Mối Tình Đầu - Chu Nguyên

Chương 40: Cõng




“Vết thương của anh…”

“Lên nào.”

Lần gần nhất Giang Ninh được người khác cõng là lúc học cấp 3, cô chần chờ một lát mới leo lên, đầu tựa vào vai Lâm Yến Thù, cầm ô che mưa cho cả hai: “Lâm Yến Thù…”

Lâm Yến Thù ngồi dậy, cõng Giang Ninh trên lưng. Giang Ninh mặt đỏ tía tai ghé đầu vào lưng anh, phần lưng của anh do thường xuyên luyện tập nên vô cùng săn chắc, cơ bắp cứng cáp, rắn rỏi. Cô vòng tay ôm cổ anh.

Tiếng ồn ào hò hét của đồng nghiệp đã át cả tiếng mưa rơi, Giang Ninh nghiêng dù về phía sau lưng che đi tầm mắt của đám người đang hào hứng xem náo nhiệt, Lâm Yến Thù thấp giọng, bật người: “Em ngượng thì cứ úp mặt vào cổ anh, đừng ngẩng đầu lên.”

Ai ngượng!

“Không được cười!” Giang Ninh ôm chặt cổ anh, cầm cao cây dù, “Nặng không?”

Lâm Yến Thù “hừ” nhẹ một tiếng, “Em đang nghi ngờ thể lực người đàn ông của mình đấy à?”

Giang Ninh tựa đầu lên cổ anh bật cười, bả vai hơi run lên: “Cẩn thận mấy vũng nước. Đi thôi. Anh lái xe của em đến à?”

Lâm Yến Thù cũng cười, giọng nói trầm thấp, “Ừ, kẹp chặt eo anh.”

Anh giữ cô chỉ bằng 1 cánh tay, Giang Ninh sợ ngã càng ôm chặt lấy anh hơn.

Mấy từ này không hiểu sao từ miệng anh nói ra lại cảm thấy cực kỳ không đứng đắn.

Giang Ninh tựa lên vai anh, cảm nhận được lồng ngực anh khẽ rung lên, tiếng cười trầm thấp. Cô dựa quá gần, nhanh chóng giơ dù lên, sợ ngăn tầm mắt của Lâm Yến Thù: “Em nhớ ở phía này có một ổ voi, bao lâu rồi vẫn chưa thấy sửa lại, cẩn thận không đạp phải.”

“Ừ.” Lâm Yến Thù đỡ cô ngồi cao lên thêm chút nữa.

Mặt Giang Ninh thoáng bóng bừng, nhớ đến đêm hôm qua khi hai người ân ái cô cũng kẹp eo anh như thế này.

“Anh thấy tin nhắn Wechat của em, nhưng lúc đó đang tay xách nách mang không trả lời được. Sự việc hôm nay tạm thời đã được xử lý ổn thỏa, buổi tối tương đối rảnh, anh gọi điện cho mẹ báo tối nay 2 đứa mình cùng về ăn cơm.”

Lâm Yến Thù còn cố ý đội mưa qua đón cô, trong bầu không khí ẩm ướt, Giang Ninh cúi đầu hôn nhẹ lên má anh: “Em biết rồi.”

Lâm Yến Thù đột nhiên dừng bước chân, Giang Ninh ngẩng đầu: “Sao thế?”

Lâm Yến Thù nghiêng đầu nhìn cô, hai người tựa vào nhau rất gần, chóp mũi Giang Ninh dán trên gương mặt anh. Cô lập tức kéo giãn khoảng cách, tựa trên vai anh: “Anh nhìn gì thế?”

“Vừa rồi, em lại hôn anh?” Ánh mắt đen sắc bén nhìn thẳng vào đáy mắt cô, giọng hơi trầm xuống: “Đúng không?”

“Nào có.” Giang Ninh trắng trợn phủ nhận, hai má càng lúc càng nóng, cô không ngờ tình cảm giữa họ tiến triển chóng mặt đến vậy, chẳng có chút phòng bị cứ thể rơi thẳng vào bể tình, “Nhìn đường nào, đi nhanh thôi, từ đây đến bãi đỗ xe còn 300 mét nữa.”

Mưa to đến mức chẳng yêu thương nổi, không khí ẩm ướt, đất trời u ám, khiến người ta không thể thoải mái nổi. Giang Ninh ghét những cơn mưa mùa thu lạnh lẽo, bẩn thỉu, cái lạnh như muốn thấm vào xương tủy, rồi cả những cơn mưa kéo dài triền miên không ngớt.

Chẳng bằng trời đổ tuyết, gió bấc lạnh căm căm cho rồi.

Nhưng tối nay trong một giờ khắc ngắn ngủi đột nhiên cô lại cảm thấy yêu những cơn mưa mùa thu thêm một chút.

Quãng đường 300 mét cô nghe được tiếng thở đều đặn của lâm Yến Thù trong gió rét, còn cả hơi ấm mang mùi hương gỗ hòa một chút khói thuốc vô cùng đặc trưng ở anh. Cô án mặt vào cổ Lâm Yến Thù, anh vẫn mặc áo thun không cổ, chỉ khoác một chiếc áo gió đơn giản bên ngoài.

Giang Ninh mở khóa cửa xe, vốn muốn leo xuống, tự bước lên, nhưng Lâm Yến Thù dứt khoát bước qua vũng nước đọng lớn, trực tiếp bế thẳng cô vào trong ghế.

Vị trí địa hình của bãi đỗ xe hơi thấp so với mặt đất, nước ngập đến tận mắt cá chân anh. Anh giơ dù, bước về phía ghế lái phụ, mở cửa xe đi lên.

Giang Ninh rút giấy đưa cho anh, nhịn không được nhìn xuống ống quần đã ướt nhẹp: “Lạnh không?”

Hôm nay nhiệt độ thành phố Tân Thành giảm mạnh. Nhiệt độ cao nhất chỉ có xấp xỉ 17 độ. Vì trời mưa nên nhiệt độ có khả năng giảm xuống 7, đến 8 độ, nước mưa rất lạnh.

Lâm Yến Thù nhận khăn giấy, ngón tay khẽ chạm lên đầu ngón tay Giang Ninh. Tay anh lạnh buốt, Giang Ninh lo lắng nói: “Em bật máy sưởi lên nhé?”

“Không cần. Không lạnh đến mức ấy.” Lâm Yến Thù kéo dây an toàn, dùng giấy lau qua loa, lại ngẩng đầu trầm tư nhìn Giang Ninh. Anh hơi ngửa người ra sau, tư thế biếng nhác, thong dong, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, hàng lông mày nhướng lên, cẩn thận quan sát biểu cảm của Giang Ninh: “Có phải em đang cực kỳ cảm động không? Bác sĩ Giang?”

Giang Ninh bắt lấy tay anh, dời mắt, khởi động xe, lúc này mới nhận ra trong miệng vẫn đang ngậm kẹo, cô nhai nhai chiếc xylitol trong miệng đã chẳng còn vị ngọt lúc đầu, “Nếu lạnh anh cứ cởi giày ra.”

Dù sao cũng chẳng có người ngoài ở đây.

“Sắp về đến nhà rồi mà.” Khóe môi Lâm Yến Thù khẽ giương lên, ánh mắt đen thâm thúy chan chứa ý cười, chăm chú nhìn Giang Ninh: “Em đang nhai kẹo cao su đấy à? Còn không?”

“Em không có. Đây là Từ Miểu cho em: Giang Ninh đặt hai tay trên vô lăng, khéo léo đánh tay lái ra khỏi bãi đỗ xe, nhập vào làn đường lớn.”

Lâm Yến Thù rút một tờ giấy đưa đến bên môi Giang Ninh: “Muốn nhổ đi không?”

Giang Ninh thoáng xấu hổ, nhưng kẹo đã chẳng còn mùi vị gì, cô nhả lên tờ khăn giấy, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn anh.”

“Bác sĩ Từ đã kết hôn chưa?” Lâm Yến Thù lạnh nhạt thu tầm mắt, bọc gọn tờ khăn giấy ném vào thùng rác, lại rút một tờ khăn ướt ra chậm rãi lau tay.

“Vẫn FA.” Giang Ninh tủm tỉm cười, hạ thấp cửa kính, nhưng vì vẫn sợ Lâm Yến Thù bị lạnh, nên chỉ hạ xuống một chút: “Sao? Anh định giới thiệu đối tượng cho anh ấy à? Anh có quen ai thích hợp không?”

“Không, xung quanh anh toàn giống đực thôi.” Lâm Yến Thù thẳng thừng từ chối.

Giới thiệu đối tượng cho Từ Miểu? Thế có khác gì sát nhân tru tâm.

(*) Nguyên văn杀人诛心(sát nhân tru tâm): đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác chẳng

bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần. Ý chỉ thủ đoạn thâm độc, tàn nhẫn.

Giang Ninh quay ngoắt lại nhìn anh, lời này của Lâm Yến tại sao càng nghe càng giống mấy tên lừa tình có nhu cầu về chuyện ấy cao trên mạng xã hội bị anh tóm sống thế?

Gió mát tràn vào trong xe, hai má Giang Ninh hơi nóng lên. Vì lý do an toàn cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, chuyên chú nhìn đường đồng thời bật chút âm nhạc để phân tán sự chú ý.

“Dừng lại ở đường bên kia nhé.” “Có chuyện gì à?”

“Ừ. Anh muốn mua ít đồ.” Lâm Yến Thù cầm ô lên, bên ngoài mưa đã nhỏ dần, chỉ còn lớt phớt mưa phùn nhẹ.

Gian Ninh dừng xe ở vệ đường. “Em xuống cùng anh nhé.”

“Không cần, bên ngoài trời mưa nên khá lạnh, hơn nữa đường bẩn lắm, em đừng xuống xe.” Lâm Yến Thù chỉ chỉ siêu thị nhỏ ven đường, nói: “Anh vào mua một hộp bcs, em có muốn mua gì không? Đồ ăn vặt chẳng hạn?”

Giang Ninh sửng sốt, mở to mắt nhìn anh: “Cái gì cơ?”

“Em có muốn mua đồ ăn vặt gì không?” Ánh mắt anh đen nhanh, thâm thúy, chăm chú nhìn cô, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Hử?”

Hai tai Giang Ninh đột nhiên nóng ran: “Mẹ em… hôm nay mẹ em ở nhà.”

Anh trai, anh không cảm thấy hành động này vô cùng không hợp thói thường à? Đêm nào cũng muốn? Cũng phải để cho cơ thể nghỉ ngơi chứ?

Lâm Yến Thù vươn người, cúi đầu hôn lên môi cô, khẽ cười: “Dự phòng trước thôi, hay là… đêm nay em muốn?”

“Anh đi đi.” Giang Ninh hơi xích người về phía sau, kéo dãn khoảng cách, đồng thời đẩy ngực Lâm Yến Thù ra: “Mau đi đi.”

Ý cười trong mắt anh chậm rãi tản ra, ngón tay Lâm Yến Thù chạm lên gáy Giang Ninh, hôn nhẹ lên trán cô. Nụ hôn rất nhẹ, cũng rất nhanh, anh nhanh chóng buông tay, quay người, xuống xe: “Muốn ăn hạt dẻ rang đường không? Ở đây hình như cũng bán đấy.”

Nhưng thật ra anh nhác thấy ven đường có bán hạt dẻ rang đường nên cố tình muốn xuống mua cho Giang Ninh tiện thể mua bcs.

“Được.” Giang Ninh gật gật đầu. Lâm Yến Thù bung dù, nhanh chóng bước xuống, đi thẳng vào siêu thị ven đường.

Giang Ninh dùng tay bưng kín mặt, Lâm Yến Thù đột nhiên quay lại, cô cấp tốc thả tay xuống duy trì dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra.

Nụ cười trên môi anh càng sâu hơn, vừa cười vừa xoay người thoăn thoắt bước vào siêu thị.

Giang Ninh ngồi trong xe, nhàn nhã mở điện thoại ra đọc tin tức. Rất nhanh Lâm Yến Thù đã quay lại, mang theo một túi đồ ăn vặt khổng lồ. Theo làn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào là mùi hương ngọt ngào thơm phức của hạt dẻ nóng hổi.

Cô khởi động xe, Lâm Yến Thù cẩn thận bóc một hạt đút cho Giang Ninh. Hạt dẻ nhiều thịt, bùi bùi thơm thơm, như tan trong miệng, Giang Ninh vừa nhai vừa vui vẻ nói: “Cảm ơn anh.”

Ngày trước mẹ cô thường xuyên mua hạt dẻ rang đường cho Giang Ninh, sau này bà đến Bắc Kinh kiếm sống, hai mẹ con sống xa nhau, Giang Ninh lười mua, cũng chẳng còn muốn ăn hạt dẻ nữa. Có một thời gian rất dài cô chẳng có kỳ vọng, ham thích với bất kỳ thứ gì.

Lâm Yến Thù bỏ 2 lọ xylitol vào hốc xe, túi đồ ăn vặt khổng lồ để ra băng ghế phía sau, lại từ đầu biến ra một hộp kẹo hoa quả để ở vị trí thuận tay nhất với ghế lái xe.

Giang Ninh đánh tay lái, tiến vào hầm để xe của khu chung cư, cân nhắc từ ngữ kỹ càng mới mở miệng: “Mẹ em muốn ở đây, nếu như anh cảm thấy không tiện, em có thể cùng anh chuyển đến căn hộ là Tân Giang 1.”

Lâm Yến Thù như có điều suy nghĩ, lại quay sang chăm chú nhìn cô một hồi, trầm giọng đáp: “Vậy được không?”

Giang Ninh dừng hẳn xe, ngước nhìn anh. Hai người mặt đối mặt. Mỗi khi ở gần nhau giữa hai người tựa như có một lực hấp dẫn vô hình cuốn cô vào đáy mắt anh, cảm thấy mình không thể từ chối anh dù bất kỳ việc gì. Phản ứng hóa học này thật kỳ lạ, Giang Ninh thầm than thở trong lòng, không tự chủ được, khẽ cười đáp: “Tại sao lại không?”

“Em định chuyển trong đêm này luôn sao? Đương nhiên không phải anh cảm thấy ở đây không tiện. Cả nhà cùng sống chung là tốt nhất, chỉ có điều phòng ở đây hơi nhỏ.” Lâm Yến Thù tháo dây an toàn, xách túi đồ ăn vặt lên, “Tối nay anh sẽ liên hệ với công ty dọn nhà. Nhé?”

“Không cần vội như thế, ngày mai rồi tính, hôm nay trời mưa lớn quá.” Muốn dọn cũng đâu cần nhanh đến thế? Giang Ninh và Lâm Yến Thù ở bên nhau lúc nào cũng như đang đi tàu cao tốc, cô nhìn Lâm Yến Thù khệ nệ xách chiếc túi to đùng, muốn qua xách phụ anh, “Em chỉ cần mang mấy bộ

quần áo qua anh là được. Ở đây cách bệnh viện tương đối gần, nếu cần tăng ca em nghỉ ở đây cũng tiện hơn, em còn thường xuyên qua đây mà. Được chứ?”

“Vậy chúng ta mua 1 căn hộ ở gần đây nhé?” Lâm Yến Thù nghiêng người tránh đi, đồng thời hất cằm ra hiệu, “Em ấn thang máy đi.”

“Không cần mua, khu chung cư ở đây đều cũ rồi, ở không thoải mái và tiện nghi cho lắm.” Giang Ninh thực sự cảm giác như thế: “Thật sự khá bất tiện, đừng mua.”

Lâm Yến Thù mỉm cười, dịu dàng đáp: “Được. Nghe em hết.”

Khi cả hai về đến nhà bà Giang đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, cả phòng sực nức mùi thức ăn, Lâm Yến Thù bỏ túi xuống đi rửa tay, giúp bà Giang sắp bàn ăn.

“Anh có muốn thay bộ quần áo khác không?” Giang Ninh rửa xong tay nhìn ống quần ướt sũng của anh, Lâm Mộc Mộc cũng từ chối làm nũng ông ba.

Thậm chí thấy Lâm Yến Thù bước vào cửa còn không thèm ra chào hỏi, chỉ ngồi trên sofa meo meo mấy tiếng lấy lệ.

“Ăn cơm xong rồi thay sau.”

“Yến Thù, con gửi lại cho dì Wechat của anh bạn thiết kế nội thất kia nhé, dì không tìm thấy.” Bà Giang bưng canh gà lên hồ hởi nói.

Lâm Yến Thù thoáng dừng động tác, lập tức vui vẻ đáp: “Dạ? A! Được ạ, con gửi lại cho dì ngay đây.”

Giang Ninh đứng bên bồn rửa tay, lập tức quay sang nhìn Lâm Yến Thù, lại nhìn mẹ mình có hơi ngạc nhiên.

“Các con định tự tổ chức hôn lễ à?” Bà Giang hỏi, “Ba mẹ con bên kia có ý kiến gì không?”

“Tùy theo ý chúng con ạ. Ba mẹ con không có ý kiến gì.” Có ý kiến cũng vô dụng, Lâm Yến Thù hoàn toàn không thèm nhìn sắc mặt hai người kia, nếu như có thể, anh chỉ mong trong hôn lễ của anh và Giang Ninh đôi phụ huynh cực phẩm nhà mình khỏi cần có mặt cũng được. Lâm Yến Thù xới 3 chén cơm, bưng đến phòng khách, “Dì có đề xuất gì không ạ? Phong tục cưới xin của Tân Thành con không nắm rõ lắm, có gì dì cứ nói thẳng với con nhé.”

Anh kéo ghế cho Giang Ninh ngồi xuống trước, rồi mới ngồi, thái độ cực kỳ trịnh trọng, nghiêm túc: “Trong lễ ăn hỏi dì có yêu cầu đặc biệt gì không??”

“Khỏi cần lễ ăn hỏi, dì cũng không phải người lạc hậu cứ nhất nhất phải theo quy củ cưới xin ngày xưa. Còn hôn lễ của hai đứa con cứ trưng cầu ý kiến Ninh Ninh. Đây là hôn lễ của các con, các con là nhân vật chính.” Bà Giang hiền hòa nở nụ cười, theo thói quen gắp miếng sườn xào chua ngọt đầu tiên vào bát Giang Ninh: “Dì chỉ có một đứa con gái này thôi, dì luôn mong mỏi con bé được hạnh phúc, viên mãn.”

Ngay từ đầu mục đích của Giang Ninh và Lâm Yến Thù đã là cùng nhau lập gia đình, hôn lễ vốn chắc chắn sẽ tổ chức, cả Giang Ninh và Lâm Yến Thù đều thường xuyên đề cập đến việc này mỗi khi trò chuyện. Chỉ là Giang Ninh không ngờ hôm nay mẹ cô lại là người mở miệng hối thúc lễ thành thôn. Cô nhìn mẹ, cũng không phản đối.

Kết hôn thôi.

“Không tổ chức lễ cưới cũng được.” Giang Ninh gắp cho mẹ và Lâm Yến Thù mỗi người một miếng sườn lớn, điềm nhiên nói: “Công việc của bệnh viện gần đây tương đối nhiều.”

“Con ăn cơm đi.” Bà Giang cắt ngang: “Đừng nói linh tinh, mẹ và Yến Thù đang bàn chuyện, mẹ không nói với con.”

“Hôn lễ của con và Giang Ninh nhất định sẽ được tổ chức long trọng, hoành tráng.” Lâm Yến Thù nhìn hai người phụ nữ bên cạnh, họ quá chân thành.

Đột nhiên anh cảm thấy lời mình vừa nói chưa thực sự đủ nghiêm túc. Vốn dĩ anh định thu xếp xong vụ án lần này sẽ chính thức cầu hôn Giang Ninh. Mặc dù cô chắc chắn sẽ đồng ý nhưng sự thiêng liêng của nghi thức cầu hôn là điều anh cho rằng vô cùng quan trọng. Bạn bè xung quanh anh đều có những màn cầu hôn chân thành với người con gái họ yêu, những cô gái khác có được khoảnh khắc vỡ òa trong hạnh phúc ấy, vậy thì Giang Ninh của anh cũng xứng đáng có được. “Con sẽ đối xử tốt với Giang Ninh. Dì yên tâm.”

“Dì và ba con bé ly hôn từ rất sớm, dì cũng chẳng phải người mẹ tài giỏi, ghê gớm gì, không thể bảo vệ, chăm sóc tốt cho con bé, còn khiến con bé bị liên lụy không ít chuyện. Ninh Ninh của dì kỳ thực nhát gan lắm, tính cách cũng không rắn rỏi, kiên cường như những gì con bé thể hiện ra. Chỉ vì sợ bị tổn thương mới ngụy trang thành một con nhím khó gần, đầy gai nhọn, làm

bộ mạnh mẽ, cứng cỏi. Ninh Ninh cũng cần một người che chở, yêu thương.”

“Mẹ?” Giang Ninh nhìn mẹ, sống mũi cay cay, “Nói mấy lời này làm gì? Con rất tốt, mẹ cũng vậy. Mẹ là một người mẹ tốt vô cùng!”

“Hai con ở bên nhau, dì chỉ hy vọng con có thể cảm thông, kiên nhẫn với con bé nhiều hơn một chút.” Bà Giang đứng dậy, cầm chén rượu lên tự rót cho mình một ly, Lâm Yến Thù vội vàng đứng lên muốn giành rót, nhưng bà đã rót đầy ba chén. Bà đưa cho Giang Ninh và Lâm Yến Thù, khẽ nâng ly, dịu dàng nói: “Ninh Ninh, chúc mừng con đã tìm được người mình thích.

Yến Thù hoan nghênh con trở thành người nhà với hai mẹ con mẹ.”