Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ

Chương 82: “Nàng gọi hắn là gì?”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vân Phiên Phiên bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Cô ngây dại nhìn Giang Xá Ngư đứng cạnh mình.

“Nơi này là nước Mặc ư?”

Giang Xá Ngư gật đầu: “Đúng là nước Mặc.”

“Vậy hoàng đế bây giờ là…”

Vẻ mặt Giang Xá Ngư hơi sửng sốt, hắn nhìn Vân Phiên Phiên một lát rồi mới nói: “Là Tiêu Trường Uyên.”

Vân Phiên Phiên nghe thấy cái tên này, cảm thấy trái tim như bị thứ gì cào vào.

Tê dại đau khổ.

Cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng cô.

Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt.

Cuối cùng cô cũng nhận ra mình không vượt thời gian về quá khứ, mà cua gắt xuyên vào một quyển sách.

Ngày đầu tiên xuyên vào trong sách, cô đã bắt gặp cảnh nam nữ chính trở mặt thành thù căng đét, nữ chính còn muốn nhét nam chính vào viện Câu Lan làm trai bao…

Vân Phiên Phiên: “…”

Cốt truyện nát đến mức này thì kích thích quá.

Giang Xá Ngư nhìn Vân Phiên Phiên một lát, thấy mắt cô đờ đẫn, không giống như còn nhớ Tiêu Trường Uyên thì yên tâm hơn, hắn lại cười nói: “Phu nhân, ta và Diệp cô nương còn có chút chuyện cần giải quyết, xin nàng thứ cho ta một lát nhé.”

Giải quyết gì cơ? Giải quyết nam chính à? Mắt Vân Phiên Phiên dại ra, cô đáp: “Không sao, huynh đi đi.”

Giang Xá Ngư và Diệp Tố Hinh đi rồi, Vân Phiên Phiên bắt đầu nhớ lại cốt truyện. Tại sao nam chính lại trở thành kẻ thù giết cha của nữ chính nhỉ? Nguyên tác có cài cắm gì đâu. Bình tĩnh, hình như có điềm thật. Trong nguyên tác, Giang Xá Ngư từng đưa cho Diệp Tố Hinh một lá thư vào trước ngày lễ phong hậu của nàng ta. Nhưng sau khi đọc xong thư, Diệp Tố Hinh đã rưng rưng nước mắt đốt lá thư này đi, nàng ta nói rằng mình muốn làm Hoàng Hậu. Từ đó về sau, tiếng ca đã tận đành cam phận ngừng. Chỉ còn hoàng quyền dửng dưng, ngàn thu không dứt còn hưng với đời.

Vân Phiên Phiên rốt cuộc đã hiểu ra, tại sao phần kết truyện trông thì có vẻ hoàn mỹ, nhưng lại bi tráng thê lương lạ thường. Hóa ra là vì lá thư này. Diệp Tố Hinh rõ ràng đã biết Sở Nghị là kẻ thù giết cha của mình, nhưng vì muốn làm Hoàng Hậu, nàng ta đã từ bỏ việc báo thù Sở Nghị.

Nên bây giờ, sau khi cốt truyện sụp đổ, Diệp Tố Hinh lập tức báo thù Sở Nghị, phải chăng là vì y không phải hoàng đế, không thể cho nàng ta làm Hoàng hậu nữa?

Vân Phiên Phiên: “…”

Hình như mình đã phát hiện ra điểm mù.

Giang Xá Ngư và Diệp Tố Hinh đi vào địa lao ẩm ướt âm u. Sở Nghị đang hôn mê, ngực đầm đìa máu tươi, không biết bao giờ mới tỉnh lại.

Giang Xá Ngư nhìn Diệp Tố Hinh: “Cô có chắc chắn muốn dùng Ly Hồn cổ để tẩy đi ký ức của hắn không?”

Diệp Tố Hinh căm hận nói: “Ta quá hiểu tên súc sinh này, hắn ta tự cho mình siêu phàm, quỷ kế đa đoan. Nếu còn ký ức, nhất định hắn sẽ trốn khỏi viện Câu Lan. Ta muốn nghiền nát lòng kiêu hãnh của hắn từ đầu, bẻ gãy đôi cánh của hắn, khiến hắn tưởng mình là một tên trai bao ti tiện, đời đời kiếp kiếp không dám thoát khỏi viện Câu Lan..”

Giang Xá Ngư nghe vậy, chậm rãi nhếch mép.

“Diệp cô nương thông minh khéo léo thật.”

Diệp Tố Hinh nhìn Sở Nghị đang hôn mê bằng ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Ta muốn gậy ông đập lưng ông, khiến hắn phải nếm trải từng nỗi khổ mà ta đã phải chịu. Ta phải cố tình quyến rũ hắn, cố ý khiến hắn yêu ta, sau đó đưa hắn cho những gã đàn ông ả đàn bà khác, bắt hắn phải cam tâm tình nguyện để ta lợi dụng. Cuối cùng, khi hắn yêu ta điên cuồng, ta sẽ trả lại ký ức cho hắn. Ta muốn khiến hắn hối hận vì đã đến thế giới này…”

“Ta sẽ giúp Diệp cô nương một tay.”

“Vì sao Giang công tử lại giúp ta?”

Giang Xá Ngư lại cười nói: “Bởi vì ta muốn thay trời hành đạo, trừ hại cho dân…”

“Giang công tử không muốn thù lao ư?”

“Ồ? Có thù lao gì?”

“Ví dụ như là, thân thể của ta.”

Diệp Tố Hinh từ tốn cởi xiêm áo trước mặt Giang Xá Ngư, để lộ cơ thể thướt tha, tự dâng mình lên giường quyến rũ Giang Xá Ngư: “Giang công tử có muốn không?”

Giang Xá Ngư nhìn thân thể nàng ta, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước giờ: “Sở huynh còn đang hôn mê, làm thế này không thỏa đáng lắm…”

Diệp Tố Hinh cười quyến rũ nói: “Giang công tử không cảm thấy hắn ta ở cạnh đây thì càng kích thích hơn sao?”

Trên cõi đời này, chẳng ai có thể kháng cự cơ thể ngọc ngà của nàng ta. Diệp Tố Hinh víu cổ Giang Xá Ngư, muốn dâng đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của mình lên.

Nhưng môi nàng ta lại rơi vào khoảng không.

Giang Xá Ngư kéo giãn khoảng cách ra, nét cười dịu dàng vẫn thoảng trên môi, nhưng ý cười lại không lan ra đáy mắt, trông hắn có vẻ lạnh lùng.

“Diệp cô nương, xin cô tự trọng.”

Diệp Tố Hinh ngẩn người, vẻ mặt ra chiều kinh ngạc: “Giang công tử không muốn ta sao?”

Giang Xá Ngư lạnh nhạt nói: “Diệp cô nương đã có được thứ mà cô muốn, làm người không thể tham lam như vậy được, không thì sẽ khó coi đấy.”

Câu này khiến mặt Diệp Tố Hinh tái xanh tái xám. Nàng ta lập tức mặc quần áo vào, miễn cưỡng cười nói: “Đã để Giang công tử chê cười rồi.”

Giang Xá Ngư nhặt con dao găm dưới đất lên, chậm rãi đi đến trước mặt Sở Nghị. Hắn cứa rách cổ tay Sở Nghị, lấy một cái hộp bạc ra từ trong ngực áo, thả Ly Hồn cổ vào vết thương của Sở Nghị. Ly Hồn cổ xuôi theo dòng máu, lập tức chui vào thân thể Sở Nghị.

Diệp Tố Hinh nói: “Cảm ơn Giang công tử.”

Giang Xá Ngư mỉm cười đáp: “Chuyện tiếp theo, cô có thể tìm quản sự Đàm trong phủ của ta, anh ta sẽ sắp xếp chu toàn cho cô.”

“Đa tạ Giang công tử.”

“Thêm cả…”

Giang Xá Ngư nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh nhạt.

“Về sau chớ đến phủ họ Giang nữa.”

Khuôn mặt luôn mang nét ôn hòa của Giang Xá Ngư nay lại không vương chút ý cười nào.

Diệp Tố Hinh thấy sự hờ hững không hề che giấu trong mắt Giang Xá Ngư thì biết có lẽ hôm nay nàng ta đã phạm vào chuyện tối kị của hắn, nàng ta tái mặt đáp: “Được.”

Giang Xá Ngư lấy khăn ra khỏi ngực áo, lau bàn tay dính máu của mình, thờ ơ rời khỏi địa lao ẩm ướt âm u này.

Bóng áo xanh như ngọc kia.

Không dính chút bụi trần.

Diệp Tố Hinh nhìn bóng lưng Giang Xá Ngư chăm chú, đột nhiên nhận ra, hóa ra mấy năm nay, nàng ta chưa từng hiểu được người đàn ông này.

Giang Xá Ngư ngoài mặt thì dịu dàng như ngọc, đối xử thân thiện lịch sự với người ngoài, có vẻ vô cùng ôn hòa. Nhưng lớp vỏ bọc hiền hòa nho nhã của hắn, lại bao bọc một trái tim lạnh lùng vô tình.

Hắn chẳng để mắt đến bất kỳ ai.

Diệp Tố Hinh không khỏi hoài nghi, trên đời thật sự có người có thể khiến Giang Xá Ngư rung động ư?



Vân Phiên Phiên đi dạo một vòng trong vườn, tới viện phía Tây. Cô đang chuẩn bị đi vào, thì lại bị Nhụy Nhi ngăn lại: “Nơi này có một vị khách quý, công tử từng ra lệnh chúng ta không được vào quấy rầy ngài ấy.”

“Vậy thì ta không vào nữa.”

Trong viện phía Tây, Giang Thúy Thúy ôm bụng bầu, nghe được tiếng động bên ngoài, thấy hơi lạ kỳ: “Có người mới tới phủ của A Ngư ca ca à?”

Ả hầu thưa: “Công tử vừa có phu nhân ạ.”

Giang Thúy Thúy muốn tới thăm hỏi, nhưng lại nhớ tới lời Giang Xá Ngư từng nói. Cô không thể để Trần Phạp Thiện tìm ra mình, nên không được gặp bất cứ ai.

Cách một bờ tường sơn trắng ngói lợp.

Hai mỹ nhân bị giấu trong nhà vàng đã lỡ dịp gặp nhau.

(Mỹ nhân trong nhà vàng: Kim ốc tàng kiều, tích về Trần Hoàng hậu, Trần A Kiều. Link tìm hiểu.)

Vân Phiên Phiên không có hứng thú với vị khách quý kia. Làm quen với hoàn cảnh xong, cô muốn rời phủ ra ngoài dạo phố xá. Nhụy Nhi lại cản cô: “Phu nhân, dạo này bọn cướp giật hoành hành, ngoài đường nguy hiểm lắm. Nếu không có chuyện gì cần kíp, tốt nhất phu nhân đừng nên ra ngoài ạ.”

Vân Phiên Phiên thấy hơi kỳ cục, sao chỗ này cô không được đi, chỗ khác cũng không được đi?

Cô có phải chim hoàng yến trong lồng đâu.

“Thế thì tôi về phòng đợi vậy.”

Vân Phiên Phiên đi vào sương phòng phía Tây, chán chẳng buồn chết ngồi ngẩn ra. Sắc trời tối dần, Giang Xá Ngư đến thăm cô, hai người cùng dùng bữa tối.

Ban đêm, ngoài sân đốt pháo, pháo hoa chiếu sáng rực bầu trời đêm tăm tối.

Vân Phiên Phiên chạy ra sân ngắm pháo hoa.

Giang Xá Ngư đi ra ngoài, đứng chung một chỗ với Vân Phiên Phiên, sóng vai bên cô. Hắn ngẩng đầu ngắm pháo hoa một lát, đột nhiên hỏi: “Phu nhân cảm thấy pháo hoa đẹp nhất khi nào?”

Vân Phiên Phiên không hề nghĩ ngợi, đáp ngay: “Tất nhiên là đẹp nhất khi nở rộ rồi…”

“Không phải.”

Giang Xá Ngư quay đầu lại, mỉm cười nhìn Vân Phiên Phiên: “Pháo hoa đẹp nhất là trước khi rơi xuống.”

Vân Phiên Phiên ngẩn ra.

Cặp mắt đen láy của Giang Xá Ngư nhìn khuôn mặt Vân Phiên Phiên chăm chú, nụ cười dịu dàng nở trên môi hắn: “Vạn sự hưng thịnh rồi suy tàn, nét đẹp trước khi suy tàn mới là vẻ đẹp lộng lẫy nhất…”

Vân Phiên Phiên ngẩn người, nghe lọt những lời hắn nói. Nhưng cô lại nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, rồi ngước đôi mắt sáng trong đẹp đẽ lên nhìn Giang Xá Ngư.

“Không đúng, chúng ta đều nói sai rồi.”

Lần này tới lượt Giang Xá Ngư ngây ngẩn toàn thân.

Hắn giấu vẻ ngạc nhiên đi, mỉm cười nhìn cô.

“Sai ở đâu?”

Vân Phiên Phiên nói rất nghiêm túc: “Pháo hoa không đẹp nhất khi nở rộ, cũng chẳng mỹ miều nhất trước lúc rơi xuống, nó đẹp nhất là trong đêm tối. Nếu pháo hoa được đốt vào ban ngày, thì chúng ta hoàn toàn không thể nhìn thấy nó.”

Khi thiếu nữ nói câu này, một cụm pháo hoa tình cờ nở rộ giữa trời đêm. Ánh lửa lộng lẫy rực rỡ kia phản chiếu trong đôi mắt trong vắt tuyệt trần của người con gái, càng làm mắt cô có vẻ quyến rũ say đắm lòng người hơn.

Giang Xá Ngư trố mắt ra. Hắn đã cố tình nói những câu buồn bã chán nản để làm cô mất hứng, muốn hủy hoại tâm trạng vui vẻ của cô.

Không ngờ, cô chẳng những không ủ rũ mất hứng, mà còn tươi đẹp lóa mắt hơn trước.

Giang Xá Ngư nhìn đôi mắt phản chiếu màn pháo hoa lộng lẫy của cô, vẻ rực rỡ rất riêng này khiến trái tim hắn không kìm được mà loạn nhịp.

Thình thịch.

Hắn chật vật quay gương mặt tuấn tú đi.

Vân Phiên Phiên không để ý đến vẻ lạ thường trên nét mặt Giang Xá Ngư. Thấy hắn không nói lời nào, cô bèn chủ động hỏi: “Huynh cảm thấy tôi nói có đúng không?”

Giang Xá Ngư không dám nhìn vào mắt Vân Phiên Phiên.

“Phu nhân nói có lý.”

Vân Phiên Phiên nghe được đáp án vừa lòng mình, tiếp tục ngẩng đầu ngắm pháo hoa. Pháo hoa tàn hết, Vân Phiên Phiên quay đầu lại, phát hiện Giang Xá Ngư đang nhìn mình.

Biểu cảm trong đôi mắt đen như sơn mài kia có vẻ cực kỳ phức tạp, dường như muốn nói lại thôi.

Vân Phiên Phiên hỏi: “Huynh muốn nói gì?”

Ánh mắt Giang Xá Ngư u ám: “Nàng nói thử xem, trên đời có đóa hoa nào không tàn lụi không?”

Vân Phiên Phiên ngẫm nghĩ một lát: “Không có.”

Hoa trường xuân tuy có thể nở hơn 300 ngày, nhưng rồi nó vẫn héo tàn.

(Hoa trường xuân: Dừa cạn hay hải đằng, dương giác, bông dừa, trường xuân hoa, hoa tứ quý là một loài thực vật trong chi Catharanthus thuộc họ La bố ma. Nó là cây bản địa và đặc hữu của Madagascar. Các danh pháp đồng nghĩa có Vinca rosea, Ammocallis rosea, Lochnera rosea.)



Giang Xá Ngư nhìn Vân Phiên Phiên đăm đăm.

Chờ đợi câu tiếp theo của cô.

Vân Phiên Phiên nói với ánh mắt sáng ngời: “Tuy trên đời không có loài hoa nào bất diệt, nhưng lại có loài cây trường sinh bất lão đấy.”

“Cây trường sinh bất lão ư?”

Ánh mắt Giang Xá Ngư hơi thất thần.

Hắn luôn cho rằng Vân Phiên Phiên là hoa, mãi tới giờ khắc này, Giang Xá Ngư mới phát hiện, Vân Phiên Phiên không phải là hoa, cô là loài cây trường sinh bất lão.

Cô sẽ không bao giờ héo tàn.

Hai năm trước, sau khi Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên rời khỏi làng họ Giang, Giang Xá Ngư luôn chờ mong ngày này tới. Hắn muốn tự tay hủy hoại vẻ tươi tắn rạng ngời của Vân Phiên Phiên. Nhưng tận lúc này đây, Giang Xá Ngư mới nhận ra, hắn không thể nào hủy hoại cô được.

Bởi vì cô là một thân cây.

Một thân cây không nghiêng ngả dù trải qua gió bão dữ dội.

Hắn ngẩn ngơ nhìn Vân Phiên Phiên, mấy năm nay hắn luôn nghĩ về cô. Dù nằm mơ hắn cũng mơ thấy bóng dáng tươi tắn rạng ngời của cô. Dục vọng phá hủy cuồng nhiệt kia đã hóa thành tình cảm còn nồng nhiệt hơn, làm rung động lòng ngực hắn. Thứ tình cảm ấy tên là khát vọng, tên là cuồng si, nhưng hắn lại không biết.

Pháo hoa rơi rồi.

Trong khoảnh khắc này, Giang Xá Ngư đã yêu cô.

Yêu sự trường tồn vĩnh cửu của cô.

Vì một màn pháo hoa.

Vì một thân cây.

Có lẽ từ ba năm xa xôi trước kia.

Hắn đã yêu cô rồi.

Đêm ấy, trăng sáng treo cao, nước hồ sóng sánh, sóng nhẹ dập dềnh. Hắn đi câu đêm giữa núi thẳm rừng già thì nghe thấy tiếng Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên ở hồ nước. Cô đã trúng mị dược, nhưng lại cố tỏ ra hung hãn, hù dọa Tiêu Trường Uyên đừng có động tay động chân với cô. Nhưng cuối cùng cô lại hóa thành một vũng nước Xuân, bao phủ lấy Tiêu Trường Uyên.

Bao phủ cả hắn nữa.

Giang Xá Ngư vẫn luôn cho rằng, ngày ấy hắn trốn trong góc tối, nghe lén cuộc đối thoại giữa họ, cảm xúc rung động trong lồng ngực là dục vọng phá hủy.

Mãi tới lúc này đây.

Hắn mới biết.

Hóa ra cảm giác này tên là ghen ghét.

Hắn đang ghen với Tiêu Trường Uyên.

Bởi vì Tiêu Trường Uyên sở hữu ánh sáng tươi đẹp.

Nhưng hắn lại không có được nó.

Chẳng ai tới thắp sáng miền tăm tối của hắn.

Vân Phiên Phiên nói: “Nếu huynh cảm thấy hoa dễ héo tàn, thì huynh trồng cây đi. Tôi từng nghe nói tới một loài cây tên là cây máu rồng, nó có thể sống hơn 10,000 năm đấy. Nhưng chắc loài cây này khó tìm lắm. Không tìm thấy cũng chẳng sao, huynh có thể trồng cây bạch quả. Lá của cây bạch quả đẹp lắm, khi mùa Thu đến, lá vàng rụng đầy sân, như ánh nắng vàng kim rơi xuống đất. Tuổi thọ của nó cũng rất dài, nó có thể sống hơn 3000 năm đó.”

(Dracaena cinnabari, hay cây máu rồng, hoặc cây long huyết (tên thông tục trong tiếng Anh là Dragon Blood Tree) là một loài thực vật có hoa thuộc họ Măng tây.)



Vân Phiên Phiên tưởng rằng Giang Xá Ngư đang thương tiếc cho những đóa hoa điêu tàn, nên mới xúi hắn trồng cây. Cô quả thực không ngờ, hóa ra vị công tử này lại đa sầu đa cảm như thế, biết thương hương tiếc ngọc ghê.

Giang Xá Ngư nói: “Nàng thích bạch quả à?”

“Thích.”

“Vậy ngày mai chúng ta sẽ trồng bạch quả.”

Vân Phiên Phiên đáp: “Được thôi.”

(Bạch quả (Ginkgo biloba) là loài duy nhất còn sống sót của các chi Ginkgo, một loại hóa thạch sống còn sống.)



Đồng ý với Giang Xá Ngư xong, Vân Phiên Phiên bắt đầu thấy hối hận. Cô thích bạch quả, không có nghĩa là Tiểu Hoa cũng thích bạch quả. Nhỡ Giang Xá Ngư phát hiện ra cô không giống Tiểu Hoa thì biết làm sao đây?

Vân Phiên Phiên lén lút nhìn mặt Giang Xá Ngư, thấy biểu cảm của hắn vẫn dịu dàng, dường như không phát hiện ra điều lạ thường ở cô, bấy giờ Vân Phiên Phiên mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Rốt cuộc anh chàng này có yêu Tiểu Hoa không?

Cô đã OOC rõ ràng như thế rồi mà.

(OOC: out of character, nghĩa là trật ra khỏi tính cách gốc, thiết lập gốc của nhân vật.)

Sao chàng ta không mảy may phát hiện gì cả?

Vân Phiên Phiên thấy hơi mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.

Đêm đã về khuya hẳn, Vân Phiên Phiên rửa mặt xong, nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ.

Thì Giang Xá Ngư bỗng đẩy cửa đi vào, bắt đầu cởi áo ngoài như không có chuyện gì.

Vân Phiên Phiên nhìn hắn với vẻ mặt căng thẳng.

“Huynh, huynh định làm gì?”

“Ngủ.”

“Ngủ ở đây ư?”

Giang Xá Ngư dịu dàng nói: “Chúng ta là vợ chồng, tất nhiên phải ngủ chung một giường rồi.”

Mãi lâu sau Vân Phiên Phiên mới nói thành tiếng được: “Nhưng tôi mất trí nhớ rồi.”

“Thì có sao?”

Vân Phiên Phiên cất lời: “Tuy rằng trong mắt huynh, tôi là phu nhân của huynh. Nhưng với tôi, huynh lại là người xa lạ, tôi không thể nằm chung giường với huynh được.”

Giang Xá Ngư nhìn cô một lát, hắn cũng không muốn ép cô: “Được thôi.”

Giang Xá Ngư ôm chăn đệm ra thư phòng.

Hắn ta bỏ đi rồi.

Vân Phiên Phiên như trút được gánh nặng.

Hôm sau, Giang Xá Ngư thức dậy trong thư phòng. Nhụy Nhi hầu hạ hắn rửa mặt. Hắn đang định gọi đồ ăn lên thì lính gác đi vào bẩm báo: “Mục đại nhân cầu kiến ạ.”

Giang Xá Ngư khẽ nhíu mày, sáng sớm tinh mơ đã gặp chuyện xúi quẩy. Hắn ra lệnh cho Nhụy Nhi: “Coi chừng phu nhân, nhất định không được để nàng ấy đi ra sảnh ngoài.”

Nhụy Nhi đáp: “Vâng, thưa công tử.”

Mục đại nhân chính là Tạ Ngộ. Ở làng họ Giang, Tạ Ngộ dùng tên giả là Mục Ngộ. Hai năm trước, chàng ta được Tiêu Trường Uyên phong lên làm Đại sử kho Quảng Doanh chính cửu phẩm của bộ Bộ. Trải qua hai năm nỗ lực, chàng ta đã vinh dự được thăng lên làm Chiếu Ma chính bát phẩm.

(Chiếu Ma: một chức quan bát phẩm thời cổ đại, phụ trách điều tra, kiểm toán, quan giám sát liêm chính cũng gọi là Chiếu Ma.)

Tạ Ngộ nhanh mồm dẻo miệng, biết ăn nói, sau khi tới kinh, chàng ta nhanh chóng kết làm anh em với đám con cháu ăn chơi trác táng của các nhà quyền thế. Chàng ta như cá gặp nước ở Lạc Kinh, thường xuyên ăn chơi đàng điếm, cũng rất hay tới ôn chuyện với Giang Xá Ngư.

Tạ Ngộ mặc một bộ thường phục màu xanh lục, mày thanh mắt tú, phong lưu phóng khoáng. Mục Bách mặt mày lạnh tanh đi đằng sau chàng ta. Hai người này luôn như hình với bóng, uống rượu chơi gái cũng đi chung.

Giang Xá Ngư mỉm cười như thường, hỏi: “Sao hôm nay Mục huynh lại rảnh rỗi tới đây vậy?”

Tạ Ngộ cười nói: “Ta hẹn Giang huynh tới lầu Di Hương rất nhiều lần mà Giang huynh chẳng đi lần nào. Không phải huynh đang giấu người đẹp trong nhà vàng đấy chứ…”

Mắt Giang Xá Ngư hơi lóe lên, nhưng nụ cười trên gương mặt không hề nhạt đi: “Sao lại thế được?”

Hai người hàn huyên một lát, Tạ Ngộ ngồi xuống nhấp một ngụm trà, đoạn hạ giọng: “Huynh có biết đêm qua hoàng cung xảy ra chuyện gì không?”

Giang Xá Ngư hỏi: “Chuyện gì?”

Tạ Ngộ đáp: “Bệ hạ bị đâm, ti Ngũ Thành Binh Mã đang đi bắt người khắp nơi đấy…”

Giang Xá Ngư tỏ vẻ kinh ngạc: “Vậy vết thương của bệ hạ thế nào? Có đáng ngại không?”

Tạ Ngộ nói: “Chuyện này thì ta không biết, ta còn nghe nói, Hoàng Hậu bị trộm mất rồi. Không biết kẻ cắp nào ăn gan hùm mật gấu, còn dám trộm người trong lòng bệ hạ đi…”

Giang Xá Ngư: “…”

Chính là kẻ bất tài tại hạ đây.

Tạ Ngộ đến bồi đắp tình cảm với Giang Xá Ngư, tiện thể kể tin về Trần Phạp Thiện cho hắn nghe: “Sáng nay ta nhìn thấy Chu Thiện, gã gầy trơ cả xương. Gã vẫn đang tìm kiếm tung tích của Giang Thúy Thúy khắp thành đấy. Chẳng biết Giang Thúy Thúy chạy đi đâu rồi…”

Giang Xá Ngư: “…”

Cô ta đang ở trong phủ của kẻ bất tài là tại hạ đây.

Giang Xá Ngư đuổi Tạ Ngộ đi. Hay tin ti Ngũ Thành Binh Mã đang tróc nã tội phạm khắp nơi, lòng hắn dần bực bội hơn. Hắn quay về sân sau, thấy hoa phượng tiên trồng cạnh hành lang đang nở rực rỡ, khao khát phá hoại tràn ngập trong lòng hắn. Hắn vươn ngón tay mảnh khảnh trắng muốt ra, vò nát cánh hoa này.

(Hoa Phượng Tiên: Bóng nước, danh pháp hai phần: Impatiens balsamina, còn gọi là móng tay, phượng tiên hoa, là một loài thực vật thuộc họ Bóng nước (Balsaminaceae).)



Bã hoa dính đầy tay hắn.

Bấy giờ, cơn bực tức trong lòng hắn mới chậm rãi tan đi.

Giang Xá Ngư quay đầu lại thì phát hiện Vân Phiên Phiên đang đứng dưới mái hiên, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.

Lòng Giang Xá Ngư cả kinh.

Nụ cười trên môi bỗng tắt lịm.

“Nàng thấy cả rồi à.”

Vân Phiên Phiên nhẹ nhàng gật đầu.

Quai hàm Giang Xá Ngư căng chặt: “Có phải nàng cảm thấy ta tàn nhẫn lắm không?”

“Tại sao huynh lại nói vậy?”

“Bởi vì ta đã nghiền nát đóa hoa này.”

Vân Phiên Phiên lẳng lặng nhìn hắn: “Tôi không cảm thấy huynh là người tàn nhẫn. Ngược lại, tôi thấy huynh giống một người rất yêu quý hoa cỏ.”

Giang Xá Ngư giật mình.

“Vì sao?”

Vân Phiên Phiên giải thích: “Loài hoa mà huynh vừa vò nát là hoa phượng tiên. Bã nước của nó rất đẹp, tôi thường dùng bã nước của hoa phượng tiên để nhuộm móng tay, nhưng trước giờ tôi chưa từng cảm thấy làm thế là tàn nhẫn. Vậy mà huynh lại thấy tàn nhẫn. Từ lâu tôi đã nhận ra, hình như huynh vô cùng yêu quý những giống hoa này…”

(“Màu móng tay nhuộm bằng hoa phụng tiên thoáng pha sắc vàng hạnh hơi say. Dù là cánh hoa màu gì, đỏ sậm, hồng phấn, tím nhạt, trắng, màu sắc nhuộm ra cuối cùng đều như nhau.” – An Ni Bảo Bối.)



Trong lòng Vân Phiên Phiên, Giang Xá Ngư là một vị công tử đa sầu đa cảm thương hoa cỏ.

Nhưng Giang Xá Ngư biết bản thân mình là ai.

Chỉ mình hắn biết hắn là loại người gì.

Mà bây giờ, Giang Xá Ngư muốn Vân Phiên Phiên cũng phải biết hắn là loại người gì. Hắn muốn phơi bày tất cả góc khuất âm u của mình trước Vân Phiên Phiên: “Ta còn chưa kể cho nàng nghe chuyện hồi nhỏ của ta đúng không?”

Vân Phiên Phiên sửng sốt, trả lời: “Chưa.”

Giang Xá Ngư khẽ mỉm cười: “Ta sinh ra trong một gia đình quý tộc có thế lực, cha ta lấy rất nhiều vợ. Vì mẹ đẻ của ta thân phận ti tiện, nên chẳng bao lâu sau khi sinh hạ ta, bà đã bị kẻ khác giết hại. Không một ai quan tâm đến nguyên nhân cái chết của bà, thậm chí chẳng ai nhớ bà là ai. Về sau ta được một vị phu nhân đang được sủng ái nhận nuôi. Vị phu nhân kia ngược đãi ta từ nhỏ, coi ta như công cụ để tranh giành sự yêu chiều của cha ta. Mụ thường xuyên véo ta phát khóc, sau đó mượn cớ đấy để cướp cha ta từ các phu nhân khác. Mụ luôn cho rằng ta không nhớ được chuyện hồi nhỏ, nhưng ta lại nhớ vô cùng rõ ràng hình ảnh mụ véo ta từ khi ta còn nằm trong tã lót. Năm ta 5 tuổi, mụ đẩy ta vào hồ giữa mùa Đông, rồi giá họa cho phu nhân khác, bắt ta khai người phụ nữ vô tội ấy là thủ phạm. Nếu ta không làm theo, mụ sẽ quất ta bằng roi da. Chất liệu của loại roi này rất đặc biệt, không để lại bất cứ dấu vết gì trên thân thể người bị đánh, nhưng lại khiến ta đau đến mức ngất xỉu. Ta khai người phụ nữ kia ra. Lúc ấy ta mới 5 tuổi. Những đứa trẻ 5 tuổi khác còn đang ăn kẹo, nhưng từ khi lên 5 ta đã hại người. Ta không thể không trở thành nanh vuốt của mụ, ta đã làm rất nhiều chuyện táng tận lương tâm.”

Giang Xá Ngư là Ngũ hoàng tử của nước Bắc Ung. Mẹ đẻ của hắn là cung nữ, mẹ nuôi là Quý phi. Để tranh sủng, Quý phi coi hắn như công cụ để tranh giành sự sủng ái, giết không ít người. Hắn vô cùng nghe lời, nhưng Quý phi vẫn không chịu buông tha cho hắn, thường xuyên quất hắn bằng roi da. Nếu hắn dám phản kháng, Quý phi sẽ trói nghiến hắn lại bằng roi da, ấn hắn vào thau tắm, để hắn cảm nhận được cảm giác nghẹt thở không thể động đậy…

Quý phi rất đẹp, bà ta là người con gái mỹ lệ nhất nước Bắc Ung. Nhưng bà ta lại rất tham lam, bà ta muốn cướp đi tất cả sự sủng ái của vua nước Bắc Ung.

Giang Xá Ngư đã chịu rất nhiều đau khổ vì bà mẫu phi biến thái này, nhưng hắn không dám phản kháng, bởi vì hắn cũng gánh mạng người trên lưng. Càng ngày hắn càng trở nên âm u, nhưng ngoài mặt hắn luôn ngoan ngoãn.

Hắn phải luôn tươi cười, vì Quý phi thích hắn cười. Nếu hắn cười xấu, Quý phi sẽ tàn nhẫn ấn hắn lên thau tắm, véo hắn cắn hắn đánh hắn như phát rồ.

Về sau Quý phi thực sự phát rồ.

Bởi vì bà ta bị thất sủng.

Sau khi bị thất sủng, Quý phi trở nên tiều tụy.

Giang Xá Ngư nhìn người đàn bà mỹ lệ như một đóa mẫu đơn nở rộ này từ từ héo mòn, hắn yêu cảm giác tàn tạ tan tác ấy.

Bởi vì hắn biết.

Sau khi hoa héo úa rồi.

Hắn sẽ không bị đánh đập nữa.

Về sau, Giang Xá Ngư trốn thoát khỏi hoàng cung, trời xui đất khiến thế nào lại đến định cư ở làng họ Giang. Chẳng ai biết hắn chính là Ngũ hoàng tử của nước Bắc Ung cả.

Nhưng bây giờ, hắn lại muốn xé rách vết thương của mình ra, để Vân Phiên Phiên thấy dòng máu tươi đầm đìa.

Đến chính bản thân hắn cũng không biết.

Rốt cuộc hắn đang chờ mong điều gì.

Vân Phiên Phiên nhìn Giang Xá Ngư chăm chú bằng ánh mắt thương hại: “Đau lắm đúng không?”

Vào thời khắc này, Giang Xá Ngư cuối cùng đã nhận ra, rốt cuộc mình đang chờ mong điều gì.

Hắn đang chờ mong sự thương hại của cô.

Giang Xá Ngư nhẹ nhàng cong đôi môi đỏ lên.

“Hết đau rồi.”

“Thế thì tốt.”

Ánh nắng rọi lên gò má thiếu nữ, đậu trên tóc cô, người cô như đang tỏa sáng. Nhất là đôi mắt trong vắt kia, chúng dường như có thể soi sáng quá khứ và hiện tại âm u của hắn.

Thậm chí còn soi sáng cả quãng đời còn lại của hắn nữa.

Trái cổ của Giang Xá Ngư khẽ nhúc nhích, ánh mắt hắn dần trở nên sâu hun hút. Hắn chậm rãi tới gần Vân Phiên Phiên, muốn hôn lên đôi mắt đầy thương hại của cô.

Nhưng Vân Phiên Phiên lại nghiêng người né đi.

Giang Xá Ngư hơi thất vọng.

“Sao nàng lại tránh?”

Vân Phiên Phiên cúi gằm đầu, đáp: “Tôi mất trí nhớ rồi, xin lỗi huynh. Đối với tôi, bây giờ huynh chỉ là một người xa lạ thôi…”

Giang Xá Ngư không để bụng, nói: “Không sao, chúng ta có thể làm quen lại lần nữa. Ta có rất nhiều kiên nhẫn, thời gian còn rất dài…”

Vân Phiên Phiên cảm thấy chàng ta thật sự rất dịu dàng.

“Thôi được…”

Giang Xá Ngư thì thầm dụ dỗ: “Trước kia nàng luôn gọi ta là tướng công, bắt đầu từ đấy đi.”

Vân Phiên Phiên nhìn hắn một lúc lâu.

Cuối cùng, cô lí nhí gọi hắn một tiếng.

“Tướng công…”

Mây đen đột nhiên giăng đầy bầu trời.

Một giọng nói lạnh lẽo u ám vang lên từ đằng sau.

“Nàng gọi hắn là gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Giờ tới lúc ba mặt một lời combat nhau zòi nè, vui ghê á các má.

[HẾT CHƯƠNG 82]