Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ

Chương 20: Viên kẹo bơ 20




Tiệm trà sữa Đô đô là nhà do người dân cải tạo, mặt tiền của cửa hàng sát nơi mặt đường, phía sau còn một phòng nhỏ, bên cạnh nhà vệ sinh. Ông chủ bình thường không sống ở nơi này, phòng nhỏ hiển nhiên trở thành nơi học sinh như Chương Ngư thường xuyên lui tới giải trí, bên trong có hai cái máy tính, một bàn gỗ cùng một số ghế dài.

Chương Ngư cùng Hầu Tử hiện tại đang bên trong chơi game, những người khác ở bên cạnh vây xem bọn họ chơi, kích động kêu đánh kêu giết âm thanh đặc biệt lớn, hận không thể cả tòa nhà đều có thể nghe.

Điền Hạ ngồi ở bàn gỗ bên cạnh trên băng ghế nhỏ, bên chân một ly trà sữa, bởi vì sợ, cô vùi đầu ôm đầu gối đem chính mình co lại thành một đoàn.

Chơi đến màn hình máy tính biến thành màu xám, Chương Ngư đem con chuột ném đi,"Chết tiệt!"

Hầu tử nịnh nọt nói: "Đừng tức giận, hay chúng ta lại chơi thêm một bàn?"

"Còn muốn chơi, cút!" Chương Ngư tức giận, một cước đạp Hầu Tử ngã xuống băng ghế, hắn ta bị ném xuống đất "hừ" một tiếng cũng không dám.

Dư quang nhìn thấy Điền Hạ ngồi sát tường, Chương Ngư càng tức giận, "Tên ngốc kia thế nào còn chưa tới?"

Hầu Tử hiểu ý hắn nói "ngốc" là chỉ Diệp Dương Hi, lập tức đứng lên gọi điện thoại cho Dương Kiệt, " Dương Kiệt, không phải mày quan sát Diệp Dương Hi sao... Lập tức đến? Được được, biết rồi."

"Đến sao?" Chương Ngư hừ lạnh một tiếng, móc thuốc lá ra, Hầu Tử lập tức tiến lên châm cho hắn, "Đang đến đang đến."

Điền Hạ nghe bọn họ nói chuyện, đem mặt chôn trong khuỷu tay, xuyên thấu qua khe hở cánh tay, cô có thể nhìn thấy cửa phòng khép hờ.

Diệp Dương Hi.

Vừa rồi cùng Phương Phương từ phòng vệ sinh đi ra, mặt Phương Phương đột nhiên vặn vẹo nói với cô: "Bụng tớ có cảm giác không tốt, cậu ở đây đợi tớ một chút!"

Điền Hạ ước chừng là kỳ kinh nguyệt của Phương Phương đến.

Nhu thuận ngồi ở ngoài ghế đá, đang muốn cúi đầu xoa xoa bả vai, ánh sáng trước mắt bỗng nhiên biến mất.

Chương Ngư mặt không thay đổi nhìn cô, lạnh lùng nói: "Đàn em, giúp một tay."

Nguyên lai bọn họ mang cô tới nơi này, là vì Diệp Dương Hi.

Cậu ngàn vạn đừng tới.

"Chuông chuông chuông ——" đột nhiên, ngoài phòng truyền đến tiếng chuông gió.

Mấy ngày này Điền Hạ mới phát hiện tiệm trà sữa treo một chuỗi chuông gió, thời điểm đóng mở cửa, chuông gió sẽ tùy ý đong đưa, phát ra âm thanh dễ nghe, rất êm tai.

Nhưng hiện tại cô không muốn nghe nhất chính là tiếng chuông gió.

Mặt Diệp Dương Hi âm trầm đi tới, phía sau lưng là Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi.

Vào phòng nhỏ, anh ngay cả Chương Ngư một chút đều không nhìn qua, trực tiếp đi đến trước mặt Điền Hạ, ngồi xổm xuống hỏi cô: "Cậu có sao không?"

Nghe giọng nói anh ôn nhu, Điền Hạ cố nén nước mắt hồi lâu rốt cuộc không nhịn được, cô cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn anh.

Tuy rằng cô cái gì cũng chưa nói, nhưng nhìn bộ dạng ủy khuất rơi lệ trong lòng Diệp Dương Hi cũng có câu trả lời.

Anh chộp lấy cốc trà sữa bên chân Điền Hạ, xoay người chuẩn xác ném trên mặt Chương Ngư, động tác cực nhanh, tất cả mọi người không thấy rõ anh lúc nào xuất thủ, "Ai cho mày động vào cô ấy, mẹ nó muốn chết."

Không gian thu hẹp, không khí liền bắt đầu khẩn trương.

Chương Ngư bị đập sửng sốt, cốc trà sữa trên đầu hắn bể ra, chất lỏng nâu trên mặt hắn chảy xuôi, lau một cái, nháy mắt nổ tung: " **** mẹ **!"

"Diệp Dương Hi mày tìm chết!" Hầu Tử quát một tiếng lớn, những người trong phòng lập tức tiến lên.

"*** **, muốn đánh liền đánh!" Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi tuy rằng chỉ có hai người, lại cũng không cam lòng yếu thế, xiết chặt nắm tay chuẩn bị đánh nhau.

Diệp Dương Hi lại ngăn cản bọn họ, anh khinh thường quét một vòng bên người Chương Ngư, cười lạnh nói: "Chỉ có mấy người lại muốn cùng tôi đánh nhau? Dương Kiệt không nói cho các người biết tôi đem răng hắn phá đi như thế nào sao?"

Sắc mặt Chương Ngư xanh mét, chính bởi vì Dương Kiệt nói Diệp Dương Hi đánh nhau lợi hại, nên hắn mới đi tìm những người giỏi hơn, lần này cũng không ngoại lệ.

Hắn giơ tay lên cười, "Hừ, Diệp Dương Hi chính cậu bức tôi. Hôm nay tìm đến, chính muốn cùng cậu nói chuyện."

Diệp Dương Hi phun, anh đem Điền Hạ từ trên băng ghế nâng dậy, cảm giác bả vai của cô run lên, ý cười trên mặt cứng đờ, cắn răng phun ra vài chữ: "Về mà nói chuyện với mẹ ***."

Hầu Tử rống to: "Diệp Dương Hi cậu đừng có lên mặt!"

Diệp Dương Hi cố kỵ Điền Hạ, cũng không muốn ở trong này động thủ, anh lạnh lùng xoay người, âm thanh so với sắc mặt còn lạnh hơn, "Buổi chiều bờ sông, đem những người mà tụi bây có thể kêu đến."

"Mẹ nó mày còn..." Hầu Tử vốn định tiến lên ngăn cản không để anh đi, nhưng Chương Ngư lại xách cổ hắn kéo lại.

Diệp Dương Hi ôm Điền Hạ dẫn đầu rời đi, Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi đi theo phía sau.

Đợi bọn hắn rời đi, Hầu Tử không hiểu hỏi: "Ca, anh sao có thể thả bọn họ đi? Vạn nhất hắn trở về đem hai người bên thất trung kia tới, chúng ta làm sao được?"

Chương Ngư trong mắt lóe ra ngoan độc, hắn hưng phấn mà xoa xoa tay, "Bọn họ không tới được."

Ra khỏi tiệm trà sữa, được ánh sáng chiếu lên người, lúc này Điền Hạ mới cảm giác mình được sống.

Nước từ khóe mắt không ngừng tràn ra, cô lau không sạch sẽ, Diệp Dương Hi đem cô nửa ôm bảo hộ vào trong ngực, không dám dùng lực, sợ làm đau cô.

Bốn người ở cửa sau của trường học tìm một nhà hàng nhỏ ngồi xuống.

Diệp Dương Hi ôm cô không có buông tay, đau lòng đem đầu của cô đặt trong ngực, "Ngốc, sao lại không gọi điện cho tôi? Đừng khóc, khóc sưng lên sao có thể về trường học."

Bối Lôi đổ một ly nước ấm, an ủi nói: "Điền Hạ, uống ngụm nước ấm trước đã."

Hứa Thiên Kỳ bên quầy gọi đồ ăn xong mới lại đây ngồi xuống, hắn hỏi: "Bọn họ có bắt nạt cậu không? Nếu có cứ nói, chúng tớ sẽ giúp cậu trả thù."

Thật ra Chương Ngư cũng không làm gì, bất quá xô xô đẩy đẩy đem cô mang ra khỏi trường học, liền ném cô ở góc hẻo lánh, Hầu Tử trả còn mang cho cô cốc trà.

Cô khóc, bởi vì sợ hãi, lần đầu tiên cô bị người khác bắt cóc.

Điền Hạ tựa vào ngực Diệp Dương Hi khịt khịt mũi, ngẩng đầu: "Tớ không sao."

Nói không sao, nhưng bộ dáng cô khóc mặt đỏ bừng thật sự không có chút thuyết phục nào.

Hứa Thiên Kỳ lập tức nổi giận, vỗ bàn hét lớn một tiếng, "Chương Ngư mẹ nó rác rưởi! Ngay cả nữ sinh yếu đuối, lại nhẫn tâm khi dễ! Không đem hắn đánh một trận tôi không thể nguôi giận được!"

Bối Lôi nhíu mày hỏi Diệp Dương Hi, "Cậu định như thế nào?"

Diệp Dương Hi vừa muốn nói chuyện, Điền Hạ lại bắt vạt áo của hắn nói: "Cậu không cần đi."

"Tại sao?" Diệp Dương Hi từ trong túi tiền lấy ra khăn giấy, rút ra một tờ cho cô lau lau nước mắt.

Điền Hạ đem chuyện đánh học sinh vào viện của Chương Ngư từng cái một nói với Diệp Dương Hi, nói xong còn cường điệu: "Hứa Thiên Kỳ bọn họ đều biết, hắn thật sự rất nguy hiểm."

"Lại... A ngô ngô!" Hứa Thiên Kỳ vừa muốn mở miệng nói nguy hiểm Diệp Dương Hi cũng không sợ, kết quả lại bị người kia trực tiếp nâng tay đem bao khăn giấy nhét vào trong miệng hắn.

Khóe miệng Diệp Dương Hi nhẹ nhàng vểnh lên, bình tĩnh nhìn Điền Hạ: "Lo lắng? Nói cậu làm bạn gái của tôi, cậu cũng không đồng ý."

Điền Hạ sửng sốt, hít hít mũi lại muốn khóc, "Cậu sao lại như vậy..." Rõ ràng đang nói chính sự.

Diệp Dương Hi ngả người về phía sau, cho Điền Hạ có thể nhìn thẳng mình, cực kỳ nghiêm cẩn nói: "Làm bạn gái của tôi, cậu liền có thể lo lắng. Không thì, vì cái gì lại muốn tôi muốn nghe lời cậu chứ?"

"Cậu, cậu..."

"Bối Lôi, Chương Ngư thật sự rất mạnh sao?" Diệp Dương Hi thấy Điền Hạ do dự, cũng không bắt cô gấp rút trả lời, ngược lại hỏi Bối Lôi, "Hắn lợi hại như vậy, sao có thể sợ tôi chứ?"

Bối Lôi không rõ ràng cho lắm, thành thật trả lời: "Dù sao cậu không có việc đừng đến trước mặt hắn là được."

Hứa Thiên Kỳ không cam lòng yếu thế gia nhập đáp: "Tớ đã nói với cậu, hắn chủ yếu là chơi dao."

Diệp Dương Hi ồ một tiếng, âm cuối bị kéo dài, "Nói cách khác, chiều hôm nay, 60% tôi sẽ bị thương. Điền Hạ, cậu có sợ không?"

Điền Hạ liều mạng gật đầu, cô đương nhiên sợ, cho nên cô hi vọng Diệp Dương Hi có thể nhận thức được đây không phải chuyện đùa.

Khuỷu tay Diệp Dương Hi đặt trên bàn bên cạnh, chống đầu cực kỳ lạnh nhạt nói: "Vậy làm sao bây giờ, cậu cũng không phải bạn gái của tôi. Lời cậu nói, sao tôi phải nghe chứ."

"Diệp Dương Hi, cậu, cậu..." Điền Hạ lắp bắp nửa ngày, ngay cả khóc đều quên, cắn môi dưới, tâm lý kịch liệt đấu tranh.

Cô không đồng ý với yêu cầu của Diệp Dương Hi, nhưng cô thật sự lo lắng Diệp Dương Hi không đánh lại Chương Ngư sẽ bị thương, nghe nói khi học sinh kia được đưa vào viện toàn thân đều là máu.

Vạn nhất, Diệp Dương Hi cũng...

Diệp Dương Hi thấy mặt cô buông lỏng, lại hù dọa một lần nữa, giơ hai tay thở dài, "Haizz, hai tay này về sau không thể đánh đàn, không biết liệu mẹ có trách tôi không nữa."

Điền Hạ nghe vậy gấp không chịu được, nín nửa ngày, cúi đầu, mắt vừa nhắm cắn răng: "Tớ đồng ý với cậu!"

Khóe miệng Diệp Dương Hi không tự chủ vểnh lên, tiến thêm một bước dụ dỗ: "Đồng ý cái gì chứ?"

"Đồng ý... Đáp ứng, làm bạn gá...." ba chữ này, Điền Hạ thế nào cũng không thể nói ra.

"Đồng ý rồi không thể thay đổi." Diệp Dương Hi một tay kéo lấy Điền Hạ vào trong ngực, lừa bịp, anh cuối cùng cũng đem tiểu bạch thỏ dụ đến tay.

"Cậu thả ra tớ." Điền Hạ thẹn thùng đấu tranh hai lần, ngẩng đầu nhìn anh, "Vậy cậu cũng phải đáp ứng, buổi chiều không được đi."

Diệp Dương Hi hừ cười một tiếng, "A, tôi càng muốn đi."

"Tại sao? Cậu không giữ... Ngô."

Môi Điền Hạ mềm mại, lúc này mang theo nước mắt chua xót, hương vị ngọt ngào của cô so với mỹ vị còn ngon hơn, Diệp Dương Hi luyến tiếc buông ra.

Hứa Thiên Kỳ cùng Bối Lôi bị bắt nhìn một màn ngọt ngào này, cùng quay đầu đi chỗ khác, chịu không nổi vẫy tay: "Ai nha hai người thật là! Chúng tôi còn ở đây!"

Diệp Dương Hi buông Điền Hạ ra, dán lên trán của cô nhẹ giọng nói: "Tôi đã nói, nếu bắt được cậu liền để tôi hôn, không phải sao?"

Tim Điền Hạ đập muốn đem lồng ngực cô nổ tung, mất đi năng lực suy nghĩ, cảm giác mê muội rất nhanh đem cô bao vây, mềm nhũn tựa vào khuỷu tay Diệp Dương Hi, ngay cả một câu đầy đủ cũng không thể nói.

Cô không thể tin được, cô cứ như vậy mà bị anh cướp đi nụ hôn đầu tiên.

(Lin: sau 20 chap các cô thấy tui edit truyện có được không? Có tui chút ý kiến đi?

Để về sau tui cố gắng khắc phục nhé. Cảm ơn các cô đã luôn theo dõi và ủng hộ truyện. Thank you)