Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ

Chương 55: “Cút, ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm!”




Tiêu Trường Uyên có nội công thâm hậu, tai thính mắt tinh.

Chàng có thể nghe rõ cả tiếng động ở rất xa.

Khi Trần Phạp Thiện và Giang Thúy Thúy rơi từ bờ ruộng xuống rãnh mương, chàng đã nghe thấy tiếng họ. Chẳng bao lâu sâu, chàng lại nghe thấy tiếng thở hỗn loạn, tiếng tim đập kịch liệt, và cả…

Tiếng môi răng quấn quýt ướt át.

Sau khi phát hiện ra điều này, Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày, bỏ cái cuốc trong tay xuống.

Hai kẻ kia còn dám luyện thứ ma công mà cả chàng cũng không dám luyện.

… Quả là không sợ chết.

Trần Phạp Thiện người ngợm tã tượi ốm nhom, gầy yếu vô dụng, là một kẻ giẻ rách đi còn thở dốc.

Còn Giang Thúy Thúy là bạn của vợ chàng, nên cũng đần y như vợ chàng, đều là đồ ngốc. Tuy vợ chàng đần, nhưng lại đần theo một kiểu rất đỗi đáng yêu, còn Giang Thúy Thúy thì đần đến thảm thương, đi đứng bình thường cũng té xuống mương được.

Tiêu Trường Uyên chưa từng thấy kẻ nào vô dụng bất tài như Giang Thúy Thúy.

Trần Phạp Thiện là đồ bỏ đi.

Còn Giang Thúy Thúy là thứ bất tài.

Đồ bỏ đi ghép chung với thứ bất tài.

Đúng là một cặp trời sinh.

Nhưng thân thể họ yếu ớt, tất nhiên không thể chịu nổi nỗi khổ lửa nóng đốt thân. Bây giờ họ mới tiến hành bước đầu tiên của ma công, biết đâu ngày nào đấy lửa ma sẽ xuyên tim, tẩu hỏa nhập ma mất. Tuy rằng Tiêu Trường Uyên không thích họ.

Nhưng Giang Thúy Thúy lại là bạn của vợ chàng.

Nếu Giang Thúy Thúy tẩu hỏa nhập ma, biết đâu chuyện ấy sẽ trở thành nỗi ám ảnh của vợ chàng, khiến nàng sợ tới độ sau này không dám hôn chàng nữa.

Vậy nên, để có thể hôn vợ hằng ngày, và được vợ hôn hằng ngày…

Tiêu Trường Uyên quyết định ngăn hành vi ngu xuẩn của hai kẻ bỏ đi và bất tài này.

Cứu vớt mạng sống của họ.

Tiêu Trường Uyên buông chiếc cuốc mình đang cầm, sải bước đi về hướng ruộng nhà Trần Phạp Thiện.

Vân Phiên Phiên sửng sốt, đi theo Tiêu Trường Uyên qua đó.

“Phu quân, chàng định làm gì?”

Vân Phiên Phiên theo sau Tiêu Trường Uyên, nhanh chóng nhìn thấy một cái mương cạn, và hai người đang hôn nhau nồng thắm kia.

Đồng tử cô hơi co lại, hàng mi run rẩy.

Tiêu Trường Uyên dáng cao như ngọc đứng trên bờ ruộng, hờ hững nhìn hai kẻ dưới mương.

Giọng chàng lạnh lùng trầm thấp, thương hại vô tình.

Tựa như chỉ thị của thần tiên giáng xuống từ chín tầng mây.

“Hai người không thể làm vậy.”

Trần Phạp Thiện:?

Giang Thúy Thúy:??

Vân Phiên Phiên:???

Tiêu Trường Uyên cụp cặp mắt đen lạnh lùng xa cách xuống, thờ ơ nhìn họ.

Đôi môi mỏng hơi mím nhẹ nhàng hé mở.

“Đây là ma…”

Vân Phiên Phiên:!!!

Đầu Vân Phiên Phiên trống trơn vì sợ, cô lập tức dang tay nhào tới. Bàn tay nhỏ bưng chặt đôi môi mỏng của Tiêu Trường Uyên, chặn hết những lời chàng chưa kịp nói trong họng chàng.

“Phu quân đừng nói!”

Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày.

Bờ môi của chàng được che kín bằng bàn tay mềm mại nõn nà của cô.

Chỉ có cặp mắt đen sâu thẳm là lộ ra trên khuôn mặt đẹp đẽ.

Chàng lẳng lặng nhìn cô.

Đôi mắt đen tuyền tối tăm kia thoáng loé lên vẻ nghi hoặc.

Tại sao vợ chàng lại không cho chàng nói tiếp?

Vân Phiên Phiên hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ tái đi vì sợ, lắc đầu quầy quậy với Tiêu Trường Uyên.

Cặp mắt hạnh sáng trong đẹp đẽ mang nét van lơn.

Tuy rằng Tiêu Trường Uyên không rõ tại sao vợ chàng lại không cho chàng nói tiếp.

Nhưng chàng đã hiểu thấu sự khẩn khoản trong mắt nàng.

Chàng ngoan ngoãn gật đầu, dùng ngôn ngữ hình thể để nói với vợ rằng, chàng sẽ không làm trái ý nàng.

Vân Phiên Phiên thấy chàng gật đầu, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, bỏ bàn tay đang che miệng Tiêu Trường Uyên ra.

Cô quay đầu, nhìn xuống hai người trong rãnh mương.

Trần Phạp Thiện và Giang Thúy Thúy đang nhìn cô và Tiêu Trường Uyên bằng ánh mắt hốt hoảng kinh ngạc.

Vân Phiên Phiên lập tức thấy rờn rợn.

Cô cười gượng nói: “Chồng tôi uống say, ban nãy chàng ấy nói linh tinh thôi, hai người đừng để bụng.”

Mặc kệ Trần Phạp Thiện và Giang Thúy Thúy có tin mình hay không, Vân Phiên Phiên vội kéo cánh tay Tiêu Trường Uyên, thoát khỏi chiến trường đẫm máu này.

Thế này thì còn trồng trọt nỗi gì nữa.

Vân Phiên Phiên dọn dẹp đồ đạc, đưa Tiêu Trường Uyên rời khỏi ruộng, về nhà mình.

Hai người rửa mặt mũi tay chân xong, ngồi uống trà trong phòng. Tiêu Trường Uyên ngước mắt nhìn Vân Phiên Phiên.

“Tại sao nương tử lại không cho ta cản họ luyện ma công?”

Đầu Vân Phiên Phiên rối như tơ vò, bây giờ cô không thể để Tiêu Trường Uyên biết sự thật về ma công được. Cô lo rằng Tiêu Trường Uyên sẽ không tha thứ cho mình. Cô không thể chịu nổi cơn thịnh nộ mưa rền gió dữ của chàng. Cô muốn làm chuyện phòng the với Tiêu Trường Uyên trước, rồi hẵng giải thích việc này cho chàng nghe.

Vì thế Vân Phiên Phiên cắn nhẹ đôi môi anh đào, miễn cưỡng nói: “Đây là sự lựa chọn của chính họ, chúng ta nên tôn trọng ý họ.”

Tiêu Trường Uyên ngẩn ra, đôi mắt tối tăm đen kịt nhìn khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Vân Phiên Phiên.

“Nhưng rất có thể họ sẽ chết…”

Vân Phiên Phiên không dám ngẩng đầu đối diện với Tiêu Trường Uyên.

Cô cúi gằm mặt, nói lung tung: “Biết đâu họ thích nguyện cùng sống chết với nhau chăng…”

Một bàn tay to thon dài xanh xao đột nhiên nắm lấy cằm cô.

Cô bị bắt phải ngẩng đầu.

Đối diện với đôi mắt đen kịt u ám của Tiêu Trường Uyên.

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên thăm thẳm, chàng nhìn cô đăm đăm với vẻ mặt lạnh lùng, tựa như đang săm soi kĩ lưỡng lời cô nói.

Dưới cái nhìn chăm chú của cặp mắt đen nguy hiểm ấy, không khí loãng dần, Vân Phiên Phiên thậm chí còn chẳng dám thở.

Cô ngơ ngác hỏi: “Phu quân, chàng sao thế?”

Tiêu Trường Uyên nhìn đăm đăm vào mắt cô, đầu ngón tay thon dài xanh xao vuốt ve cái chằm thon nhọn mịn màng của cô, giọng chàng lạnh lùng trầm thấp.

“Nương tử còn tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng của ta.”

Lòng Vân Phiên Phiên hơi thót lại, giọng cô run rẩy.

“Phu quân không thích thiếp tàn nhẫn sao?”

“Không phải.”

Đôi mắt đen láy của Tiêu Trường Uyên tối đi.

“Ngược lại, ta rất thích sự tàn nhẫn của nương tử.”

Vân Phiên Phiên ngơ ngẩn.

Lúc lúc cô đang đờ đẫn, cánh tay cô bỗng bị siết lại.

Sau một hồi quay cuồng trời đất, người Vân Phiên Phiên rơi vào một vòng tay ấm áp.

Cô hoảng loạn ngẩng đầu lên, đang định mở miệng lên tiếng.

Thì cái hôn nóng như thiêu đốt của Tiêu Trường Uyên đã hạ xuống.

Cướp đi tất cả hơi thở của cô.

Tim Vân Phiên Phiên đập điên cuồng.

Thân thể đang hoảng hốt hoang mang.

Dần dần lả đi.

Cô như ngã vào một đám mây, đầu óc thiếu oxy, cơ thể đờ đẫn.

Tiêu Trường Uyên buông đôi môi đỏ của Vân Phiên Phiên ra, cắn nhẹ lên vành tai nhạy cảm của cô. Hơi thở của chàng nóng bỏng, giọng chàng trầm khàn.

“Bởi vì, nương tử của ta, chỉ có thể nhân từ với một mình ta thôi.”

Vân Phiên Phiên đang hơi mơ hồ mê tơi vì bị chàng cắn, đuôi mắt đỏ hoe ươn ướt. Đột nhiên nghe được câu nói ấy, dường như có sợi dây đàn khảy vang trong óc cô, cô mở đôi mắt mê ly ngấn nước, vô thức hỏi: “Vậy nếu, thiếp cũng rất tàn nhẫn với phu quân thì sao?”

Tiêu Trường Uyên ngậm vành tai trắng nõn của cô, liếm cắn mạnh bạo mấy cái.

Chàng hài lòng khi nghe thấy tiếng rên dồn dập nũng nịu của Vân Phiên Phiên.

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên dại đi, chàng nói với giọng khàn khàn: “Vậy thì ta sẽ phạt nương tử thật nặng thế này.”

Vân Phiên Phiên thấy hơi rờn rợn, cô rụt đầu lại vì sợ.

Nhưng Tiêu Trường Uyên lại không chịu buông tha cô. Chàng ôm cơ thể cô, hôn cuồng nhiệt lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Vân Phiên Phiên gần như không thở nổi trước những cái hôn của Tiêu Trường Uyên.

Lòng cô ngập tràn nỗi sợ.

Cô thầm an ủi bản thân liên tục.

Chỉ còn hai ngày nữa thôi.

Hai ngày nữa kỳ kinh nguyệt của cô sẽ hết hẳn.

Đến lúc đó, cô sẽ trao bản thân mình cho Tiêu Trường Uyên.

Sau đấy, cô sẽ nhân cơ hội này để ngả bài với Tiêu Trường Uyên, giải thích tường tận ngọn nguồn.

Một khi hai người nói thẳng hết với nhau.

Cô sẽ không bao giờ phải sống những tháng ngày sợ sệt, ôm nỗi áy náy với Tiêu Trường Uyên nữa…

Đến nằm mơ Vân Phiên Phiên cũng mong ngày ấy mau tới.

Hôm sau, Vân Phiên Phiên chỉ huy Tiêu Trường Uyên trồng hết số mầm cây ăn quả còn lại ra ruộng. Gia vị trong nhà đã hết, Vân Phiên Phiên kêu Tiêu Trường Uyên đánh xe bò, hai người lên phố huyện mua gia vị. Mua xong, cả hai chuẩn bị đánh xe bò về nhà.

Bỗng nhiên, tiếng xô xát vọng tới từ đằng trước.

Mấy gã trai tráng bao vây một anh thư sinh, đẩy vai anh ta.

Đám đông xung quanh đều lũ lượt dạt hết ra, chẳng ai muốn lôi thôi với hội này.

Vân Phiên Phiên không muốn xen vào việc người khác, cô đang định bảo Tiêu Trường Uyên đi vòng qua con đường chính này, rẽ vào hẻm nhỏ mà ra cổng thành.

Thì cô lại thấy bóng dáng Giang Xá Ngư.

Hắn bị bọn kia đẩy ngã, chật vật thu dọn đống thơ văn tranh vẽ dưới đất. Lúc hắn cúi đầu dọn dẹp, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của hắn lại bị giẫm đau điếng. Mặt hắn tái đi vì đau, cặp lông mày dài nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú thanh nhã ra chiều khốn khổ.

Dường như hắn nhận ra có người đang nhìn mình.

Giang Xá Ngư ngước đôi mắt xinh đẹp thanh nhã lên.

Khổ sở nhìn Vân Phiên Phiên.

Mắt hai người chạm nhau.

Vân Phiên Phiên quay mặt lại, nói với Tiêu Trường Uyên: “Anh ta tên là A Ngư, là thầy giáo ở làng họ Giang. Phu quân, chúng ta đi cứu anh ta đi.”

Tiêu Trường Uyên bực bội ra mặt, nói: “Mới hôm qua nương tử còn tàn nhẫn như thế, sao hôm nay lại bắt đầu nhân từ nương tay rồi…”

Vân Phiên Phiên không thể nào thấy chết mà không cứu, đành phải bốc phét rằng: “Con gái là chúa hay thay đổi mà. Nay thiếp cứu anh ta, biết đâu mai lại chẳng thèm cứu nữa. Phu quân, hôm nay thiếp muốn cứu anh ta, chàng đi cứu nhé, được không?”

Vân Phiên Phiên chớp chớp đôi mắt hạnh ngập nước, ôm cánh tay Tiêu Trường Uyên, gương mặt đầy vẻ khẩn khoản đáng thương.

Tiêu Trường Uyên vươn bàn tay to thon dài xanh xao ra, nhéo gương mặt thanh tú mịn màng của cô.

Đôi mắt đen láy sâu thẳm dần dịu đi.

“Lúc về ta sẽ xử lý nương tử.”

Nếu không phải họ đang ở giữa chốn đông người.

Vân Phiên Phiên nghĩ thầm, thì rất có thể Tiêu Trường Uyên đã ấn cô lên vách xe cắn tai cô rồi.

Cắn tới bao giờ cô bật khóc thì thôi.

May mà lúc ở bên ngoài, Tiêu Trường Uyên biết kìm nén cảm xúc của mình lại.

Chứ không làm xằng làm bậy với cô như ở nhà.

Tiêu Trường Uyên trèo xuống khỏi xe, chậm rãi đi về phía Giang Xá Ngư.

Tay của Giang Xá Ngư vẫn bị đám ác bá đạp dưới lòng bàn chân.

Tiêu Trường Uyên không nói hai lời, chàng vươn tay, vặn gãy ngay cánh tay của tên ác bá. Tên ác bá nọ gào thảm thiết như con lợn bị cắt tiết. Bè lũ trai tráng xung quanh gã nhào tới tấn công Tiêu Trường Uyên, nhưng chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của Tiêu Trường Uyên, chúng nhanh chóng bị Tiêu Trường Uyên quật ngã xuống đất.

“Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng! Tiểu nhân không dám nữa ạ!”

Đám trai tráng to con đồng loạt phủ phục trên mặt đất, khóc lóc cầu xin Tiêu Trường Uyên tha cho mình.

Tiêu Trường Uyên rủ cặp mắt lạnh lùng độc đoán, ngạo mạn nhìn xuống bọn chúng.

Tựa như đang nhìn một đám kiến hôi hèn mọn đê tiện.

Đôi môi mỏng nhạt màu của chàng hé mở, lạnh lùng thốt ra một chữ.

“Cút.”

Đám trai tráng như được đại xá, cảm động rớt nước mắt nói: “Cảm tạ ơn tha chết của đại hiệp! Cảm tạ ơn tha chết của đại hiệp ạ!”

Dứt lời, lũ to con này sợ tè cả ra quần, chạy trốn lũ lượt.

Giang Xá Ngư đứng dậy, chắp tay hành lễ, nói lời cảm tạ với Tiêu Trường Uyên.

“Cảm tạ ơn cứu mạng hôm nay của thiếu hiệp.”

Tiêu Trường Uyên lạnh lùng liếc nhìn Giang Xá Ngư, chàng quay người, bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.

Giang Xá Ngư khập khiễng đi theo sau Tiêu Trường Uyên, nho nhã lễ độ nói: “Tại hạ Giang Xá Ngư, còn chưa được biết tôn tính đại danh của các hạ là gì?”

Vân Phiên Phiên vốn định cứu người xong thì rời khỏi đây luôn, nhưng cô không ngờ mình lại nghe thấy cái tên này.

… Hóa ra anh ta lại là nam phụ Giang Xá Ngư trong nguyên tác!

Vân Phiên Phiên chỉ mới gặp A Ngư một lần, lúc ấy hắn đang đứng trong sân dạy học cho lũ trẻ. Tiếng sách sột soạt vang vọng, khí chất của hắn như hạc, Vân Phiên Phiên không nói gì với hắn, nên cũng không biết tên họ thật của hắn. Cô chỉ biết Giang Thúy Thúy gọi hắn là A Ngư.

Trong nguyên tác của “Tận cùng khúc ca”, Sở Nghị nhận rất nhiều đàn em, nhưng Giang Xá Ngư lại là đàn em quan trọng nhất, không gì sánh nổi của Sở Nghị.

Giang Xá Ngư tài hoa hơn người, tinh thông thiên văn lực pháp, là phụ tá đắc lực của Sở Nghị. Hắn đã trợ giúp Sở Nghị thu phục những tên đàn em khác, giúp Sở Nghị có được nguồn hỗ trợ về tiền bạc, giúp Sở Nghị chiêu binh mãi mã. Kế sách giết Tiêu Trường Uyên ở đoạn cuối truyện cũng là do Giang Xá Ngư dâng hiến.

Sau khi đăng cơ, Sở Nghị phong Giang Xá Ngư làm thừa tướng, ngay cả Diệp Tố Hinh cũng cực kỳ tin tưởng Giang Xá Ngư.

Nhưng trong phần kết của nguyên tác, có một đoạn mà đó giờ Vân Phiên Phiên vẫn không tài nào hiểu nổi.

Sau khi Tiêu Trường Uyên chết, Giang Xá Ngư về nước Lương cũ một chuyến. Nước Lương là quê đẻ của Diệp Tố Hinh và Sở Nghị, nửa đầu tiểu thuyết diễn ra tại đó. Giang Xá Ngư tìm thấy một quyển hồ sơ trong phủ nha, lấy được một phong thư cũ.

Giang Xá Ngư đọc xong những dòng chữ trên bức thư thì khẽ nhếch mép, nở một nụ cười nhạt.

Hắn đi xe ngựa, chạy ngàn dặm xa xôi đưa bức thư này tới tận tay Diệp Tố Hinh.

Lúc ấy, ngày lễ phong hậu sắp tới.

Diệp Tố Hinh đọc xong lá thư này, nước mắt như mưa, vừa khóc vừa cười, vẻ mặt rồ dại. Giang Xá Ngư mỉm cười quan sát, mắt hắn dạt dào hứng thú, hắn nói với vẻ từ bi: “Dù nương nương lựa chọn thế nào, vi thần đều thề sống chết nguyện trung thành với nương nương.”

Diệp Tố Hinh mở to đôi mắt rưng rưng ánh nước.

Nàng ta yếu ớt xinh đẹp động lòng, nhìn Giang Xá Ngư đang mỉm cười.

“Ta muốn làm Hoàng Hậu.”

Giang Xá Ngư cười nhẹ: “Ngày mai, nương nương sẽ là Hoàng Hậu.”

Diệp Tố Hinh đốt bức thư trên ngọn đèn cù.

Coi như tất cả chuyện này chưa từng xảy ra.

Hôm sau, ngày lễ phong hậu.

Diệp Tố Hinh đội mũ phượng trâm vàng tinh xảo đẹp đẽ quý giá, khoác tấm áo đỏ thắm thêu hoa văn loan phượng bằng chỉ vàng. Áo phượng phết đất, tựa như đuôi chim phượng hoàng. Nàng sóng vai với Sở Nghị, đứng trên tường thành, ung dung cao quý, nhận những cái quỳ lạy tôn kính của bao người.

Tuy ngoài mặt nàng cười, nhưng trong lòng lại không ngừng rỉ máu.

Giang Xá Ngư quỳ gối dưới tường thành, môi nở nụ cười, nhìn lên Diệp Tố Hinh thướt tha tôn quý, vẻ mặt vừa thương xót vừa yêu chiều.

Như đang ngắm một đóa hoa sắp khô héo.

Diệp Tố Hinh trở thành người phụ nữ tôn quý nhất trên đời.

Chẳng qua, từ đó về sau, Diệp Tố Hinh có tiếng hát còn du dương hơn cả sơn ca, không bao giờ mở miệng cất lời hát nữa.

Trải qua hết chuyện thiên phàm, tiếng ca đã tận đành cam phận ngừng

Hoàng quyền máu đỏ dửng dưng, nghìn thu còn mãi cùng hưng với đời.

Tác giả không giải thích nội dung bức thư cũ mà Giang Xá Ngư đưa cho Diệp Tố Hinh. Tựa như kết cục này vậy, tuy rằng nam nữ chính vượt qua muôn sông nghìn núi, cuối cùng đã đến được với nhau, nhưng kết cục tốt đẹp này lại bao hàm chút buồn bã khiến người ta không nói nổi thành lời.

Vân Phiên Phiên hoàn hồn, nhìn anh chàng Giang Xá Ngư dịu dàng như ngọc kia.

Giang Xá Ngư là đàn em quan trọng nhất của Sở Nghị.

Nếu hắn cống hiến hết mình vì Tiêu Trường Uyên, thì Sở Nghị sẽ không còn là mối uy hiếp với Tiêu Trường Uyên nữa.

Nghĩ đến đây, Vân Phiên Phiên tặng cho Giang Xá Ngư một ánh mắt thiện lành.

“Chồng tôi tên là Thạch Đầu.”

Vân Phiên Phiên muốn cướp đàn em của Sở Nghị về.

Để Giang Xá Ngư theo dưới trướng Tiêu Trường Uyên.

Giang Xá Ngư nghe vậy, nhìn Vân Phiên Phiên: “Cô nương biết tôi ư?”

Vân Phiên Phiên gật gật đầu: “Tôi từng thấy huynh dạy học cho lũ trẻ ở làng họ Giang.”

Giang Xá Ngư nho nhã lễ độ chắp tay với cô: “Ơn đức hôm nay của hai vị, một mai Giang mỗ sẽ đáp đền hậu hĩnh.”

Thứ mà cô muốn, chính là cái đáp đền hậu hĩnh của Giang Xá Ngư.

Vân Phiên Phiên hỏi: “Tại sao đám người kia lại đối xử với huynh như thế?”

Giang Xá Ngư chậm rãi nói: “Mỗi tháng tôi đều đi bán tranh chữ ở hiệu sách. Chúng là đối thủ của hiệu sách, chúng muốn tôi bán tranh chữ cho chúng. Tôi không chịu, nên chúng tính giẫm gãy tay tôi, để sau này tôi không thể bán tranh chữ cho hiệu sách được nữa.”

Vân Phiên Phiên nhíu mày nói: “Đám người này kiêu căng quá rồi đấy.”

Hai người đang nói chuyện dở chừng, những tiếng ầm ĩ bỗng vang lên đằng trước.

Quan binh đang dán một tấm bảng vàng lên tường thành. Bá tánh sôi nổi vây quanh đấy, mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao.

“Tiêu Trường Uyên băng hà rồi!”

“Gã bạo quân ấy nên có ngày hôm nay lâu rồi mới phải!”

“Đây đều là báo ứng của Tiêu Trường Uyên cả!”

Vân Phiên Phiên ngơ ngẩn, ngây ra tại trận.

Trong khoảnh khắc ấy, cô tưởng là Tiêu Trường Uyên thật sự đã chết rồi.

Đầu óc cô trống rỗng.

Tim nhảy lên tận cổ họng.

Vân Phiên Phiên hoảng hốt sợ sệt ngoảnh mặt lại, tìm kiếm bóng dáng Tiêu Trường Uyên.

Chàng đang đứng ngay cạnh cô, gương mặt tuấn tú sầm sì, nhìn cô đăm đăm.

Vân Phiên Phiên thấy chàng bình an vô sự, bấy giờ trái tim đang thảng thốt kia mới bình tĩnh lại.

Cô nhận ra hình như Tiêu Trường Uyên không được vui cho lắm.

Vân Phiên Phiên hỏi: “Phu quân, chàng sao thế?”

Tiêu Trường Uyên lạnh lùng nói: “Nàng còn muốn đứng đây trò chuyện với hắn bao lâu nữa?”

Vân Phiên Phiên sửng sốt, cô biết sức nhẫn nại của chàng đã đi đến cực hạn.

Vì thế cô đáp ngay: “Thiếp nói xong rồi, chúng ta đi thôi.”

“Chờ đã…”

Giang Xá Ngư gọi họ lại, khập khiễng đuổi theo, đưa quyển tranh chữ mình đang cầm cho họ, nho nhã nói: “Ơn cứu mạng này, tại hạ không có gì báo đáp. Mấy thứ này đều là do chính tay tôi vẽ, xin hai vị nhận cho.”

Vân Phiên Phiên thấy hắn khập khiễng như thế thì rủ lòng thương xót, tính kêu Tiêu Trường Uyên cho hắn đi nhờ một đoạn. Nhưng cô lại sợ Tiêu Trường Uyên tức giận, nên đành phải nuốt lời định nói vào bụng. Cô vươn tay nhận số tranh chữ Giang Xá Ngư đưa cho mình, không ngờ trên đống tranh chữ còn có một quyển truyện chương hồi.

Dường như nhận thấy nỗi nghi hoặc của Vân Phiên Phiên, Giang Xá Ngư nho nhã lễ độ giải thích: “Số tranh chữ này đều được lấy cảm hứng từ quyển truyện kia. Nếu cô nương cảm thấy hứng thú thì có thể đọc quyển truyện ấy.”

Vân Phiên Phiên đang định lên tiếng cảm tạ, Tiêu Trường Uyên đã không thể nhịn được nữa, chàng nắm chặt dây cương, xua xe bò rời khỏi đây.

Sau khi về đến nhà, Tiêu Trường Uyên hung hăng ấn Vân Phiên Phiên lên giường, cúi đầu gặm cắn tai cô.

Vân Phiên Phiên bị cắn đến mức mắt ướt lệ nhòa, khóc lóc xin tha, bấy giờ Tiêu Trường Uyên mới dừng tay.

Kỳ kinh của cô chỉ còn ngày cuối, cô không muốn nhúng tay vào nước lạnh. Mấy hôm nay Tiêu Trường Uyên đảm nhiệm hết việc nhóm lửa cơm nước cho cô.

Tiêu Trường Uyên vào bếp, Vân Phiên Phiên chán chẳng có gì làm, bèn giở quyển sách truyện Giang Xá Ngư tặng họ ra, đọc bâng quơ giết thời gian.

Chẳng bao lâu sau, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.

Đây là một quyển tiểu thuyết về thần tiên yêu quái.

Truyện kể rằng, sau khi Thái tử của Ma giới bị trọng thương mất ký ức, chàng được một cô thôn nữ ở nhân gian nhặt về. Cô thôn nữ nọ đã yêu Thái tử Ma giới từ cái nhìn đầu tiên. Để tránh sự đeo đuổi của tay ác bá trong làng, nàng gạt Thái tử Ma giới rằng chàng chính là chồng nàng. Thái tử Ma giới đuổi tên ác bá trong làng đi cho cô thôn nữ. Hai người nhanh chóng phải lòng nhau, cô thôn nữ còn mang thai con của Thái tử Ma giới.

Nửa đầu truyện vô cùng ấm áp, nhưng tới nửa sau, cốt truyện thay đổi bất ngờ.

Thái tử Ma giới bỗng dưng khôi phục ký ức. Tính tình chàng ta cao ngạo, không thể chịu được việc cô thôn nữ lừa mình, nên chàng ta đã mổ bụng cô thôn nữ, lấy đứa con đã thành hình kia ra, quăng chết con của họ ngay trước mặt thôn nữ.

Cô thôn nữ gào thét khản cả họng: “Đừng!”

Thái tử Ma giới nhấc chân, hung hăng đá văng cô thôn nữ đi: “Cút, ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm!”

Cô thôn nữ đập người xuống nền đất lạnh băng. Bụng nàng đang chảy máu ko ngừng, ruột rơi vãi đầy đất, nhưng Thái tử Ma giới lại không cho nàng chết. Chàng ta ban cho nàng sự sống vĩnh cửu, để nàng phải sống trong đau khổ, ngày ngày nghe tiếng sám hối của nàng.

Đôi mắt của cô thôn nữ đã mù, trước mắt nàng chỉ tuyền một màu đen, nhưng tiếng đứa con bị quăng chết luôn văng vẳng bên tai nàng. Dường như nàng có thể nghe thấy đứa trẻ đã thành hình ấy chất vấn mình bằng giọng thê lương khản đặc.

“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại nói dối?! Tại sao mẹ lại để cha giết con?!”

Về sau, cô thôn nữ không chịu nổi nỗi đau thấu tim này nữa, tóc nàng bạc trắng chỉ sau một đêm, nàng hoàn toàn hóa điên.

Nàng ta biến thành một kẻ người không ra người ma không ra ma, lảng vảng trên đời. Mỗi lần gặp ả đàn bà nào trí trá, nàng ta sẽ móc mắt ả ra.

“Không được nói dối, nói dối sẽ mất mắt đấy.”

Cô thôn nữ mặc bộ đồ đỏ như màu máu, vẻ mặt điên dại, trốn đằng sau cửa sổ, âm u nói.

Vân Phiên Phiên đọc xong câu chuyện này, cảm thấy mình như rơi vào động băng.

Hơi lạnh thấu xương không ngừng bốc lên từ lòng bàn chân cô.

Đó là một nỗi sợ xoáy sâu vào tâm hồn cô.

Két két, gió thổi qua cánh cửa sổ gỗ mục nát, làm nó phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt.

Vân Phiên Phiên sợ quá, vội ném quyển truyện mình đang cầm xuống.

Cô hoảng hốt sợ sệt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cứ cảm thấy ngoài kia có một người phụ nữ đang nhìn mình chòng chọc, muốn khoét mắt mình ra.

Vân Phiên Phiên không dám ở trong phòng một mình, vì thế cô chạy đến nhà bếp, đi tìm Tiêu Trường Uyên.

Tiêu Trường Uyên thấy mặt cô tái mét thì hơi cau mày.

“Nương tử, nàng sao thế?”

Vân Phiên Phiên có vẻ vô cùng yếu ớt: “Không sao ạ, hình như bụng thiếp hơi đau.”

Cô không dám để Tiêu Trường Uyên nhìn thấy quyển truyện kia, bởi vì cô sợ Tiêu Trường Uyên sẽ phát hiện ra những việc cô làm giống hệt như cô thôn nữ trong câu chuyện này từng làm.

Tiêu Trường Uyên nghe vậy, lập tức bỏ cái xẻng xúc thức ăn xuống, xoa xoa tay vào nhau. Bàn tay mảnh khảnh xanh xao của chàng áp lên bụng Vân Phiên Phiên, truyền dòng nội lực ấm áp dịu êm cuồn cuộn không dứt vào bụng Vân Phiên Phiên. Chàng nhíu mày hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”

Vân Phiên Phiên chực khóc, nhưng cô cố gắng nhịn xuống: “Đỡ, đỡ hơn rồi ạ…”

Cô luôn miệng nói dối, liên tục lừa gạt chàng, đùa chàng xoay như chong chóng.

Một kẻ chỉ toàn lừa lọc như cô, thật sự có thể được Tiêu Trường Uyên tha thứ sao?

Vân Phiên Phiên sợ rằng mình sẽ trở thành cô thôn nữ thứ hai.

Cô không thể tưởng tượng nổi sau khi Tiêu Trường Uyên biết được sự thực, cơn giận của chàng sẽ khủng khiếp tới mức nào.

Cô những tưởng chỉ cần trao thân cho Tiêu Trường Uyên, Tiêu Trường Uyên sẽ nể tình cô đã đổ máu rơi lệ mà tha thứ cho những lời gian dối của cô.

Cô luôn mù quáng và lạc quan, vừa lỗ mãng lại vừa ngây thơ.

Do đó cô đã coi thường hiện thực tàn khốc.

Nhưng, cuốn sách truyện hôm nay, lại như một hồi chuông cảnh tỉnh.

Gióng thẳng vào trái tim ngu muội của cô.

Làm cô sáng tỏ tất cả.

Ngộ ra chân lý.

Tiêu Trường Uyên trong nguyên tác kiêu căng cao ngạo, lạnh lùng tàn nhẫn, chàng ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô.

Tựa như Thái tử Ma giới không chịu tha thứ cho cô thôn nữ vậy.

Cô không thể trở thành cô thôn nữ thứ hai.

Cô không thể cứ tiếp tục cố chấp không quay đầu mãi thế được.

Giờ mất bò rồi cô phải lo làm chuồng thôi.

Cô muốn quay đầu tìm bờ.

Cô cần giải quyết mọi chuyện kịp thời, giữ khoảng cách với Tiêu Trường Uyên, làm cho xong nhiệm vụ, rồi nhanh chóng về hiện đại.

Cô tuyệt đối không thể cướp mất sự trinh trắng của Tiêu Trường Uyên.

Gây nên mối họa lớn hơn được.

Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, tâm trạng của Vân Phiên Phiên trở nên bình tĩnh lạ thường.

Cô bình tĩnh ngồi ăn cơm chung một bàn với Tiêu Trường Uyên, bình tĩnh gắp đồ ăn cho Tiêu Trường Uyên, bình tĩnh rửa mặt, trở về phòng, bình tĩnh lấy hai tấm chăn đệm riêng ra khỏi tủ quần áo, đưa cho Tiêu Trường Uyên vừa rửa mặt xong.

Tiêu Trường Uyên sửng sốt: “Nương tử, vì sao nàng lại đưa chăn đệm cho ta?”

Vân Phiên Phiên bình tĩnh ngước mắt lên nhìn Tiêu Trường Uyên: “Phu quân, chúng ta ngủ riêng đi.”

Tiêu Trường Uyên ngơ ngẩn: “Tại sao?”

Để giữ khoảng cách với Tiêu Trường Uyên, Vân Phiên Phiên quyết định nói dối một lần cuối cùng trong đời.

“Thiếp ốm yếu mỏng manh, thật sự không chịu nổi nỗi khổ của ma công đâu.”

Nói xong câu đó, Vân Phiên Phiên bèn đẩy Tiêu Trường Uyên ra ngoài cửa, bình tĩnh đóng cửa phòng lại.

Tiêu Trường Uyên ngơ ngẩn đờ đẫn đứng ngoài cửa.

Rồi chàng chợt nhận ra.

Phần thưởng tối nay của chàng đi tong rồi.

Màn trừng phạt cũng mất luôn.

Chàng không được ôm cô vợ thơm tho mềm mại đi ngủ nữa.

Tiêu Trường Uyên sắp cáu điên lên rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Mai lộ tẩy hen.

[HẾT CHƯƠNG 55]