Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 313: Xin Chào Tôi Là Giang Hân Yên






Nghe được như thế cả người Giang Hân Yên cứng đờ, vẻ tươi tắn trên mặt cũng tan đi ít nhiều.

“Chuyện hủy bỏ hôn ước là Vũ Hào nói” Ba Giang nói tiếp: “Ông cụ Hạ nói ông ấy cản không được, tỏ vẻ rất đáng tiếc đối với chuyện không cách nào liên hôn với nhà họ Giang.

Còn nói nếu con thay đổi suy nghĩ, muốn gả cho người nào khác của nhà họ Hạ thì ông ấy sẽ rất vui mừng có được người cháu dâu như con” 

Hai mắt mẹ Giang trừng lớn một chút, không thể nào tin nổi: “Hân Yên nhà chúng ta tốt như vậy, sao mà Vũ Hào lại muốn hủy bỏ hôn ước với con bé? Rốt cuộc là nó nghĩ cái gì vậy?” 
“Em bớt nói lại đi” Ba Giang nói với mẹ Giang, ông ta thấy sắc mặt Giang Hân Yên không hề dễ chịu.

Mẹ Giang nhỏ giọng nói thầm hai câu, lo lắng mà nhìn Giang Hân Yên.

“Hân Yên, Nhuận Trạch cũng không kém hơn so với Vũ Hào, hơn nữa nó cũng vẫn luôn hướng về con, không thì con! ” Ba Giang mở miệng khuyên bảo.

Nhưng còn chưa nói xong đã bị Giang Hân Yên cười khổ ngắt lời: “Ba, hôn ước của con và anh Vũ Hào cũng đã công bố được hai năm rồi, kết quả bây giờ con và anh ấy hủy bỏ hôn ước, gả cho anh Nhuận Trạch, ba cảm thấy người khác sẽ nghĩ như thế nào về con đây?” 
“Đồn đại linh tinh mà thôi, qua một thời gian thì hết, từ khi nào con lại để ý lời nói của người khác như vậy?” Ba Giang nói.


Ánh mắt Giang Hân Yên lóng lánh, cô ta cắn môi nói: “Nhóm người bên chỗ ông ngoại đã trên đường đi rồi, ba và mẹ cũng nhanh chóng đi đi, nếu nhà của chúng ta không đến được thì ông ngoại hẳn là sẽ không vui đâu”.

“Nói đến ông ngoại con là mẹ lại bực mình!” Mẹ Giang oán trách: “Cưới một ả đàn bà làm gái, mẹ thật sự không biết! ” 
Giang Hân Yên không yên trong lòng, miễn cưỡng cười vui vẻ cắt ngang lời bà ta: “Thời gian không còn sớm, mẹ và ba nhanh chóng qua đi.

Con còn có chút việc, một lát sẽ qua sau” 
“Vậy con đi đường cẩn thận” Ba Giang ôm lấy mẹ Giang đang càm ràm rồi rời đi.

Giang Hân Yên nhìn vợ chồng hai người đi vào thang máy, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất.


Cô ta lấy di động ra, gọi điện thoại cho luật sư bên phía Văn phòng Luật sư Khải Hoàn mà cô ta hợp tác cùng.

“Xin chào, tôi là Giang Hân Yên” Giang Hân Yên trò chuyện với đối phương trong chốc lát rồi mới hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, bây giờ khởi kiện có tiện không vậy?” 
Bên kia nói: “Có thể được, nếu như có sốt ruột thì bây giờ tôi sẽ nộp đơn kiện lên tòa án, rất nhanh sẽ có kết quả phán quyết của tòa 
“Chuyện là thế này? Giang Hân Yên nói chuyện nhẹ nhàng: “Tôi cũng không muốn để Hướng Thu Vân bị bắt với tội danh giết người không thành, nếu sau khi tôi khởi tố cô ta mà cô ta xin lỗi tôi thì tôi sẵn lòng rút đơn khởi kiện” 
Bên kia tạm dừng trong chốc lát mới hỏi: “Ý của cô Giang là muốn nhanh chóng khởi tố, nhưng không hy vọng rằng quyết định của tòa có quá sớm sao?” 
Giang Hân Yên ừ một tiếng, dịu dàng hỏi: “Có được không?”.