*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trạm ca, thầy ở phòng thí nghiệm nói bưu phẩm gửi linh kiện người máy tới rồi.” Lư Bỉnh Hiên từ Hội Học Sinh tới gõ cửa lớp ba, nhìn một hồi thì thấy Tư Trạm.
Tư Trạm từ trên bàn bò dậy, miễn cưỡng mở to mắt, bực bội gật đầu.
Trần Đông ghé vào bên người anh, nhỏ giọng nói: “Ca, cậu cả đêm qua viết số hiệu à?”
Tư Trạm lạnh lùng quét mắt liếc cậu một cái: “Chả lẽ chờ cậu viết?”
Trần Đông cười hắc hắc: “Tớ nào có viết tốt bằng cậu, tí nữa tan học qua phòng thí nghiệm ghép nối một chút nhé?”
Tư Trạm thay đổi cánh tay để gối, mơ mơ màng màng “Ừm” một tiếng, lại nằm bò ra ngủ.
“Này, nước tớ giúp cậu ném hay là đưa cho em gái?” Trần Đông xách theo chai nước, ở trong tay thưởng thức.
Cậu biết Tư Trạm không thích uống uống nước có ga, cho nên chai này nằm ở trên bàn cả một ngày.
Trần Lộ Nam ngồi trên đột nhiên thẳng lưng, hơi nhích về phía sau, nhưng tay viết không ngừng ở trên bài thi.
Tư Trạm mệt muốn chết, đầu óc đã không còn bình thường, lẩm bẩm nói: “Ném, cô ấy không uống nước lạnh.”
Khá khen.
Trần Đông bĩu môi, mẹ nó ai có thể nghĩ đến, có một ngày Tư Trạm tính tình lãnh đạm cũng có thể giống như nam chính phim thần tượng chứ.
Nhưng đối tượng của anh cũng đặc biệt quá đi, chính là em gái tương lai đó!
Nhưng cậu không cho rằng Tư Trạm tự dưng muốn làm anh trai tốt đâu, trước kia không thấy Tư Trạm dụng tâm với nữ sinh nào như vậy.
Ôi?
Trần Đông cân nhắc một chút, hình như trước kia...... Bên người không có kiểu người như Đồng Miểu!
Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên tiếng Anh cầm theo sách giáo khoa đi ra ngoài.
Dù sao mấy tư thế ngủ của học sinh ông cũng đã quen, hơn nữa nói thật, đám học sinh lớp ba này nhờ gần quan được ban lộc, tiếng Anh để thi đại học cũng rất nhẹ nhàng.
Khương Dao bĩu môi, nhẹ nhàng kéo cánh tay Đồng Miểu: “Đi mà đi mà, cậu giúp tớ đi.”
Đồng Miểu không lay chuyển được cô ấy, chỉ có thể khẽ gật đầu: “Thôi được, nhưng tớ phải làm cái gì?”
Khương Dao suy tư sau một lúc lâu, có chút căm giận nói: “Quý Nhược Thừa chỉ thích hỏi bài, nếu mà trả lời không được, thầy ấy sẽ không lưu tình chút nào.”
Đồng Miểu bừng tỉnh, nhìn Khương Dao một bộ muốn nói tục nhưng lại có chút ngọt ngào, cô ghé vào trên bàn, nâng mắt hạnh lên, nhìn mặt Khương Dao: “Yêu thầm là cảm giác gì ta?”
Khương Dao giật mình, chỉ chỉ cái mũi của mình, lẩm bẩm nói: “Tớ là yêu thầm sao? Tớ là muốn tuyên bố khắp thiên hạ có được không hả.”
Đồng Miểu giật mình một chút, yên lặng ở trong lòng tán đồng, chắc cô mãi mãi sẽ không có khả năng giống như Khương Dao, nhưng mà... dù sao cô cũng không thích ai.
Hai người thu dọn xong, đi xuống tầng một sảnh báo cáo.
Muốn học tiết phụ đạo của Quý Nhược Thừa trước tiên phải chiếm chỗ, nếu không nhất định bậc thang còn không có mà ngồi.
Khương Dao ngày thường đều không nghe người khác, khăng khăng chọn chỗ ngồi gần phía bục giảng nhất.
Đồng Miểu không có chạy nhanh như cô ấy, nhìn Khương Dao đã chiếm được chỗ ngồi, lúc này mới chậm rì rì đi xuống.
Máy lạnh mở rất lớn, cô cảm thấy hơi lạnh, không biết sao mà nhớ đến cái áo khoác.
A......
Cô lắc đầu, muốn đem bóng dáng của áo khoác vứt ra sau đầu.
Sau một lúc lâu, cô có chút gục ngã, duỗi tay kéo dây buộc tóc, làm tóc dài rũ xuống dưới che lại cái cổ mảnh khảnh.
Mái tóc xoăn xõa tung che phía sau lưng kín mít, lập tức ấm áp hơn.
Khương Dao xoa xoa tóc cô, cảm thán nói: “Thật giống búp bê* của tớ.”
* Gốc là "SD oa oa" mà mình nghĩ SD là thẻ nhớ, còn oa oa là búp bê nên mình dịch vậy =)))
Lúc này, rất nhiều người đã đi vào, sảnh báo cáo rất lớn nhưng rất nhanh đã đầy chỗ ngồi.
Quý Nhược Thừa sau một phút đồng hồ mới cầm sách đi vào tới.
Thầy ấy mặc một cái áo sơmi màu trắng, phía dưới là quần màu đen bó sát, bên hông đeo thắt lưng Givenchy*.
Đi lên bục giảng, áo sơmi kề sát lưng thầy, mơ hồ có thể thấy sống lưng rắn chắc có lực.
Thầy cúi đầu nhìn nhìn sách, một tay tùy ý cởi cúc ở cổ áo, chắc là do nóng.
Khương Dao nhìn chằm chằm động tác của thầy ấy hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
Có một nữ sinh mặc váy hưng phấn chạy lên bục giảng, đứng bên cạnh Quý Nhược Thừa, khẩn trương xoa tay: “Thầy, em tên Mạc Từ Từ, anh trai em là Mạc Đêm, là bạn học thời đại học của thầy.”
Quý Nhược Thừa sớm đã qua nước ngoài học tiến sĩ, đại học hình như đã qua lâu rồi.
Thầy nhíu mày, có chút lãnh đạm nhìn cô ấy: “Ừ, em có chuyện gì sao?”
Mạc Từ Từ mỉm cười ngọt ngào: “Anh của em nói, nếu thầy làm nghiên cứu bọn họ sẽ không tới, em trước kia vẫn luôn sùng bái thầy, có thể cùng em chụp một bức ảnh không?”
Thiếu nữ có biểu tình yêu thích rõ như ban ngày, Quý Nhược Thừa không tỏ thái độ.
Cái bàn ở hàng phía trước đột nhiên bị ai "bộp" một cái, toàn bộ phòng học đều nghe được.
“Này! Cậu không muốn học nhưng chúng tớ còn muốn học đấy.”
Khương Dao lạnh mặt, mắt đào hoa hơi giương, trong mắt mang theo ý cảnh cáo.
Đồng Miểu lại lần nữa cảm thán khả năng biến sắc từ si mê đến lạnh lẽo trong vòng một giây của Khương Dao, không chút nghi ngờ nữ sinh kia nếu không đi xuống, Khương Dao liền đi đánh người.
Quý Nhược Thừa xoay đầu nhàn nhạt nhìn cô ấy một cái, lơ Mạc Từ Từ ở một bên, cầm microphone hướng về phía trên bục giảng nói: “Hôm nay người tới rất nhiều, nhưng tham gia thi đấu thì chỉ cần hai đội, chỉ có mười danh ngạch, nếu cảm thấy trình độ của mình không đủ thì có thể đi về, đừng lãng phí tài nguyên của trường học.”
Thầy ấy chỉ Mạc Từ Từ, cũng chỉ Khương Dao.
Trong lòng thầy ấy rất rõ ràng, các cô tại sao tới.
Mạc Từ Từ mím môi, có chút xấu hổ, cô không đành lòng nhìn Quý Nhược Thừa một cái, yên lặng cầm điện thoại đi xuống.
Trong phòng học lặng ngắt như tờ, không có người cử động.
Quý Nhược Thừa câu môi cười khẽ, gật đầu: “Nếu quyết định muốn tham gia thi đua, khẳng định đều chuẩn bị bài vật lí rồi, tôi ra một đề, làm không được thì nói thẳng, không cần phải ở lại đây.”
Phía dưới một mảnh thổn thức, ngay cả Đồng Miểu cũng hơi lo lắng, quả nhiên như Khương Dao nói, thầy Quý không để cho người ta chút mặt mũi nào.
Khương Dao chu miệng, cô nàng cũng biết Quý Nhược Thừa là có ý gì, cô còn thấy được ánh mắt ám chỉ của Quý Nhược Thừa.
Nhưng thế thì thế nào, nếu cô biết khó mà lui, thì tám trăm năm trước đã không quấn lấy Quý Nhược Thừa nữa rồi.
Quý Nhược Thừa quay người lại, viết nhanh ở bảng đen một đề.
Mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng thầy ấy viết cũng không qua loa, vì để học sinh thấy rõ ràng, cũng cố tình không có cấu kết.
Tất cả mọi người đều yên lặng lấy giấy nháp, giành giật từng giây thử lại phép tính.
“Cho năm phút đồng hồ, nếu không làm, hiện tại có thể đi ra ngoài.”
Quý Nhược Thừa dựa vào bục giảng, tay vây quanh ngực, cúi đầu nhìn giấy nháp của Khương Dao.
Khương Dao chống cằm hoảng sợ đặt bút viết, môi hồng hơi nâng, chau mày.
“Miêu Miêu?” Cô ấy nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Đồng Miểu, nhỏ giọng kêu lên.
“Ừm, trước tiên tính lực bẩy, công thức cậu biết chứ?” Đồng Miểu tuy rằng hỏi, nhưng đã lấy giấy ghi nhớ, mang công thức cần sử dụng chép lại cho Khương Dao.
“Sau đó dùng công thức tính Am-pe lực, chú ý phân tích lực.”
“Thông lượng là công thức thứ ba, điện thế là thứ tư, sau đó......”
Khương Dao cũng coi như thông minh, tuy rằng mấy công thức này cô ấy cũng chưa tiếp xúc quá nhiều, nhưng cũng biết đại khái.
Trong phòng học đã có người lục tục rời đi.
Quý Nhược Thừa rũ mắt thấy Khương Dao tràn đầy năng lượng tính toán, có chút dở khóc dở cười, này cũng coi như chép nhưng vẫn là chính mình làm?
Chắc là bên người có quân sư rồi.
* Một loại thắt lưng Givenchy: