Lần đầu tiên làm việc này khiến cô bật khóc.
Đến khi đã kết thúc Giang Ninh vẫn còn run rẩy, khóc thút thít, nếu là cậu thiếu niên của thời niên thiếu bồng bột chỉ sợ đã bắt nạt cô thêm một hồi nữa không buông. Nhưng đã là người đàn ông 30 tuổi, tự có sự khắc chế nhất định. Dục vọng điên cuồng gào thét muốn thoát ra, cuối cùng vẫn đè nén được, nhiệt độ hừng hực, nóng hổi từng chút tiêu tán. Anh dừng lại một chút
mới cẩn thận lui ra ngoài. Định bật đèn để thu dọn lại cục diện, Giang Ninh lập tức vươn tay ôm lấy vai anh.
Lâm Yến Thù cúi đầu hôn lên mắt cô: “Sao lại khóc? Em có đau lắm không?”
Nếu như thước đo hạnh phúc đời người cao nhất là 100 điểm, thì giây phút tình tự vừa rồi giữa hai người, đối với anh mà nói chính là 101 điểm. Dùng hai từ hạnh phúc, viên mãn cũng không thể lột tả hết được tâm trạng Lâm Yến Thù. So với tưởng tưởng trước đó dễ chịu hơn 1000 lần. Lâm Yến Thù cong môi, giọng nói hơi khàn khàn: “Thoải mái không?”
Giang Ninh chôn mặt trong lồng ngực anh, đầu ngón tay chạm lên lưng Lâm Yến Thù, thoáng run rẩy: “Anh định đi đâu?”
Lâm Yến Thù áp lên tai cô thì thầm nói: “Bắn ra giường rồi.”
Giang Ninh lúc này mới xấu hổ đẩy anh ra. Lâm Yến Thù bật cười thành tiếng, bật đèn thu thập đâu vào đó sạch sẽ. Giang Ninh quay lưng về phía anh. Đừng cong tinh tế, mảnh mai, làn da trong trẻo, trắng ngần phô bày đẹp đẽ dưới ánh đèn vàng dìu dịu. Anh ôm lấy cô. Cánh tay Lâm Yến Thù không tiện lắm, khẽ hôn lên phần gáy của Giang Ninh, nhẹ nhàng nói: “Quay lại đây, nhìn anh.”
Anh không phải người có tính dục cao, nhưng anh cô gái này luôn là ngoại lệ duy nhất cả anh. Lâm Yến Thù muốn làm lần nữa.
Giang Ninh quay đầu, mặt đối mặt với Lâm Yến Thù, đôi tay ngượng ngùng che đi phần thân thể trần trụi, mi mắt vẫn còn nhòe lệ.
“Khóc gì? Sao thế? Em có tâm sự gì à?” Lâm Yến Thù vuốt vuốt đuôi mắt cô, cố nhịn xuống dục vọng, bỏ ý định tiếp tục “chinh chiến” sang một bên, dịu giọng hỏi: “Nói với anh đi.”
Giang Ninh khóc không phải vì đau, lần đầu mặc dù tương đối trắc trở nhưng cũng không đau đến thế. Ban đầu có hơi đau một chút, càng về sau càng thiên về hưởng thụ.
Năm mười mấy tuổi cô đã từng nghĩ tới ngày này. Giang Ninh đã suy nghĩ rất nhiều năm, ở tuổi của cô, Giang Ninh cũng được xem như một đứa bé trưởng thành sớm. Giờ đây những trăn trở, nghĩ suy không còn ở trong tưởng tượng nữa, 12 năm qua đi, Lâm Yến Thù cuối cùng cũng thuộc về cô, nằm trong ngực cô, cùng cô hòa làm một.
Mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Giang Ninh đã đạt được ước nguyện ngỡ như chẳng bao giờ có thể thực hiện được.
Da thịt kề cận, nhiệt độ, nhịp tim,.. kể cả hơi thở quấn lấy nhau đây, tất cả đều vô cùng chân thật. Giang Ninh xích lại gần hơn, chống trán lên cổ Lâm Yến Thù, cảm thấy mình như nhỏ lại, trở thành cô nhóc ngây ngô của rất nhiều năm về trước. Tại thời khắc Lâm Yến Thù say ngủ, cô lén ôm anh, lén viết sau lưng anh ba chữ: Tớ thích cậu.
Mỗi một nét cô đều vô cùng tỉ mẩn, thành tâm. “Sao em lại khóc?”
“Vui quá đến nỗi bật khóc.” Giang Ninh cắn lên vai anh, hai tay vòng ngang hông, ôm lấy Lâm Yến Thù.
“Lâm Yến Thù, anh còn nhớ đêm sinh nhật năm chúng ta học lớp 12 không? Em đã viết lên lưng anh rằng: Em thích anh.”
Lâm Yến Thù đè tay cô xuống, cúi đầu lẳng lặng nhìn Giang Ninh, anh không cười, nét mặt nghiêm túc, chậm rãi nói: “Câu vừa rồi. Lặp lại lần nữa.”
“Anh đợi em bao lâu, em cũng chờ anh bấy lâu. Có thể có được anh em rất rất vui. Giờ khắc này vẫn luôn là niềm ao ước của em. Anh nói muốn cầm theo nhiều thứ đồ đắt tiền, xa xỉ đi khoe khoang, em thấy thật sự không cần thiết. Bởi vì… với em anh chính là thứ quý giá, xa xỉ nhất.”
Đối với Giang Ninh dù là ai cũng không thể, bởi vì trong tiềm thức cô chỉ muốn duy nhất một người là Lâm Yến Thù, cũng luôn mãi chờ đợi người đàn ông tên Lâm Yến Thù.
Lời tỏ tình quá trực tiếp và bất ngờ của Giang Ninh khiến Lâm Yến Thù mê muội đến thất thần: “Cái gì cơ?”
“Trước đây em cứ cho rằng anh đã có người yêu. 10 năm trước ở quảng trường trung tâm em đã nhìn thấy anh… thấy anh và một cô gái ở bên nhau. Em cho là anh đã yêu người khác mất rồi, cho nên em mới giấu đi tình cảm giang dở vẫn luôn thường trực trong tim mình.”
“Chụp tấm ảnh ở quang trường trung tâm đó là chủ ý ngu ngốc của tên khùng Chu Tề. Tên hâm đó nói nếu em thật sự quan tâm chắc chắn sẽ làm
một số việc không giống bình thường. Nếu như em phản ứng thái quá anh lập tức sẽ đi tìm em.” Lâm Yến Thù nắm chặt bả vai Giang Ninh, cuống họng căn lên, đến cùng anh đã bỏ qua điều gì mất rồi? “Em xóa kết bạn với anh. Anh đã gửi cho em một tin nhắn rất dài, nhưng chờ mãi, chờ mãi cũng không thấy em trả lời.”
Đến lượt Giang Ninh ngẩn ra, “Lúc nào cơ? Gửi vào số điện thoại cũ? Về đến Bắc Kinh em lập tức ném sim cũ đi. Sao anh không gọi điện cho em?”
Không gian chìm vào yên tĩnh.
Nhịp tim Giang Ninh thoáng gấp gáp, so với lúc cả hai lên đỉnh thậm chí còn nhanh hơn, “Lâm Yến Thù, nội dung tin nhắn… là gì?”
“Anh… Tỏ tình.” Lời tỏ tình của Lâm Yến Thù như viên đá ném xuống biển, chìm nghỉm không tăm tích. Ra là vị nào đó đã ném thẻ sim đi luôn. Năm đó Lâm Yến Thù lo lắng quá nhiều thứ được mất, da mặt lại mỏng, sĩ diện cao, gửi tin nhắn tỏ tình đã là hành động rút cạn dũng khí của anh rồi, đương nhiên không gọi điện lại xác nhận với đối phương.
“Tấm hình kia là ba người chụp chung, anh cut luôn Chu Tề khỏi ảnh.” Hầu kết Lâm Yến Thù hơi chuyển động, “Lúc ấy hai người đó đã công khai yêu nhau, tất cả bạn bè của cả đám đều biết anh và cô bạn kia là bạn bè bình thường.”
Tấm ảnh đã cut kia là cố tình chụp để đăng lên cho Giang Ninh nhìn thấy. Cuối cùng như ý anh, Giang Ninh thấy được, sau đó xóa anh khỏi danh sách bạn bè, 10 năm không thèm xuất hiện trước mặt anh lần nào nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt tất thảy mọi khúc mắc cứ thế được hóa giải.
“Lần trước anh nói Chu Tề đi tìm em, vừa lúc nhìn thấy em và mấy người khác ở cùng với nhau. Có phải thật ra, người đi tìm em không phải Chu Tề.” Giang Ninh mấp máy môi, nhìn thẳng vào mắt Lâm Yến Thù: “Mà là anh.”
Chu Tề đi tìm Giang Ninh làm gì? Chu Tề sẽ không bao giờ tự dưng đi tìm Giang Ninh. Hai người họ nhiều năm như thế vẫn giữ acc QQ, và toàn bộ phương thức liên lạc khác, nhưng chưa từng chủ động nói chuyện với nhau. Nếu là cảnh tượng như anh miêu tả, Chu Tề bắt gặp nhất định sẽ đi lên chào hỏi cô như hai người bạn cũ.
Bạn bè bình thường chắc chắn sẽ không quay đầu bỏ đi, chỉ có người để người trong tim mới canh cánh trong lòng chuyện đó.
Cho nên Lâm Yến Thù hiểu lầm cô có đối tượng yêu đương, anh lập tức lùi một bước, quay đầu bỏ đi. Còn Giang Ninh cô cho rằng anh đã có người con gái khác, cho nên lặng lẽ trở về cái vỏ của mình.
Trời xui đất khiến, hai người bỏ lỡ nhau 12 năm.
12 năm ròng rã, đi một vòng lớn cuối cùng lại trở về bên người năm đó mình thầm thương.
“Từ khi nào anh bắt đầu thích em? Vì sao anh lại thích em?”
Tim Giang Ninh như thể bị thứ gì đó nắm chặt, cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi.
“Có lẽ là lớp 10.” Lâm Yến Thù ôm cô, dịu dàng vuốt ve phần gáy của người trong lòng, da thịt mềm mại, mỏng manh, ấm áp và chân thật: “Ban đầu chỉ nghĩ phải bảo vệ em, sau đó thích em lúc nào không hay? Thích một người là một chuyện rất bình thường, vì sao anh không thể thích em? Em ưu tú như thế, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của tất thảy mọi người.”
Anh không chút kiêng kị tán dương cô, Giang Ninh quả thực rất tuyệt vời, thích cô là một chuyện cực kỳ đương nhiên, giống như con người phải hô hấp, phải ăn cơm, uống nước.
“Vì sao anh lại muốn bảo vệ em?”
Tim Giang Ninh càng lúc càng đập nhanh hơn.
Lâm Yến Thù lẳng lặng dõi theo cô 3 năm, lúc Giang Ninh rời khỏi Tân Thành, đến cùng anh đã ôm tâm tình như thế nào tiễn cô đi? Nụ hôn đầu tiên giữa hai người ngày hôm đó, anh đã mang cảm xúc gì trao đi nụ hôn ấy?
Thích một người 3 năm, chờ đợi người ấy 12 năm đằng đẵng.
Ngày đó cô cự tuyệt vô cùng dứt khoát, quyết tuyệt, không để lại cho anh bất kỳ huyễn tưởng nào. Giang Ninh rất ác. Trong mắt tất cả các bạn cùng lớp, cô đối xử với Lâm Yến Thù quá tàn nhẫn.
Đổi lại vị trí, nếu cô là Lâm Yến Thù, có lẽ đời này không bao giờ muốn gặp lại người con gái tên Giang Ninh nữa.
“Năm anh 10 tuổi, cha anh bước sai đường, mẹ anh lập tức bỏ đi Mỹ. Hai người họ đều nhanh chóng tìm được người tình mới của mình, chẳng ai cần anh cả. Anh bị ném đến biệt thự ở công viên Xuân Giang. Ông nội anh rất nghiêm khắc, tôn thờ chủ nghĩa nhân tài từ roi vọt mà dũa thành, không đánh không thể nên thân. 10 tuổi không cha mẹ bên cạnh, bị đánh suốt 5 năm mà trưởng thành.” Lâm Yến Thù đã từng là người rất kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo đó đã bị thực tế tàn khốc, lành lẽo bào mòn gần hết. Ông nội dùng roi vọt để rèn rũa cháu trai nhưng lại vô tình biến đứa cháu nhỏ trở nên cực đoan, rồi càng ngày càng thêm sa sút. Anh dừng lại một lúc mới nói tiếp: “Chúng ta có phải tương đối giống nhau không? Lần đầu tiên anh gặp em đã cảm thấy chúng ta thật giống nhau.”
Lâm Yến Thù chưa từng chủ động đề cập qua những chuyện trong quá khứ của anh. Thời điểm hai người mới quen nhau, anh vô cùng hung hăng, ngạo mạn. Lâm Yến Thù ngày ấy là đại ca của ngõ Long Vỹ, muốn đánh ai thì đánh người đó, lạnh lùng, ngang ngược, máu lạnh, vô tình, chẳng thân thiết với người nào, đánh nhau lại vô cùng liều mạng, xuống tay độc ác, tàn bạo.
Khi ấy Giang Ninh cảm thấy anh chính là ‘Thần’, trời không sợ, đất không sợ, lẳng lặng đứng đó, cường hãn, to lớn.
Thì ra anh không phải người mạnh mẽ đến thế.
Cả hai đều giống nhau là những đứa trẻ yếu ớt, đơn độc, những tâm hồn đồng điệu trong bản trường ca lạc lõng.
“Sau khi chúng ta gặp nhau, ông còn đánh anh không?” Giang Ninh còn hơi mơ màng, nhịn không được vuốt ve bả vai anh, muốn biết anh còn đau không? “Có đau không?”
“Lần đầu còn biết đau, sau đó chết lặng rồi, không còn cảm giác nữa. Tiếp đó anh gặp em. Hơn nữa lớn rồi khỏe hơn, bị đánh cũng cảm thấy không còn đau như trước. Và lại chỉ cần thấy em đau lòng cho anh, anh đột nhiên không thấy đau nữa.” Lâm Yến Thù quan sát biểu cảm của Giang Ninh, cẩn thận cân nhắc từ ngữ: “Ban đầu anh chỉ muốn bảo vệ em, cảm thấy em giống như phiên bản thu nhỏ của mình. Nhưng trên thực tế em ưu tú hơn anh nhiều lắm. Em kiên cường, em quả quyết, em kiên định theo đuổi mục tiêu mình đặt ra. Em có lý tưởng riêng, có khát vọng và không chùn bước dù gặp bất kỳ chướng ngại nào. Em không sa đọa, luôn tiến về phía trước. Lần trước em nói hồi cấp 3 anh chính là trụ cột tinh thần của em, lúc ấy anh thật sự vô cùng kinh ngạc. Bởi vì thời gian đó, em cũng chính là ngọn hải đăng trong
lòng anh, là kim chỉ nam của anh. Có khéo quá không, chúng ta cứ thế âm thầm trở thành nguồn sáng trong đời đối phương.”
Giang Ninh là người duy nhất thật tâm đau lòng cho anh, quan tâm anh. Lớp 12 Lâm Yến Thù bị gãy tay, ban đầu chủ là vết nứt xương rất nhỏ, sau đó trở nặng. Giang Ninh cẩn thận chăm sóc anh, cô vì thương xót anh mà hai mắt đỏ ngầu, cố nhịn không dám khóc nấc lên.
Cô đối xử với anh cũng rất tốt, Giang Ninh vốn không có quá nhiều thứ trong tay, nhưng chỉ cần có đồ gì tốt, nhất định sẽ chia sẻ với Lâm Yến Thù.
Hai người giữa dòng đời khắc nghiệt, giữa tình người ấm lạnh sưởi ấm, nương tựa lẫn nhau.
10 năm ngỡ thật lâu, nếu cho anh thời hạn 10 năm bắt anh chờ đợi, có lẽ Lâm Yến Thù sẽ không thể nào đồng ý. Nhưng 1 năm lại 1 năm dễ dàng hơn nhiều, vì trên đời này không có Giang Ninh thứ 2, không có người thứ 2 khiến anh rung động đến vậy.
Thích đến nỗi mỗi khi nhớ đến trái tim lại đau thắt lại. Thích đến nỗi cảm thấy tất cả may mắn đời này đổi lấy 1 lần gặp gỡ rất đáng.
Ngày Giang Ninh nói muốn rời đi, anh tức giận, nghiến răng nghiến lợi thề thốt sẽ không đến tiễn cô, cuối cùng Lâm Yến Thù vẫn đến. Anh mua vé, đứng từ xa nhìn Giang Ninh lên xe, chiếc xe lửa đỏ rực chở cô rời xa Tân Thành, rời xa anh.
Trái tim Giang Ninh như bị ném vào một bình rượu nho, chua chua, chát chát, lại có phần mê muội vì nồng độ cồn ngây ngất, hồi lâu sau cô mới nghẹn ngào mở miệng: “Xin lỗi. Xin lỗi anh.”
Cô đã đến muộn nhiều năm như vậy. Cô thật có lỗi.
“Sao em phải xin lỗi?” Ngón tay cái của anh rơi bên tai cô, lòng bàn tay ấm áp đỡ lấy gáy Giang Ninh, nhẹ nhàng đặt lên cần cổ một dấu hôn.
Dấu hôn kiều diễm, ướt át, giống như đóa hồng nhung nở rộ trên da thịt tuyết trắng, mềm mại của cô.
Trong căn phòng nhỏ, lửa tình nhanh chóng được nhóm lên, bập bùng thiêu đốt 2 con người.
“Em không nên từ chối anh.” Giang Ninh hít một hơi thật sâu, “Nếu như có cơ hội làm lại, em sẽ dũng cảm…”
Lâm Yến Thù cúi đầu chăm chú nhìn vào mắt Giang Ninh, “Lúc đó niềm tin vào tình cảm của em quá mong manh, gia đình chính là nguyên nhân khiến chúng ta cảnh giác với tất thảy, cho dù có cơ hội chọn lại, cục diễn vẫn sẽ như bây giờ. Anh không có cách nào giúp em được, bởi vì lúc đó anh cũng tự ti, không đủ can đảm để đối diện với tình cảm của mình.”
Lâm Yến Thù ôm lấy khuôn mặt Giang Ninh, hít sâu một hơi, nhịp tim đập nhanh hơn. Những lời tỏ tình cất trong hộp kín ấm ủ nơi sâu nhất trái tim, ngỡ như bị thời gian vô tình phủ bụi, giờ phút này lại lần nữa được mở ra, “Giang Ninh, anh thích em. chúng ta hãy ở bên nhau, cùng nhau xây dựng gia đình. Anh cảm thấy đây là thời điểm tốt nhất trong đời người, đủ trưởng thành, đủ chững chạc để bắt đầu. Mình yêu nhau nhé, được không em?”
Giang Ninh bởi vì câu nói này và rung động, hai người lại quấn lấy nhau, điên cuồng nồng cháy. Giang Ninh cảm thấy tình yêu trong miệng Lâm Yến Thù không còn đơn giản là cảm giác si mê, thu hút giữa 2 người khác giới nữa mà như một lời hẹn ước cả đời.
Vì lo lắng đến tình trạng tay của Lâm Yến Thù nên Giang Ninh bắt buộc phải ở trên, vì thế cũng nhanh chóng xuống sức. Lần 2 trôi qua tương đối dài, ước chừng tất cả những cảm xúc 10 năm dài đằng đằng đều được đánh thức.
Vô cùng cuồng si, vô cùng choáng váng, vô cùng nồng nhiệt.
Sau khi kết thúc trời đã là đêm. Giang Ninh hơi buồn ngủ. Trong đầu lẩm bẩm, 30 tuổi cũng có thể coi là mốc ranh giới đánh dấu thể lực có dấu hiệu giảm sút ở nam giới, Lâm Yến Thù 3 tháng nữa đã 31 tuổi, sao thế lực lại dẻo dai đến đáng sợ như vậy?
“Em đói không? Anh gọi chút đồ ăn qua nhé?” Lâm Yến Thù thể xác được thỏa mãn, tâm tình cũng trở nên thoải mái, vui vẻ. Giang Ninh còn tỏ tình với anh, vì thế anh cực kỳ hài lòng viên mãn. Lần này anh không còn lo lắng cô gái nào đó bỏ anh chạy mất nữa. Cũng chẳng cần thức đêm canh người ta.
Anh cầm điện thoại order đồ ăn, đột nhiên quả quyết muốn thông báo tin mừng với anh em bạn bè. Nghĩ là làm Lâm Yến Thù lập tức đổi trạng thái hiển thị trên profile cá nhân: [Đã kết hôn.]
Cảm giác thoát kiếp FA thì ra phấn khởi, hào hứng như vậy.
Anh không cho rằng đêm nay là kết quả của ước mong thành sự thật mà chỉ cảm thấy cuộc sống của mình lần nữa được tái sinh.
“Mẹ có mua sẵn tôm với cua để trong tủ lạnh. Anh có muốn ăn không?” Giang Ninh mệt mỏi cựa quậy hai mắt nhíu lại, “Muốn ăn thì chỉ cần hâm nóng là được. Cua không nên để qua đêm, sẽ sinh độc tố.”
“Vậy anh đi làm nhé?”
“Anh biết làm ư? Thôi để em.”
“Đàn ông không thể nói không.” Lâm Yến Thù nhấc chân xuống giường, nhanh chóng vào phòng tắm lấy áo choàng khoác vào.
Giang Ninh chôn mặt trong chăn, nhịn không được bật cười, hai bả vai thoáng run lên. Khi đàn ông nói câu này, chắc chắn sẽ vả mặt sớm.
Trên giường vẫn lưu lại mùi hương sau khi ân ái, cô nhắm nghiền hai mắt hồi lâu vẫn không ngủ được. Đầu óc dần dần tỉnh táo. Giang Ninh bắt đầu lo lắng đến việc Lâm Yến Thù sẽ đốt cháy nhà bếp của mình, vị công tử này còn đang phế 1 tay nữa chứ.
Giang Ninh bật dậy, đi ra cửa, thấy Lâm Yến Thù trong phòng bếp đang lóng ngóng cầm một con dao định chặt cua.
Anh đã thay 1 chiếc áo phông màu đen, bên trong nhà tương đối ấm, không cần mặc quá nhiều quần áo.
“Cua không cần chặt, ở đó có bàn chải, rửa sạch sẽ có thể bỏ lên nồi hấp cách thủy.” Giang Ninh nhắc nhở: “Anh biết hấp cua không.”
“Có. Em yên tâm, anh Yến nhà em đâu có ngốc đến thế.” Lâm Yến Thù quay đầu mỉm cười nhìn cô: “Em ngủ thêm 1 lát đi.”
Trên cổ anh vẫn còn nguyên dấu hôn cô để lại, hai tai Giang Ninh đỏ lên.
Vừa rồi điên loan đảo phượng trên phường, giày vò nhau chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào, vừa xuống giường nhìn thấy vết tích để lại mới cảm thấy có vẻ hơi quá mạnh bạo.
“Tôm chắc mẹ làm rồi.”
“Wechat của mẹ là gì?” Lâm Yến Thù hỏi, “Anh nhắn hỏi cách làm cụ thể.” Giang Ninh thoáng sửng sốt: “Cái gì cơ?””
“Wechat của mẹ.” Lâm Yến Thù ném con cua vào trong nồi, xả nước vào, quay đầu nhìn Giang Ninh cực kỳ tự nhiên như thể vốn nên như thế.
Giang Ninh vẫn đang trong trạng thái ngẩn người, nhìn Lâm Yến Thù chằm chằm, có hơi ngỡ ngàng, anh vừa nói gì thế nhỉ? Tốc độ thích nghi của người này có phải hơi nhanh quá rồi không? Cho anh số điện thoại của mẹ????
“Vừa rồi anh hỏi Wechat của mẹ à? Số điện thoại chính là số đăng ký Wechat đó.”
Lâm Yến Thù cầm điện thoại lên tìm kiếm một hồi, tựa bên vệ bếp nhàn nhã nhắn tin, chậm rãi nói với cô: “Tập tục của Tân Thành là đính hôn xong nên đổi xưng hô luôn. Chúng ta đã bàn xong chung thân đại sự cũng nên gọi dần trước cho quen.”