Mỹ An thức dậy đã là sáng hôm sau, cô nhìn quanh phòng một lượt, không thấy Thanh Bách.
Mỹ An cảm thấy có chút mất mát nhưng rồi tự lắc đầu cười chế giễu bản thân.
Cô chống tay cố gắng ngồi dậy nhưng cửa phòng bất ngờ mở ra, Thanh Bách nhíu mày nói:
“Cô mau nằm xuống đi.”
Thanh Bách chỉ vừa rời đi lấy đồ ăn sáng cho cô mà thôi, anh đặt khay thức ăn lên bàn rồi đến đỡ lấy Mỹ An.
“Anh chưa đi sao?” - Mỹ An không thể giấu nét cười trong mắt.
Thanh Bách gật đầu, kê gối ở sau lưng cho cô, mang khay thức ăn lại cho cô.
“Miệng của cô còn đau không?” “Còn một chút” - Thật sự Mỹ An rất đau nhưng cô không muốn than vãn quá nhiều.
Thanh Bách lấy rất nhiều món nhưng sau cùng chỉ chọn những món dễ nhai dễ nuốt để cô ăn.
Mỹ An nhìn thấy quầng thâm trên mắt anh, có chút áy náy nói:
“Tôi hại anh vất vả một đêm rồi.”
“Không có gì” - Thanh Bách nhàn nhạt nói.
Mỹ An ăn xong lại đến phần bác sĩ kiểm tra, cũng may cô vẫn chưa tổn thương sâu đến nội tạng, tịnh dưỡng cẩn thận sẽ không sao.
Thanh Bách bước tới muốn đỡ cô nằm xuống nhưng cô lắc đầu:
“Để tôi ngồi đây nói chuyện với anh một chút”.
“Được rồi, cô nói đi” - Thanh Bách gật đầu.
“Tôi cần nói với anh hai chuyện.
Thứ nhất, tôi bị Tấn Khang bắt được là bởi vì tôi đã nghe lén được chuyện anh ta đang hối lộ trong vụ đấu thầu cảng ở bờ Đông.
Bọn họ hình như đã đạt xong thỏa thuận rồi, người liên kết của bọn họ có mặt trong buổi tiệc của Thổ Quang, là cái người mặc vest xám có ghim cài áo hình chim ưng”
Thanh Bách nhíu mày, trong đầu nhanh chóng tính toàn nên xử lý chuyện này như nào.
“Thế còn chuyện thứ hai?”
Mỹ An hơi cúi mặt xuống, cắn mối nói: !“Tôi cũng biết năm xưa anh và Tấn Khang không cấu kết với nhau hại Trần gia”
Thanh Bách cong môi, chuyện thứ hai này với anh xem chừng còn có giá trị hơn nhiều, Thanh Bách nhướn mày, đắc ý hỏi cô:
“Biết sự thật rồi không định xin lỗi tôi sao?”
“Nhưng việc anh thu mua sản nghiệp của gia đình tôi là thật mà” - Mỹ An bĩu môi.
Thanh Bách đen mặt vươn tay gõ nhẹ vào đầu cô:
“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.
Bây giờ đã rõ tôi không có liên can, cô cũng nên quay về Bách Niên rồi”
“Chuyện này.” - Mỹ An do dự - “Tôi thật sự chưa nghĩ đến, chúng ta để sau mới nói đi”
Cô chưa nghĩ tới sau khi biết được Thanh Bách trong sạch sẽ quay về.
Bên phía Phan Kiệt cần cô hơn, vả lại cô cũng thích ở Phan Kiệt hơn.
“Tại sao?” - Thanh Bách trầm mặc.
Anh cứ nghĩ điều cố còn lấn cần duy nhất chính là chuyện này, hóa ra không phải.
Dù Mỹ An không còn nghi ngờ anh thì cô cũng không có ý định quay về.
“Môi trường ở Bách Niên khiến tôi ngột ngạt, không ai thích tôi, tôi làm việc đều không thuận lợi.
Đi làm cũng cần vui vẻ mà phải không, ở Phan Kiệt tôi tìm được cảm giác vui vẻ đó” - Mỹ An chậm rãi nói ra suy nghĩ thật của mình.
Thanh Bách lúc này mới hiểu anh đã quá xem nhẹ chuyện mọi người ở công ty xa lánh Mỹ An.
“Tôi thăng cô làm trợ lý tổng giám đốc, cô chỉ làm việc trực tiếp với tôi, không phải va chạm với người khác nữa.”
Mỹ An ngây người, cô không ngờ Thanh Bách vì muốn cô quay lại mà suy tính đến mức độ này.
“Vậy còn Minh Thái thì sao?”
“Thăng cậu ấy làm phó giám đốc, cậu ấy cũng vất vả suốt mấy năm rồi”
Minh Thái mà nghe được chuyện này không biết nên vui hay nên buồn, cống hiến cho Bách Niên hơn bảy năm, cuối cùng được thăng chức chỉ vì tổng giám đốc muốn đưa người thương quay về.
Mỹ An cảm thấy anh đã hạ quyết tâm rồi, nếu cô còn từ chối nữa thì sẽ xảy ra chuyện mất.
Nhưng cô không nỡ bỏ Phan Kiệt, hơn nữa cả cải phòng kinh doanh đó còn trông chờ vào cổ.
“Tôi có thể tạm thời một chân đạp hai thuyền một thời gian không, sau khi bàn giao lại hết ở Phan Kiệt thì tôi sẽ chính thức trở về” - Mỹ An nhỏ giọng đề nghị.
Thanh Bách nhăn mặt, tất nhiên là anh không thích nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu:
“Nhiều nhất hai tuần”
“Được” - Mỹ An liền vui vẻ đồng ý - “Vậy còn chuyện bờ Đông anh định giải quyết như nào?”
“Tôi sẽ đi tìm Tuấn Triết, nhìn cậu ta thế thôi nhưng xuất thân từ gia đình chính khách lâu đời đấy.
Cha cậu ấy hiện là nghệ sĩ, đáng tiếc Tuấn Triết lại không có hứng thú với chính trị”
“Thật sao?” - Mỹ An vô cùng bất ngờ, cô không cảm thấy kiểu của Tuấn Triết và một người con của gia đình chính khách có chút liên quan nào luôn.
Đột nhiên cả hai nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào, Thanh Bách nhíu chặt mày, hình như anh đã nghe ra giọng của ai đó.
Thanh Bách đỡ Mỹ An nằm xuống, có ý không muốn có liên quan đến.
“Cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài xem một lát”
Thanh Bách vừa mở cửa ra liền thấy Thanh Tùng cùng vệ sĩ của mình tranh cãi.
Anh không nói hai lời trực tiếp kéo cậu ta đi ra xa khỏi phòng bệnh Mỹ An.
“Em đến đây làm cái gì?”.
Thanh Tùng lao tới túm lấy cổ áo anh hét lên: “Tại sao anh lại cho người phế tay của Vân Anh?”
Thanh Bách hít sâu một hơi, nằm ngược lại cổ áo Thanh Tùng, ánh mắt lạnh lẽo:
“Em có biết cô ta đã làm những gì không?”
“Chuyện của anh trai Vân Anh làm sao có thể đổ lên đầu cô ấy!” - Thanh Tùng vẫn chưa tỉnh ngộ.
Thanh Bách cảm thấy vô cùng thất vọng, anh đẩy mạnh cậu ra:
“Lưu Thanh Tùng, em mới ra đời sao? Anh không ngờ em có thể để người khác che mắt lâu như vậy.
Cánh tay cô ta là do anh phế, em muốn trả thù không?”
“Sao anh có thể ngang ngược như vậy? Anh khiến em vô cùng thất vọng” - Thanh Tùng nghiến răng nói.
Anh day day thái dương, anh nghĩ Thanh Tùng chắc phải uống nhầm bùa mê thuốc lá gì rồi mới bị Vân Anh xỏ mũi dắt đi xa như vậy.
“Việc anh làm anh nhận nhưng anh cũng ở đây cảnh cáo em, em giữ tình nhân của mình cho thật chặt.
Anh còn chưa xong chuyện với cô ta đâu, lần sau anh sẽ không để em cơ hội đến tìm anh chất vấn”
Thanh Bách nói xong thì quay lưng rời đi, Thanh Tùng chạy theo muốn giữ anh lại nhưng vệ sĩ đã kéo cậu ra.
“Mỹ An sao rồi? Em muốn vào thăm cô ấy” - Thanh Tùng vùng vẫy hét lớn.
“Mang nó rời khỏi bệnh viện” - Thanh Bách nghiến răng ra lệnh.
Thanh Bách trở về tìm Mỹ An thì thấy Thiên Kim và Phan Kiệt đang đến thăm cô, bọn họ cười nói rất vui vẻ.
Anh khép cửa lại rồi rời đi, để cho mọi người được tự nhiên.
Sau khi hai người kia ra về Thanh Bách mới quay lại, vừa nhìn thấy anh, cô đã khẩn trương hỏi:
“Anh đi đâu lâu vậy?”
“Giải quyết chút chuyện thôi” - Thanh Bách cong môi.
Trong mấy ngày Mỹ An ở bệnh viện, Thanh Bách phải nói là không rời nửa bước, anh ăn cùng cô, ngủ ở cạnh cô.
Mỹ An thật sự xúc động trước chuyện Thanh Bách đã làm.
Cô cảm thấy quan hệ bọn họ biến hóa quá nhanh nhưng thật ra tất cả những chuyện này đều là từng chút từng chút một thay đổi.
Mỹ An nghiêng đầu nhìn Thanh Bách đang làm việc trên ipad.
“Tấn Khang nói hắn ta hại gia đình tôi, Vân Anh cũng nói cô ta hận cả nhà tôi.
Có phải nhà tôi thật sự có thù oán với bọn họ không?”
Thanh Bách dừng việc đang làm, ngước lên nhìn cô đáp: “Có hay không cũng được, từ từ sẽ biết hết thôi.
Ít nhất cô biết mình nên tìm ai để đòi nợ
“Cô cũng ra dáng đấy” - Người bước vào là Thanh Bách.
“Tất nhiên rồi, tôi có tố chất mà”.
“Được rồi, sang phòng tôi một lát” - Thanh Bách không mặn không nhạt nói.
“Có gì thì anh cứ nói ở đây đi, sao phải sang kia nữa” - Mỹ An khó hiểu.
Thanh Bách lại không có ý định giải đáp thắc mắc của cô, quay lưng quay về phòng mình.
Mỹ An không có lựa chọn nào khác, nhanh chóng đi theo anh.
Đến lúc bước vào phòng anh liền nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn, Thanh Bách lấy bát đũa cho cô, giống y như bộ mấy lần trước.
“Ăn cơm thôi”
Mỹ An nhoẻn miệng cười, ngồi xuống cùng anh ăn cơm.
Cô không biết mối quan hệ của bọn họ bây giờ là gì nữa nhưng như này thật sự rất tốt, Mỹ An không muốn trốn tránh..