Lâm Yến Thù vươn tay ôm Giang Ninh vào ngực, cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, giọng nói rất trầm: “Người anh hiện tại rất khó ngửi, buổi chiều có một buổi họp chuyên án mới, trong phòng ai cũng hút thuốc, quần áo không tránh khỏi ám mùi.”
Đêm se lạnh.
Giang Ninh vịn eo anh, rướn người hít hà thử ngực áo, mùi thuốc lá nhàn nhạt phiêu lãng trong không khí.
“Anh cũng hút à?”
Lâm Yến Thù bật cười, dịu dàng nói: “Không hút.”
“Anh cười gì thế?” Giang Ninh buông anh ra, tiếp tục đi về phía trước, giống như vô tình chạm lên má, quả nhiên hai má đang nóng lên: “Anh không thể hút thuốc, đây là lời căn dặn của bác sĩ.”
Lâm Yến Thù chăm chú nhìn cô, một tay đút túi quần, đi cách cô chỉ khoảng tầm một gang tay, “Nghe em hết.”
Giang Ninh tiến lên trước mở cửa xe, quay đầu nhìn Lâm Yến Thù: “Anh nghe sao?”
“Em nói đương nhiên phải nghe.” Lâm Yến Thù mở cửa tay lái phụ ngồi vào, tư thái nhàn nhã, đôi mắt chan chứa ý cười: “Cẩn tuân lời dặn dò của bác sĩ.”
Giang Ninh bật cười, nhập viện có vài ngày Lâm đội trưởng nào đó đã trở thành vấn đề đau đầu của bác sĩ, y tá trên dưới bệnh viện, anh cái gì cũng nghe chỉ duy nhất không bao giờ nghe lời bác sĩ, còn không biết xấu hổ nói ra câu này. Cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Ăn muốn ăn gì? Mình đi đâu ăn?”
“Cháo? Mì? Đồ nướng? Tôm? Lẩu? Rạng sáng chỉ có mấy hàng ăn kiểu này mở thôi.” Lâm Yến Thù lấy điện thoại di động ra tra địa chỉ các quán ăn gần khu này còn đang mở cửa. “Em thích ăn gì?”
“Anh có muốn em nấu mì rồi chúng mình ăn không?” Giang Ninh nhìn Lâm Yến Thù, nghĩ gì là lập tức thốt ra, chưa kịp thông qua sự suy nghĩ của não bộ. Mới dứt lời Giang Ninh lập tức hối hận. Cô vừa nói luyên thuyên gì thế? Cô điên rồi!
Lâm Yến Thù đột nhiên quay đầu: “Hử?”
Bọn họ mới xác định quan hệ được vỏn vẹn 1 ngày. Giang Ninh vội vàng lảng sang chuyện khác: “Không có gì, anh muốn ăn gì? Đừng ăn đồ nướng, ban đêm ăn các món khẩu vị nặng, nhiều dầu mỡ không tốt cho dạ dày, anh cũng không thể ăn đồ quá cay.”
“Anh muốn.” Ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô, nói: “Đến nhà em à? Có hơi đường đột không?”
“Có gì mà đường đột?” Mặt Giang Ninh nóng như thiêu, quả thực quá đột ngột, quá nhanh, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng như ván đã đóng thuyền, cô đành kiên trì hưởng ứng, rút điện thoại ra nhắn tin cho mẹ Giang: [Mẹ đã ngủ chưa? Mẹ đang bên bà ngoài hay về nhà rồi?]
Nếu mẹ cô ở nhà nửa đêm đưa đàn ông về quả có hơi không thích hợp.
Mặc dù mẹ cô không hề can thiệp vào chuyện yêu đương của cô, chỉ nhắc nhở Giang Ninh, dù có yêu thế nào cũng cần có biện pháp bảo hộ để không đi quá giới hạn, nhiều lúc Giang Ninh thật sự cạn lời với trình độ hoà nhập xu hướng trẻ của mẹ Giang.
Mẹ Giang chưa nhắn lại, đã là 0 giờ, dù có ở ngoài hay ở nhà có lẽ giờ này mẹ đã ngủ lâu rồi.
Lâm Yến Thù trâm ngâm một lát: “Em muốn qua nhà anh không?” Giang Ninh giương mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Yến Thù cụp mi, ngữ điệu rất nhẹ: “Ngay dưới chân toà nhà anh có một siêu thị 24 giờ, cái gì cũng có.”
Không khí chìm vào tĩnh lặng, ánh đèn heo hắt trên cao rọi xuống, gương mặt anh tuấn, góc cạnh với đường nét đẹp đẽ của Lâm Yến Thù hiện ra vô cùng rõ ràng, anh sở hữu một sống mũi cao dài và đôi mắt biết nói, dưới ánh sáng lung linh, huyền ảo lúc này đây nó càng trở nên thâm thuý, hút hồn.
Tim Giang Ninh khẽ run lên, nhỏ nhẹ nói: “Được.”
Lúc này hai người đang đi xe của Lâm Yến Thù, là một chiếc Grand Cherokee. Giang Ninh không quen lái loại xe này, cả đoạn đường đi vô cùng cẩn thận, chậm rãi.
Bên trong xe yên tĩnh, cả quãng đường dường như ánh mắt Lâm Yến Thù chưa từng rời khỏi Giang Ninh dù chỉ một giây. Lúc qua cầu Xuân Giang,
Giang Ninh quay sang nhìn Lâm Yến Thù, chỉ đến lúc này anh mới dời mắt, liếc nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Có phải quá đường đột? Có lẽ là thế.
“Khu này đã thay đổi rất nhiều.” Giang Ninh điều khiển tay lái, nhìn dòng sông Tân Giang gợn sóng, mờ ảo hiện ra dưới ánh đèn đường sáng rực. Con sông chảy dài vô tận kéo đến xa xăm, hai bên bờ sáng lấp lánh ánh đèn tựa du long, uyển chuyển khắc hoạ lại đường cong đẹp đẽ của dòng sông già nua gắn liền với Tân Thành từ những ngày xưa cũ.
Trước kia hai bên bờ sông là những khu dân cư đông đúc, nhưng hiện tại vì muốn bảo vệ cảnh quan nơi này mà toàn bộ khu vực xung quanh bờ sông được quy hoạch thành công viên. Cả khoảng đất rộng mênh mông chỉ có Tân Giang như đang sống, cũng chỉ có Tân Giang bao năm vẫn vậy, vẫn lặng lẽ nơi đó theo dõi những đổi thay của Tân Thành. “Đến ngã tư tiếp theo thì rẽ trái, sau đó tiếp tục quặt trái.” Lâm Yến Thù thu tầm mắt, nhìn về phía Giang Ninh, “Thay đổi rất nhiều, 10 năm trước cao tốc Tân Thành được xây dựng, kéo theo sự phát triển chóng mặt của khu vực này, nhưng cho dù vậy chính sách của thành phố vẫn vô cùng nhân văn.”
Giang Ninh đánh tay lái theo sự chỉ dẫn của Lân Yến Thù, liếc nhìn ra ngoài: “Siêu thị ở đâu?”
Đèn tín hiệu và đường đi đều cực kỳ thuận lợi, Giang Ninh đánh xe dừng trước cửa khu nhà Lâm Yến Thù ở, Lâm Yến Thù nói; “Dừng xe, anh xuống mua đồ, cần mua những gì nào? Anh không rành nấu nướng cho lắm.”
“Vậy đi cùng nhau đi.” Giang Ninh dừng xe bên lề đường, hỏi: “Đỗ xe ở đây được không?”
“Được.” Lâm Yến Thù rũ mi, khẽ cười, đóng cửa xe, vòng qua mở cửa xe cho Giang Ninh. Hai người nắm tay nhau cùng đi siêu thị.
Siêu thị này là siêu thị tiện lợi điển hình, mở cửa 24/24 giờ, khu đồ bán rau củ tươi không quá phong phú.
Hai người thân mật tay trong tay như thế này khiến Giang Ninh có một cảm giác cực kỳ lạ lùng. Bọn họ đêm hôm khuya khoắt, còn nắm tay nhau chạy tới chạy lui, đi dạo siêu thị, còn có điều gì là lùng và kỳ diệu hơn khoảnh khắc này?
Giang Ninh cũng không giỏi nấu nướng, cô chỉ biết nấu món đơn giản nhất là mì cà chua, trứng gà. Sau khi chọn xong nguyên liệu cả hai đến quần thu ngân tính tiền. Ánh mắt Giang Ninh thoáng lướt qua kệ hàng đồ kế sinh (*)
[1] Đồ kế sinh (计生用品): Là tên gọi tắt cho những món đồ dùng để bảo vệ sức khỏe cho kế hoạch hóa gia đình, chủ yếu là chỉ những món đồ giữa các
cặpvợchồngnhư:áomưa,thuốctránhthai.
Những hộp Durex đủ màu sắc, chủng loại hắt sáng lấp lánh. Giang Ninh ngẩn người trong giây lát, mặt đỏ tới tận mang tai.
Lâm Yến Thù đã tính tiền xong, xách đồ đi ra ngoài, “Em còn muốn mua đồ gì à?”
“Không… không có.” Giang Ninh bước nhanh đuổi theo anh, muốn xách phụ Lâm Yến Thù một túi đồ, nhưng bị anh nhanh tay tránh đi, chân ai đó dài bước cũng nhanh, thoáng cái đã đến cửa xe, nhanh chóng bỏ đồ vào trong xe. “Cho xe xuống tầng hầm thôi.”
Lâm Yến Thù có một khu vực để xe riêng bên dưới gara,còn được cẩn thận phân thành từng ô đỗ xe. Hiện tại đã có 5 chiếc trong khu vực để xe của anh, chiếc nào nhìn cũng sang trọng đắt tiền. Mà chiếc cô đang lái tương đối lớn, không gian đỗ lại có hạn, Giang Ninh cẩn thận từng li từng tí đánh tay lái hai lần vẫn không đỗ được.
Đến lần thứ ba vẫn lực bất tòng tâm, Lâm Yến Thù thấy vậy nói: “Em dừng xe đi, để anh đỗ cho. Tên Chu Tề này đúng là càng lúc quá thể, đỗ xe loạn xì ngậu, không để cho người sau đỗ nữa.”
“Tại em.” Giang Ninh ngại ngùng nói, vội vàng xuống xe, “Anh lái được không? Tay ổn rồi chứ?”
“Đỗ xe thì không việc gì.” Lâm Yến Thù ngồi vào ghế lái, ra hiệu cho Giang Ninh lùi về phía sau, anh điều khiển xe bằng một tay, nhìn thoáng qua vị trí đỗ để ước lượng. “Ok.”
Anh dứt khoát đánh tay lại, dễ dàng, thuần thục lái vào vị trí kia, sau đó mở cửa xe đi xuống, mang theo thực phẩm vừa mua, ra hiệu cho Giang Ninh. “Thang máy bên này.”
“Anh mua căn hộ này khi nào?”
“Năm 2013, lúc bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên.” lâm Yến Thù đi vào thang máy quẹt thẻ, cửa thang máy đóng lại,” Năm đó giá cả không quá đắt đỏ, trong tay có ít tiền nhàn rỗi nên mua.”
Năm 2013 Lâm Yến Thù vẫn đang đi học, nhưng lại có đủ tiền nhàn rỗi để mua đứt 1 căn nhà. Giang Ninh vươn tay giành cầm túi đồ nấu ăn, nhất quyết không cho Lâm Yến Thù cầm lại, “Hiện giờ giá tăng lên chóng mặt.”
Lâm Yến Thù đứng tựa thang máy, hầu kết lăn tăn, hạ mắt, “Em có đặc biệt thích khu chung cư nào không?”
Giang Ninh quay đầu nhìn Lâm Yến Thù: “Anh hỏi cái này làm chi? Có ẩn ý gì sao?”
Lâm Yến Thù giương mắt, ánh nhìn đầy lưu luyến nhưng cũng ngập tràn hạnh phúc: “Chuẩn bị mua nhà cưới vợ, muốn tham khảo ý kiến của em.”
Nháy mắt nhiệt độ trong thang máy đột ngột tăng vọt. Mua nhà cưới vợ?
Đối với lời này Giang Ninh không biết nên tỏ thái độ thế nào, cô luống cuống đáp: “Em không biết. Thế nào cũng được. Có phải… hơi sớm quá không?”
“Không sớm chút nào.” Lâm Yến Thù nói: “Nếu như em không thích thì mình vẫn có thể ở nhà cũ, bởi vì trang trí nhà mới cũng mất một khoảng thời gian, xấp xỉ phải tầm nửa năm.”
“Đâu cần phiền toái vậy.” Giang Ninh nhịn không được cười nói, “Chúng ta ở căn hộ của em hay anh đều không vấn đề. Phương diện này em chẳng có yêu cầu đặc biệt gì cả.”
“Em dễ thoả mãn thật.” Lâm Yến Thù chăm chú nhìn Giang Ninh, đáy mắt sâu hun hút.
Giang Ninh rất dễ thoả mãn, yêu cầu của cô với sinh hoạt ngày thường từ trước đến nay đều không cao. Giang Ninh thật thà gật đầu: “Em vốn không có quá nhiều mưu cầu với vật chất.”
Thang máy đang đi lên. Lâm Yến Thù trầm tư đôi chút, mở miệng nói: “Căn nhà anh đang ở hiện tại, thiết kế và nội thất không quá phù hợp với gia đình. Nếu như dùng tạm làm nhà tân hôn, thì phải trang trí, sửa chữa lại vài chỗ, có thể hơi tốn thời gian. Anh có 2 căn nhà một là căn biệt thự ở vườn hoa Xuân Giang của ông nội, một là căn nhà ở Tây Thành. Nhưng nếu sửa chữa, trang trí lại một căn biệt thự thì quá lâu. Anh nghĩ tốt hơn vẫn nên mua một
căn hộ tân hôn mới. Em không cần phải trả lời gấp, cứ cân nhắc một thời gian. Việc kết hôn còn cần phải có sự đồng ý của người lớn trong nhà. Em về nói dì trước đi.”
Thang máy ngừng ở tầng cao nhất. Giang Ninh đi ra khỏi thang máy, đầu óc dường như vẫn đang trên mây, cô chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn còn mua nhà, những việc này quá bất ngờ, quá đột ngột, mọi thứ quay vòng vòng trong đầu cô khiến đầu cô rối tinh rối mù thành một mớ bòng bong.
Lâm Yến Thù mở khoá bằng vân tay, kéo cửa, bật đèn: “Em vào đi. Đi tạm dép trong nhà của anh nhé?”
“Được. Cảm ơn anh.” Giang Ninh nhấc chân đi vào, căn hộ cực kỳ rộng. Giang Ninh vừa thay dép lê bước vào, đập vào mắt cô là một bức tường khổng lồ bằng thuỷ tinh kéo thẳng từ trần nhà xuống mặt đất, thu trọn toàn bộ khung cảnh Tân Giang trong tầm mắt.
Nội thất mang đậm nét hiện đại tối giản.
Toàn bộ tường và các vật dụng đều thiên về màu xám đen, nội thất thanh nhã y như trong mấy bộ phim drama dài tập về giới thượng lưu của Hàn Quốc mà các mẹ hay xem.
“Nhà của anh rộng thật. Bao nhiêu mét vuông thế?”
“Ba trăm.” Lâm Yến Thù đặt chìa khoá xe và túi xuống, mở đèn gian bếp. “Phòng bếp anh rất ít khi dùng đến, không biết đồ trong tủ quá bị quá đát chưa nữa?”
Lâm Yến Thù đi vào trong bếp kiểm tra vật dụng, Giang Ninh cũng đi vào theo.
Ngoại trừ muốn, dầu, tất cả các gia vị khác đều đã hết hạn.
Giang Ninh bắt đầu ngượng ngùng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì cô chủ động đồng ý sang nhà Lâm Yến Thù. Nhìn anh nhiệt tình loay hoay rửa đống nồi niêu bát đĩa mà cô dám chắc từ khi mua về đến giờ chưa từng được dùng đến, Giang Ninh chỉ biết gượng cười xấu hổ chạy đến giúp anh.
Món mì trứng gà thất bại thảm hại. Không biết là do khẩn trương vì Lâm Yến Thù cứ đứng sát bên cạnh chăm chăm nhìn cô hay vì một lý do tâm linh nào đó mà trứng gà bị cháy khét lẹt, nồi mì chỗ đen chỗ trắng nhìn tê vô cùng.
“Đổ đi làm lại nhé?” Giang Ninh chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, “Hay em xuống dưới mua đồ ăn sẵn, ăn mì tôm úp được không?”
Giờ này sợ không thể order được đồ ăn ở bên ngoài.
Lâm Yến Thù cầm thìa loại bỏ phần cháy đen ra, đổ vào bát, bưng ra bàn ăn, “Vừa nấu xong nóng hổi, thơm lừng như vậy sao lại phải bỏ đi. Em làm ngon hơn so với anh làm nhiều. Mì tôm gói sao ăn ngon bằng đồ nhà làm được. Thời gian gần đây bên anh thường xuyên phải theo dõi tội phạm, thời gian ăn cơm còn chẳng có, món ăn nhiều nhất là mì tôm. Ăn đến phát ngán, chỉ cần nghĩ đến đã muốn trầm cảm.”
Giang Ninh nghe Lâm Yến Thù nói về công việc và sinh hoạt hằng ngày đột nhiên thấy vui vẻ, cô cầm đũa múc một bát mì ngồi xuống đến diện anh, “Làm cảnh sát bận vậy sao?”
“Lúc tiếp nhận bản án mới công việc ngập đầu.” Lâm Yến Thù ăn một miếng lớn, so với tưởng tượng ngon hơn nhiều, chỉ có điều hình thức không được đẹp cho lắm mà thôi, “Không phải không có thời gian rảnh. Nếu có gia đình vẫn đủ thời gian cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, không đến nỗi vất vả như em nghĩ.”
Giang Ninh từ tốn uống một ngụm canh, lại ngẩng đầu nhìn anh.
Lâm Yến Thù đã cởi bỏ áo khác, bên trong vẫn là bộ quần áo buổi sáng anh mặc. Không biết anh thật sự rất thích ăn mì, hay Giang Ninh quả thực nấu không tệ, nhưng nhìn Lâm Yến Thù ăn rất chân thành.
“Nhiều năm như thế, anh vẫn cô đơn một thân một mình à?” Giang Ninh hỏi, “Không thử tìm… một người… ư?”
Lâm Yến Thù đã ăn hết mì. Anh ăn rất nhanh, đặt đũa xuống bàn, giương mắt nhìn cô, ánh mắt đen huyền, trầm mặc hồi lâu mới đáp: “Em cảm thấy điều kiện tất yếu để bắt đầu của tình yêu là gì?”
Giang Ninh cũng buông đũa, chuyên chú nhìn anh.
Điều kiện tất yếu đối với cô chính là: Đối phương nhất định phải là Lâm Yến Thù.
Lâm Yến Thù hơi tựa vào sau ghế, chăm chú nhìn Giang Ninh, khẽ nhoẻn miệng cười: “Anh không thích sự tạm bợ, càng không thích chấp nhận, vì thế không cần thiết phải đi thử. Quan điểm cá nhân của anh, nếu như không thể toàn tâm toàn ý thích một người, tuỳ tiện bắt đầu mối quan hệ với người
đó là hành vi vô trách nhiệm. Anh rất ghét người vô trách nhiệm. Ba mẹ anh chính là kiểu người như thế, anh không muốn trở thành kiểu người mình chán ghét. Nhiều năm như thế, anh chỉ yêu duy nhất một người, cũng chỉ muốn bắt đầu quan hệ với duy chỉ người đó, vì thế vẫn luôn một mình. Còn em?”
“Ngày mai mấy giờ anh đi làm?” Giang Ninh không trả lời câu hỏi của anh, thẳng thắn chuyển chủ đề.
“Anh vẫn đang trong kỳ nghỉ.” Lâm Yến Thù đứng dậy đi về phía tủ lạnh, lấy ra hai bình nước, đưa cho Giang Ninh một bình, “Em thích đi xem phim không?”
Không. Cô không có hứng thú. “Nhà anh có thể xem được phim à?”
“Ừ.” Lâm Yến Thù thu thập bát đũa, mở máy rửa bát trong bếp lên: “Em muốn xem phim gì?”
“Xem ở đâu? Phòng khách sao?” Giang Ninh đi theo anh vào phòng bếp, thu dọn nguyên liệu nấu nướng đã sử dụng xong.
Nội thất nhà Lâm Yến Thù trang trí cực kỳ cá tính, trong sự hỗn loạn lại có một thứ tự riêng,
Căn phòng bếp sạch sẽ như lau như li bởi vì lưu lại vài ‘vết tích’ trong lúc nấu ăn mà trở nên kém hoàn hảo.
Lâm Yến Thù đang điều chỉnh máy rửa bát, nghe thấy thế quay đầu lại, ánh mắt đen huyền đầy xúc cảm nhìn cô, chậm rãi nói: “Em muốn vào phòng ngủ xem không?”
Giang Ninh nở nụ cười: “Có thể chứ?”
Hai người không nói mà như ngầm hiểu lẫn nhau, không mưu mà hợp, lẳng lặng cấu kết làm việc xấu.
Cơn mưa hôn nóng bỏng rơi xuống, mang theo sự cuồng loạn, ngang ngược mang tên Lâm Yến Thù. Đây là lần thứ 3 trong ngày hai người hôn nhau.
Giang Ninh vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, cả người mềm nhũn, không khí bị ai đó mãnh liệt hút cạn.
Phòng ngủ không bật đèn, không gian u ám, chẳng có một tia sáng. Hai người có thể cảm nhận được một cách chân thực, rõ ràng nhất xúc cảm rung
động và nhiệt độ từ thân thể đối phương. Hô hấp nặng nề của anh dồn dập bên tai, những nụ hôn triền miên rơi xuống, cận kề da thịt, mơn trớn từng tấc từng tấc thân thể Giang Ninh. Từ môi, mắt, trán rồi đến cần cổ… Tiếng nói khàn khàn, trầm thấp văng vẳng bên tai, dịu dàng lặp đi lặp lại hai chữ duy nhất: “Giang Ninh. Giang Ninh.”
Giang Ninh ngửa đầu, bị ai đó giày vò đến toàn thân ngứa ngáy, giọng nói trầm khàn phát ra từ cuống họng: “Ừm?”
“Muốn xem phim hành động không?” Trọng giọng anh tràn đầy ý cười. Đầu óc Giang Ninh thoáng thanh tỉnh, “Tay của anh có sao không đó?”
“Đàn ông không thể nói không được.” Lâm Yến Thù vươn tay nhanh chóng cởi hàng cúc áo sơ mi, lần nữa cúi đầu hôn cô gái trong lòng.
Hai phút sau, Lâm Yến Thù nằm trên giường mặt vô cảm, ngoan ngoãn để Giang Ninh kiểm tra vết thương.
Giang Ninh đã cởi áo khoác xuống, chị mặc một chiếc váy, mặt lạnh như băng sương ngồi bên giường kiểm tra vết thương cho anh.
Một tay Lâm Yến Thù đặt lên mắt, mặt hơi nghiêng sang một bên khác. Trong nhà có bác sĩ, muốn làm càn cũng khó.
“Chỗ này đau không?” Giang Ninh kiểm tra kỹ càng miệng vết thương, may mắn không bị vỡ ra, nhưng không chắc chắn bên trong có bị lệch vị trí đã cố định không. Cô nắm cổ tay Lâm Yến Thù chậm rãi chuyển động: “Nếu cảm thấy đau thì nói với em.”
Giang Ninh kiểm tra lại 1 lần nữa, chắc chắn vết thương không có vấn đề mới đặt tay Lâm Yến Thù xuống. Nhưng nhiệt độ thân thể có vẻ đang lạnh đi. Tình huống này tuyệt đối không thể làm xằng làm bậy. Giang Ninh rũ mắt.
Hiện tại Lâm Yến Thù đang cởi trần, khoe trọn cơ bụng rắn chắc, từng múi không quá khoa trương, nhưng khúc nào ra khúc ấy khỏe khoắn, tinh tế, tạo thành những đường cong uốn lượn từ vòm ngực đi thẳng xuống thắt lưng.
Anh mặc quần thể thao ở nhà, đôi chân thẳng tắp.
“Vậy em về trước đây.” Giang Ninh dời mắt, nói: “Sáng mai anh nhớ đến bệnh viện chụp chiếu đi, làm kiểm tra thật kỹ càng, đừng có lộn xộn nữa.”
“Em ngủ lại đây không?” Lâm Yến Thù nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt đen huyền chăm chú nhìn Giang Ninh, bịn rịn nói: “Đã trễ vậy rồi.”
“Không thích hợp lắm.” Trong lòng Giang Ninh những cảm giác xao xuyến tựa dây leo từng giờ từng phút không ngừng sinh trưởng với tốc độ chóng mặt.
“Có gì mà không thích hợp? Chúng ta là người yêu danh chính ngôn thuận.” Lâm Yến Thù ngồi dậy, siết chặt nắm tay, níu lấy cổ tay Giang Ninh không buông, cuống họng trầm khàn, đôi con người nóng bỏng thành thật dán lấy Giang Ninh, không chút che giấu cảm xúc: “Trước kia đâu phải em chưa từng ngủ cùng anh. Giờ chỉ ở bên nhau thôi, anh thế này cũng đâu làm được gì.”
Quả thực trước kia hai người đã ngủ cùng nhau rất nhiều lần, nhưng mà chỉ đơn thuần là ngủ cùng một chỗ.
“Em không mang quần áo.” Giang Ninh nhanh trí đột nhiên kiếm được một lý do. Dưới ánh đèn tất cả nội tâm của cô hoàn toàn bại lộ, hai má Giang Ninh nóng lên, tim đập loạn xạ.
Lâm Yến Thù nằm đó sáng loáng, đẹp đẽ như đang cố tình quyến rũ cô.
“Vậy em cứ thay tạm quần áo của anh, ngày mai đi làm thì đổi lại bộ hôm nay.” Ngón cái của Lâm Yến Thù dán chặt lên mạch ở cổ tay cô.
“Anh sẽ tìm cho em một bộ quần áo mới tinh. Em cứ tắm ở nhà tắm trong phòng ngủ chính đi, anh ra phòng phòng tắm ở ngoài phòng khách tắm, nhé?”
Ngắn ngủi vài giây trầm mặc trôi qua, Giang Ninh nói: “Đừng để vết thương dính nước.”
“Đã rõ.” Lâm Yến Thù buông tay Giang Ninh, đứng dậy xỏ dép, anh ở trần, quay lưng về phía cô, đi đến phòng thay quần áo sát vách tìm đồ.
Dáng người đúng là quá tốt, cảm xúc hiện tại cũng… rất rất tốt. Lúc hôn nhau, Giang Ninh thừa cơ sờ soạng toàn bộ 1 lần.
Phải nói là… vô cùng hài lòng.
Giang Ninh học ngành y, số lần nhìn thấy cơ thể đàn ông không hề ít, nhưng thân hình Lâm Yến Thù là thân thể đẹp nhất cô từng nhìn, tỷ lệ vàng hoàn hảo, không một chút tì vết.
Giang Ninh tựa ở cửa phòng thay đồ nhìn anh tìm quần áo. Tủ quần áo của anh là một chiếc tủ kính trong suốt trải dài 3 bức tường, bên trong tất cả các bộ đồ đều được sắp xếp chỉnh tề, ngay ngắn: “Bộ đồng phục cảnh sát kia, bình thường các anh có cần mặc không?”
“Lúc họp thì phải mặc, bình thường không cần.” Lâm Yến Thù rút ra một bộ quần áo ngủ màu trắng, đi tới đưa cho Giang Ninh, như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một lát đột nhiên hỏi: “Em muốn xem không?”
“Chờ vết thương của anh lành rồi hãy tính tiếp.” Giang Ninh nhận quần áo, không thèm nhìn anh, lập tức quay đầu rời đi: “Cảm ơn. Em đi tắm đây.”
Lâm Yến Thù tựa cửa, cằm khẽ nâng, chăm chú nhìn theo bóng dáng Giang Ninh cho đến khi bóng dáng ấy biến mất sau cánh cửa nhà tắm.
Anh đi ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách lấy hộp thuốc lá, bước vào phòng tắm, khóa ngược cửa lại, xả nước vào bồn tắm, mở quạt hút mùi. Anh châm thuốc rít một hơi thật sâu, tựa ở bền rửa tay, tháo đai lưng.
Lâm Yến Thù vẫn cho rằng bản thân cực kỳ hờ hững với dục vọng. Chí ít gần 30 năm nay anh đều cho là như vậy.
Vừa rồi mới chỉ hôn ai đó mà ‘cậu bạn’ bên dưới đã dựng lên, căng trướng vô cùng khó chịu, chỉ muốn thoát khỏi sự kìm kẹp, tìm kiếm nơi an ủi từ người kia.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến độ anh cũng không làm chủ được bản thân mình.
Khói thuốc chậm rãi bốc lên, tan vào hơi nóng của bồn nước.
Giang Ninh đã cởi hết quần áo, lúc này mới phát hiện ra toàn bộ dầu gội, dầu tắm nhà Lâm Yến Thù đều đã hết hạn. Cô loanh quanh tìm một hồi cũng không tìm thấy đồ mới để ở đâu, đành mặc quần áo tử tế ra ngoài tìm Lâm Yến Thù.
Phòng khách sáng đèn, từ trong nhà tắm phát ra tiếng nước, Giang Ninh ngửi thấy thoáng thoảng mùi khói thuốc. Cô đi qua. Đột nhiên nghe văng vẳng tiếng thở dộc.
Giọng Lâm Yến Thù trầm khàn, đè xuống thật thấp, tiếng rên rỉ khe khẽ đầy khoái cảm, lại có chút nhanh…
Hai tai nóng lên như bị thiêu đốt.
Giang Ninh đứng bên ngoài một hồi, bụm tay che mặt đi nhanh về phòng ngủ chính, đóng cửa lại. Được rồi, quá hạn cũng chẳng sao vẫn dùng tốt, chỉ cần không bị biến chất là được.
Giang Ninh sấy khô tóc đi ra ngoài, Lâm Yến Thù đã tắm xong đang nằm trên giường nghịch điện thoại, nửa thân trên để trần chỉ mặc 1 chiếc quần thể thao màu xanh đậm.
“Anh không mặc áo à?” Mặt Giang Ninh nóng lên, nghĩ đến tiếng thở dốc mờ ám ban nãy.
Lâm Yến Thù đã hồi phục sự bình tĩnh, hơi lạnh bao bọc lấy người anh.
“Mặc áo không tiện lắm.” Lâm Yến Thù vén chăn để lộ ra chiếc quần ngủ, cạp quần lỏng lẻo hờ hững ở ngang hông: “Buổi tối anh đều không mặc áo, em ngại sao?”
“Vậy tùy anh.” Giang Ninh xoa xoa mái tóc nói: “Em ngủ ở phòng ngủ chính, đúng không?”
Câu này rõ ràng là một câu hỏi tu từ không cần trả lời, có thể tự hiểu rằng cô đang đuổi người.
“Những phòng khác không có giường.” Lâm Yến Thù nằm xích sang bên, chừa lại 1 nửa cái giường cho cô, “Ngày mai mấy giờ em đi làm? Anh đưa em đi.”
“8 giờ 30, được, dù sao ngày mai anh cũng phải đến bệnh viện kiểm tra.” Giang Ninh nhấc chân leo lên giường, cô không thích gối gối cao, vì thế đặt gối sang một bên. “Nhà anh không có cái gối nào thấp hơn chút à?”
Lâm Yến Thù cúi người tới. Cả người Giang Ninh theo động tác này mà căng ra, nhiệt độ dường như tăng vọt, cả người cô nóng giống bị ném vào hỏa lô. Từng ngọn lửa li ti không ngừng cháy lên trong người, hơn nữa càng lúc càng có xu hướng lớn dần lên đến khó có thể kiểm soát.
Nhìn anh ở khoảng cách gần thế này, cô đột nhiên nhớ lại tiếng thở dốc ban nãy.
Chiếc cằm thanh lãnh, góc cạnh rõ ràng. Môi nhạt hơi nhếch lên, trên người toát ra thứ khí tức lành lạnh.
Cả người Lâm Yến Thù ngả về phía cô, rướn qua người Giang Ninh kéo ngăn kéo dưới mặt giường, rút ra một chiếc gối hoàn toàn mới. “Thử cái này xem, thấp hơn đó.”
Thời điểm anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Giang Ninh mới dám lẳng lặng thở ra một hơi, nhận lấy gối.
Vẫn cao như thế.
Cô lại quay về cái gối cũ, cái này là gối đôi với Lâm Yến Thù. “Ngủ ngon.”
Một bóng đen ập đến, Giang Ninh mở mặt. Lâm Yến Thù nhanh chóng cúi xuống hôn lên trán cô 1 cái: “Ngủ ngon.”
Anh nằm xuống lần nữa, tắt đèn ngủ đầu giường.
Lớp 11 sau trận sốt ngày đó, Lâm Yến Thù đưa Giang Ninh ra ngoài thuê phòng ngủ, sau đó thinh thoảng bọn họ lại thuê một gian phòng ngủ lại, nhưng chỉ là ngủ đơn thuần.
Thật ra thuê phòng tính toán kỹ lại có lợi hơn, về sau các quán net làm nghiêm hơn, không có trẻ vị thành niên vào, Chu Tề không có chỗ chơi game. Còn Giang Ninh lại cần tìm một chỗ để ngủ lại. Nhà cậu thực sự quá nhỏ, cuối tuần cô căn bản chẳng có cách nào để ngủ một giấc ra hồn.
Lâm Yến Thù muốn tìm một chỗ an tĩnh để học, để Giang Ninh bổ túc thêm kiến thức cho cậu ta. Thế là ba người họ tạo thành một liên minh không thể kỳ quái hơn.
Cả ba thuê 1 phòng đôi, nếu Chu Tề không đến, Giang Ninh và Lâm Yến Thù ngủ mỗi người một giường. Nếu có thêm Chu Tề, Chu Tề sẽ ngủ một mình 1 giường, Giang Ninh và Lâm Yến Thù ngủ chung 1 giường. Cô cũng không biết là năm đó vì lý do gì lại phân giường như thế. Nói tóm lại suy nghĩ của lứa tuổi thiếu niên vẫn luôn không thể dùng logic bình thường để hiểu. Hơn nữa cô lúc đó lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
Giang Ninh từ từ nhắm hai mắt nhớ lại những chuyện thời niên thiếu, nghĩ đến mặt đỏ tía tai. Ngày còn đi học cô thần kinh cô đúng là thô hết chỗ nói, trì độn đến cùng cực. Bây giờ nghĩ lại, khi đó Lâm Yến Thù rõ ràng cố ý. Anh hoàn toàn có thể ngủ chung với Chu Tề. Nhưng cố tình không làm.
“Lâm Yến Thù.”
“Ừm?” Giọng Lâm Yến Thù trầm ấm vang lên, trong đêm khuya khoắt, chất giọng hơi khàn khàn, “Sao vậy?”
“Anh đã uy hiếp Giang Chi thật à?”
Lâm Yến Thù trầm mặc hồi lâu, từ chối trả lời: “Không ngủ được sao?” “Lớp 11. Tại sao anh lại đánh ba người kia?”
Lâm Yến Thù đặt tay lên mắt Giang Ninh, “Đi ngủ đi.”
Bàn tay của anh rộng lớn, ấm áp, mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt man mát.
Giang Ninh nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghĩ đến anh vừa dùng bàn tay này để…
“Vì em ư?” Mặt Giang Ninh đã nóng lên như phát sốt, trống ngực đập thình thịch: “Tại sao anh biết.”
“Ngày em ốm, lúc sốt mê man em vừa ôm anh vừa khóc.” Lâm Yến Thù nói rất thấp, “Lúc ấy anh chỉ biết em bị bắt nạt, không biết lại nghiêm trọng như vậy. Đánh cũng nhẹ mà, nếu gặp lại lần nữa phải tẩn 1 trận mạnh hơn.”
Giang Ninh mở mắt, khóe môi giương lên, bọn họ đều đã gần 30 tuổi, nếu Lâm Yến Thù đánh đám người kia lần nữa, chỉ sợ sẽ lên kênh tin tức thành phố mất: “Vì sao anh lại chọn làm cảnh sát?”
Thời gian tĩnh lặng trôi qua, hồi lâu sau Lâm Yến Thù mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Nhắm mắt lại. Đi ngủ. Không thì anh không dám đảm bảo gì đâu.”
Anh muốn nơi này trở thành một mảnh đất an bình, để chờ em trở về.