Thanh Bách đêm nay không biết sao thấy trong lòng bất an, anh xem tài liệu một lát liền thấy khó chịu.
Thanh Bách nhìn đồng hồ thấy cũng còn sớm nên quyết định gọi cho Mỹ An một cuộc.
Mỹ An cũng không ngủ được, từ khi bà nội ra về cô vẫn luôn có ro tựa đầu vào tường suy nghĩ.
Mỹ An thấy người gọi tới là Thanh Bách càng thêm đau lòng, nhất quyết không nghe.
“Có chuyện thật rồi sao?” - Thanh Bách nhíu mày nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi bị từ chối.
Mỹ An cầm báo cáo y tế xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần giống như cô đang tự thôi miên mình rằng những chuyện này là giả.
Cô chỉ vừa mới nếm trải vị ngọt chưa được mấy ngày đã phải nhận lấy trái đắng.
Có lẽ bà nội nói đúng, cô và anh thật sự không thể ở bên nhau. Sáng hôm sau Mỹ An đi thẳng tới Phan Kiệt để bàn giao việc, hôm nay là ngày cuối cùng.
Mọi người còn bí mật chuẩn bị một buổi tiệc chia tay cô, không khí rất là náo nhiệt, ai ai cũng luyến tiếc Mỹ An, Phan Kiệt ngược lại nhận thấy Mỹ An có điểm không ổn:
"Chị không khỏe sao? Tinh thần không được tốt lắm”
Mỹ An biết dù có đánh bao nhiêu lớp phấn cũng không che được đôi mắt sưng này:
“Một lát chúng ta nói chuyện sau, cùng mọi người vui vẻ trước đã.”
Buổi tiệc kết thúc, Mỹ An cũng bàn giao công việc xong, cô cùng Phan Kiệt vào phòng cậu nói chuyện.
“Lại xảy ra chuyện gì nữa sao?”
"Chủ Trung hiện đang ở Canada đúng không? Cậu có biết về y học bên ấy có phát triển lắm không?” - Mỹ An mặc dù không chấp nhận sự giúp đỡ của bà nội nhưng cũng cần nhắc đề nghị này.
Chị cổ ở trong nước điều trị cũng sắp nửa năm rồi, tiến triển thật sự như ốc sên bò, cô cũng nên tính toán ra nước ngoài là vừa.
“Chị định đưa chị Mỹ Tâm sang Canada?” - Minh Thái tức khắc nhận ra ý định của Mỹ An. !“Đúng vậy” - Cô gật đầu - "Chị cũng không có tự tin đi đến đất nước xa lạ, ở Canada có chủ Trung chỉ cảm thấy có thể thử tìm hiểu bên đó trước".
“Mỹ An, chị định rời đi luôn đúng không?” - Phan Kiệt biết cô không thể nào đột ngột muốn đưa chị gái mình ra nước ngoài như vậy, nhất là khi tình cảm của cô và Thanh Bách mới tốt lên.
“Chị không biết nữa, cũng có thể sẽ vậy.
Nhưng trước khi điều tra cho xong chuyện cha chị và truy tìm tung tích của mẹ chị thì chị vẫn chưa an lòng được” - Mỹ An đầy tâm trạng.
Phan Kiệt nhíu chặt mày bước qua ngồi xuống gần cô, lo lắng hỏi: “Thanh Bạch lại ức hiếp chị sao?”
Mỹ An lắc đầu, lần này anh thật sự không làm gì cả, chỉ là chuyện quá khứ hiện về chia cắt hại người mà thôi.
“Chị biết rằng em sẽ luôn đứng về phía chị mà.
Hãy nói với em, dù không giúp được thì em cũng có thể lắng nghe.”
Nước mắt của Mỹ An một lần nữa lại tuôn ra, cổ gục trên vai cậu mà khóc nấc lên:
“Chị...!chị không tha thứ được cho bản thân mình, con của chị."
Khi biết bản thân không thể có thai được nữa thì nỗi đau mất con như bị khuếch đại thêm vạn lần.
Mang thai sinh con chính là việc thiêng liêng nhất được ban tặng cho người phụ nữ, mỗi lần cô nhớ tới bản thân đã bị tước bỏ điều thì hô hấp cũng không muốn tiếp tục.
“Chị muốn được làm mẹ...!hức..
hức."
Phan Kiệt nghe chữ được chứ không nhưng điều cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhất chính là sự quằn quại đau đớn của cô lúc này.
“Không sao, không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Chị đừng tự trách, chị không làm sai” - Cậu ôm hai vai cô vỗ về an ủi, cậu cảm thấy cô đang tự dày vò mình.
Mỹ An khóc một lát cũng thôi, nước mắt bấy lâu nay cũng sắp cạn rồi, không sao rơi nổi nữa.
Phan Kiệt vội lấy khăn giấy đưa cho cô, tay vẫn luôn đặt trên vai cô không dám rời, cậu muốn cô biết cô không cô độc.
“Nếu mệt mỏi quá thì cứ nói với em, em sắp xếp đưa chị và chị Mỹ Tâm qua Canada.
Cha em nếu biết hắn sẽ mừng lắm, ông cũng muốn được chăm sóc hai người”
Mỹ An nghe tới đây lại cảm thấy không tự nhiên, cô thật sự không muốn mang nợ người khác nữa.
Nếu không rơi vào đường cùng cô sẽ không chọn phương án này.
“Chị sẽ suy nghĩ thêm” Phan Kiệt lấy khăn giấy chấm nhè nhẹ vào mắt cô, nói mấy câu muốn chọc cô cười:
“Kẻ mắt của chị lem hết rồi nè, trông có khác gì phù thủy dọa con nít đầu chứ?”
Mỹ An cuối cùng cũng mỉm cười một cái, thật ra là cười khổ.
Bên này Thanh Bách tới công ty không gặp Mỹ An liền chạy thẳng tới chỗ Phan Kiệt tìm người.
Công ty đang tổ chức tiệc nên không ai quá quan tâm anh, hầu như mọi người đều biết anh muốn tìm Mỹ An.
Nhân viên còn tận tình hướng dẫn anh lên phòng của hai người kia.
Thanh Bách vừa mở cửa phòng liền chứng kiến cảnh cậu một tay dịu dàng chạm vào mặt cô một tay thì vẫn ôm chặt vai cô.
“Trần Mỹ An!” - Thanh Bách nhanh chóng lao tới đẩy mạnh Phan Kiệt ra kéo cô về phía mình.
Hai mắt cô vẫn còn đọng nước, tóc tai thì rối bời, bộ dạng của Mỹ An lúc này dù anh nghĩ theo hướng đúng đắn hay không đúng đắn đều muốn phát hỏa.
"Phan Kiệt, cậu đã từng nói với tôi cái gì?”
“Anh bình tĩnh đi, chị ấy khóc nên tôi an ủi thôi.”
Mỹ An vùng vẫy khỏi cái nắm tay của anh, lạnh nhạt nói:
"Anh đừng làm loạn nữa, đang ở công ty người ta đó.”
“Cô cũng biết đang là công ty vậy mà vẫn cùng người đàn ông khác ôm ấp khóc lóc? - Thanh Bách nghiến răng, nếu Mỹ An có chuyện buồn tại sao lại không nói cho anh biết.
“Được rồi, đừng ở đây gây phiền phức cho người khác nữa, chúng ta rời khỏi đây rồi nói tiếp” - Mỹ An rũ mắt nói, từ đầu đến cuối vẫn không muốn nhìn thẳng Thanh Bách.
Phan Kiệt trước giờ luôn ủng hộ cô và Thanh Bách lần đầu tiên lên tiếng ngăn cản:
“Nếu chị không muốn theo anh ta đi thì không cần đi.
Chị cứ ở lại đây, em không thấy phiền”
“Cậu cũng bắt đầu không an phận rồi?" - Thanh Bách trừng mắt với Phan Kiệt thể hiện sự áp bức của mình.
Mỹ An biết rõ Phan Kiệt không phải người có thể đối đầu với Thanh Bách, cô muốn bảo toàn cho công ty của cậu, chỉ có thể càng cách xa cậu càng tốt.
“Thanh Bách, chúng ta đi được chưa?”
Anh quay lưng đi theo Mỹ An nhưng vẫn không quên tặng cậu một cái lườm lạnh thấu xương.
Phan Kiệt nhìn theo bóng lưng của hai người chỉ biết thở dài, ngày tháng yên bình của bọn họ kết thúc rồi.
“Thanh Bách, chúng ta đi đến bước này, tình cảm dành cho đối phương cũng sắp làm rõ rồi.
Vậy mà anh vẫn không hiểu tối, Trần Mỹ An tôi dù có phải chết cũng sẽ không làm hại con mình”
Thanh Bách không thể nào xử lý được hết những lời cô nói, đáng tiếc chưa kịp hỏi rõ Mỹ An đã mở cửa xe bỏ đi.
Thanh Bách ngồi nhìn màn hình trước mắt, tất cả anh thấy đều là những lời vừa tranh cãi với Mỹ An.
Trong cơn giận ai cũng sẽ nói ra lời tổn thương đối phương, anh bây giờ đã bình tĩnh lại, cũng cảm thấy nên dùng thái độ ôn nhu hơn với cô.
Thanh Bách gõ cửa phòng Mỹ An, không đợi cô hỏi đã đẩy cửa vào luôn: “Chúng ta nói chuyện một lát được không?”
Mỹ An lại bày ra dáng vẻ xa cách lạ lùng: "Hiện tại đang là giờ làm việc nếu là chuyện công việc thì mời anh ngoài xuống còn chuyện riêng, để sau hãy bàn" Thanh Bách chưa kịp phản bác đã thấy cô cúi xuống xem tài liệu, không hề để anh trong mắt.
“Cô như vậy là thái độ gì đây?”
Mỹ An thật sự lười phải nói chuyện với anh, cũng may có nhân viên đến đưa báo cáo, cô phải cùng người ta xử lý công việc.
Thanh Bách dù không muốn cũng đành phải rời khỏi phòng của cô..