Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 88: Chuỗi con số trên màn hình kia




Editor: Quỳnh Nguyễn

" Mẹ, giữa trưa con mang về tới mẹ cũng ở nhà nhìn." Danh Khả nhìn Tống Phù, vẻ mặt chấn kinh: "Mẹ làm sao có thể thiên vị San San như vậy?"

"Ta không có thiên vị người nào, trên thực tế ta cũng không biết đồ của ai." Vinh Phù không muốn tranh chấp cùng cô, dù sao chỉ là người vãn bối, cùng cô tranh phong đối lập nhau, chồng chỉ cảm thấy chính mình không hiểu chuyện.

Bà lại nhìn Danh Kính Hoa, đang muốn mở miệng nói chuyện, Danh Kính Hoa cũng đã trầm giọng nói: "Đồ nhất định là của Khả Khả, San San, nếu con không trả đồ cho chị con, sau này sẽ không cần trở về cái nhà này."

"Ba ba, vì cái gì ba luôn luôn giúp đỡ cô ta?" Danh San tức giận đến hai mắt đỏ lên, nước mắt đã dừng không được trượt tiếp xuống: "Từ nhỏ đến lớn ba liền bất công, ba vẫn giúp đỡ cô ta, con nói thứ này là của con, bạn con đều nói phải."

"Con xem bạn con đều là cái thứ gì." Danh Kính Hoa trợn mắt liếc mắt nhìn hai cô gái kia một cái, một cái Đầu Cua, tóc đỏ choét, môi tô thành đen tuyền, trang điểm nồng đậm, hoàn toàn nhìn không tới là bộ dáng gì.

Một cái khác trái lại một đầu tóc dài, nhưng đầu tóc dài này nhiễm đủ mọi màu sắc, trên mặt trang điểm hoàn toàn không thể kém cỏi nửa phần so với cái người kia.

Hai người tuổi đều đã nhỏ như vậy, vừa thấy liền biết là cái cao trung, cách ăn mặc thành như vậy có thể đi vào cổng trường sao?

Ông đã sớm nói không cho phép Danh San cùng những thứ bạn bè không tốt này đi cùng một chỗ, nhưng cho tới bây giờ cô ta cũng không nghe.

Ông đi tới, bàn tay to chụp cổ tay Danh San, lôi kéo cô ta liền muốn đi vào trong nhà: "Sau này không được cùng với các nàng, có nghe hay không? Con hảo hảo đọc sách cho ta, lập tức liền muốn thi vào trường đại học, con có phải không muốn học đại học hay không?"

"Ba, con cùng các cô chỉ là đi ra ngoài chơi, có cái gì không thể? Ba là giúp là giúp chị ta, ba buông, con không quay về..."

Thanh âm Danh San dần dần xa, không quá bao lâu liền nghe cửa phòng "Ầm" một tiếng bị đóng, Danh Kính Hoa đại khái là nhốt cô ta ở trong phòng rồi.

Danh Khả thu hồi tinh thần, đi đến trước mặt hai bé gái, sắc mặt trầm xuống: "Các ngươi nói thứ này là của các ngươi, tốt lắm, các ngươi chớ đi, tôi lập tức báo nguy, để cho cảnh sát đến phân tích một chút thứ này là ai. Đồ bạn tôi mượn trở về, có căn có cứ, đến lúc đó để cho cảnh sát biết các ngươi nói dối, các ngươi tránh không được cũng cần phải đến cục cảnh sát ở vài ngày."

"Trả lại cho ngươi liền trả." Nghe cô nói như vậy, thang máy cô gái Đầu Cua thay đổi mấy lần, gì đó trong tay bỗng nhiên dùng lực hướng trên mặt đất ném tới, xoay người đi vào thang máy đã mở cửa.

Một cái cô gái khác lạnh lùng hừ hừ, cũng đem gì đó trong tay ném trên mặt đất, xoay người đi vào theo.

Cửa thang máy rất nhanh bị đóng, hai người kia cũng xuống rồi.

Danh Khả không để ý các cô, khom lưng đem gì đó trên mặt đất nhặt về tới, nhưng mà có một chiếc hoa tai lại vô luận như thế nào tìm không thấy.

Trong lòng cô hoảng thật sự, một mực bên ngoài tìm kiếm mỗi góc, Vinh Phù cũng chỉ là lạnh lùng nhìn cô một cái, trong lòng mang theo oán khí bước đi quay trở về phòng khách, cửa chính phịch một tiếng bị đóng, từ bên trong tự động khóa lại rồi.

Danh Khả rất không dễ dàng mới tìm được chiếc hoa tai kia ở trong góc, thời điểm đi mở cửa mới phát hiện chính mình vội vã ra ngoài, căn bản đã quên mang cái chìa khóa.

Cô gõ cửa gõ một hồi lâu, bên trong cư nhiên hoàn toàn không người để ý, ba ba đại khái vào gian phòng giảng đạo lý cùng Danh San đi, lúc này cũng nghe không được thanh âm cô gõ cửa.

Về phần Vinh Phù, hôm nay cô để cho Danh San trở mặt cùng ba ba, trong lòng bà đại khái cũng oán chính mình.

Nhưng cô không có biện pháp, chỉ có thể không ngừng gõ cửa, cơ hồ gõ nửa giờ Danh Kính Hoa mới vội vàng mở cửa ra, thấy cô đứng bên ngoài, đáy mắt chảy qua một tia đau lòng cùng bất đắc dĩ, vội vàng lôi kéo cô vào cửa, đóng cửa lại, kéo cô trở lại trong phòng.

Thời điểm cả căn phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, ông mới thở dài một hơi, tính toán mở miệng an ủi con gái, Danh Khả cũng đã dương môi lên, hướng ông nhợt nhạt cười cười, ngược lại an ủi: "San San chỉ là không hiểu chuyện, con sẽ không so đo cùng nó, thứ này thật là đồng học con mượn trở về, con nhất định phải trả cho cô ấy."

Nếu không phải đồng học cô, nếu là chính cô, Danh San thích như vậy nói không chừng cô đã tặng cho cô ta.

Danh Kính Hoa gật gật đầu, biết tính cách con gái này, bàn tay to xoa xoa sợi tóc của cô, nhưng là vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cho con ở trong này chịu ủy khuất, ba ba có lỗi với con."

"Ba ba, như thế nào lại nói loại khách khí này rồi hả? Nếu không phải ba hiện tại con cũng không biết ở nơi nào." Cô cầm bàn tay to của ông, thấy trên mặt ông có vài phần mỏi mệt, cô vội vàng cất kỹ đồ vật, phụ giúp ông ra cửa, để cho ông ngồi ở trên ghế sofa của phòng khách, cô ngồi chồm hỗm bên cạnh ông nhào nặn bả vai nổi lên cho ông: "Ba ba công việc có phải mệt chết đi hay không? Kỳ thật con cũng có thể viết chút bản thảo giúp chi phí trong nhà một phen, chỉ là gần đây bận cuộc thi, bên trong xã đoàn tiếp một đơn làm ăn, thời gian không nhiều lắm, bản thảo cũng không nhớ ra muốn viết."

"Con hảo hảo đến trường, chuyện kiếm tiền có ba ba ở đây, con nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?" Danh Kính Hoa một chút không cho là đúng, vỗ vỗ tay cô rơi vào ở trên vai mình: "Cuộc thi nhất định phải chuyên tâm, nghìn vạn lần đừng rớt lớp, bằng không nhiều mất mặt."

"Con nhất định sẽ không rớt hạng, ba ba yên tâm."

Vốn nghĩ muốn đem chuyện hợp tác xã đoàn cùng tập đoàn Đế Quốc nói cho ông, để cho ông cao hứng, nhưng ngẫm lại cái hợp tác này ít nhất cũng cần phải thời gian một năm rưỡi, nói không chính xác thời gian còn có thể lâu, hiện tại nói cho ông cũng là cao hứng hụt, cái gì đều đã lấy không được, không giúp được trong nhà cái gì.

Xoa nhẹ cánh tay một hồi cho ông, cô từ trên ghế sofa xuống, cười nói: "Mẹ còn đang bận a, con đi giúp bà chuẩn bị cơm tối."

Danh Kính Hoa gật gật đầu, nhìn bóng lưng cô đi vào phòng bếp vẫn lại là nhịn không được thở dài một tiếng, đều là chính ông vô năng, cô vốn nên có thể có được sinh hoạt càng tốt, nếu không là vì ông...

Ông xoa đầu lông mày, là thật hơi mệt, nghiêng tựa vào ở trên ghế sofa nhắm mắt lại, rất nhiều chuyện cũ trong đầu xuất hiện, nghĩ muốn càng thêm nhưng là ông không có năng lực để cho con gái này trải qua ngày lành.

Nhưng ông đã cố gắng hết sức, chỉ hy vọng tương lai cô tốt nghiệp có thể tìm một phần công việc tốt, để cho chính mình có thể có cuộc sống tốt nhất.

Bởi vì náo loạn một hồi, lúc ăn cơm tối Danh San cũng không có ra ngoài, Danh Kính Hoa cũng không muốn để ý cô ta, làm việc cả ngày, buổi tối còn có bảng tích phân muốn xử lý, ông ăn cơm xong liền trở về phòng tiếp tục làm việc.

Thời điểm Danh Khả thu dọn bát đũa nói đưa chút đồ ăn cho Danh San, Vinh Phù ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, xoay người vào phòng bếp, coi như cô không tồn tại.

Mặc dù Danh Khả biết trong lòng Vinh Phù với cô vẫn không có quá nhiều thích thật lòng, nhưng lạnh ở ngoài mặt giống như vậy cũng không gặp nhiều.

Cô không có biện pháp, thu dọn xong đi vào phòng bếp rửa bát đũa xong, thời điểm ra ngoài liền thấy Vinh Phù bưng đồ ăn đi gõ cửa nhưng Danh San còn đang phát giận căn bản không muốn để ý bà.

Cô cũng không muốn đi vào, có một số việc tham gia nhiều liền thành rối bời, các cô cũng không nhất định nguyện ý lĩnh của cô.

Cho nên cô ăn cơm xong trở về phòng chính mình, mới vừa tắm qua lại nghe được tiếng chuông điện thoại, cô đi tới cầm lên, vừa thấy con số xa lạ trên màn hình kia, trong lòng nhất thời lại căng thẳng rồi.

....