đả, hậu quả tương đối nghiêm trọng. Sau khi thảo luận, trường học quyết định cho Diệp Dương Hi giáo viên tự xem xét xử phạt một tháng. Mặt khác, phê bình học sinh Hứa Thiên Kỳ, Bối Lôi. Hi vọng những bạn học khác lấy chuyện này làm gương, kiềm chế bản thân, cũng hi vọng ba học sinh sau này có thể chỉnh sửa, nghiêm chỉnh, cố gắng học tập."

Đối với kết quả này, trên sân thể dục một mảnh ồ lên, nhất là lớp mười một, năm ba. Không vì khác gì, cục diện này thật sự là quá quen thuộc.

Năm đó Chương Ngư đem người đánh đến trọng thương đưa vào bệnh viện, chuyện lớn như vậy cũng hóa nhỏ. Hôm nay đổi thành Diệp Dương Hi, lại còn là như vậy. Tất cả mọi người rất ngạc nhiên, hắn đến cùng có gia thế gì, có thể đem Chương Ngư tạm nghỉ học, đến trường cũng không cho nghĩ học?

Hứa Thiên Kỳ cũng cùng chung thắc mắc như vậy, hắn quay đầu hỏi: "Cậu không có nói cho cha cậu chuyện này đúng không?"

Diệp Dương Hi lắc đầu.

Hứa Thiên Kỳ vò đầu: "Hay là Bối Lôi nói cho cha hắn biết?"

"Không biết."

"Kỳ quái, tôi cũng không nói cho cha tôi, vậy ai thay chúng ta giải quyết chuyện này vậy? Trường học nhân đạo vậy sao?"

Nghe câu hỏi Hứa Thiên Kỳ, Diệp Dương Hi nhíu mày, ánh mắt không khống chế nhìn về hướng hàng ngũ của nữ sinh, trong gió lớn, thân ảnh Điền Hạ yếu ớt lung lay sắp đổ.

Cậu có một loại cảm giác, chuyện này tựa hồ cùng cô có liên quan.

Tuần trước cậu từng hỏi cô, nếu cậu muốn chuyển trường, cô có nguyện ý cùng cậu chuyển hay không, khi đó cô nói: "Tớ không chuyển trường, cậu cũng sẽ không."

Lúc ấy anh còn không biết tự tin ấy cô lấy từ đâu ra, nhưng hiện tại hắn đã biết.

Nhưng Điền Hạ không cho cơ hội để hắn hỏi ra bất cứ vấn đề gì, bởi vì cuối tuần này, bọn họ sẽ phải chia lớp.

Điền Hạ được phân đến lớp hai, là lớp trọng điểm của ban tự nhiên, Minh Hạo là của bạn cùng bàn của cô.

Sau khi biết tin này, Diệp Dương Hi lực chú ý toàn bộ chuyển đến chuyện này.

Một ngày trời, Diệp Dương Hi liên tục gửi 20 tin nhắn WeChat, nội dung đến cùng chỉ muốn Điền Hạ chú ý, Minh Hạo không phải người tốt, phải đề phòng, cảnh giác, tuyệt đối không thể dễ dàng mắc mưu.

Kết quả điện thoại Điền đặt ở trong cặp run, run, ngay cả Minh Hạo cũng không nhịn được ghé mắt nhìn cô, "Hình như có người gọi điện cho cậu kìa?"

Điền Hạ mặt đỏ cúi đầu: "Không phải."

Khi hai người nói chuyện, bỗng nhiên nghe trên hành lang ở lớp bọn họ có người gõ cửa sổ, vì thế tầm mắt mọi người cơ hồ đều dời qua.

Diệp Dương Hi đứng ở ngoài hành lang, mặt âm trầm, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Điền Hạ, khẩu hình nói: "Đừng nói chuyện với hắn."

Điền Hạ nhìn liền hiểu, nhưng những người khác không hiểu, ngay cả Minh Hạo cũng hỏi: "Cậu ta đang nói chuyện với ai vậy?"

"Không biết." Điền Hạ ấp úng lắc đầu, đỏ mặt dựng thẳng sách vở lên che mặt.

Mãi cho đến khi giáo viên ra ngoài đuổi người, Diệp Dương Hi mới chậm rì rời đi.

Trước lúc rời đi, anh còn không quên hung hăng "I" m watching you", dùng cái này để cảnh cáo Minh Hạo không được xằng bậy.

Minh Hạo lần này nhìn thấy liền hiểu, vì thế hắn quay đầu lại hỏi Điền Hạ: "Tớ có cảm giác, cậu ta hình như đang nhìn tớ?"

Điền Hạ rụt cổ, kiên trì nói: "Tớ cũng không biết."

Bởi vì Diệp Dương Hi phải ở lại để thầy cô xử phạt, nên trong thời gian này mỗi ngày Điền Hạ đều phải về nhà một mình. Tuy nhiều lần anh nói cô hãy ở lớp làm bài tập một bên đợi anh, nhưng Điền Hạ lại cảm thấy hai người cùng nhau ở cùng một chỗ sẽ có chút không được tự nhiên.

Loại cảm giác này, là sau khi anh ở đại hội nói muốn cùng cô hôn môi.

Hôm đó sau khi đại hội thể thao kết thúc trên đường về nhà, anh đột nhiên hỏi: "Cậu có quên cái gì không?"

Điền Hạ bối rối: "Quên cái gì?"

Diệp Dương Hi vươn ra ngón trỏ chọc khuôn mặt cô, lại nhấp vào môi cô, giả vờ suy nghĩ nói: "Tôi hình như từng nói, chạy tiếp sức xong không thấy cậu, tôi liền muốn?"

Ước chừng phản ứng nửa giây, Điền Hạ nhớ tới anh nói là cái gì, vì thế liền chạy so với cuộc thi của đại hội thể thao tốc độ còn nhanh hơn.

Sau thời gian Diệp Dương Hi phải ở lại chịu phạt kết thúc, lại muốn cùng cô về nhà, hi vọng khi đó anh hãy quên mất chuyện này.

Đã sang mùa đông, thời tiết B thị càng ngày càng lạnh, thời điểm sáu giờ rưỡi tan học, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Điền Hạ che kín khăn quàng cổ cùng áo khoác, hướng nhà ga đi.

Dọc theo đường đi học sinh của tứ trung rất nhiều, một đám người mặc đồng phục học sinh nặng nề, một áo khoác da màu đỏ tươi của Chu Giai Lệ phá lệ khiến người khác chú ý.

Cô ta đạp đôi giày cao gót khoảng 10cm, váy ngắn màu đen bao lấy mông phía dưới là một đôi chân trắng nõn thon dài, cô ta ngay cả tất chân đều không mang, thế nên thời điểm đứng trước mặt Điền Hạ, Điền Hạ nhìn chân dài của cô ta thất thần.

"Bạn học, cậu biết Diệp Dương Hi không?"

Nếu như nói Nghiêm Vũ Phỉ là hoa khôi giảng đường nhờ ngoại hình, thì Chu Giai Lệ nhất định thắng nhờ vào khí chất.

So với Nghiêm Vũ Phỉ, trên người Chu Giai Lệ lại cho người đối diện cảm giác trưởng thành, loại cảm giác này không phải giả vờ, mà do phải trải qua nhiều biến cố lắng động lại, mới tạo nên loại cảm giác này.

Cô nàng trang điểm không dày nên mặt có chút tái nhợt, mắt hai mí không sâu, đuôi mắt có hơi hướng về lên trên, nhìn về phía người khác có một loại cảm giác lường biếng, phối hợp ngoại hình, lực sát thương rất lớn.

Chu Giai Lệ nhìn Điền Hạ không nói lời nào, lại hỏi một lần: "Bạn học, cậu biết Diệp Dương Hi không?"

Diệp Dương Hi.

Điền Hạ bỗng nhiên không biết mình nên trả lời như thế nào, chỉ trường học ở phía sau, hàm hồ đáp: "Cô tới trường học hỏi đi."

"Cảm ơn!" Chu Giai Lệ cho cô một cái hôn gió, lắc eo nhấc chân hướng trường học đi tới.

Diệp Dương Hi từ trường học đi ra lại gửi tin nhắn cho Điền Hạ, anh đói bụng, muốn cùng cô ăn cơm, tin nhắn vừa mới gửi qua một giây, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi: "Dương Hi!"

Tiếp theo, Chu Giai Lệ chạy lấy đà nhảy, cả người liền treo trên người Diệp Dương Hi, "Ba" một cái trên má Diệp Dương Hi, cô ta hưng phấn mà nói: "Tớ rốt cuộc cũng tìm thấy cậu!"

Điền Hạ đứng ở cách đó không xa dưới bóng cây, nhìn tin nhắn Diệp Dương Hi gửi tới.

"Không vội, tớ ăn ở bên ngoài."

Giương mắt, nhìn bóng dáng hai người kia dần dần khuất đi.

Gió lạnh không ngừng đối diện thổi đến, thổi đến mắt Điền Hạ đau rát, cô thu hồi di động, xoay người theo hướng ngược lại của hai người bọn họ mà đi.

Sau khi thời gian chịu phạt của Diệp Dương Hi kết thúc, anh quả nhiên mỗi ngày đều chờ Điền Hạ tan học.

Điền Hạ nhiều lần muốn chạy trốn, nhưng so với anh luôn chậm một bước.

Nhìn thấy cô luôn trốn tránh, Diệp Dương Hi lo lắng hỏi: "Điền Hạ, cậu có phải bị cái tên bốn mắt kia mê hoặc rồi hay không, cậu không phải bị hắn tẩy não rồi chứ?"

Điền Hạ không đáp lại, mà hỏi: "Cậu thì sao? Có phải cậu bị người khác mê hoặc rồi hay không?"

Diệp Dương Hi không chút do dự trả lời: "Đương nhiên không có! Cho dù có tớ cũng sẽ không mắc mưu, đàn ông Diệp gia cái khác không tốt; nhưng về chuyện tình cảm nhà chúng tôi chắc chắn sẽ không thay lòng!"

Điền Hạ thấy anh bình tĩnh như vậy, tâm trí có hơi loạn, "Vậy ngày đó..."

Nhưng không đợi cô nói xong, xa xa liền nghe có một giọng nữ hét lên: "Diệp Dương Hi!"

Chu Giai Lệ đã đổi bộ quần áo khác, vẫn là màu sắc rực rỡ, lộ đôi chân trắng nõn, cô ta từ xa xa chạy tới, trong tay còn cầm một cái ấp giữ nhiệt.

Khóe môi Diệp Dương Hi gợi lên, phất tay đối với cô ta chào hỏi: "Đi đâu vậy!"

Chu Giai Lệ chạy tới, thở hồng hộc đứng ở trước mặt hai người, "Dương Hi, tớ đem canh hầm cho cậu, A... người này là?"

Diệp Dương Hi đem Điền Hạ ôm vào trong ngực, cười híp mắt nói: "Chu Giai Lệ, xem xem, đây là Điền Hạ nhà tôi, có phải rất đáng yêu hay không?"

Mặt Chu Giai Lệ rõ ràng trầm xuống, nhưng rất nhanh liền cười vươn tay, "Xin chào; tôi là Chu Giai Lệ."

Điền Hạ cầm tay cô ta nhẹ nhàng, "Xin chào; tôi là Điền Hạ."

Ba người bọn họ đi ở trên đường, thật sự là quá đẹp mắt, ngoại hình Diệp Dương Hi nổi bật, Chu Giai Lệ cũng như thế. Một người mặc đồng phục học sinh xanh trắng xen kẽ, một người mặc áo da, váy da, phối hợp thật sự chọc mù mắt người khác.

Mà Điền Hạ, yên lặng cúi đầu đi ở một bên. Trên đường đi Diệp Dương Hi đều nắm tay cô, còn thường cùng cô nói chuyện, nhưng từ đầu đến cuối Điền Hạ cảm giác mình là người ngoài cuộc, đề tài mà bọn họ nói, toàn bộ câu chuyện cô không thể xen vào cũng không thể hiểu được.

Ước chừng cảm thấy cô không được thoải mái; Diệp Dương Hi cắt đứt câu chuyện lải nhải của Chu Giai Lệ, "Chúng tôi về nhà trước, cậu về nhà trên đường cẩn thận."

Lập tức, Chu Giai Lệ hào phóng phất tay nói hẹn gặp lại.

Đi được nửa đường, cô ta lại gọi điện cho Diệp Dương Hi, nói mình không mang chìa khóa, không thể về nhà, muốn anh cùng cô ta tới quán net qua đêm.

Điền Hạ loáng thoáng nghe thấy được nội dung, cô yếu ớt mong chờ câu trả lời của Diệp Dương Hi.

"Chu Giai Lệ, cậu thấy tôi như thế nào?"

Diệp Dương Hi chỉ nói một câu như vậy, liền trực tiếp ngắt điện thoại đối phương.

Điền Hạ không biết câu trả lời như vậy có phải là điều mà cô mong đợi được nghe hay không, nhìn thấy Diệp Dương Hi thu hồi điện thoại di động, cô nhịn không được hỏi: "Các cậu, trước kia quen nhau sao?"

Diệp Dương Hi cười nói: " Quen cậu sớm hơn."

"..."

Anh vốn là như vậy, rõ ràng hồi nãy còn nói chuyện nghiêm túc, nháy mắt lại trở nên không đứng đắn rồi.

Diệp Dương Hi cười ôm đầu vai cô, đem cô giữ ở trong ngực, cúi đầu dán bên tai cô hỏi: "Có phải cậu ghen với người ta hay không?"

Điền Hạ có chút xấu hổ đẩy tay anh ra, lại nghe thấy anh nói: "Yên tâm, tôi chỉ có mình cậu không có người thứ hai, những người khác tôi đều không để vào mắt."

Cô dừng lại động tác, lại hỏi: "Nếu Chu Giai Lệ nói thật, cậu cũng không đi cùng cô ta sao?"

Diệp Dương Hi bắn trán Điền Hạ, "Ngu ngốc, tại sao tôi phải đi với cô ta? Cô ta cũng không phải bạn gái của tớ."

"Nhưng tớ thấy cô ấy hôn cậu." Điền Hạ nhịn không được, âm thanh siêu cấp siêu cấp nhỏ lầm bầm một câu như vậy, không nghĩ đến anh thế nhưng nghe được.

"Cậu theo dõi tớ?"

"Tớ không có!" Điền Hạ nắm lấy bím tóc, sốt ruột nghĩ muốn tìm cớ chứng minh trong sạch, lại phát hiện mình cái gì cũng không nói nên lời, nhưng tại sao cô lại muốn giải thích chứ, người nên giải thích không phải là anh sao, "Tớ, tớ chỉ là trùng hợp nhìn thấy."

"Trùng hợp như vậy?! Thừa nhận đi Điền Hạ, cậu đang ghen!" Diệp Dương Hi sợ cô xấu hổ lại bỏ chạy, đi trước một bước đem cô ôm chặt vào trong ngực không cho cử động, "Nếu cậu ghen tị, vậy được rồi, tớ cho cậu hôn lại, đến đây đi."

Điền Hạ nhìn khuôn mặt anh tới gần muốn chạy lại chạy không được, vừa thẹn vừa giận hô to một tiếng: "Diệp Dương Hi!"

Giọng nói của cô nhỏ, bởi vì lúc này có chút tức giận, âm thanh gọi ra cũng mang theo một cỗ mềm mềm nhu nhu ngọt, một chút cũng không có lực uy hiếp.

"Cậu thả tớ ra, buông ra! A!"

Thừa dịp khi cô nói chuyện, Diệp Dương Hi cúi đầu chuẩn xác hôn đúng trên môi cô, một đường thông thẳng không bị cản trở xâm nhập đến khoang miệng của cô.

Gắn bó dây dưa, hai người trao đổi hơi thở của nhau, Diệp Dương Hi tham lam phảng phất như muốn đem hơi thở ngọt ngào thuộc sở hữu của cô tất cả đều cướp đi.

Cô ấy thật sự quá ngọt ngào.

Điền Hạ chưa từng hôn qua như vậy, đầu váng mắt hoa, tay chân run lên, hô hấp không thoải mái, bất quá một lát, cơ thể trong lòng anh trở nên mềm nhũn không thể nhúc nhích.

Sau vài giây không khí ngày càng ít đi, Diệp Dương Hi rốt cuộc lần nữa đem không khí trả lại cho cô.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, con ngươi anh đen sắc tựa hồ có ánh sao tinh quang lấp lóe, tiếng nói trầm thấp có chút khàn khàn, anh vẫn không hoàn toàn rời đi, nhẹ nhàng cắn môi Điền Hạ, cánh môi không ngừng mà cùng cô ma sát, anh mơ hồ nói: "Điền Hạ, em nhớ kỹ, đời này anh chỉ yêu một người, là em, luôn luôn chỉ có em."

Ngày đó bóng đêm dài vô tận, trăng tròn cao cao treo không trung, ánh trăng xuyên qua tầng mây hắt vào, rất nhạt rất nhạt.

Nhưng Điền Hạ vĩnh viễn nhớ thời điểm anh nói những lời này, trong mắt anh rất sáng, vẻ mặt chân thật. Điều này làm cho cô sau này vô số đêm lại nghĩ đến màn này, trong lòng cuối cùng sẽ cảm thấy ấm áp.

Bởi trong thời gian trưởng thành khi cô vẫn còn thiếu nữ chưa hiểu chuyện, vẫn luôn có một người, một người luôn chờ cô vì cô mà lo lắng cũng chân thành yêu cô sâu sắc.

Không biết có phải Dương Hi đã nói gì với Chu Gia Lệ hay không, sau ngày đó, Điền Hạ rốt cuộc cũng không còn thấy Chu Giai Lệ tới trường học tới tìm anh.

Mỗi ngày đến trường, tan học, Diệp Dương Hi nhất định phải nắm tay cô, đem toàn bộ tay cô bao trong lòng bàn tay, sau đó bỏ vào túi, không để gió lạnh thổi đến.

Từng ngày từng ngày trôi qua, kiến thức học tập càng ngày càng nặng, dưới áp lực nặng nề, đảo mắt liền đến Giáng Sinh.

Giáng Sinh không phải cuối tuần, trường học cũng không cho nghĩ, ngày thứ hai còn đi học, nhưng sau khi tan học, trường học như ong vỡ tổ tất cả đều tràn lên đường.

Điền Hạ không muốn chen, nghỉ học liền về nhà sớm, ngay cả Nhâm Thuần rủ cô ra ngoài chơi, cô cũng không đồng ý.

Hôm nay Diệp Dương Hi tựa hồ phá lệ hưng phấn, anh luôn dùng ánh mắt mong đợi chờ cô.

Theo từ tòa nhà đi ra cổng trường một đoạn đường ngắn, anh đã hỏi cô ba lần: "Cậu không có thứ gì cho tớ thật sao?"

Điền Hạ thành thực lắc đầu: "Không có."

"... Được rồi." Hai chữ, ẩn thất vọng.

Đợi đến ra cổng trường, Điền Hạ nhìn thấy Nguyên Khang, Hạ Ký Thanh, Chu Giai Lệ ba người đứng ở ngoài trường học, mà trong tay Chu Giai Lệ lại mang theo một cái bánh ngọt, cô rốt cuộc nhớ tới, nguyên lai hôm nay là sinh nhật Diệp Dương Hi.

(LIN: Chương này hơi dài nên có gì thiếu sót mong mọi người bỏ qua nhé, mình sẽ sửa dần. Cảm ơn mọi người nhiều nhé)