Mối Tình Đầu - Chu Nguyên

Chương 32: Anh nhớ em! Rất nhớ!




Giang Ninh cuống quýt đẩy Lâm Yến Thù ra, bối rối quay đầu đi. Cô nhìn ra cửa sổ, bên ngoài tựa hồ bị một tầng gạch men che hết tầm mắt. Cô chậm rãi điều tiết hô hấp nhưng chẳng nén được nhịp thở dồn dập, không khí vội vàng chui vào phổi, khiến hai má Giang Ninh đỏ bừng lên.

Nụ hôn của Lâm Yến Thù quá mạnh liệt, đầu óc cô lúc này không tài nào minh mẫn nổi, thân thể thì mềm nhũn.

Lâm Yến Thù rũ mắt, hầu kết khẽ động, anh nhét cà vạt vào trong túi áo, con người đen nháy chăm chú nhìn Giang Ninh: “Thẩm Phi lên xe đi.”

Thẩm Phi xoay người lên xe, tủm tỉm quay đầu đầu nói: “Đội trưởng.”

“Giới thiệu với cậu, đây là bạn gái tôi, Giang Ninh.” Lâm Yến Thù giữ chặt tay Giang Ninh, hỏi: “Xong xuôi hết rồi chứ?”

“Đang xử lý rồi.” Thẩm Phi ngồi lên xe, kéo cửa kính lên: “Những video loạn thất bát tao trên mạng đã được xử lý sạch sẽ, cả mấy lời nhảm nhí, vô căn cứ kia nữa.” Anh ta quay đầu nhìn Giang Ninh, nở nụ cười vô cùng xán lạn: “Chị dâu à, anh em em đang trên đường sắt trên cao, nhận được tin tức của chị đội trưởng lập tức chạy vội đến đây. Anh ấy đúng là đặc biệt cực kỳ quan tâm chị đấy. Chưa bao giờ thấy anh ấy hoảng hốt như thế.”

Vành tai Giang Ninh nóng hổi, khẽ gật đầu với Thẩm Phi: “Chào cậu.” 1 tuần trở lại đây cô và Lâm Yến Thù chỉ liên lạc qua tin nhắn.

Cô không ngờ anh sẽ trở về, còn xuất hiện một cách quá mức bất ngờ trước mặt cô.

“Lái xe.” Lâm Yến Thù gõ gõ ghế lái ra hiệu cho Thẩm Phi, sau đó tựa vào thành ghế, cầm một bình nước mở ra đưa cho Giang Ninh: “Em uống nước không?”

Giọng anh có chút trầm khàn, sự nhiệt tình của nụ hôn ban nãy vẫn chưa tản đi.

“Cảm ơn.” Giang Ninh nhận chai nước, cuối họng có hơi khô, cả người nóng ran, uống mấy ngụm nhỏ: “Công việc của anh thế nào rồi?”

“Hòm hòm rồi, kẻ cần bắt đã bắt được.” Lâm Yến Thù chuyên chú nhìn Gianh Ninh không rời mắt dù chỉ một giây, “Em về bệnh viện? Hay về nhà luôn?”

“Em muốn qua bệnh viện để lấy túi xách.” Giang Ninh điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh nói: “Hai người bận bịu cả tuần rồi, cứ về trước nghỉ ngơi đi, em xong việc —” Cô ngừng lại mấy giây, nhìn về phía Lâm Yến Thù, “Sẽ đi tìm anh.”

“Giờ anh cũng có việc đến bệnh viện Tân Thành.” Lâm Yến Thù cưỡng ép bản thân dời mắt khỏi Giang Ninh, anh khó khăn cởi áo khoác, bởi vì cánh tay vẫn đang trong thời gian hồi phục cho nên cởi áo có chút bất tiện.

Giang Ninh thấy thế vội vàng giúp anh cố định cánh tay bị thương, đồng thời cởi áo khoác ra, “Có phải đã đến thời gian anh phải cắt chỉ rồi, đúng không?”

Áo khoác của anh hơi lạnh.

“Ừ,đã đến lúc tháo chỉ nhưng anh chưa đến bệnh viện cắt.” Lâm Yến Thù kéo tay Giang Ninh, ném áo khoác đồng phục sang một bên, mặc một chiếc áo khoác đơn giản ngày thường vào, quay đầu nhìn Giang Ninh dịu dàng nói: “Gần đây thi thoảng lại bị chụp trộm, vừa rồi mặc đồng phục không tiện trao đổi vài việc với em.”

Trao đổi? Trao đổi việc gì cơ?

“Đúng vậy đấy, gần đây chuyện gì cũng có thể từ vấn đề bé xé ra to.” Thẩm Phi ngồi hàng ghế trước khẽ than thở: “Hơi không cẩn thận một chút lập tức bị xào xào quay phim, chụp ảnh lại đăng tải lên mạng xã hội. Không biết vì sao và từ khi nào con người nghiệt ngã và ác độc với nhau đến thế, kể cả khi người đó không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ. Chúng ta là người, đâu phải thần tiên. Bác sĩ như các chị cũng chẳng dễ dàng gì, chị nói xem, liều sống liều chết cứu người, quay đầu còn bị thân nhân của bệnh nhân trách móc, tra hỏi, nghi ngờ. Nếu thật sự là sự cố chữa bệnh, tên kia bị nhận hình phạt về tài chính là chắc chắn, nhưng các chị cũng không tránh khỏi bị tai bay vạ gió. Cũng may trong tình huống vừa rồi bác sĩ Giang phản ứng nhanh nhạy, tỉnh táo, bằng không chỉ sợ giờ đã xảy ra chuyện không hay rồi. Chị dâu, thân thủ của chị không tệ, chị từng luyện võ à?”

“Người ở khoa chỉnh hình sức mạnh thể lực đều rất tốt, vô cùng thích hợp để sử dụng mấy chiêu thức đơn giản, thô bạo như vậy.” Hai má Giang Ninh nóng hổi, lần cuối cô được người ta gọi 2 tiếng chị dâu là hồi cấp 3. Kho đó Lâm Yến Thù là thủ lĩnh của đám đầu gấu trường học, người khác đều phải gọi cậu ta 2 tiếng Đại Ca, còn gọi Giang Ninh là chị dâu nhỏ.

“Quá lợi hại.” Thẩm Phi đánh tay lái nhập vào làn đường đông đúc, “Về sau có việc gì chị dâu cứ gọi trực tiếp cho chúng em là được. Các vụ việc tương tự thế này nếu giao cho đồn cảnh sát nhỏ giải quyết rất dễ bị xếp vào tranh chấp dân sự. Các vấn đề về y tế có tầm ảnh hưởng rất lớn, nếu bị xếp vào tranh chấp dân sự có thể trong tương lai sẽ có càng nhiều vụ tương tự xảy ra. Dù sao cũng chỉ là tranh chấp dân sự, hình thành mức độ vi phạm không quá nghiêm trọng. Mấy chục năm mới bồi dưỡng được một bác sĩ ưu tú, náo loạn một trận vậy là ngành y không may mất luôn một bác sĩ cứu người. Chủ nhiệm Tần tuổi lớn như thế, nếu bị đánh mạnh, không thể không phòng trường hợp bị mất mạng.”

“Ừ.” Lâm Yến Thù cất tiếng, gật đầu đồng ý: “Nhớ kỹ đấy.”

Lâm Yến Thù mở đèn trong xe, cả toa xe sáng bừng lên. Anh kéo cổ tay Giang Ninh qua, thấy một vết cào đỏ tấy lên, rươm rướm máu. Hai hàng mày Lâm Yến Thù nhíu chặt lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Có đau không? Cần khử trùng bôi thuốc không?”

“Không cần đâu.” Còn chẳng bằng một vết mèo cao, Giang Ninh không ngờ chỉ một tuần không gặp mà Lâm Yến Thù lại sốt sắng, bất an như thế. “Hôm nay anh trở về gấp thế là muốn tham gia hôn lễ của Chu Tề đúng không?”

“Em không bị thương thật chứ?” Lâm Yến Thù không trả lời câu hỏi của cô, mở hộp cứu thương trong xe, lấy ra mấy lọ thuốc mỡ, giơ ra trước mặt Giang Ninh, thấp giọng hỏi: “Dùng cái nào?”

Hai người cách nhau rất gần, nhiệt độ trong xe có hơi ao. Ánh đèn vàng xám. Đôi mắt Lâm Yến Thù rất sâu, gương mặt lạnh lùng, góc cạnh. Nhìn anh có hơi hốc hác. Trên người anh toả ra hương bạc hà thoang thoảng, hoà với chút mùi thuốc lá nhè nhẹ, một mùi hương thật phức tạp.

Giang Ninh cầm lọ thuốc sát trùng lấy bông nhanh chóng chấm qua vết thương, bởi vì có người thứ 3 ở đây nên cô cũng không tiện nói cái khác: “Cảm ơn anh. Em không bị thương thật mà.”

Lâm Yến Thù cầm một tay áo của cô kéo lên, giống như đang kiểm tra, chắc chắn Giang Ninh không có vấn đề gì mới dừng lại, nhét mấy lọ thuốc trị thương vào hộp sơ cứu. Anh lại tiếp tục vươn tay, bàn tay áp lên gáy cô thì dừng lại.

Cả người Giang Ninh căng lên, không biết có nên quay đầu nhìn Lâm Yến Thù không. Một lát sau cô vẫn quay sang nhìn anh. Lâm Yến Thù đang chăm chú quan sát cô. Anh vẫn nhìn cô chằm chằm từ đầu đến giờ sao?

Giang Ninh nhấp môi dưới: “Em thực sự không sao.”

Anh khẽ dùng lực, đồng thời cúi đầu, chiếc mũi cao thẳng đột ngột áp tới, trán hai người dán vào nhau.

Đồn công an cách bệnh viện tương đối gần, vượt qua khúc cua phía trước là đến. Giang Ninh xuống xe trước, cô đang mặc áo blouse trắng, mùa thu lúc chạng vạng tối, tiết trời hơi se lạnh, “Em đi vào trước thay quần áo, anh ở đây chờ em nhé.”

“Anh đi vào cùng em.” Lâm Yến Thù không mặc áo khoác, anh cầm theo áo khoác xuống xe, lại mở cốp sau lấy vali của mình xuống. Lâm Yến Thù

đóng cửa xe, bảo Thẩm Phi đi trước, còn mình nhanh chân đuổi theo sau Giang Ninh, lấy áo khoác choàng lên vai cô.

“Anh mặc đi, em không lạnh.” Áo khoác rất sạch sẽ, phía trên cổ áo còn có mùi hương gỗ nhàn nhạt, Giang Ninh đẩy cánh tay anh: “Em đi ra liền. Chờ em.”

Lâm Yến Thù mặc áo khoác vào, chiếc áo màu sáng toát lên vẻ thanh lãnh, sạch sẽ.

“Vậy anh đứng đây chờ em.” Lâm Yến Thù cầm vali hành lý, thong thả đứng bên đường.

Giang Ninh chạy nhanh vào trong bệnh viện. Trên đường đi gặp được không ít bệnh nhân đã từng điều trị hoặc phụ trách trước đây. Bọn họ đều giương mắt nhìn cô, sắc thái biểu lộ mỗi người lại khác nhau. Đoán chừng hiện giờ toàn bộ bệnh viện đều biết Giang Ninh đánh người, cô cũng không biết ngày mai mình sẽ nhận hình phạt gì.

Giang Ninh thay xong quần áo thì mẹ Giang gọi điện tới. Cô ấn nút nghe. “Con sao rồi? Có bị thương không?”

“Con không có việc gì, mới từ đồn công an ra, giờ con về nhà luôn.”

“Không có việc gì là tốt rồi, nếu con bị nguy hiểm đến tính mạng, mẹ nhất định liều cái thân này với bọn chúng! Người nhà của bệnh nhân kia là chó dài à? Các con vì giúp người mà ngày đêm không nghỉ ngơi, bận tối mắt tối mũi, vậy mà bọn họ không những chất vấn bác sĩ, còn ra tay đánh người! Lũ khốn.”

“Thôi mẹ đừng mắng nữa. Nóng giận hại thân.” Giang Ninh cài lại nút áo. “Anh ta sẽ phải trả giá cho hành vi của mình, mẹ đừng lo lắng.”

“Bạn trai của con không phải là cảnh sát sao? Cậu ta có biết chuyện này không.”

“Có. Anh ấy đang ở đây với con.” Giang Ninh nói, “Nghe tin anh ấy lập tức đến đón con.”

“Thế còn tốt, buổi tối hai đứa về ăn cơm không?”

“Không phải mẹ ở nhà cậu à? Con không sang đâu.” Ngày mai Giang Chi kết hôn, ở Tân Giang theo tập tục sẽ làm trong 2 ngày, ngày đầu hai nhà sẽ chuẩn bị tiệc cưới tại nhà.

Đêm nay tất cả mọi người đều tụ tập ở nhà cậu.

“Hai đứa có thể tham gia hôn lễ không? Con mang cậu ấy qua đi.”

“Ngày mai bạn tốt nhất của anh ấy kết hôn. Anh ấy là phù rể. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, con không chắc mai có thể nghỉ được không, nói không chừng còn bị lãnh đạo kiểm điểm.”

“Bệnh viện các con chắc không làm đến mức đó chứ? Nếu thật sự bắt con viết bản kiểm điểm vậy chẳng khác nào dung túng cho hành vi phạm tội.” Bà Giang tức giận mắng lớn: “Con tận tâm tận lực đến thế mà còn bị kiểm điểm, khiển trách. Thật quá vô lý.”

“Thôi được rồi. Con cúp máy đây.”

Giang Ninh cúp điện thoại, đi vào thang máy, liếc nhìn bảng tin tức. Hiện tại bệnh viện vẫn chưa thông báo gọi cô lên làm việc. Trên xe cô nghe Thẩm Phi nói tất cả tin tức đã bị đè xuống. Giang Ninh mở Weibo, trên hotsearch không còn dòng tin nóng: Bác sĩ đánh người nữa.

Cô tiếp tục lên mạng tra thông tin, mấy bài báo giật tít, câu view hoàn toàn đã biến mất không tăm tích.

Giang Ninh thở dài một hơi.

Cửa thang máy dừng lại, một bệnh nhân đang định đi vào trong, thấy Giang Ninh thì “Xuỳ” một tiếng bước ra ngoài. Giang Ninh rút khẩu trang trong túi áo đeo lên, từ tốn hỏi: “Chị muốn đi xuống à?”

“Không.”

Giang Ninh cầm di động, tựa vào vách thang máy, khẽ lắc đầu: Những người này lại tự phán thêm tội danh gì cho cô nữa đây?

Giang Ninh đi một đường đến trước cửa bệnh viện, ra thẳng bãi đỗ xe, Lâm Yến Thù đứng tựa vào xe cô, gọi điện thoại. Đôi chân dài nhàn tản giẫm trên mặt đất, vali hành lý dựng một bên.

Anh mang theo vali? Đêm nay định đi đâu à?

Giang Ninh đứng tại chỗ thất thần nhìn anh. Lúc ở đồn công an, giây phút anh xuất hiện, cô có chút cảm động. Nhiều năm như thế, trừ mẹ ra chưa có ai đối xử tốt, quan tâm lo lắng cho cô đến vậy. Lâm Yến Thù cầm điện thoại hờ hững ngẩng đầu.

Ánh mắt hai người chạm nhau, động tác của anh thoáng ngừng lại, không biết bên kia đang nói gì, anh đột nhiên không còn nghe rõ bất kỳ thanh âm nào nữa.

“Lâm Yến Thù? Đêm nay cậu có tới không? Giang Ninh không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Cằm Lâm Yến Thù khẽ nhếch, “Không qua đâu. Sang mai tôi đến sớm, lúc đó thử quần áo sau.”

“Sáng sớm á? Cậu chắc chắn tới được lúc đó không? Đang ở cùng Giang Ninh à? Mai cô ấy có đến cùng cậu không?”

“Để tôi hỏi cô ấy đã rồi liên lạc với cậu sau. Cô ấy phải làm việc, nên có lẽ không đi được.”

Lâm Yến Thù cúp điện thoại, đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn Giang Ninh, giọng có chút trầm; “Sao lại đứng đó?”

Giang Ninh mở cốp sau, nói: “Giờ anh về nhà luôn không?”

“Ăn cơm trước đã.” Lâm Yến Thù xách vali bỏ vào cốp, đóng cửa lại, quay sang nhìn Giang Ninh: “Đã một ngày anh không có gì bỏ bụng. Đói lắm rồi.”

“Anh muốn ăn gì?” Giang Ninh mở cửa ghế lái, ngồi vào, “Đến gần khu nhà anh ăn, hay sang nhà em ăn?”

“Anh order ít đồ ăn ngoài rồi. Qua em ăn nhé.” Lâm Yến Thù ngồi vào ghế lái phụ, kéo dây an toàn, giương mí mắt nhìn cô không chớp mắt. Hầu kết anh khẽ lăn tăn, anh đang khẩn trương, sự gấp gáp này chỉ mình ăn biết: “Đại khái tầm 30 phút nữa đồ ăn sẽ giao đến.”

Giang Ninh cong môi, gật đầu nói: “Được. Vậy về thôi.”

“Bình thường anh không bận thế này đâu, chủ yếu là do vụ án gần đây tương đối khó giải quyết. Bên anh hoài nghi vụ án của Hứa Hồng còn có ẩn tình khác, nên vẫn đang tiến hành điều tra.” Ngữ điệu của anh có chút thận trọng, “Xin lỗi, để em phải chờ lâu như thế, vừa xác định quan hệ giữa hai ta, anh đã lập tức biến mất dạng.”

Nhìn Giang Ninh một mình ngồi trong phòng thẩm vấn lúc ấy, anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Khi cô gặp nguy hiểm cô không hề gọi điện cho anh, cũng không xin anh giúp đỡ.

Có phải anh không xứng đáng là một người bạn trai? Giang Ninh không cần anh nữa ư?

Anh không dám nghĩ đến khả năng này.

Do đặc thù ngành mặc dù anh đã học qua rất nhiều các môn phân tích tâm lý tội phạm, đọc vị người khác, nhưng tất cả những kiến thức ấy đối mặt với Giang Ninh dường như toàn mất hiệu nghiệm, anh vẫn không phân tích nổi cô.

“Không sao.” Giang Ninh chỉnh lại tóc ra sau tóc, vì Lâm Yến Thù cứ liên tục nói xin lỗi khiến vành tai cô hơi nóng lên, cô không hiểu tại sao anh lại sốt sắng, bất an đến vậy. “Công việc quan trọng hơn, sự việc của Hứa Tĩnh được giải quyết chính là kết quả của sự vất vả của các anh. Em rất biết ơn sự nỗ lực ấy.”

“Giang Ninh.” “Ừ?”

Giang Ninh hỏi xong, chờ mãi vẫn không thấy người kia đáp lời.

Cô vốn định lúc dừng đèn đỏ sẽ quay sang xem Lâm Yến Thù làm sao, kết quả cả đường toàn đèn xanh. Dù đang là giờ tan làm mà không kẹt xe, một đường thuận lợi về thẳng nhà. Dừng xe, cô quay sang quan sát sắc mặt Lâm Yến Thù một chút.

Bãi đỗ xe vô cùng yên tĩnh, Giang Ninh tháo dây an toàn: “Anh nhìn em làm gì?”

“Không có gì.” Lâm Yến Thù thu lại tầm mắt, bước xuống xe, nhanh chân mở cốp dỡ hành lý xuống. Giang Ninh nhìn chiếc vali nhịn không được thoáng đỏ mặt. Người này định qua nhà cô ở thật đấy hả? Cứ thế vác đồ sang ở sao?

Cô thực sự chưa nghĩ ra mình có muốn ở chung với anh hay không. Hai con người muốn chia sẻ với nhau cuộc sống, sinh hoạt cá nhân không phải dễ.

Cô không chắc mức độ của Lâm Yến Thù với mình đến giới hạn nào, vì vậy không khỏi thấm thỏm.

Đối với việc sống chung, cô quả thực có chướng ngại tâm lý rất lớn. Cha mẹ cô năm đó náo loạn một trận rối tinh rối mù, 1 năm 365 ngày không ngày nào không cãi vã, vì thế đối với việc hai con người không máu mủ cùng

sống dưới một mái nhà, Giang Ninh vốn chẳng có chút ấn tượng tốt nào. Chỉ thấy gà bay chó sủa, đau đầu nhức óc.

Người xưa nói xa thơm gần thối, càng ở gần nhau, những bản tính không tốt nhất càng dễ bại lộ, cuối cùng chỉ còn những trận cãi vã, những lời nói hành động trì triết, tổn thương đối phương, sau đó tình cảm cứ nhạt dần rồi tan giã trong khó chịu.

Từ lúc anh đến đây đều không nói một câu, chỉ kéo vali đi thẳng vào nhà như chuyện đương nhiên. Nhìn dáng vẻ giống như quyết định chuẩn bị ở hẳn đây với cô một thời gian dài.

Giang Ninh mở miệng, định cự tuyệt lại sợ bản thân tự mình đa tình, vạn nhất không phải chắc cô xấu hổ chết mất.

Giang Ninh khoá xe, xách túi xách cùng Lâm Yến Thù bước vào thang máy. Nhìn vali hành lý của anh tương đối đơn giản. Vali màu đen, đường cong cứng rắn. Lại nhìn bóng lưng anh, anh mặc áo sơmi trắng ngoài khoác áo gió màu xanh nhạt, cùng với quần âu, áo sơ mi được sơ vịn vuông vắn, gọn gàng càng làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp.

So với tưởng tượng của cô Lâm Yến Thù trong bộ đồng phục còn đẹp hơn gấp vạn lần có một thứ khí chất lãnh cảm cấm dục, khiến người ta khao khát lại chẳng dám đến gần.

“Tối anh không đến chỗ Chu Tề à?” Ở Tân Thành trước khi kết hôn đa phần cô dâu chú rể đều có một bữa tiệc độc thân tổ chức riêng với bạn bè thân thiết. Quan hệ của Lâm Yến Thù và Chu Tề tốt như vậy, chẳng phải anh nên có mặt hay sao? Có lẽ chỉ muốn gửi tạm hành lý ở nhà cô chăng? Giang Ninh lén nhìn hầu kết của anh, hai nút áo trên cùng đã bị mở ra, cần cổ dài mất hút sau cổ áo sơ mi vuông vức.

“Không.” Dưới ánh đèn thang máy, Lâm Yến Thù buông tay khỏi tay cầm của vali, nắm chặt lấy cổ tay Giang Ninh: “Nếu chỉ vì tham gia hôn lễ của cậu ta, sáng mai anh mới quay lại.”

Lòng bàn tay Lâm Yến Thù hơi chai sần, chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay Giang Ninh, nắm hờ ngón tay cô, đốt ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, rắn rỏi, chậm rãi xuyên qua kẽ tay cô. 10 ngón đan nhau khăng khít không rời, thịt da kề cận.

Anh giương mắt, đáy mắt đen huyền, sắc bén và kiên định, chậm rãi thổ lộ: “Anh nhớ em. Rất nhớ. Anh chỉ muốn gặp em.”