Tim Giang Ninh vọt lên đến tận cổ họng, sao Lâm Yến Thù đến sớm thế?
Buông rèm cửa sổ xuống, cô quay người nhào lên giường tìm điện thoại, Lâm Yến Thù không báo qua Wechat cũng không gửi tin nhắn, anh không hề nói trước với Giang Ninh mình sẽ đến sớm mà chỉ đứng chờ ở dưới lầu.
Giang Ninh cầm điện thoại lên, hít một hơi thật sâu rồi gõ chữ, “Anh đang ở dưới nhà em à?”
Lâm: “Ừm, sáng nay anh làm thủ tục xuất viện sớm, không bận gì nên đến luôn.”
Rốt cuộc là đến từ mấy giờ?
Giang Ninh cầm di động bước nhanh ra ngoài thì va phải Giang Mai.
“Sao thế con?”
“Người đứng dưới kia đúng là anh ấy.” Giang Ninh chống tay lên bồn rửa mặt, nhìn mấy sợi tóc xiên xẹo của mình, cả khuôn mặt đỏ ửng còn chưa tỉnh ngủ, “Anh ấy đến được một lúc rồi.”
“Vậy ư?” Giang Mai cũng khẩn trương theo, bà lúng túng xoay trái xoay phải, “Mẹ cũng nghi nghi nên mới gọi con dậy, thế mà còn bảo không phải.”
Dù sao đây cũng là người bạn trai đầu tiên của Giang Ninh.
“Con đi tắm đây.” Giang Ninh đi vào phòng tắm, đóng cửa rồi lại mở ra, lấy điện thoại trên bồn rửa tay.
“Hay là con bảo cậu ấy lên đây trước?” Giang Mai bế Lâm Mộc Mộc, một người một mèo đứng trước phòng tắm, nói chuyện với Giang Ninh qua cánh cửa, “Cậu ấy chờ lâu lắm rồi, trời vừa mưa, hai ngày nay nhiệt độ giảm nhanh, cứ đứng ngoài thì rét chết. Tay cậu ấy còn quấn băng kia kìa, mới bị thương phải không?”
“Có được không ạ?” Giang Ninh ngồi trên toilet, vừa ôm điện thoại vừa tự động viên mình phải bình tĩnh.
“Có gì mà không tiện? Sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.” Giang Ninh nói, “Chẳng phải các con đã dự định kết hôn rồi sao? Không gặp mặt thì sao mà kết?”
Giang Ninh bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Yến Thù, “Anh lên đây đi, mẹ em đang ở nhà.”
Lâm: “Đã gặp phụ huynh rồi à?”
Giang Ninh vội trả lời, “Nếu anh không muốn lên thì vào xe ngồi chờ em. Ngoài trời đang lạnh, anh đừng để bị cảm, chú ý cẩn thận, vết thương dễ bị nhiễm trùng lắm đấy.”
Lâm: “Anh đi mua ít quà biếu dì, mười phút sau sẽ lên.”
“Không cần mua đâu, nhà em không thiếu gì cả.”
Giang Ninh gửi một tin nhắn thoại, Giang Ninh mở lên nghe.
“Anh biết em không thiếu thốn gì, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp mẹ em. Bạn bè và người yêu khác nhau nhiều lắm, đây là lễ nghĩa cần có. Em cứ thu xếp chuẩn bị đi, anh đi một lát thôi.” Giọng nói Lâm Yến Thù trầm ổn càng khiến lời anh nói thêm phần thành thục đáng tin, “Chờ anh.”
“Ôi, bạn trai con lái xe đi rồi?” Giang Mai ở ngoài nói vọng vào, “Sao thế? Không được hả?”
“Lát anh ấy sẽ lên, anh ấy đi mua chút đồ. Vừa này không biết mẹ cũng ở đấy, anh ấy nói cứ lên tay không thì không phải phép.” Giang Ninh mở lại tin nhắn của Lâm Yến Thù, áp lên tai nghe lại lần nữa, đặc biệt là hai chữ cuối cùng.
Bên tai nóng như phải bỏng.
“Còn mua gì nữa, nhà mình đầy đủ hết mà.” Dù miệng từ chối nhưng giọng Giang Mai vẫn ăm ắp ý cười hài lòng, “Bảo cậu ấy mua ít thôi, mua nhiều lại tốn tiền, lãng phí lắm.”
“Vâng, con biết rồi.”
Đáp lời mẹ xong, Giang Ninh hắng giọng mấy cái giữ mic gửi tin nhắn, “Anh mua ít thôi đấy, quan trọng tấm lòng là được, đừng tốn kém quá.”
Giang Ninh không đủ dũng khí nghe lại giọng mình, cũng không chắc mình nói có dễ nghe không, nhưng giọng Lâm Yến Thù thì ngược lại, vừa êm tai vừa dịu dàng.
Lâm Yến Thù trả lời rất ngắn.
“Được,” Hình như anh đang cười thầm, “Nghe em hết.”
Giang Ninh bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng tắm rửa, vừa quấn mái tóc ướt rồi về đến phòng để thay quần áo thì nghe tiếng chuông cửa vang lên. Cô soi gương dặm một ít phấn nền thì đã nghe thấy tiếng Lâm Yến Thù bên ngoài, “Cháu chào dì, cháu là Lâm Yến Thù, chữ Lâm có hai bộ mộc ấy ạ, Yên trong vui vẻ nói cười, Thù là đặc thù khác biệt. Cháu là bạn trai của Ninh Ninh ạ.
(*) Tên nam chính Lâm Yến Thù (林晏殊): Chữ Lâm (nghĩa là rừng) được tạo thành bởi 2 chữ mộc (木) – 2 cái cây; Yến (nghĩa là trong lành, tươi tốt, bình an) trong Ngôn tiêu yến yến (言笑晏晏) - vui vẻ nói cười; Thù trong từ
đặc thù, nghĩa là khác biệt.
“Tới là được rồi còn quà cáp làm gì.”
Giang Ninh nghe được tiếng mèo chạy, chắc là mừng Lâm Yến Thù. Giang Ninh có thể tưởng tưởng ra dáng vẻ vểnh mông vẫy đuôi sung sướng của Lâm Mộc Mộc.
“Ninh Ninh đang thay quần áo, cháu có muốn uống gì không?”
“Dì không cần vất vả đâu ạ, cháu không uống gì đâu.”
“Cháu ăn sáng chưa? Dì vẫn còn bữa sáng trong nồi đấy.”
“Dạ thôi ạ, cháu ăn sáng rồi, dì cứ ngồi nghỉ đi.”
Giang Ninh xõa mái tóc ướt, máy sấy để bên ngoài mất rồi, thôi kệ. Tạm gác việc sấy tóc lại, cô mở tủ quần áo, tìm tới tìm lui cũng chỉ có mấy bộ thường ngày. Cuối cùng cô quyết định rút từ đáy tủ ra chiếc váy dài tay màu đỏ rồi mặc vào.
Cái này này cô mua từ 2 năm trước, lúc mới về Tân Thành, là Giang Mai ép cô mua. Giá hơn một ngàn, mới mặc được có hai lần. Giang Ninh quả quyết ngẩng đầu, kéo khóa lên.
Lâm Yến Thù đang ngồi ngoài sofa phòng khách, nhìn quanh phòng một lần nữa. Nắng buổi sáng rất đẹp, từ ngoài ban công chiếu vào, cả căn phòng ngập tràn sắc nắng.
Cửa phòng Giang Ninh đóng chặt, Mộc Mộc thì híp mặt dụi dụi bên chân anh. Lâm Yến Thù vươn tay ra gãi gãi đầu cho chú ta, ra hiệu nó tránh sang một bên, đừng có làm dính lông lên quần anh.
“Con uống nước đi này.” Giang Mai rót một ly nước để trước mặt Lâm Yến Thù, rồi nhìn con mèo, “Đây là mèo của con à?”
“Dạ vâng, tên nó là Mộc Mộc, mèo đực 12 tuổi ạ.” Lâm Yến Thù để tay lên gối, “Mấy hôm trước cháu gặp tai nạn, bị thương ở tay phải nằm viên, nên gửi mèo sang chỗ Giang Ninh tạm mấy hôm.”
“Hồi bé Ninh Ninh thích mèo lắm, cứ quấn quýt lấy dì đòi nuôi suốt, nhưng lúc đó điều kiện gia đình không cho phép nên dì không đồng ý. Sau này khấm khá lên rồi thì không hiểu sao tự nhiên con bé không thích mèo nữa--
- ” Giang Mai kịp thời dừng lời, “Mộc Mộc ngoan lắm, cháu nuôi sao khéo thế, mập mạp được như vậy?”
Lâm Yến Thù nhìn Mộc Mộc lăn lộn toàn thân dính bụi đang ngồi phịch lên chân mình, “Mấy năm trước cháu lên Bắc Kinh học đại học nên gửi nó sang nhà ông nội một thời gian, ông lại chiều ngày nào cũng cho nó no nê ba bữa thịt. Lúc cháu tốt nghiệp về đón nó đã nặng những 9kg rồi. Bác sĩ thú ý bảo cháu phải ép nó giảm cân, mấy năm nay điều độ hơn mới xuống được 6kg đấy ạ.”
“Ông nội cháu giờ thế nào?”
“Ông qua đời rồi ạ.”
Giang Mai thoáng trầm mặc, “Cháu cũng học đại học ở Bắc Kinh à? Cháu học trường nào thế?”
Cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Yến Thù ngước lên nhìn, “Đại học Công an ạ.”
Ánh mắt Lâm Yến Thù chững lại, dán chặt lên người Giang Ninh. Giang Mai mặc một chiếc váy đỏ chiết eo cao phong cách vintage, eo nhỏ chân dài, làn da trắng tuyết.
Cô thực sự rất hợp với màu đỏ, xinh đẹp vô ngần.
Giang Ninh đẹp thật đấy.
“Con sấy khô tóc đi.” Giang Mai đứng dậy tìm máy sấy cho con gái, bà nói, “Để tóc ướt dễ bị cảm lạnh đấy.”
“Dạ.” Giang Ninh giả bộ làm một động tác quay đầu rất tự nhiên, cô cười với Lâm Yến Thù, cũng thấy được anh, “Anh ngồi chờ một lúc đã nhé, em đi sấy tóc.”
Cô đi chân trần xỏ dép trong nhà, đó là một chiếc dép lông xù màu xám nhạt, phần gót sen nõn nà lộ ra ngoài.
“Không sao, không vội, em cứ từ từ thôi.” Lâm Yến Thù dời mắt, thầm nuốt nước miếng.
Trước kia từng có người hỏi anh thích kiểu con gái thế nào, anh không thích kiểu gì hết, anh chỉ thích Giang Ninh thôi.
Giang Ninh mở máy sấy, hạ giọng nói chuyện với Giang Mai, “Mẹ cứ từ từ thôi, đừng hỏi dồn quá, chừa cho người ta chút tự nhiên chứ.”
“Mẹ biết rồi.” Giang Mai trở lại phòng khách, hỏi tiếp, “Ba mẹ cháu làm nghề gì?”
Giang Ninh chỉ hận không thể ngắt lời mẹ ngay bây giờ, cô sấy vội vàng, nhìn Lâm Yến Thù qua tấm gương, cố tình ngắt ngang cuộc nói chuyện để tránh Giang Mai hỏi ra ngọn ngành, “Anh uống nước đi.”
Lâm Yến Thù ngẩng lên nhìn cô, khẽ cười, rất nghe lời cầm cốc lên, “Được.”
Hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề, thành thục ổn trọng, bớt đi vài phần sắc bén, lại càng thêm vẻ dịu dàng chìm chặn.
“Ba mẹ cháu đều là người làm ăn, mẹ cháu đang ở Mỹ, ba thì ở ngay Tân Thành, hai người cũng ly hôn nhiều năm rồi.” Giọng Lâm Yến Thù rất bình tĩnh, “Hiện cháu đang sống một mình ở Tân Thành.”
“Cháu là bạn học cấp 3 với Giang Ninh à?
“Đúng ạ, hồi đi học cô ấy hay giảng bài cho cháu lắm.”
“Lên đại học hai đứa vẫn bên nhau chứ?”
“Dạ không.” Lâm Yến Thù cầm cốc nước, ngón tay thon dài với những khớp nối rõ ràng khẽ động, “Lên đại học cháu không theo kịp cô ấy.”
Tai Giang Ninh vểnh lên, có ý gì? Lấy bừa lý do nói dối mẹ cô à? Giang Ninh tắt máy sấy rồi cất vào chỗ cũ.
Suốt thời gian học đại học hai người chưa từng gặp nhau.
Giang Ninh đi ra phòng khách, thấy trên bàn đặt một bó hoa hồng trắng, hương thơm ngọt ngào phảng phất trong không khí. Giang Ninh ngồi xuống ghế sofa nhỏ cạnh Lâm Yến Thù, lấy cái cốc trên bàn định rót nước.
“Tức là cháu theo đuổi Giang Ninh nhiều năm rồi hả?” Giang Ninh nở nụ cười, nói, “Thảo nào...”
Lâm Yến Thù nghiêng người qua cầm bình nước ấm bên phía Giang Mai, rất tự nhiên rót nước cho Giang Ninh, “Vâng, đã nhiều năm rồi ạ.”
Lâm Yến Thù nói láo không cần nháp vậy luôn?
Giang Ninh nhận lấy cốc nước, “Cảm ơn anh.”
Ánh mắt sâu thẳm của Lâm Yến Thù thoáng nhìn Giang Ninh, rồi đặt bình nước xuồng, “Cô ấy quá ưu tú, khó theo đuổi lắm ạ.”
“Vậy là tốt, bao năm như thế rồi.” Ấn tượng ban đầu Lâm Yến Thù để lại trong lòng Giang Mai hết sức tốt đẹp, điều kiện gia đình anh rất tốt, nhưng lại không hề kiêu căng cao ngạo, trái lại tính cách còn hiền lành lễ phép.
Lúc thấy anh đứng dưới lầu, Giang Mai còn cho là chàng trai này xốc nổi quá, lo lắng liệu có phải loại con cháu nhà giàu đời thứ hai ăn chơi láu cá không, nhưng gặp rồi thì an tâm hơn hẳn.
“Giờ hai đứa ra ngoài hẹn hò à?” Giang Ninh nói, “Nếu định đi chơi thì đi đi, mẹ không làm mất thời gian của hai đứa nữa.”
Giang Ninh cũng sợ mẹ lỡ lời hỏi câu nào không nên, thế là nhanh chóng đứng lên gọi Lâm Yến Thù, “Mình đi thôi?”
“Chúng ta đi sớm à? Vậy hôm khác cháu sẽ đến gặp dì để ra mắt chính thức.” Lâm Yến Thù đứng lên nói, “Hôm nay vội quá nên chưa chuẩn bị được gì ạ.”
“Thế này là nhiều rồi.” Giang Mai nhìn mấy hộp quà xếp được thành cái núi nhỏ ở trước cửa, “Cháu không cần khách khí vậy đâu.”
Giang Ninh đứng trước tủ giày thay một đôi cao gót, chạm phải ánh mắt anh, cô nghiêng đầu như muốn hỏi: Anh nhìn cái gì?
“Chân trần? Bên ngoài lạnh lắm.” Lâm Yến Thù hạ giọng xuống rất thấp. “Em không mặc áo khoác à?”
Cảm giác thân mật khó hiểu chợt dâng lên, anh xán lại gần, Giang Ninh có thể cảm nhận rõ ràng cả hơi thở và nhiệt độ cơ thể anh.
Giang Ninh cảm thấy tiến triển tình cảm thế này có hơi nhanh, nhưng trong lòng thầm cân nhắc lại, cũng không nhanh lắm nhỉ. Bọn họ sắp kết hôn rồi, thế này đã gì mà nhanh.
Đến cái tuổi này, rất nhiều cặp đôi kết hôn chóng vánh, 1-2 tháng là xong hết mọi chuyện. Ra mắt, yêu đương, kết hôn, mang thai, hòa hợp là dọn về ở chung, sống thử thấy ổn thì kết hôn.
“Nhiệt độ buổi trưa sẽ cao lên, chiều lại tới bệnh viện, em có sẵn quần áo thay ở đó rồi.”
Lâm Yến Thù nhướng mày nhưng không nói gì thêm, nhưng ý cười như muốn tràn ra khỏi đáy mắt anh. Tạm biệt Giang Mai, anh đi trước ra ngoài.
Hai người đi vào thanh máy, Lâm Yến Thù nhấn nút xuống xong thì xòa tay ra trước mặt Giang Ninh.
Nhìn bàn tay anh thon gầy với những đốt tay rõ nét, đường chỉ trong lòng bàn tay cũng im đậm gọn gàng, Giang Ninh vẫn chưa hiểu anh định làm gì, “Ừm? Sao thế?”
Lâm Yến Thù nắm tay cô, tim Giang Ninh như muốn vọt ra ngoài.
Anh điềm nhiên như không có việc gì, đan mười ngón tay vào nhau, nắm trọn lấy ngón tay cô, da thịt gần kề, “Em phải thích ứng với cảm giác có bạn trai đã, bắt đầu từ nắm tay.”
Tay Giang Ninh dán sát vào tay anh, siết chặt, thân mật không khoảng cách.
“Cảm giác thế nào?” Lâm Yến Thù hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng mềm mại của Giang Ninh, “Có khó chịu không?”
Một tay Giang Ninh níu túi xách trên vai, nhìn thẳng vờ bình tĩnh nhưng hai tai đã nóng rát lên, “Anh đổi xe à? Sao hôm nay lại lái Bentley thế?”
Mới buổi hẹn hò đầu tiên đã lái Bentley, cứ làm như xe hoa vậy.
“Anh mượn đấy.”
Giang Ninh không nhịn được bật cười, “Anh thuê xe á?”
“Anh thuê tài xế lái xe đến.” Lâm Yến Thù ung dung chậm rãi nói, “Anh không thể lái xe, mà chúng ta hẹn hò thì không thể gọn bạn bè tới làm bóng đèn được. Thế là anh hỏi bên dịch vụ xe, họ nói với xe hạng sang sẽ cấp thêm tài xế. Đằng nào cũng được chọn xe nên anh lấy hẳn cái xa hoa một chút, thế nào? Đã đủ hào nhoáng chưa?”
“Anh thuê người lái hộ là được mà?”
“Cứ đi rồi em biết.” Lâm Yến Thù đẩy cánh cửa sảnh tầng 1, bước ra ngoài, tài xế mặc tây trang từ ghế lái xuống xe, khom người mở cửa sau.
Giang Ninh: “...”
Giang Ninh không dám ngó nghiêng xem có bao nhiêu hàng xóm đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, anh sắp xếp kiểu gì đấy hả? Cô chết lặng ngồi vào trong xe, cửa xe đóng lại, ngay sau đó là Lâm Yến Thù cũng ngồi vào từ cửa xe bên đối diện.
“Em đã thấy khác thuê người lái hộ chưa?” Lâm Yến Thù đóng cửa xe, nhích lại gần Giang Ninh, “Giờ đi ăn thì hơi sớm, hay mình đi xem phim trước nhé?”
Giang Ninh gật đầu, lấy điện thoại ra, “Em đặt vé trước nhé?”
“Được.” Lâm Yến Thù không khách khí với Giang Ninh, anh nói, “Đưa tay cho anh.”
Tay trái Giang Ninh gõ điện thoại, tay phải đưa cho anh, “Xem phim gì đây? Điểm đánh giá đều không cao lắm, sao nhanh hết chỗ vậy nhỉ?”
“Các phim hay đều dồn để chiếu vào Tuần lễ vàng của tháng 11, trước kỳ nghỉ lễ chỉ có mấy phim vậy thôi.” Lâm Yến Thù đáp lời rất thành thật, “Em cứ chọn bừa một cái đi, toàn bộ anh chưa xem thôi.”
“Anh thông thái quá ha?” Giang Ninh úp điện thoại, cô cũng không hay xem phim, thỉnh thoảng cũng chỉ những lần đi xem mắt mới đi, bình thường sẽ chia đôi tiền, một người mời cơm một người bao vé. Cô cũng không hiểu quy tắc chiếu phim của các rạp lắm, vậy mà Lâm Yến Thù có thể nghiêm túc trả lời cô như vậy. Trong không gian nhỏ hẹp, ngoài người lái xe ngồi ghế trước chỉ có cô và Lâm Yến Thù. Khóe môi cô khẽ cong lên, tập trung lựa phim, “Đội trưởng Lâm đúng là không gì không biết nhỉ.”
“Rồi em sẽ biết, anh còn có thể không gì không làm được.”
Cổ tay bỗng mát lạnh, Giang Ninh ngước lên nhìn Lâm Yến Thù đang đeo vào tay mình một chiếc vòng bằng vàng hồng, nhìn rất giống mẫu của Cartier.
(*)Vàng hồng là hợp kim của vàng nguyên chất trộn và đồng được trộn với tỷ lệ khá cao, khiến dòng kim loại này sở hữu sắc hồng nữ tính.
(**) Cartier là tập đoàn công ty của Pháp, chuyên thiết kế, sản xuất, phân phối đồ trang sức và đồng hồ cao cấp.
Vàng hồng tỏa ra ánh sáng nhu hòa dễ chịu, đeo trên cổ tay trắng nõn của cô lại càng thêm xinh đẹp.
“Gì vậy?”
“Tặng em.” Lâm Yến Thù buông tay Giang Ninh ra, kéo tay áo phái lên, lộ ra cổ tay mạnh mẽ, trên đó cũng là một chiếc vòng tay bằng vàng hồng, “Vòng tay đôi, chúng ta là người yêu rồi, người khác có chúng ta cũng phải có. Hôm qua vừa đặt hôm nay đã giao đến rồi.”
“Có nhanh quá không?” Giang Ninh có cảm giác như chiếc vòng trên tay nặng ngàn cân, Lâm Yến Thù thích ứng với thân phận mới mau thật đấy.
“Không nhanh đâu.” Lâm Yến Thù rất hài lòng với cặp vòng này, nhìn ngoài còn đẹp hơn trong ảnh, đeo trên cổ tay Giang Ninh càng mỹ lệ, “Nhãn hiệu này có cửa hàng ở ngay trong thành phố, chỉ mất một ngày giao hàng thôi.”
“Ý em là, hai chúng ta cơ.” Giang Ninh mím môi, “Có phải nhanh qua không?”
Lâm Yến Thù nhìn Giang Ninh chăm chú, không gian trong xe yên tĩnh, đôi mắt anh cũng sâu thẳm theo, “Đây đã là tiến độ chậm nhất của anh rồi.”
Vì chiều theo Giang Ninh nên anh đã cố hết sức để làm chậm quá trình.
Nếu theo cùng nhịp độ với mình, anh chỉ sợ Giang Ninh không chịu được.