Mỹ An liếc thấy có phóng viên đang chụp ảnh, cau mày không vui:
“Tại sao lại có phóng viên ở đây?”
.
Phan Kiệt giải thích:
“Dù hai người không muốn làm rầm rộ thì cũng phải có phóng viên đến chụp hình chứ.
Không ai biết đến thì lấy đâu ra khách hàng, chị yên tâm, mấy phòng viên này đều đáng tin cậy”
Mỹ An nghe thế cũng có lý, nên bằng lòng để cho phóng viên chụp ảnh.
Đông Quân vừa lái xe tới, trong tay đã cầm theo một bản hợp đồng vui vẻ bước nhanh lại:
“Tôi nghĩ mãi cũng không biết tặng gì ý nghĩa, nên quyết định tặng mọi người một bản hợp đồng.
Từ nay về sau, mọi chuyện làm ăn của tôi ở thành phố B đều hợp tác đồng quyền với công ty Tâm An”
Câu này nói ra không khỏi khiến mọi người có chút bất ngờ, Mỹ An khó xử cười gượng:
“Anh không cần phải làm thế”
“Anh không phải vì em mới làm vậy đâu.
Cơ nghiệp chính của anh cũng không phải ở đây, sau này có lẽ ít khi lui tới thành phố B, hợp tác với người ngoài làm sao anh an tâm bằng giao cho em và Mỹ Tâm”
“Nếu em đã nói thế thì em sẽ nhận” - Mỹ An mỉm cười.
“Chuyện này là đại cát đại lợi, vừa khai trương đã có khách hàng lớn, mọi người nhanh vào chụp một tấm kỷ niệm” - Phóng viên nói.
Sau đó, phóng viên cũng chọn đúng tấm ảnh này đăng báo, Thanh Bách đọc xong tin tức liền ném vỡ cả tách trà.
Đáng lẽ vị trí cạnh cô phải là của anh chứ không phải Đông Quân.
Trong một ngày trọng đại như thế mà cô lại không cho anh biết, xem ra tư cách đến chúc mừng anh cũng không có.
Luật sự đột nhiên gọi điện đến, không những không nói được điều gì tốt đẹp mà còn cho Thanh Bách một tin tức chấn động hơn.
“Tôi nhận được hồ sơ ly hôn hoàn chỉnh từ phía Mỹ An rồi, anh muốn xem qua không?”
Thanh Bách im lặng một lúc lâu, anh cảm thấy hô hấp của mình như vừa bị ai cướp đoạt.
“Bản phân chia tài sản tôi cũng xem qua rồi, cô ấy không cần gì cả chỉ muốn lấy lại sản nghiệp của Trần gia thôi” - Không thấy anh trả lời nên luật sư Thịnh lại nói tiếp.
“Cô ấy muốn làm sao thì cứ làm vậy” - Thanh Bách nói.
“Được, ngày ra tòa cũng đã định rồi, anh chuẩn bị tinh thần cho tốt? - Luật sư Thịnh chính là một người làm việc nhanh gọn như thế.
Thanh Bách rất tán thưởng luật sư Thịnh như thế nhưng đột nhiên lần này anh mong anh ta làm việc chậm trễ, có thể kéo dài được bao nhiêu thì cứ kéo.
“Ngày ra tòa đã định rồi, không quay lại được nữa rồi” - Thanh Bách ngã người ra ghế thở dài.
Mỹ An đứng trước tòa án, dáng vẻ bình thản nhẹ nhàng, không ai nghĩ cô đến đây để ly hôn.
Mười năm đã qua kia, cô và anh gặp phải quá nhiều chướng ngại, tổn thương lẫn nhau cũng quá nhiều.
Có lẽ ngay từ đầu muốn bước tiếp bọn họ phải đặt dấu chấm hết cho mười năm này đã...