Mối Tình Đầu Của Anh

Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một cơn gió mạnh xuyên thấu qua khe hở cửa sổ thổi vào vén tóc mái của Đồng Miểu lên, gió không lớn, nhưng tuyệt đối có cảm giác tồn tại.

Góc độ này......

Cô không khỏi nhớ tới bức ảnh mơ hồ trên Tieba, trong lòng trầm xuống.

Tư Trạm đi tìm Quý Nhược Thừa thương lượng về vật lí người máy, mới vừa tới, liền nhìn thấy Đồng Miểu ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay nhặt mảnh nhỏ thủy tinh, trên mu bàn tay trái còn có một vệt đỏ lớn rất chói mắt.

Đồng tử của anh hơi co rụt lại, trái tim khó có thể ức chế sự đau xót, bất thình lình xảy ra, hoàn toàn không có cách nào che dấu được cảm giác này, làm anh kinh hãi.

Lòng bàn tay mềm như bông mới vừa bỏ vào một mảnh nhỏ, Đồng Miểu đã bị một cổ lực đạo xả kéo lên.

“A, cậu làm gì!”

Cô hoảng sợ, trọng tâm không vững dựa vào vai trái của một người, rắn chắc lại ấm áp.

Bao quanh cánh mũi là mùi bạc hà dễ ngửi, như có như không bị đánh tan ở trong gió.

Là Tư Trạm.

“Bị phỏng không biết dùng nước lạnh để rửa sao!”

Ngữ khí của anh rất không tốt, hung dữ, sắc mặt âm trầm dọa người, mắt phượng hẹp dài mang theo hàn ý lạnh như băng.

Lực đạo trên tay có chút ngang ngược, lôi kéo cô bước nhanh hướng về phía phòng nước.

Đồng Miểu phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh, căn bản cũng không có cơ hội tránh tay anh ra.

Anh lại bắt lấy cổ tay cô, lần này càng khẩn càng dùng sức.

Cô có chút nhút nhát sợ sệt nhìn bóng dáng Tư Trạm, cuối cùng lý giải vì sao nhiều học sinh sợ hãi chọc phải Tư Trạm như vậy, lúc anh nóng giận thật sự rất dọa người.

“Tư Trạm......” Đồng Miểu nhỏ giọng gọi thử.

Anh không nhìn lại cô.

Cho đến đi đến vòi nước trước mặt, anh mới chuyển qua cầm tay trái của cô, đem lòng bàn tay cô mở ra, hướng về nước lạnh phía dưới.

Bàn tay Tiểu Miểu mềm như bông, ngón tay nhỏ dài ấm áp, không biết sao mềm như vậy, một chút đều không nhìn ra dấu vết luyện đàn violon.

Động tác của anh không khỏi ôn nhu vài phần, giống như chỉ hơi cần dùng một chút lực là có thể đem cô niết hồng.

Đồng Miểu có chút co quắp, Tư Trạm vẫn luôn bắt lấy tay cô, dòng nước lạnh băng rơi vào mu bàn tay cô, cũng rơi vào cổ tay Tư Trạm.

Cổ tay áo Tư Trạm bị nước bắn vào, hơi hơi ẩm ướt, đồng hồ xa xỉ của anh cũng không chút thương tiếc nào ở trong nước cọ rửa.

Nước lạnh giảm bớt đau đớn của cô, nhưng dấu vết hồng hồng vẫn không có biến mất, trong không gian hai người chỉ có tiếng nước xôn xao, giống tiết tấu tim đập nhanh.

Cô không có rút tay về, tùy ý để anh cầm lấy, dù sao sức lực nhỏ cũng không tránh được anh.

Ban đầu chỉ nghĩ Tư Trạm thực chán ghét cô, lại không có nghĩ đến, anh sẽ bởi vì cô mà tức giận.

Có một loại người rất kỳ quái, lúc bản thân kiên cường nhất xây dựng một bức tường, tựa như tất cả đau xót đều có thể ngăn cách.

Nhưng một khi có người từ khe hở của bạn tiến vào, sự tủi thân như nước chảy ấm áp, đem bức tường làm tan rã.

“Tư Trạm... Cảm ơn.” Cô lại nhỏ giọng ngập ngừng nói.

Đôi mắt của Đồng Miểu luôn có nhuận nước, cái mũi đau xót, một giọt nước mắt đọng lại trên lông mi dày đậm.

Tư Trạm cảm thấy trái tim giống như bị người ta ninh một chút, rất đau, mày anh nhăn lại, thấp giọng thầm nghĩ: “Cậu đừng khóc.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Trạm: Cậu khóc tớ đau lòng.

- ----------------------------------------------------------------

Trong phòng học lớp ba kêu loạn lên, những mảnh thủy tinh vụn vặt rải trên mặt đất đang được trực nhật thu dọn, Tư Trạm cùng Đồng Miểu còn chưa có trở về.

Trước bàn Trần Đông là nữ sinh vận động viên thể thao, lớn lên gầy gầy tinh tế, mặt trái xoan, ngày thường không có cảm giác tồn tại.

Cô nàng quay đầu xuống, vỗ túi đựng bút của Trần Đông: “Ai, Trần Đông, Tư Trạm làm gì vậy?”

Trần Đông rung chân, vừa nhấc đầu cười hì hì nói: “Trần Lộ Nam, cậu đem bài tập hóa học của cậu cho tớ mượn chép tớ liền nói cho cậu luôn.”

Bài tập hóa học là do Từ Mậu Điền thu, hiện tại còn để trên cửa sổ hong gió, nhưng phía trước Từ Mậu Điền còn bàn của Khương Dao, phải đẩy cái bàn mới lấy được vở từ Từ Mậu Điền.

Trần Lộ Nam không thể trêu vào Khương Dao, cũng không có biện pháp vòng qua cô ấy mang bài tập của mình lấy về đưa cho Trần Đông chép.

Cô ấy cắn chặt răng: “Tớ giúp cậu viết được chưa, đáp án tớ đều nhớ rõ.”

Trần Đông chạy nhanh đem vở mình đưa qua, mặt trên dùng bút viết xiêu vẹo cái tên: “Làm làm.”

Trần Lộ Nam không tình nguyện tiếp nhận, hơi nháy đôi mắt hỏi: “Vậy Tư Trạm làm gì?”

Trần Đông không chút để ý nói: “Tìm thầy Quý, chúng tớ thiếu tổ viên giỏi vật lí toán học, người máy thiết kế không đứng dậy được.”

Trần Lộ Nam có chút gấp, thò qua tới thấp giọng hỏi nói: “Tớ không phải hỏi hồi nãy, vừa mới cơ, cậu ấy làm gì vậy?”

Trần Đông dừng một chút, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thương mà không giúp được gì nhún vai: “Tớ đây nào biết.”

Trần Lộ Nam khó thở, đem bài thi của Trần Đông ném trở về: “Cậu vẫn là tự viết đi.”

Đang nói, cửa phòng học bị chân một người không chút khách khí đá văng, tiếng vang thật lớn khiến phòng học lập tưca lặng ngắt như tờ.

Tư Trạm sắc mặt tàn nhẫn, bước nhanh đến, không tới vài bước liền đến trước mặt Từ Mậu Điền, đem bàn bên cạnh cậu ta túm lại, không nói hai lời nhấc chân hung hăng đạp vào bàn Từ Mậu Điền vài cái.

Chấn động từ chân anh làm sách vở trên bàn đổ ào ào xuống, Khương Dao giật nảy mình, kẹo que trong tay thiếu chút nữa không nắm được.

Cái bàn làm từ gỗ không chịu nổi sức đá, không tới vài cái liền lung lay, phía dưới bị đá sụp, tấm ván gỗ ở giữa vỡ ra, vụn gỗ rơi rụng trên mặt đất.

Bạn cùng bàn của Từ Mậu Điền thở cũng không dám thở, trơ mắt nhìn Tư Trạm hủy đi cái bàn của Từ Mậu Điền.

Khương Dao ngồi ở bên cạnh ghế trên, kiều chân, vây quanh cánh tay, kinh ngạc nói: “Này, Tư Trạm cậu phát điên cái gì thế?”

Từ Mậu Điền nhấp môi, gắt gao nắm chặt giấy nháp trong tay, trên cửa sổ hoa được tưới nước, tràn ra tạo thành dòng nước nhỏ, theo cửa sổ chảy ở trên mu bàn tay cậu ta, thế nhưng không hề có phát hiện ra.

“Tư Trạm cậu muốn làm gì, cậu cùng tôi ra ngoài một chuyến!”

Tôn chủ nhiệm đang ở tầng lầu tuần tra, vừa vào cửa chính liền nhìn thấy Tư Trạm dùng mấy đá đem cái bàn hư đi, ông tức giận oai râu, Thịnh Hoa có quá nhiều học sinh vô pháp vô thiên,Tư Trạm trong số đó chính là nhân tài kiệt xuất.

Tư Trạm quay lại đầu quét mắt nhìn Tôn chủ nhiệm một cái, lạnh lùng nói: “Chờ đã.”

Sau khi làm lơ Tôn chủ nhiệm, anh chỉ vàoTừ Mậu Điền đang phát run, nảy sinh ác độc nói: “Lại một lần nữa, tôi cũng hủy luôn cậu.”

Tôn chủ nhiệm khí bụng thẳng run, là lần đầu tiên có người đem lời ông nói coi như không khí.

Nếu không phải Tư Khải Sơn đầu tư cho trường học!

Ông cố nén đè ép lửa giận.

Tư Trạm dứt lời, tay để xuống, sắc mặt lạnh lùng như cũ, anh đi về hướng Tôn chủ nhiệm, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

“Tôi thật hẳn phải gọi ba cậu tới quản quản cậu thôi!” Tôn chủ nhiệm chỉ vào bóng dáng của anh, tức giận đóng cửa.

Tôn chủ nhiệm vừa đi, trong lớp lập tức nổ tung nồi.

“Mẹ nó chuyện gì xảy ra vậy?” Mấy nam sinh ngày thường hay xáo động lập tức nhìn về phía Trần Đông.

Trần Đông nhìn một vòng, vô tội nói: “Đều nhìn tớ làm gì, người nào đó xứng đáng bị vậy.”

Cậu có ý nhìn nhìn Từ Mậu Điền.

Khương Dao đi tới vỗ bàn Trần Đông, nhíu mày nói: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Tư Trạm phát điên cái gì vậy?”

Trần Đông không dám không đáp Khương Dao, cậu đem tay gối đến sau đầu, thấp giọng nói: “Ai, topic ngu ngốc trên Tieba kia, Tư Trạm tra IP thì thấy của Từ Mậu Điền, là cậu ta đăng.”

Bọn họ là bang nhân ngày thường đều không chú ý Tieba, nhưng không chịu nổi bên người có người truyền lời, trên mạng nháo loạn ồn ào huyên náo, đều nói Hách Mộng Khê cho Trần Khải Khiếu đội nón xanh, Tư Trạm là hiệp sĩ tiếp mâm.

Xhung quanh nam sinh duỗi cổ nghe lén chép chép miệng: “Mẹ nó, có chuyện như vậy luôn!”

“Tớ còn nghĩ Trạm ca thay nữ sinh kia xuất đầu cơ.”

“Thôi đi, trùng hợp thôi, Tư Trạm rất chán ghét nữ sinh kia, vừa tới liền nhằm vào cô ấy.”

“Kỳ thật tớ cảm thấy Đồng Miểu rất xinh đẹp, Trạm ca chán ghét cô ấy làm gì?”

“Cậu không biết Trạm ca không thích nữ học trò ngoan ngoãn.”

...

Đồng Miểu từ bệnh viện đi ra, mu bàn tay được lau bằng thuốc mỡ mát lạnh, đau đớn tiêu giảm rất nhiều.

Hành lang hàng năm đều mở cửa sổ, sáng sớm gió lùa một hơu, có chút lạnh.

Bác sĩ hoài nghi dạ dày cô bị nhiễm trùng, đưa thuốc cho cô, nhưng thuốc chưa có hiệu quả nhanh như vậy, thân thể cô như cũ có hơi mệt.

Đi lên thang lầu, có hơi ra mồ hôi.

Trong phòng học tất nhiên có gió lạnh, cô lại chỉ mặc váy đồng phục, nếu không có cái áo khoác này thì......

Không thể thấy tay cô hơi nắm chặt, trong lòng ngực ôm một cái áo khoác rất rộng so với cô.

Trên áo khoác có hương bạc hà dễ ngửi, không phải mùi thuốc lá, là mùi bột giặt.

Đây là lúc Tư Trạm đi phía trước rồi cởi ra ném vào trong tay cô.

Lạnh lùng, ương ngạnh để lại một câu:

“Cậu không mặc thử xem.”

Còn không đợi cô nói gì, Tư Trạm đã xoay người đi rồi.

Cô nãy giờ vẫn luôn nắm áo, thật sự là rất ngượng ngùng, cô chưa từng mặc quần áo nam sinh bao giờ.

Huống hồ, trong quần áo còn có nhiệt độ cơ thể của Tư Trạm.

Đồng Miểu mím môi, bên cửa sổ gió thổi làm bay tóc mái của cô, con ngươi đen lá, lẳng lặng nhìn áo trong tay.

Sau một lúc lâu.

Cô thở dài, nhẹ nhàng gom lại tóc dài đang rối tung, cầm áo khoác ở trên người mình, nhẹ nhàng đem cánh tay tiến vào trong tay áo, duỗi nửa ngày, cũng chỉ lộ ra cái ngón tay nhỏ, trắng nõn.

Áo Tư Trạm quá lớn, cô mặc dài xuống tận trên đầu gối, tay áo phùng phình, đem cả người cô ẩn vào bên trong, nhìn cô nho nhỏ một đoàn.

Thực khoa trương nhưng lại không phải không hợp nhau.

Nơi nơi đều là mùi hương của anh.

Thật là.

Cô ngửa đầu, là cái thang lầu quen thuộc, lúc ấy Tư Trạm đứng ở nơi này, từ trên cao nhìn xuống, chế nhạo nhìn cô.

—— Tiểu Miểu, tớ thích cậu.

——...... Là tuyệt đối không thể.

Khi đó trên mặt anh mang theo nụ cười ác liệt, nhìn mặt nàng đỏ lên, xấu hổ và giận dữ, không biết phải làm sao.

Thật là không hiểu được anh mà!

Cô rụt rụt vai, từng bước một đi lên thang lầu, bên cạnh trường học là siêu thị đang phát nhạc, là bài của anh em nhà Carpenter* trình bày.

*The Carpenters là một ban nhạc do 2 anh em nhà Carpenter Karen và Richard Carpenter thành lập.

Âm thanh như có như không, nhưng làn điệu rất rõ ràng cũng rất nhu tình.

Rất nhanh đã đến cửa lớp, từ trên lầu đi xuống có hai học sinh nhuộm tóc, đồng phục xiêu xiêu vẹo vẹo, có dáng đi hình chữ bát.

Nhìn dáng vẻ hình như là cao tam.

Đồng Miểu trốn đến phía xa một chút, trước kia ở Nhất Trung, thầy cô đã dặn dò các cô, học sinh cao tam đều nóng nảy, chớ chọc bọn họ.

Trong đó có một người móc ra bật lửa đốt điếu thuốc: “Ai, Khải khiếu thật muốn đánh Tư Trạm à?”

Một người khác nói một tiếng: “Luyến tiếc cô gái kia, muốn thể hiện trước mặt Hách Mộng Khê.”

Người càm thuốc lá nhíu nhíu mày: “Tư Trạm không dễ chọc đi, tao nghe nói nhà nó rất có bối cảnh, mình đừng rước họa vào thân.”

“Mày ngốc à, chúng ta phải xét trường hợp, làm Tư Trạm hoảng sợ là xong rồi, ai lại thật cùng cậu ta động thủ chứ, khi cậu ta tàn nhẫn rất dọa người.”

“Dù sao mày cũng đừng nói ra ngoài, Tư Trạm nếu cũng dẫn người tới, Khải khiếu thật đủ sặc.”

“Cũng không nhất định, chúng ta lớn Tư Trạm một tuổi mà.”

Hai người cũng không ai để ý thấy bên cạnh là Đồng Miểu ngoan ngoãn, vừa lẩm bẩm vừa đi xa, khói bụi bay trên mặt đất, nháy mắt bị gió thổi đi rồi.

Lông mi Đồng Miểu run lên, không biết vì cái gì, cô đột nhiên rất lo lắng, hận không thể nhìn anh ngay bây giờ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Trạm: Ai nói tớ không thích nữ học trò ngoan ngoãn.

* Anh em Carpenters:



The Carpenters là một ban nhạc do 2 anh em nhà Carpenter Karen và Richard Carpenter thành lập. Với lối chơi nhạc độc đáo và giọng hát được ví như "tiếng ca thiên thần" của Karen, The Carpenters đã bước lên đỉnh vinh quang của sự nghiệp âm nhạc, cho dù ban nhạc không tồn tại lâu do cái chết đột ngột của Karen Carpenter. Người ta ước tính có khoảng 100 triệu đĩa đơn và album của ban nhạc này được bán, khiến họ là một trong những nghệ sĩ có số lượng đĩa nhạc bán nhiều nhất thế giới. (Wikipedia)