“Ừ.” Lâm Yến Thù mặc áo khoác, cẩn thận đeo băng cố định, “Nhà cô bé ở tầng 5, lúc ngã may mắn chỉ rơi xuống lầu 3, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Hiện tại đã được đưa đến bệnh viện.”
Giang Ninh nhíu mày: “Bệnh viện nào?” “Bệnh viện Tân Thành.”
“Là do không chịu được áp lực từ dư luận?” Giang Ninh rời giường, nhanh chóng đi tìm quần áo, “Cho nên định tự tử?”
“Không chắc, chưa có chứng cứ xác thực không thể kết luận tùy tiện được. Nhưng mà miệng lưỡi của dư luận quả thực có thể kết thúc mạng sống một con người.” Lâm Yến Thù nhìn thấy dây áo ngủ của Giang Ninh trượt xuống, để lộ một mảng vai trần trắng trẻo, tinh khôi. Dáng người cô cao gầy, mảnh mai, đường xương quai xanh rõ ràng tinh tế, bên trên vẫn còn dấu hôn đêm qua, anh vươn tay kéo lại dây áo về đúng vị trí, bàn tay đặt trên da thịt cô giây lát, cưỡng ép những cảm xúc lạo nhạo trong lòng, “Nói đến việc này, trưa hôm qua em có hỏi anh về vụ án, anh quên chưa nói cho em một tình tiết bên anh đang hoài nghi có liên quan.”
“Là?”
“Em biết Liberty không?”
“Tự do?”
“Là một trang mạng xã hội. Rất tự do. Tự do đến quá mức.” Lâm Yến Thù xỏ hai tay vào túi quần, tựa bên hộc tủ, gian phòng lờ mờ chỉ mở duy nhất một chiếc đèn ngủ nhỏ, ngũ quan của hai người vì thế càng thêm sâu, “Trên trang mạng xã hội đó có rất nhiều bài viết, bình luận cực đoan, hấp dẫn không ít kẻ điên loạn. Những vụ án giết người, hành hung nghiêm trọng gần đây đều ít nhiều có bóng dáng của trang mạng kia. Nghi phạm trọng vụ án của Hứa Hồng, Hứa Tĩnh đều là người sử dụng Liberty. Có kẻ dẫn dắt, có người động thủ, bọn chúng điều khiển, giật dây dư luận thực hiện hành vi phạm tội. Trước mắt anh đã nắm giữ trong tay một số chứng cứ quan trọng, chứng minh sự tồn tại của thế lực đang thao túng, kích động người sử dụng của Liberty.”
Giang Ninh mặc thêm một chiếc áo khoác len vào.
“Ban đầu anh có chút lo lắng, sợ thông tin cá nhân của em sẽ xuất hiện trên Liberty, ở đó nhiều kẻ thần kinh lắm. Sự cố y tế vẫn luôn là đề tài muôn thuở được đưa ra mổ xẻ với đủ các lập trường, cái nhìn đối lập, trên ấy chẳng thiếu gì bọn điên loạn, như lũ kền kền chỉ chực chờ nhảy vào thêm dầu vào lửa. Hôm qua anh lập tức gọi cho đồng nghiệp lên Liberty xem xét, may mắn không có bài bôi đen nào về em.”
“Hình của em chỉ bị người hóng chuyện thuần túy quay lại up lên mạng mà thôi, trong một group bình thường tên là “Đẹp chớp nhoáng”. Độ hot của em tương đối cao thu hút sự chú ý của không ít người.” Giang Ninh chưa bị xuất hiện công khai trên mạng xã hội mà chỉ trong một số group, các tin tức về cô sau khi được đăng tải đã nhanh chóng được chặn lại: “Có kẻ đã tiếp tay làm sai lệch thông tin về em. Khi bọn anh ra lệnh bắt Trịnh Thành An, ông ta muốn mượn sức mạnh của dư luận để đấu tranh đòi công lý cho mình. Đúng là không biết sống chết. Ông ta có mối quan hệ thân thiết với đám côn đồ mạng, ngang nhiên cho rằng có thể uy hiếp được cả cảnh sát, một tay che trời, đổi trắng thay đen. Người của ông ta đã dùng ảnh của em làm ầm ĩ rùm beng trên mạng. Bọn anh đã có hình thức cảnh cáo đích đáng, nhưng thông tin kia cũng đã bị gỡ bỏ. Trịnh Thành An chính là cha của bệnh nhi Trịnh Vũ, là kẻ đã ra tay đánh chủ nhiệm Tần.”
Trịnh Thành An làm trong ngành truyền thông, thời buổi hiện tại nhiều bên truyền thông đạo đức đều suy đồi chẳng kém đám côn đồ là bao. Một lời trái ý họ, lập tức bị lên bài bôi xấu, bóp méo sự thật, đổi trắng thay đen, bức đối
phương vào khuôn khổ, có người còn bị ép vào đường cùng. Đại khái Trịnh Thành An cũng chẳng phải tay vừa, ngựa quen đường cũ, hoành hành bá đạo đã lâu con trời bằng vung, cho nên ở bệnh viện mới tỏ thái độ trịnh thượng, kiêu căng như thế.
“Tần chủ nhiệm đã lớn tuổi, lại là cây cao bóng cả trong ngành y rất khó trở thành mầm mống kích động. Cho nên mới chọn em, tưởng rằng hồng mềm dễ bóp.” Lâm Yến Thù ‘xùy’ một tiếng, “Người sử dụng mạng rất hỗn tạp, khó quản lý. Mặc dù bên điều tra đã bắt rất nhiều đối tượng tình nghi quy án, nhưng cũng có một bộ phận cá lọt lưới. Chưa kể rất nhiều kẻ có tâm lý bệnh hoạn, bị kích thích đang tản mát trong các hang cùng ngõ hẻm mà ta không thể biết được. Em vẫn nên cẩn thận một chút, chú ý an toàn. Cho dù gặp bất kỳ chuyện gì cũng phải gọi ngay cho anh. Bất kể là việc lớn hay nhỏ, việc của em với anh đều là chuyện lớn. Xin xem hãy xem an toàn của bản thân như một ca phẫu thuật quan trọng cần đặc biệt cẩn trọng.”
Giang Ninh gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Lâm Yến Thù kéo cửa đi ra ngoài được một bước, lại quay đầu: “Không phải đáp ứng miệng là được đâu. Phải nhớ, biến nó thành bản năng, thành phản xạ. Lưu số của anh thành số ưu tiên số 1 trong máy em đi.”
Giang Ninh cầm điện thoại, ấn mật mã, đưa cho Lâm Yến Thù: “Anh tự lưu đi.”
Lâm Yến Thù cực kỳ thoải mái, tự nhiên cầm lấy điện thoại, ngón tay của anh thon dài xinh đẹp, chiếc điện thoại màu trắng của cô rơi vào tay anh cảm thấy thật nhỏ bé. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhanh chóng thao tác. Cài đặt xong, anh đưa lại điện thoại cho cô, chăm chú nhìn Giang Ninh, dịu dàng nói: “Anh đi đây.”
Giang Ninh như có điều suy nghĩ, “Thẩm Di Quân có liên quan đến Liberty không?”
“Bởi vì cha mẹ cô bé ấy đã làm ra hành động quá ngu ngốc, cuối cùng để thông tin cá nhân và hình ảnh của cô nhóc ấy đăng tải trên Liberty. Cuối cùng biến thành topic cực đoan. KHông chắc có liên quan hay không, sau khi điều tra xong mới chắc chắn được.” Lâm Yến Thù nhìn Giang Ninh: “Anh đi thật đây.”
“Ừ. Tạm biệt.” Giang Ninh nhận lấy điện thoại, nhìn thông tin mới được cài đặt. Dãy số ưu tiên, lưu đầu trong danh bạ là: A - Ông xã, bên dưới là số
điện thoại của Lâm Yến Thù.
Giang Ninh thoáng đỏ mặt, người đàn ông này sao da mặt lại dày đến thế không biết?
Bỗng nhiên một bóng người ập đến, Giang Ninh ngước nhìn lên, khuôn mặt tuấn tú phóng to cực đại, cúi đầu bất ngờ hôn lên môi cô: “Hôn tạm biệt.”
Anh mới làm vệ sinh buổi sáng xong, trên môi vẫn còn mùi bạc hà ngòn ngọt, man mát.
Tim Giang Ninh bắt đầu loạn nhịp.
Đầu ngón tay Lâm Yến Thù có hơi chai sạn, vuốt nhẹ lên cổ Giang Ninh, sau đó mới lưu luyến sải bước rời đi. Trời vẫn chưa sáng lắm, rèm cửa sổ màu khói xanh nhạt, ánh sáng lờ mờ sớm mai rọi vào phòng. Anh đi đến phòng khách thì dừng lại, cẩm chùm chìa khóa của Giang Ninh, rút chìa khóa nhà ra, “Em còn chìa khóa dự phòng không?” Anh nhanh chóng nhét chìa kia vào túi áo, vô cùng hào sảng tự nhiên: “Cái này anh giữ nhé.”
Giang Ninh cầm di động trên tay, khẽ cong môi: “Anh đợi một chút, em lấy cho anh thẻ ra vào chung cư. Bảo vệ bên dưới sẽ kiểm tra thẻ vào.”
Giang Ninh đưa cho Lâm Yến Thù thẻ vào chung cư, cùng 1 hộp sữa bò và túi bánh mì bơ, nhắc nhở: “Anh nhớ ăn sáng đầy đủ đấy.”
Lâm Yến Thù xoa xoa đầu cô, vui vẻ bước ra khỏi cửa.
Lâm Yến Thù rời đi, Giang Ninh cũng không còn buồn ngủ nữa, cô đứng trong phòng khách một hồi, mới đi lấy chìa khóa dự phòng dắt vào chùm chìa khóa.
Cầm điện thoại di động lên tìm kiếm thông tin về Thẩm Di Quân. Hiện tại những thông tin xoay quanh vụ tự sát đều đang được phong tỏa. Giang Ninh mở group chat của bệnh viện ngoại khoa, quả nhiên có tin tức nội bộ được gửi đến. nói rạng sáng nay, 5 giờ 30 phút có một ca cấp cứu. Bệnh nhân là một cô bé 15 tuổi, tình trạng sau khi được chu đoán là gãy xương tay và xương sườn. Nhìn chung tình hình không quá nghiêm trọng, không nguy hiểm đến tính mạng.
Lại là ca bệnh thuộc chuyên môn của khoa cô.
Nói không chừng đến bệnh viện còn có thể gặp Lâm Yến Thù.
Giang Ninh rời giường, đi tắm rửa sạch sẽ, lúc soi gương mới phát hiện ở cổ chi chít dấu hôn. Tối qua không lộ rõ đến thế, qua một đếm dấu vết ân ái mới đỏ lên, nhìn cực kỳ bắt mắt.
Cô kiên quyết thay áo len cao cổ. Sắc trời đã sáng hơn.
6 giờ 30 phút bà Giang Mai đúng giờ trở về nhà mang theo đủ túi lớn, túi nhỏ.
Lâm Mộc rất dính bà Giang, hớn hở chạy tới cọ trái cọ phải, làm nũng với bà.
Bà Giang cười hiền từ xoa xoa đầu thằng nhóc: “Chào bé con.” Ngẩng đầu thấy Giang Ninh đang trang điểm, hỏi: “Sao con dậy sớm thế? Yến Thù đâu rồi?”
“Anh ấy đi làm rồi, đơn vị anh ấy tương đối nhiều việc.” Giang Ninh đánh một lớp phấn nước mỏng, lại thoa thêm chút son nhẹ nhàng: “Mẹ ăn sáng chưa?”
“Làm cảnh sát bận rộn thế à? Mẹ ăn rồi.” bà Giang mang đồ ăn vào phòng bếp, tất bật chuẩn bị bữa sáng, nói: “Tôi hôm qua cậu ta nấu cơm à?”
“Dạ.” Giang Ninh đáp: “À mẹ làm nhiều đồ ăn một chút nhé, không chừng anh ấy sẽ phải qua viện con tra án, tiện con mang cho anh ấy luôn.”
“Được để mẹ làm.” Trước tiên bà Giang xé chút ức gà cho Lâm Mộc, vừa làm vừa nói: “Thằng bé rất ngoan, còn gọi điện hỏi mẹ cách nấu cơm.
Không đem hết việc bếp núc đẩy cho con. Hành động nhỏ này cũng thể hiện sự trận trọng dành cho con, mẹ thấy so với những anh cháu rể mà chị em họ con đem về Yến Thù là tốt nhất.”
Lâm Mộc ngồi trước cửa bếp ngơ ngác nhìn bà Giang, Giang Ninh thấy nhóc ta lười biếng liếm liếm lông, bèn đi qua ngồi xổm trước mặt Lâm Mộc nhẹ nhàng gãi gãi đầu nó.
Trong đáy mắt cô lúc này là sự nhu hòa không gì miêu tả được, trái tim khẽ khàng rung động, sóng sánh những cảm xúc dịu dàng, ấm áp.
Lâm Mộc quay đầu nhìn cô, ngoan ngoãn cọ cọ đầu lên bàn tay Giang Ninh, ghé sát đến bên chân cô. Nhóc này đối xử với cô cực kỳ dịu dàng, biết cô ngay từ đầu không muốn tiếp xúc với nó, cho nên luôn cố ý không làm phiền Giang Ninh, nhưng chỉ cần Giang Ninh chủ động vuốt ve, nó lập tức vui vẻ đồng ý.
Giang Ninh chần chờ một lát, toàn bộ bàn tay đều áp lên khuôn mặt kháu khỉnh của Lâm Mộc.
Lâm Mộc và cô đều rất may mắn, bởi vì đã gặp được Lâm Yến Thù trong đời.
“Ở Tân Giang 1, Yến Thù có một căn hộ. Diện tích tương đối lớn, anh ấy nhờ con hỏi mẹ có muốn chúng ta cùng chuyển đến đó ở không? Mẹ? Mẹ đến ở cùng chúng con nhé?”
“Mẹ không đi, hai đứa ở cùng nhau là tốt rồi. Hai con chung sống hòa thuận, yêu thương nhau là mẹ yên tâm. Nếu các con cần mẹ nấu cơm, mẹ sẽ qua nấu nướng, quét dọn phụ hai đứa.” Giang Mai làm cho cô con gái một đĩa trứng trần, đầu đũa quấy quấy vào thành bát phát ra âm thanh vui tai, “Mẹ không muốn can thiệp vào cuộc sống của hai đứa, huống chi mẹ còn muốn chăm sóc bà ngoại.”
“Anh ấy nói chừa một căn phòng riêng cho mẹ, bày trí nội thích theo kiểu mẹ thích. Hai chúng con sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của mẹ.” Giang Ninh mím môi, ngẩng đầu: “Mẹ, nếu như con thật sự muốn mẹ đến đó ở cùng chúng con? Mẹ đi không?”
Tối hôm qua khi Lâm Yến Thù hỏi mẹ cô thích màu sắc, kiểu trang trí nhà thế nào, kỳ thực Giang Ninh đã thất thần trong chốc lát. Cô chưa từng hỏi mẹ thích gì, cũng không biết mẹ đặc biệt yêu thích gì.
Khi cô trang hoàng căn hộ này, mẹ cô chẳng có bất kỳ ý kiến nào. Có phải bà vẫn luôn nghĩ không muốn tiến quá sâu vào cuộc sống của con gái.
Trong sinh hoạt của hai mẹ con đột nhiên xuất hiện người thứ ba, có phải chăng mẹ cũng sẽ có những suy nghĩ chỉ dám đặt trong lòng.
“Ở nhà người ta, không thích hợp lắm.” Giang Mai thở dài, đáp: “Mẹ nhận tấm lòng của hai đứa là được. Mẹ không đi đâu.”
“Gần đây mẹ có đi làm kiểm tra định kỳ đúng hạn không??? Sức khỏe dạo gần đây của mẹ thế? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Giang Ninh đứng lên, đi đến sau lưng Giang Mai, “Mẹ! Có việc gì mẹ nhất định không được giấu diếm con.”
“Vẫn kiểm tra đúng hạn. Các chỉ số đều tốt.” Bà Giang cho trứng vào nồi, “Thật sự rất tốt. Mẹ không giấu diếm gì cả.” Bà quay đầu, nhìn vào ánh mắt sắc bén của con gái, ngực thoáng chốc thắt lại, “Mẹ không có vấn đề gì.
Trước đây thỉnh thoảng bị đau thắt ngực, sợ bệnh chuyển biến xấu mới hối thúc con mau chóng kết hôn. Vạn nhất mẹ chết rồi, con một mình cô độc sống trên đời, mẹ sao nhắm nổi mắt. Khi con nói với mẹ muốn xây dựng gia đình với Yến Thù, mẹ vui lắm, cảm thấy vô cùng yên tâm. Đầu tuần mẹ đã đi kiểm tra thêm lần nữa. Kết quả cũng rất tốt, khối u không bị khuếch tán, hay di căn. Chỉ là do sợ bóng sợ gió mà thôi.”
Giang Ninh nhìn mẹ hồi lâu: “Báo cáo kiểm tra ở đâu ạ?” “Trong ngăn kéo dưới giá sách, con không cần quá lo lắng.”
Bà Giang quay người bước nhanh đến phòng khách rút tờ kiểm tra sức khỏe ra: “Thật sự không có việc gì, mẹ chỉ sợ con lo lắng nên mới không nói với con. Con cứ bảo Yến Thù. Mẹ chẳng cần gì cả, chỉ cần thằng bé đối xử tốt với con là được.”
Khó trách gần đây mẹ cô thúc ép chuyện kết hôn như thế.
Giang Ninh lật xem các chỉ số sức khỏe, từng tờ lại từng tờ, cẩn thận xem tới trang cuối cùng, mới nhẹ nhàng thở hắt ra, đồng thời một ngọn lửa không tên bùng lên.
“Không có việc gì thật mà. Con ăn sáng đi.”
Bà Giang bỏ bánh mì đã nướng giòn lên bàn, gọi Giang Ninh: “Nhanh lên ăn xong còn đi làm.”
Giang Ninh ngồi xuống trước bàn ăn: “Nếu như mẹ không muốn đến ở nhà any ất, vậy con sẽ bán căn hộ này, lấy tiền mua một căn nhà lớn để ba chúng ta ở chung với nhau. Con không muốn mẹ suốt ngày qua nhà bà ngoại, hầu hạ bà, để cho đám người kia kinh thường, dè bỉu.”
“Khinh bỉ cái gì mà khinh bỉ? Con không cần mua, hiện giờ giá nhà đất rất đắt đỏ, mẹ cũng không muốn con phải khổ cực lo nghĩ.” Bà Giang vừa cười vừa nói: “Thời gian qua, không phải cuộc sống của chúng ta vẫn êm đẹp diễn ra sao.”
“Có một số việc con không biết có nên nói cho mẹ biết không. Con đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy nên nói ra. Mẹ biết tại sao con quen biết Yến Thù không? Hồi con học cao trung cậu và bà ngoại đối xử với con quả thực tệ vô cùng. Những gì mẹ thấy chỉ là một phần rất nhỏ của tảng băng thôi.
Năm con học lớp 10, lúc tháng 11, họ bắt đầu không cho con về nhà làm bài tập, ngày nào con cũng phải ngồi ở băng ghế sắt quảng trường Xuân Giang
cắn răng chịu rét học bài. Sau đó còn gặp phải biến thái, may mắn gặp Lâm Yến Thù, chính anh ấy đã cứu con, dẫn con đến thư viện gần đó. Là anh ấy đã bảo vệ con suốt những năm tháng cấp 3. Năm lớp 11 con sốt hơn 40 độ, định về nhà lấy tiền đi viện kiểm tra, Giang Chi khóa trái cửa không cho con vào nhà. Con sốt đến mức ngất đi. May nhờ có Lâm Yến Thù cõng con vào bệnh viện cấp cứu kịp thời. Tình cảm của hai chúng con so với những gì mẹ tưởng tượng gắn bó hơn nhiều lắm.”
Bà Giang Mai sửng sốt, trân trối nhìn con gái.
“Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Giang Chi giết chết mèo của con, nó nghĩ việc đó sẽ ảnh hưởng đến tâm tình con, khiến con thi rớt, còn rất nhiều trò hèn hạ nhỏ nhặt nữa, bọn họ cơ hồ chỉ muốn bức chết con.” Gianh Ninh vẫn luôn giữ kín những việc này không nói cho bà Giang biết. Mẹ cô vốn đã sống cơ cực, vất vả, một người mẹ đơn thân không chỗ dựa, làm lụng vất vả nuôi lớn con gái chẳng phải việc dễ dàng. Kỳ thực năm đó mẹ cô có thể không cần giành quyền nuôi dưỡng Giang Ninh, nhưng bà đã gánh vác toàn bộ áp lực, mang theo cô con gái nhỏ rời đi. Bà chịu đựng nhiều năm như thế, chưa từng than trách hay đổ lỗi cho con gái. “Nếu như không có Lâm Yến thù, con không biết có thể chống chọi nổi qua 3 năm ác mộng đó không?
Như vậy rồi, mẹ còn cảm thấy bà ngoại cần mẹ chăm sóc nữa không?”
“Thật sao?” Đầu ngón tay bà Giang thoáng run rẩy, bà thở sâu, cố đè nén những uất nghẹn trong lòng, vội vàng dùng tay lau nước mắt: “Tại sao con không chịu nói với mẹ?”
“Con không dám nói, cô sợ mẹ tự trách bản thân.” Giang Ninh gục đầu xuống: “Mẹ là mẹ con, trên đời này mẹ là người thân ruột thịt duy nhất con có. Tối hôm qua Lâm Yến Thù nói anh ấy muốn cả gia đình chung sống cùng nhau dưới một mái nhà, con đã suy nghĩ cả đêm. Con… rất muốn một mái ấm như thế. Người thân của con, bạn đời của con, tất cả những điều con trân trọng, ở bên còn, cùng con.”
Khuôn mặt bà Giang nhem nhuốc nước mặt: “Tại sao có thể như thế?”
Bà chỉ biết ngày con gái tốt nghiệp đã làm loạn một trận, bà chỉ biết con gái không thích bà ngoại và cậu mình. Bà ra ngoài thấy những kẻ ác ôn, khốn nạn, còn không kìm được chửi vài câu, gặp phải kẻ khi dễ bắt nạt mình cũng chẳng ngần ngại trả treo lại. Vậy mà những kẻ táng tận lương tâm nhất, giày vò, làm tổn thương con gái bà lại là những người thân nhất của mình.
“Mẹ đừng khóc, con nói những lời này không phải để mẹ khổ sở.” Giang Ninh rút giấy ăn đưa cho mẹ, “Chính vì sợ mẹ sẽ lo nghĩ nên con mới không dám nói ra. Nhưng nếu con không nói mẹ vĩnh viễn sẽ không phân biệt được rõ ai tốt, ai xấu, vẫn mù quáng đối xử tốt với những con người máu lạnh kia. Con không muốn mẹ lãng phí thời gian, tình cảm vào bọn họ nữa.”
“Mẹ không khóc. Mẹ hiểu rồi.” Bà Giang lau sạch nước mặt, vội vàng đứng lên, “Mẹ đi rửa mặt, con mau ăn sáng đi còn phải đi làm nữa. Cẩn thận trễ giờ.”
Giang Ninh đứng dậy, vỗ vỗ vai mẹ, an ủi: “Mẹ đừng nóng giận, bệnh của mẹ không được bực tức đâu.”
“Ừ.” Bà Giang gật đầu, “Con mau ăn cơm đi, để mẹ ngẫm lại đã.”
“Được rồi, nếu như mẹ vẫn muốn qua bà ngoại, vậy mẹ cứ đi đi.” Giang Ninh có hơi hối hận, đáng nhẽ cô không nên nói ra.
“Mẹ không đi nữa. Đời này mẹ không muốn gặp lại họ nữa.” Giang Mai giương mắt: “Giang Ninh, mặc dù cả đời mẹ chỉ toàn thất bại, cũng chẳng có tiền đồ gì. Nhưng mẹ quyết không dung túng cho những kẻ làm tổn thương con. Mẹ luôn cố gắng hết sức cho con những gì tốt đẹp nhất. Trước kia mẹ không biết, giờ thì biết rồi. Mẹ sẽ không nhịn họ nữa.”
Hy vọng là thế.
“Mẹ không cần tranh cãi với họ, rồi cuối cùng để bản thân thiệt thòi. Coi thường họ là được rồi, không cần tỏ thái độ với họ. Chúng ta và họ không phải người cùng một thế giới, coi họ không tồn tại không cần tiếp xúc với họ là được.”
Bà Giang gật đầu, đẩy Giang Ninh đi ăn cơm.
“Lâm Yến Thù tốt với con lắm.” Giang Ninh ngồi vào trước bàn ăn, nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Lớp 12 không phải con mập hẳn ra đó sao? Chính là được anh ấy nuôi béo. Anh ấy đã bảo vệ con rất nhiều năm. Bây giờ mặc dù cảm thấy tiến triển tình cảm của chúng con hơi quá nhanh, nhưng kỳ thực chúng con đã chờ đợi nhau rất nhiều năm rồi. Vội vàng chút cũng là hợp lý. So với những gì mẹ nhìn thấy, thật ra anh ấy còn tốt hơn thế nhiều. Mẹ không muốn chuyển đến ở cùng hai chúng con, thật ra con có thể hiểu được. Con sẽ cân nhắc đến việc mua nhà riêng. Cũng không phải vất vả gì, có ngân hàng lãi suất cho vay tương đối thấp, tiền lương của con cũng cao. Cuộc sống của chúng ta hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Trước đừng vội mua nhà, không cần mua. Để mẹ suy nghĩ đã.” Bà Giang rửa sạch mặt mũi ngồi xuống đối diện Giang Ninh, nhìn vào mắt con, “Ninh Ninh mẹ xin lỗi. Mẹ đã khiến con tổn thương nhiều đến vậy.”
Giang Ninh hơi sửng sốt: “Không sao cả.”
Vành mắt bà Giang đỏ lên: “Sau này có chuyện gì nhất định phải nói với mẹ. Mẹ yêu con. Cho dù con khôn lớn trưởng thành thế nào, con vẫn là con của mẹ, mẹ vẫn mãi yêu thương con, muốn dành cho con những điều tốt nhất.”
Giang Ninh ngẩn ra, thoáng nở nụ cười: “Được, sau này con có gì cũng nói với mẹ hết.”
Xe của cô hôm qua bị bạn của Lâm Yến Thù lái về. Giang Ninh vừa nghĩ đến mấy người quen lái những chiếc xe hạng sang như họ, lại đồng ý đi chiếc xe cũ kỹ chật chội như chiếc tàu điện ngầm thu nhỏ của mình trở về, đã cảm thấy rất nghĩa khí.
Lúc cô đến bệnh viện đã là 7 giờ 20 phút. Trong khu điều trị nội trú của khoa chỉnh hình có mấy anh chàng cảnh sát đang đứng trông coi. Lâm Yến Thù chắc chắn cũng có mặt ở đây. Quả nhiên cô vừa mang theo cơm hộp bước vào khu điều trị nội trú đã bắt gặp Thẩm Phi đang vội vàng đi ra: “Chị dâu, chào buổi sáng.”
Nháy mắt toàn bộ nhân viên y tế xung quanh đều quay đầu lại. Giang Ninh khẽ gật đầu với cậu ta, thầm nhủ nhất định phải đi mua kẹo mừng đãi anh chị em trong viện: “Đội trưởng của cậu đâu?”
“Anh ấy đang ở bên trong tra hỏi nghi phạm, chị dâu có chuyện gì vậy?”
“Nếu cậu gặp anh ấy, thì gửi cái này cho anh ấy nhé, nhớ nhắc anh ấy ăn uống đầy đủ.” Giang Ninh đưa hộp cơm cho Thẩm Phi, cố gắng duy trì vẻ mặt bình thản như một chị dâu thực thụ: “Thôi, tôi đi làm việc đây. Nhờ cậu.”
Thẩm Phi tiếp nhận chiếc hộp nhỏ màu hồng, bên trên còn có hình quả dâu nho nhỏ đáng yêu, giống hệt hộp cơm của mấy đứa trẻ mẫu giáo. Anh ta không nhịn được bật cười, đội trường của bọn họ lãnh khốc, lạnh lùng thế kia mà lại dùng hộp cơm cute phô mai que thế này sao?
“Được rồi.”
Giang Ninh rất nhanh đã rời đi.
Thẩm Phi mang hộp cơm trở về, vừa tới trước cửa phòng bệnh thì đụng phải Lâm Yến Thù. Sắc mặt đội trưởng âm trầm, hầm hầm bước ra ngoài, hiển nhiên tâm trạng đang cực kỳ khó chịu, “Sắp xếp mấy người đi theo dõi hành động của ba mẹ cô nhóc. Tôi tới hiện trường xem thử.” Anh phân phó xong cấp dưới, hờ hững bước đi, đúng lúc nhìn thấy hộp cơm màu hồng bắt mắt trong tay Thẩm Phi, đột nhiên lông mày chau lại: “Hộp cơm này…”
“Chị dâu làm bữa sáng cho anh.” Thẩm Phi đưa hộp cơm cho đội trưởng, nín cười: “Vừa mới đưa tới.”
“Khó trách lại đáng yêu như thế.” Lâm Yến Thù nhận hộp cơm, đồng thời thảy tập văn kiện trong tay cho Thẩm Phi, nâng cằm đi lên phía trước, khóe môi không kìm được cong lên, nét mặt hiện rõ sự đắc ý: “Càng sớm tìm được ý trung nhân, càng mau có người lo lắng, chăm sóc.”
Thẩm Phi trầm mặc chốc lát, mới ngộ ra ý tứ của Lâm Yến Thù: “Đội trưởng, hình như anh là người thoát FA muộn nhất đội mà?"
Bao nhiêu năm qua phụ nữ theo đuổi Lâm Yến Thù không ít, dù sao tướng mạo anh vô cùng tuấn tú, nghề nghiệp ổn định. Lý lịch của anh còn ưu tú hơn, từ năm 23 tuổi bắt đầu công tác trong ngành cảnh sát đến nay thành tích luôn dẫn đầu, là nhân tài mẫn cán, kiệt xuất trong lứa cảnh sát trẻ, không những vậy còn nhận vô số huân huy chương, bằng khen, giấy khen, cờ thi đua các loại. Có rất nhiều cô gái có điều kiện cực kỳ tốt theo đuổi nhưng vị này vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, vượt qua ngàn bụi hoa không dính một phiến lá, vĩnh viễn trung trinh như 1 với chủ nghĩa độc thân.
Ngờ đâu khi rơi vào lưới tình lại quay xe với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai như thế này.
“Sao có thể nói thế được.” Lâm Yến Thù nhướng lông mày, khoé môi nhàn nhạt hiện lên ý cười sâu xa, nhấc chân bước nhanh vào thang máy: “Từ hồi còn học cấp 3 chúng tôi đã ở bên nhau rồi. Tôi và cô ấy cũng coi như là yêu sớm đấy.”
Thẩm Phi há hốc miệng, còn có thể tính toán lươn lẹo thế sao? Cái ‘coi như’ này có phải hơi khập khiễng không?
“Thẻ BUG, cho nên bị chậm lại một khoảng thời gian thôi.” Lâm Yến Thù khẳng khái dùng một lý do thuyết phục để hợp lý hoá.
Vậy thì cái thời gian trì hoãn này cũng khá là ‘ngắn ngủi’ đấy? Thẻ này chắc nhập khẩu từ ngoài hành tinh? Thẻ gì mà hơn chục năm??”
“Cha mẹ Thẩm Di Quân đã làm gì rồi?”
“Nhìn đi, đừng để ba mẹ cô nhóc phát tán bừa bãi di thư của con gái, cố gắng trấn an đám truyền thông để bọn họ bình tĩnh hơn, tốt nhất ngăn chặn các cuộc phỏng vấn riêng người nhà Thẩm Di Quân. Đến giờ phút này còn chưa tỉnh táo ra, đúng là ngu ngốc.” Lâm Yến Thù giờ tay lên, hơi ngừng lại, suy nghĩ gì đó lại nói tiếp: “Con mẹ nó bọn họ muốn mượn dư luận làm rùm beng lên mà không ý thức được con gái mình chết chính bởi sự vô tình của dư luận.”
Bình thường Lâm Yến Thù rất ít khi nói những lời thô tục, chỉ khi quá tức giận không kìm chế được anh mới chửi vài câu.
“Dạ, em biết rồi.” Thẩm Phi cầm điện thoại di động lên, sắp xếp nhân lực hành động.
Lâm Yến Thù nhanh chân bước ra khỏi khu nội trú, người bên sở cảnh sát lái xe đến, anh nhấc chân bước lên xe, cúi đầu cài dây an toàn. Đồng nghiệp mắt nhìn thấy hộp cơm màu hồng phấn trên tay anh, kinh ngạc hét lên: “Moá! Lâm đội trưởng anh định mang cơm cho đứa nhóc nào à?”
“Nhóc nào? Người nhà chuẩn bị cơm cho tôi đấy.” Lâm Yến Thù buông hộp cơm xuống nói. “Đến Lệ Cảnh.”
Nhà Thẩm Di Quân ở chung cư Lệ Cảnh, cách bệnh viện Tân Thành không xa lắm.
Người lái xe là Lý Hạ La cười tếu táo hỏi: “Chị dâu làm cho anh à?”
Ngay ngày đầu tiên hẹn hò Lâm Yến Thù đã vội vàng đi thông báo với cả thiên hạ, chỉ sợ mọi người không biết mình đã có người yêu. Anh mua socola tặng hết tầng trên tầng dưới, toàn bộ anh em trong cục cảnh sát.
Nghĩ mà tức. Đúng là hành vi ngược cẩu độc thân ngang ngược của người lắm tiền.
LIBERTY bị khoá cách đây 3 ngày, tất cả những người dùng hoặc có liên quan đến diễn đàn này đều bị tóm. Quả thực bọn họ hoạt động theo nhóm, cả nhóm có 500 người, nhóm này tự lấy tên là Liberty với tham vọng theo đuổi sự tự do về mọi mặt.
Nhóm này đã tồn tại hơn 2 năm.
Ban đầu nhóm được hình thành với mục đích tốt, sinh hoạt nhóm cũng tương đối bình thường, nhưng càng ngày lý tưởng lúc khởi xướng càng bị bóp méo, trở nên cực đoan, vặn vẹo. Nguyên nhân gián tiếp của hàng loạt vụ án gần đây đều do sự kích động đến từ phía admin của nhóm này cùng thành viên giật dây.
500 người. 500 tài khoản, dễ dàng trở thành những bàn tay vô hình khởi xướng lên một trận bạo loạn đầy máu.
Ai chân chính là kẻ giết người, ai chỉ là nạn nhân, là kẻ bị lợi dụng phía cảnh sát cần thời gian nghiên cứu, thương lượng kỹ càng.
Bài viết của Thẩm Di Quân là bài đăng cuối cùng trước khi Liberty bị khoá. Lâm Yến Thù đã phân phó người giám thị cô bé. Rạng sáng 5 giờ 21 phút, Thẩm Di Quân nhảy lầu tự tử, may mắn ngã xuống lan can tầng 3.
Cảnh sát được tin lập tức hành động. Ngay cả áo choàng bông dày cộp trên người Thẩm Di Quân vẫn được giữ nguyên, toàn bộ chứng cứ đều ở hiện trường.
Lâm Yến Thù vừa nhìn tư liệu, vừa mở hộp cơm ra, bên trong một chiếc bánh nướng cực kỳ dễ thương kèm canh trứng gà, ăn cắn một miếng bánh, đọc lướt qua di thư của Thẩm Di Quân để lại.
Ba mẹ Thẩm Di Quân ngay sau khi con gái nhảy lầu đã liên hệ với truyền thông ý đồ phát tán phong thư này ra ngoài.
Trong bức thư tuyệt mệnh vậy mà lại chẳng có chút ăn năn hối hận nào. Lâm Yến Thù hoài nghi tất cả những kẻ đầu têu, cầm đầu bạo lực học đường đều chưa từng bình tĩnh, tỉnh táo soi xét lại những hành động sai lầm của bản thân.
Cô nhóc này hùng hồn chỉ trích trường học vô trách nhiệm, lên án cảnh sát không bảo vệ được mình, tố cáo bác sĩ giúp kẻ gian ngụy tạo chứng cứ, mắng chửi truyền thông ngu nguội bị người ta dắt mũi chẳng phân nổi đúng sai. Nói tóm lại, rắn chuột một ổ, trên dưới một lũ cấu kết với nhau vu oan giá hoạ người lương thiện, cấu kết, thông đồng với truyền thông ép cô nhóc này vào đường cùng.
Từ ngữ cực kỳ ác độc, khắc nghiệt nào giống lời lẽ của một đứa trẻ, rõ ràng phụ huynh giật xúi dại đứa trẻ làm bừa.
Một chiếc bánh xốp nướng ngọt thơm, đáng yêu căn bản không hạ được sự phẫn nộ trong lòng Lâm Yến Thù, anh quả quyết nhét 2 chiếc cùng lúc vào miệng mới ổn định được tâm trạng.
Chưa từng thấy người làm cha làm mẹ nào lại mù quáng, ngu nguội như thế, vội vàng muốn con mình lao đầu vào chỗ chết.
Cái gọi là tự sát cùng lắm chỉ là một màn biểu diễn của nhà họ Thẩm, dùng để tranh thủ sự đồng tình từ cộng đồng. Người có chút đầu óc suy nghĩ một lát sẽ nhận ra ngay, mặc mấy tầng áo khoác dày, đeo đủ các loại bảo hộ đầu gối, khuỷu tay, nhảy từ lầu 5 xuống lầu 3, còn cố ý đặt một chiếc đệm lò xò cũ ở lan can tầng 3. Chỉ cần nhìn qua hiện trường là rõ Thẩm Di Quân không hề muốn tự sát.
Con nhảy lầu, ba mẹ vẫn còn đủ tỉnh táo ngay lập tức liên hệ với truyền thông, nếu như không phải cảnh sát vẫn luôn cho người theo sát, đoán chừng tin tức này đã được lan truyền khắp các trang mạng xã hội: Cảnh sát Tân Thành, một tay che trời bức tử nữ học sinh - Thẩm Di Quân.
Liberty có ảnh hưởng tương đối lớn, đây là nơi ẩn náu của vô số kẻ điên khùng, có tâm lý chống đối xã hội. Hành động này của nhà họ Thẩm như thể chỉ sợ những kẻ thần kinh kia không tìm ra nhà họ.
Lâm Yến Thù ăn điểm tâm xong, dừng xe đi vào chung cư Lệ Cảnh.
Anh xuống xe đang định tìm người hỏi chuyện thì bốn phương tám hướng người người giơ điện thoại điên cuồng livestream. Anh đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh quan sát một hồi.
“Đây là nhà Thẩm Di Quân. Người đang mắng chửi òm sòm là ba của Thẩm Di Quân. Mọi người có nghe rõ không? Tôi sẽ thuật lại 1 lần nữa: ‘Con gái tôi bị đuổi một cách vô lý, không thể đến trường. Còn bị bạn cùng lớp bắt nạt, tất cả đều là do các người gây ra. Tất cả đều là lỗi của các người… chính các người đã bức chết con gái tôi…’ các bạn đã nắm được nội dung chưa? Chủ yếu bên gia đình nhà họ Thẩm vẫn muốn gây phiền phức với cảnh sát và trường học, còn lại hoàn toàn chối bỏ trách nhiệm. Cô bé bị bạo lực học đường đã tỉnh lại chưa sao? Chờ cảnh sát xác nhận đi. Các bạn hỏi tôi Thẩm Di Quân chết chưa à? Đương nhiên không chết được, từ lầu 5 rơi xuống lầu 3 mà cũng chết được thì đúng là….”
Âm thanh của người đang nói rất lớn, rõ ràng mạch lạc.
“Đừng xem nữa.” Từ Miểu cầm văn kiện gõ gõ lên đầu Hoàng Yến nói: “Tháng này tiền phạt của cô còn chưa đủ hay sao? Giờ vẫn còn hóng drama.”
“Em làm ca đêm mà, giờ đang là giờ tan làm của em.”
Hoàng Yến ngồi chéo sang phía khác, tránh đòn tấn công của Từ Miểu, quay đầu nói: “Các anh, chị có biết bệnh nhân Thẩm Di Quân nằm ở giường số 3 không? Chính là cô nhóc cầm đầu bạo lực học đường bạn học đang hot rần rật trên mạng xã hội đó. Nghe nói gia đình tự biên tự diễn một màn nhảy lầu, định vu vạ cho cảnh sát và nhà trường bức tử học sinh. Loại người này đúng là hạn hán lời, em chỉ muốn cho đứa nhóc đó biết thế nào gọi là bạo lực mạng chân chính. Khoa chúng ta doạ gần đây tập hợp đủ các Phục Long, Phượng Sồ, thành phần gì cũng có, muôn hình muôn vẻ.”
“Nếu như tất cả mọi người đều tham gia bạo lực mạng, vậy thì ai cũng có khả năng cao trở thành nạn nhân, chẳng ai thoát được. Nếu cô nhóc có tội pháp luật sẽ tự có hình phạt đích đáng, ngoài vòng luân lý thì thôi đi, cứ ngồi chờ cảnh sát thông báo, đừng vội phán xét.” Giang Ninh khó có khi nghiêm nghị như vậy. Buổi sáng sau câu nói: Dư luận cũng có thể giết người của Lâm Yến Thù khiến cô không khỏi băn khoăn, trăn trở. Nếu như chuyện này là thật, ai cũng có thể trở thành người bị hại và đương nhiên tất cả mọi người đều dễ dàng trở thành hung thủ hoặc trực tiếp, hoặc gián tiếp giết hại người khác. Bạo lực không nên và không được dùng bạo lực để giải quyết, cho nên Lâm Yến Thù mới lựa chọn trở thành cảnh sát, “Đừng trở thành cây đao trong tay người khác, biết đâu một ngày nào đó cây đao đó sẽ quay lại đâm vào chính chúng ta.”
Hứa Tĩnh vì dư luận mà trở thành nạn nhân của vấn nạn bạo lực học đường, dư luận lại trở thành thẩm phán định tội Thẩm Di Quân, nếu Thẩm Di Quân chết chẳng phải cái gọi là dư luận kia chính là hung thủ giết người hay sao? Vậy dư luận là chính nghĩa hay tà ác? Đây là một thanh đao hai lưỡi, dù là ai cũng nên cân nhắc và sử dụng một cách chọn lọc, cẩn thận.
Từ Miểu và Hoàng Yến đều ngây người sửng sốt, Hoàng Yến lấy lại tinh thần có nhanh hơn, “Bác sĩ Giang nói rất đúng, cho nên bọn em cũng đâu có thật sự đi bạo lực mạng một đứa bé, phẫn nộ quá nên nói thế thôi.”
“Đúng vậy, chúng tôi đều không thích hóng thị phi trên mạng, chính là vì sợ việc này.” Từ Miểu hắng giọng một cái nói, “Chúng ta cũng là nạn nhân thường xuyên bị bạo lực mạng. Tốt nhất không nên bình luận một việc trong
khi không hiểu rõ. Cứ trên mạng nói thì là thật chắc? Vụ việc hôm nọ của cô chẳng phải ví dụ người thật việc thật đó sao. Vì một số lượng lớn những người mù quáng tin vào những thông tin sai lệch trên mạng mà quay sang công kích, chửi bới bệnh viện chúng ta và các nhân viên y tế khác. Đúng là khôi hài.”
Hôm nay Giang Ninh không phải trực đêm, ca làm như những ngày bình thường, thăm khám xong bệnh nhân liền đi vào phòng làm việc.
Mới đầu giờ sáng mà toàn bộ các trang tin tức đều rần rật đưa tin về vụ việc Thẩm Di Quân nhảy lầu. Phía cảnh sát vẫn đang ra sức đè ép các bằng đăng liên quan đến chuyện này. Bên các cơ quan chức năng chính thức mạnh tay gỡ, xóa tất cả các từ khóa mấu chốt, hashtag về việc tự tử, dân mạng càng kiên quyết dùng đủ các hình thức luồn lách để đưa Thẩm Di Quân lên hot search.
Tiếng đập cửa vang lên, Giang Ninh để điện thoại di động xuống, tắt màn hình, hôm nay cô nhớ không có lịch khám bệnh nhân ngoại trú: “Mời vào.”
Hứa Tĩnh thò đầu vào, “Bác sĩ Giang.”
Giang Ninh thoáng sửng sốt, đẩy bàn đứng dậy: “Sao em lại tới đây? Hôm nay không phải lên lớp à?”
“Em đang trong kỳ nghỉ ngày Quốc Khánh.” Hứa Tĩnh ôm một bọc túi nilon trong ngực, trên tay vẫn còn bó thạch cao. Cô nhóc mặc một chiếc áo thun vừa vặn, áo khoác màu trắng, mái tóc ngắn được chải chỉnh tề, gọn gàng, làn da rất trắng: “Cái này cho chị.”
“Gì đó/”
Hứa Tĩnh đặt túi nilon lên bàn, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh, mặt hơi đỏ lên: “Cờ khen thưởng. Chị là bác sĩ tốt nhất trên đời, không giống như trên mạng đồn thổi. Bác sĩ Giang, chị rất rất tốt, cực kỳ tốt, những người trên mạng toàn nói hươu nói vượn, chị đừng để những lời vô căn cứ đó làm ảnh hưởng.”
“Em cũng nhìn thấy rồi?” Giang Ninh không ngờ Hứa Tĩnh sẽ chạy đến đây tặng cô cờ khen thưởng, còn đặc biệt an ủi cô. Những sự việc này cô đều đã trải qua, đáng ra ngay hôm nay bệnh viện sẽ đăng tải văn bản chính thức làm sáng tỏ việc này, trả lại trong sạch cho cô. Nhưng bộ phận hành chính đang nghỉ, hơn nữa cũng có một số mẩu tin tức nhỏ đăng tải chi tiết, rành mạch về vụ việc đó. Sự cố dần lắng lại, không còn òm sòm như lúc mới xảy ra cho
nên bệnh viện cũng chẳng vội vàng, “Chỉ là mấy người nhàm chán không có việc gì làm thôi, chẳng cần để ý. Em đã ăn sáng chưa? Tay thế nào rồi?”
“Em ăn rồi, Hứa Tĩnh đứng thẳng người: “Chị có thể tiếp nhận phỏng vấn của các bên truyền thông để làm sáng tỏ việc này, bọn họ không dám vu oan cho chị đâu. Bác sĩ Giang, chị không được đánh giá thấp sức mạnh của mạng xã hội, chị phải bảo vệ bản thân thật tốt. Em biết chị sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, chị không phải người như thế. Chị trợ giúp người yếu thế, lại có trái tim nhân hậu, tinh thần chính nghĩa. Trong mắt em chị luôn là bác sĩ tuyệt vời nhất.”
Giang Ninh được khen đến mức hai má nóng lên, cô rót một ly nước ấm đặt lên bàn, lại mở ngăn kéo lấy ít kẹo bạc hà đưa cho Hứa Tĩnh, kẹo bạc hà này sáng nay Từ Miểu mới cho cô: “Gần đây bắt đầu đi học lại rồi đúng không? Em khoan đi đã, trưa chị sẽ dẫn em đi ăn một bữa, chị cũng sắp tan làm rồi.”
“Cảm ơn chị.” Hứa Tĩnh vuốt ve nắm kẹo bạc hà trong tay, “Em không ăn đâu, giờ em muốn ra ngoài đều phải xin phép cô phụ trách. Em bắt đầu đi học lại rồi.”
“Cậu em có cho em đủ tiền sinh hoạt không?”
“Cảnh sát Lâm cho em mượn 10.000 tệ, hiện tại em đang sống trong khu nhà công cộng do chính phủ xây dựng. Bình thường em trong trường, nhà trường đã sắp xếp cho em vào ở trong ký túc xá.”
“Vậy là tốt rồi. Nhất định phải học thật giỏi.” Giang Ninh xoa xoa đầu Hứa Tĩnh nói, “Nếu em muốn đạt được mục tiêu, trước tiên phải kiên định đã, đừng để bất kỳ tác nhân nào bên ngoài ảnh hưởng. Nhà trường và cảnh sát đều đã rất nỗ lực, cố gắng hết sức để bảo vệ em, giúp em vững bước trên con đường trở thành người ưu tú. Chúng ta nhất định không thể cô phụ sự mong chờ từ họ, đúng không?”
Hứa Tĩnh trầm mặc hồi lâu, khẽ gật đầu: “Em hiểu.”
“Hướng về ánh sáng, vậy cuộc đời em sẽ có được ánh sáng. Đừng dễ bị lung lay bởi những lời nói trên mạng. Em còn nhỏ, không thể phán đoán được chính xác nhưng thông tin trên mạng có thật sự chính xác hay không, có đúng đắn hay không. Chỉ cần một phút mù quáng, cuộc đời sẽ chệch sang một hướng hoàn toàn khác với tương lai em mưu cầu, thậm chí có thể là lối đi dẫn xuống địa ngục. Chúng ta không thể sống cả đời trong hận thù, nếu để nỗi hận nuốt chửng tâm hồn, chiếm cứ cuộc sống hiện tại, thao túng lý trí
của em, vậy cả đời em sẽ không thể hạnh phúc được, sẽ ngày ngày bị dày vò trong đau khổ.” Trước đó Giang Ninh nghe Lâm Yến Thù nói kém chút nữa Hứa Tĩnh đã bước đi sai đường, cô không khỏi cảm khái, nhưng nếu ngay lúc ấy lập tức gọi điện cho Hứa Tĩnh sẽ đẩy em ấy vào áp lực lớn hơn.
Nhưng hôm nay cô bé chủ động đến tìm Giang Ninh, cô đem toàn bộ những lời ấm ủ trong lòng bấy lâu nói ra bằng hết. Hứa tĩnh chỉ lẳng lặng lắng nghe. “Chúng ta nên tiến về phía trước, có được cuộc sống mà mình mong ước. Nếu em gặp bất kỳ khó khăn gì có thể đến tìm chị, không có thì cũng đến tìm chị. Ai bắt nạt em cứ nói với chị. Hứa Tĩnh, em phải nhớ kỹ, cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng nhất định phải giữ một trái tim lương thiện, kiên cường trở thành một người chính trực.”
Giang Ninh gần đây mới hoàn toàn buông bỏ được quá khứ, chân chính để lại bóng tối quá khứ về phía sau, gạt xuống tất cả những phẫn hận, uất ức, tủi thân, quyết tâm không để những tổn thương ngày xưa làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Cô đã có Lâm Yến Thù, có mẹ, đối với Giang Ninh chỉ cần 2 người này ở bên cuộc đời cô đã đủ viên mãn, hạnh phúc.
Và chỉ khi trút bỏ mọi muộn phiền, trân trọng những gì đang có cô mới thấy được phong cảnh đẹp đẽ xung quanh, những điều ấm áp đời thường. Thì ra nhân sinh đẹp đẽ và dịu dàng đến thế.
Hứa Tĩnh gật đầu; “Cờ khen thưởng này chị nhớ treo lên nhé. Em đi trước đây.”
“Ở lại ăn bữa cơm với chị đã.” Giang Ninh xách cổ áo cô nhóc, kéo cô bé ngồi lại ghế, “Ngồi đây chờ, chị xong việc lập tức dẫn em đi.”
Sát giờ tan, Giang Ninh tiếp nhận một bệnh nhân bị chấn thương mắt cá chân, khám sơ bộ và làm thủ tục nhập viện xong đã gần 2 giờ, nếu ra ngoài ăn cơm sợ không kịp. Giang Ninh đành đưa Hứa Tĩnh xuống căn tin bệnh viện.
Có vẻ do ảnh hưởng của dư luận, buổi chiều bớt hẳn bệnh nhân chọn cô làm bác sĩ điều trị. Cho nên Giang Ninh đây là thời gian rảnh rang nhất của cô từ khi vào nghề. Cô cũng thuận nước đẩy thuyền tận dụng cơ hội nghỉ ngơi.
Buổi chiều lúc tan tầm, một cơn giông bất chợt ập đến, cả Tân Thành chim trong bóng tối lờ mờ, mây đen vần vũ trên đỉnh đầu, toàn bộ thế giới như bị bóng đêm nuốt chửng, mưa to như trút nước sầm sập đổ xuống.
Mùa thu mưa to như thế này quả thực rất hiếm, Giang Ninh thay xong quần áo thong thả đi bộ ra cổng, đứng cùng nhóm đồng nghiệp đợi mưa tạnh. Từ cửa tòa nhà đến bãi đỗ xe còn cách mấy trăm mét, không có ô sẽ bị ướt sạch.
Giang Ninh cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho mẹ Giang, nói tối sẽ về ăn cơm.
Bà Giang rep lại rất nhanh, “Ừ. Yến Thù cũng mới gọi điện thoại về. Tối nay nhà mình sẽ ăn sườn xào chua ngọt với cá kho. Các con nhanh về đi.”
Giang Ninh nhắn tin cho Lâm Yến Thù: [Tối nay anh không bận à?] “Bác sĩ Giang, đang chờ ô hay đang chờ mưa tạnh?”
Giang Ninh quay đầu liếc thấy Từ Miểu và Lý Hằng Vũ đang khoác vai nhau đi tới, tất cả đều không có dù.
“Chờ tạnh mưa.”
“Bạn trai cô không qua đón cô à?” Từ Miểu mở nắp lọ xylitol đưa cho Giang Ninh, vừa cười vừa trêu: “Ai da bạn trai thế này là không làm tròn bổn phận rồi.”
Ai cần anh lo.
Lo cho tốt cái thân anh đi.
Giang Ninh nhặt hai viện bỏ vào miệng, thuận miệng khịa lại: “Còn anh, anh có người đón không?”
“Không có, nhưng tôi độc thân, không có ai đón cũng là bình thường thôi.” Từ Miểu nhún vai, “Có cô không bình thường.”
Giang Ninh nhìn về phía Lý Hằng Vũ.
“Em có người đón.” Lý Hằng Vũ cũng bỏ vào miệng hai viện, vừa cười, vừa tính bài chuồn sợ chiến hỏa sẽ lan đến người mình, vội vàng bổ sung: “Bạn gái của em sẽ đến đón em, xe của người yêu em đỗ ngay cổng chính. Mưa lớn quá em sợ cô ấy bị dính mưa nên bảo cô ấy đợi thêm chút nữa.”
“Mưa lớn thế này mà không đến đón bạn gái, có tính đối bạn trai khác không? Từ Miểu vươn tay gác lên vai Lý Hằng Vũ, đùa dai: “Hay cô suy nghĩ lại đi! Nếu tôi là bạn trai cô tuyệt đối ngày nào cũng như ngày nào sáng đứa, tối đón.”
“Tìm bạn trai vốn đã chẳng dễ dàng sao có thể tùy tiện đổi được. Hơn nữa tôi không cần người đưa đóm. Cảm ơn đã quan tâm.” Bình thường Giang Ninh và Từ Miểu rất hay nói đùa kiểu chua ngoa thế này cho nên cô cũng chẳng để lời ông bạn đồng nghiệp này trong lòng. Một tay đút túi quần, mắt nhìn về phía màn mưa. Vị ngọt mát của xylitol tan trong miệng, hương bạc hà thanh thanh man mát ngập tràn. Chẳng lẽ chỉ vì cảm thấy cuộc sống khó khăn mà đi tìm bạn đời? Vì muốn có người đón đưa vào những hôm thời tiết ẩm ương mà tìm một người để yêu hay sao? Cô không biết yêu đương còn có cái điều mục này, cũng không biết cảm giác trời mưa được bạn trai đến đón là trải nghiệm thế nào?
Giang Ninh lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại, Lâm Yến Thù vẫn chưa trả lời lại.
“Bác sĩ Từ, cậu có giờ tan sở để mà đưa rước bạn gái sao? Đầu tắt mặt tối, đi sớm về khuya chưa kể tăng ca, trực đêm? Cậu đang mơ đấy à?” Bên cạnh y tá trưởng nhịn không được mở miệng trêu chọc, “Đến lúc cậu có người yêu, chị em chúng tôi sẽ chống mắt lên mà xem bác sĩ Từ làm sao có thể ngày ngày sáng đưa tối rước người yêu đi làm.”
“Thời gian thì cũng có thể sắp xếp mà.” Từ Miểu ngượng ngùng phản bác. “Giang Ninh.”
Giang Ninh quay đầu, từ trong màn mưa bóng dáng một người đàn ông cầm dù vội vàng dẫm lên những vũng nước đọng lớn chạy đến. Cô dừng lại tất cả động tác, ngẩn người nhìn anh.
Mưa rất lớn, bầu trời đen kịt như mực. Mưa to gió lớn, từng hạt mưa theo gió văng tứ tung.
Lâm Yến Thù mặc áo jacket màu đen, quần bò tối màu, đôi chân dài thẳng tắp, nhanh chóng xé màn mưa chạy tới, sau lưng đèn đường vừa vặn được bật lên tạo thành một tấm thảm rực rỡ sắc màu. Thế giới đột nhiên bừng sáng lung linh rực rỡ. Anh nghiêng người, hạ dù xuống, gương mặt anh tuấn rõ ràng, góc cạnh. Trên tay mang theo một cái túi lớn màu trắng, ống quần bị nước hắt lên ướt một mảng. Mưa quá lớn giày của anh cơ hỗ bị ướt sạch.
Đám người đang ồn ào đột nhiên im lặng, không hẹn mà cùng quay đầu lại. Giang Ninh từ tốn giới thiệu: “Đây là bạn trai của tôi. Lâm Yến Thù.”
“Chào cả nhà.” Lâm Yến Thù bước nhanh tới, nghiêng dù, đưa túi cho Giang Ninh.
“Cái gì thế anh?” Giang Ninh nhận lấy cái túi. Không ngờ chiếc túi tương đối nặng khiến cô hơi nghiêng người sang. Lâm Yến Thù nhanh chóng tiếp được chiếc túi, đưa cây dù đã rũ sạch nước cho Giang Ninh.
“Đây là kẹo mừng.” Lâm Yến Thù ôm bao kẹo đi thẳng về phía Từ Miểu và Lý Hằng Vũ.
Từ Miểu đã tắt nắng, hơi thu tay, cảm thấy có điềm không lành: “Có chuyện gì à?”
Lâm Yến Thù chắc chắn không dưng có ý tốt đưa kẹo mừng cho anh đâu nhỉ.
“Bác sĩ Từ, đây là kẹo mừng của tôi và Giang Ninh.” Lâm Yến Thù đưa một bọc kẹo cho anh ta, khóe môi giương lên, ánh mắt thâm thúy: “Có thể nhờ anh đưa cho mọi người giúp tôi được không? Tôi không quen nhiều đồng nghiệp của Giang Ninh lắm.”
“Để em để em.” Lý Hằng Vũ nhận lấy cái túi, nặng đến độ anh ta phải cong eo lại: “Úi, nhiều thế cơ à? Anh định tặng những phòng ban nào.”
“Đưa hết. Không đủ cứ nói với tôi, tôi gọi mấy tay đàn em qua đưa thêm.” Lâm Yến Thù không có ý định chỉ đưa cho mỗi khoa của Giang Ninh. Dáng anh vốn cao ráo, đứng tại cửa bệnh viện không làm gì đặc biệt vẫn toát ra vẻ anh tuấn khó có thể rời mắt. Anh nở nụ cười xán lạn, vui vẻ nói: “Cảm ơn tất cả mọi người.”
“Chúc mừng. Chúc mừng.”
Cả cổng tòa nhà náo nhiệt hẳn lên, mọi người đều nhao nhao lên nhận socola.
Giang Ninh dương dù, nhìn Lâm Yến Thù giữa vòng người vây quanh, đôi mắt cong cong, cái cằm xinh đẹp khẽ nhếch, cô mặc áo len cao cổ, phối cùng một chiếc áo khoác dài, dáng người mảnh mai cao gần, khi cười lên cực kỳ tỏa sáng: “Sao anh lại đến đây?”
Được bạn trai đón quá thực hạnh phúc, có cảm giác khi đi nhà trẻ được ba mẹ đến đứa về đầu tiên. Mà anh đâu chỉ là 1 người bạn trai mà còn là người nhà của cô, tim Giang Ninh tràn đầy ấm áp.
"Đón em về nhà." Lâm Yến Thù thu lại nụ cười, đi đến trước mặt cô, cúi đầu chui vào trong dù.
Giang Ninh vội vàng giơ dù lên cao, "Mưa lớn quá. Cẩn thận không dính vào miệng vết thương. Chờ mưa tạnh hãy đi."
Trên mắt loang loáng nước, gió lớn điên cuồng rít gào, cơn mưa có khuynh hướng nặng hạt hơn. Giang Ninh nắm chặt cây dù quay về hướng Từ Miểu và Lý Hằng Vũ, "Tôi đi trước đây."
Vừa định nhấc chân, tay đã bị nắm chặt lấy.
"Sao thế?" Giang Ninh quay đầu nhìn lại, ánh mắt Lâm Yến Thù chăm chú nhìn cô rất đỗi dịu dàng. Thế giới chìm trong màn mưa, ẩm ướt và lạnh lẽo, tiếng mưa rơi sầm sập trên đầu, chỉ cần ở bên cạnh người đàn ông này lòng cô lúc nào cũng ngập tràn nắng ấm. Anh nhìn cô, đốt ngón tay hơi lạnh nắm lấy bàn tay Giang Ninh vững chắc, quyến luyến tựa như lời hứa 1 đời.
"Dù sao anh cũng bị ướt rồi." Lâm Yến Thù xoay người hướng lưng về phía cô, giọng nói trầm ấm: "Anh cõng em ra xe. Lên đi."