Tình yêu thời điểm đó sao dứt khoát, Đường Dật sẽ nuông chiều cô, cũng sẽ dần thay đổi cô, bây giờ tư tưởng của Phó Sủng có thể trưởng thành, không thể không có công của Đường Dật.
Vốn quãng đường từ nhà họ Đường đến nhà Phó Sủng không bao xa, Đường Dật lại ôm Phó Sủng đi đường vòng thật xa, có thể coi là lượn quanh cầu một vòng, mục đích vĩnh viễn không thay đổi.
Đường Dật nhìn căn nhà trước mắt, buồn bực oán trách một tiếng: “Đây là đến rồi?”
Đi chung mấy ngày với Phó Sủng, anh vĩnh viễn ngại trôi qua thật nhanh, nhanh đến, trong một chớp mắt đã có thể nhìn thấy trời tối, mặc dù hơi khoa trương, nhưng với Đường Dật mà nói chỉ có thể diễn tả như vậy, bởi vì ở chung một chỗ với Phó Sủng, sẽ không có cảm giác vô vị buồn tẻ.
“Được rồi, nhiệm vụ của anh dieendaanleequuydonn đã hoàn thành, rút lui đi!” Phó Sủng xoay người, cởi áo khoác khoác lên cho Đường Dật, khóe mắt có ý cười nhàn nhạt, ở dưới ánh trăng là một kiểu đẹp đẽ khác.
Đường Dật đưa tay ôm eo Phó Sủng, giọng nói mắc nghẹn trong cổ họng, mơ hồ không rõ: “Anh với em về nhà!”
“Không được, đừng làm ẩu!” Phó Sủng cười mắng Đường Dật, “Nhanh về đi, dây dưa lằng nhằng, như phụ nữ.”
Trước kia cô rất dính Đường Dật, mỗi lần Đường Dật đưa cô về, cô sẽ bắt Đường Dật chờ ở cửa, đợi cô ngủ thiếp đi, tắt đèn, Đường Dật mới có thể rời đi.
Cô chỉ thuận miệng nói, Đường Dật chỉ cho là đứa bé tùy hứng, nhưng cô sai rồi, cho dù mưa to gió lớn, Đường Dật cũng làm theo lời này.
“Người nào giống phụ nữ?” Đường Dật đưa tay vuốt mặt Phó Sủng, “Trước kia em không như vậy, mỗi lần anh đưa em về, em đều níu kéo không để cho anh đi.”
Nói vô cùng uất ức, đều nói thời gian có thể thay đổi rất nhiều, xem ra đúng là như thế, tối thiểu Phó Sủng thay đổi rất nhiều.
“Không biết xấu hổ!” Phó Sủng lườm Đường Dật, cô còn không đi, hai người sẽ thật sự khó chia ly, cũng không để ý tới Đường Dật, quay người bỏ chạy, Đường Dật nhìn bóng lưng Phó Sủng đi xa, khóe miệng nhếch lên cười.
Đường Dật không lập tức rời đi, đứng dưới tàng cây, lấy thuốc lá trong túi, hút từng điếu từng điếu, cho đến khi đèn trong phòng Phó Sủng tắt, Đường Dật mới xoay người sải bước về nhà họ Đường.
Đường Dật vừa đi, Phó Sủng mở cửa sổ ra, vừa rồi lúc tắm vẫn buồn bực vì sao Đường Dật còn chưa đi, thì ra anh vẫn còn nhớ đã từng ước định, một câu nói thuận miệng tùy hứng, đến nay Đường Dật vẫn chưa từng quên.
Thuận tay đóng cửa sổ, Phó Sủng chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, ngày mai mẹ Đường Dật sẽ tới, đã từng hiểu lầm, mặc dù đã bị thời gian hòa tan, nhưng đối mặt lần nữa, cô vẫn khẩn trương.
Không tiếp tục suy nghĩ nhiều như vậy, Phó Sủng núp vào trong chăn, nhắm mắt lại ngủ say sưa.
Mặt trời chiếu vào trong đại viện, thường đánh thức người đại viện đang ngủ say chính là tiếng cười tập họp lúc sáng sớm, cũng là từng tiếng khẩu hiệu, Phó Sủng trùm kín chăn, tiếp tục ngủ, ở trong thế giới của cô, những thứ này đều không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Cảm giác bên hông bị xiết chặt, Phó Sủng chuẩn xác không sai chui vào trong vòng tay ấm áp, mắt cũng không mở, Phó Sủng nói thẳng: “Đường Dật, anh đi ra ngoài cho em, giờ này em sẽ không rời giường.”
Khó mới có cơ hội ngủ, nhất là vùi trong giường thoải mái của mình, thoải mái hơn phản ngủ cứng rắn trong đơn vị, Phó Sủng có thể không tham ngủ sao?
“Quá ghê gớm, không mở mắt cũng biết anh tới?” Đường Dật đưa tay kéo Phó Sủng dậy, đưa quần áo cho Phó Sủng, “Nhanh lên, hôm nay cha mẹ anh tới đây, chúng ta phải đi đón họ.”
Lúc này Phó Sủng mới mở mắt ra, nhìn Đường Dật, cả người lập tức tỉnh táo không ít, chỉ thấy Phó Sủng mặc đồ lính, vẫn thu dọn cho mình.
“Không đúng, anh vào bằng cách nào?” Phó Sủng giật mình nhìn Đường Dật, hôm nay là thứ hai, cũng nên đi làm, nhưng buổi tối biết cha mẹ Đường Dật tới đây, tất cả đều xin nghỉ.
Nếu Phó Mặc ở nhà, sao sẽ chấp thuận cho Đường Dật tiến vào cửa phòng mình, Đường Dật mặc quần áo die3nda`nle3qu'ydo0ncho Phó Sủng, thuận tay gập chăn, giọng nói không nóng không lạnh: “Anh vào từ cửa sổ!”
Vẻ mặt Phó Sủng bị đánh bại, lườm Đường Dật, xoay người đi vào phòng tắm, lính đặc chủng có một ưu thế duy nhất, bạn không phảimở cửa cho, anh ta có thể leo cửa sổ, hơn nữa còn là tay không.
“Anh, sắp xếp lại túi xách cho em.” Phó Sủng vừa đánh răng vừa nói với Đường Dật, Đường Dật đáp một tiếng: “Oh!”
Đi tới bắt đầu sắp xếp lại túi xách cho Phó Sủng, trước kia lúc Phó Sủng đổi túi, anh cũng giúp sắp xếp lại, cầm túi xách màu nâu, Đường Dật đổ thẳng đống đồ trong đó ra, một cuốn sách nhỏ thật dày cũng thuận thế rơi ra.
Đường Dật lập tức hiếu kỳ, thuận tay cầm lên mở ra, dán lên từng tờ một bên trong đều là Đường Dật mặc quân phục, từng nụ cười, từng dáng vẻ chán chường, khiến Đường Dật đặc biệt giật mình.
Những hình này đều sau khi chia tay với Phó Sủng, anh không hiểu Phó Sủng lấy ở đâu? Hoặc là những năm này Phó Sủng cũng chú ý đến anh, giống như anh, một giây phút cũng chưa từng dừng lại.
Khi lật tới tờ cuối, phía trên dùng băng dán màu sắc sặc sỡ, dính một dây chuyền, trên dây chuyền treo một chiếc nhẫn, lòng bàn tay Đường Dật vuốt ve chiếc nhẫn, phía trên có khắc tên Đường Dật.
Phó Sủng rửa mặt ra ngoài, chỉ thấy Đường Dật lật sách, đầu tiên sững sờ, ngay sau đó làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra, đi thẳng tới bàn, chuẩn bị trang điểm nhẹ.
“Chiếc nhẫn cùng những đồ này, ở đâu ra?” Đường Dật nhìn Phó Sủng trong gương hỏi, rõ ràng hai năm qua Phó Sủng vẫn có mình, tại sao có thể hạ quyết tâm từ chối không gặp bốn năm.
Phó Sủng dừng động tác trong tay, cười cười: “Những hình kia đều do tiểu Hoa gửi vào trong điện thoại di động, em đều rửa ra, còn chiếc nhẫn là lần đầu tiên đến nhà anh, vốn định dùng để cầu hôn anh.”
Không chút nào giấu giếm, khi đó cô muốn gả cho Đường Dật, vừa tốt nghiệp sẽ cầu hôn Đường Dật, cô khác cô gái khác, cô không hiểu cái gì gọi là dè dặt, Đường Dật chưa nói tới chuyện kết hôn sau khi tốt nghiệp, cô sẽ cầu hôn Đường Dật.
Đường Dật gật đầu, trước kia tiểu Hoa thường kêu Lâm Tứ chụp hình anh, làm hại Lâm Tứ luôn nói có phải anh và tiểu Hoa là gay, chẳng muốn giải thích, chuyện cũng chậm rãi trôi qua, anh không ngờ tiểu Hoa từng liều mạng giúp anh như vậy, cũng cảm kích từ trong đáy lòng.
Trang điểm xong, Phó Sủng đi tới nhặt đồ gì đó bị Đường Dật đổ xuống giường, bỏ hết vào trong túi xách, lại đi thay quần áo khác.
Ở trong mắt Đường Dật, luôn cho cô mặc áo sơ mi, nhưng gặp mẹ Đường Dật vẫn suy nghĩ nên ăn mặc tốt một chút, đây là tôn trọng cha mẹ Đường Dật đi?