Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 84: Một mình, cô đơn khó hiểu




Editor: Quỳnh Nguyễn

Bàn tay Bắc Minh Dạ lại một phen nhấn vào bộ ngực hoàn toàn không có phập phồng của Danh Khả, anh cúi đầu nắm cái mũi của cô, đối với môi mỏng của cô, một lần lại một lần đem không khí chuyển cho cô, tâm lại một tấc một tấc lạnh xuống...

Ngay tại thời điểm mọi người thật sự muốn tuyệt vọng, Danh Khả hoàn toàn không có hơi thở bỗng nhiên nhíu nhíu mày, "Oa" một tiếng, không ngờ ói ra một ngụm nước.

Cô ói ra! Cô có nhịp tim rồi! Cô lại sống đến giờ!

Dật Thang hưng phấn ngồi xổm xuống tại bên cạnh hai người, thiếu chút nữa nhịn không được đem Danh Khả ôm lấy ném đi lui tới giữa không trung, hô to vạn tuế.

Vừa rồi sắc mặt tiên sinh, ánh mắt kia... Anh ta thật sự không dám tưởng tượng nếu Danh Khả thật sự đã chết, tiên sinh có thể đem mọi người nơi này tự tay xé nát hay không!

May mắn, cô sống lại rồi.

Bàn tay Mộ Tử Khâm vẫn nắm chặt rốt cục tại lúc cô phun nước hung hăng buông ra, kể cả trái tim kia cũng ở trong một cái nháy mắt thoải mái.

Rốt cục, sống lại rồi...

Ánh mắt Danh Khả còn không có mở liền mở miệng trước, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Sau đó, cô không có ý thức trở về, có người bế cô lên, hai cánh tay dài hữu lực ôm cô, đem cô ôm chặt, ôm ấp cô liền hô hấp đều đã cảm giác không thông thuận.

Nhưng may mắn tại trước khi cô sắp lại một lần nữa hít thở không thông anh buông cô ra.

Cô sống, sau khi tuyệt vọng bị chìm nước biển, lại một lần nữa sống lại.

Dù cho mở mắt thấy là người đàn ông chính mình sợ hãi suốt đời nhất nhưng cô vẫn lại là cực kỳ may mắn anh đến đây, càng may mắn cô còn sống.

Tay giơ lên, muốn đụng vào mặt càng ngày càng không rõ ràng trong tầm mắt kia một phen, chỉ nghĩ muốn dùng nhiệt độ cơ thể của anh chứng minh chính mình thật sự còn sống, nhưng, tay vừa mới nâng lên, bỗng nhiên lại cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, cái tay kia cũng nhanh chóng trượt xuống dưới đi...

...

Thời điểm Danh Khả tỉnh lại trời còn chưa sáng, mở mắt mới phát hiện chính mình ngủ tại trên giường bệnh của bệnh viện, lúc này tỉnh lại bên người một người đều không có, một loại cô đơn không hiểu nhất thời liền ập vào lòng.

Cô theo bản năng níu chặt vạt áo mới nhìn thấy quần áo chính mình mặc đã bị đổi đi, hiện tại mặc quần áo người bệnh của bệnh viện.

Cái bệnh viện này cùng nhà lần trước kia không giống nhau, lại không phải một nhà kia, bỗng nhiên mới nhớ tới gần như là liên tiếp muốn nằm viện.

Chẳng qua lần trước tỉnh lại Bắc Minh Dạ liền đứng ở bên giường, mặc dù sợ hãi nhưng bên người có người, tựa hồ so với loại cảm giác trống không hiện tại tốt hơn nhiều lắm.

Đêm qua ngay cả chính cô cũng hiểu được chính mình muốn chết, thời điểm cô tuyệt vọng đã có người nào đó cứu cô lên, vẫn không có buông tha cứu giúp cô, nếu không có anh có lẽ giờ khắc này cô thật sự đã thấy Diêm La Vương.

Cô nhắm mắt lại, từ từ bình phục hơi thở hỗn loạn chính mình, lại mở mắt khi đó bất an đáy mắt đã bình tĩnh.

Không ai, đó là người trong nhà cô còn không biết tình huống cô ngã bệnh.

Cô nuốt nước miếng mới phát hiện cổ họng khát khô, ở trên giường bệnh bò lên sờ soạng ngăn tủ bên cạnh, rót cho chính mình một ly nước sôi nâng niu trong tay, im lặng ngồi.

Đầu vẫn lại là trống rỗng, hoàn toàn không biết suy nghĩ cái gì, cứ ngồi chờ bình minh như vậy, mãi đến khi y tá vào cửa, nước trong chén trong tay cô đã lạnh, lại còn không có uống hết.

Thanh âm y tá mở cửa làm cô sợ tới mức hồn trở về, mới nhớ tới cổ họng mình vẫn khô khốc như cũ, cô đem nửa chén nước uống hết, đặt cái chén xuống nhìn y tá đi đến trước mặt chính mình.

Chưa nói chuyện, y tá đã cầm nhiệt kế đưa cho cô: "Lại đo nhiệt độ cơ thể một phen, nếu không có gì trở ngại hôm nay có thể xuất viện rồi."

Mặc dù chìm một hồi nhưng trên thực tế thân thể cũng không có quá nhiều địa phương không thoải mái, chỉ là cổ họng vẫn lại đau, đầu cũng còn có chút nặng nề.

Cô dựa ở đầu giường, đem nhiệt kế để ở dưới nách.

Y tá sửa sang đồ đạc cho cô, bộ lễ phục Tiếu Tương mượn trở về gấp xếp để ở bên giường, còn có những cái vật phẩm trang sức đẹp này, cùng với một bộ áo quần lưu cho cô.

"Là người nào đưa tôi tới bệnh viện?" Cô nhịn không được hỏi.

Y tá hơi run sợ giật mình, nhìn cô một cái mới nói:" Có vài người."

" Mấy người cùng tôi cùng nhau rơi xuống nước kia, bọn họ hiện tại ở đâu?"

"Đã đi, đêm khuya có người đem những thứ này đưa tới đây, thời điểm ngày mai cô xuất viện mang đi."

Danh khả không nói gì, chỉ là cắn môi, an tĩnh chờ thời gian đi qua, thời gian vừa đến cô đem nhiệt kế giao cho y tá.

Y tá nhìn, không nói với cô bất luận cái vấn đề gì, liền để cho cô ở chỗ này chờ, chính mình liền đi ra ngoài.

Không được bao lâu, bác sĩ vào cửa, dặn dò công việc phải chú ý một chút, vừa giao thuốc cho cô, mới cười nói: " Cô có thể xuất viện, thay đổi quần áo có thể rời khỏi."

"Tôi không cần đi làm thủ tục sao?" Trong lòng cô kỳ thật có phần bất an, cho tới bây giờ còn có chút như lọt vào trong sương mù.

"Tất cả thủ tục đã có người làm xong xuôi cho cô, bất quá người nọ đi tới muốn tôi chuyển lời chính cô trở về." Sau khi bác sĩ nói xong thấy cô không có vấn đề gì liền xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Danh Khả từ trên giường bệnh trượt xuống, thời điểm xuống cảm giác được thân thể vẫn lại là có chút suy yếu như thế, cô lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn lại mới thấy bên cạnh lễ phục còn đặt túi nhỏ của cô, cô vội vàng đi tới, từ bên trong lấy ra điện thoại.

Điện thoại đã tắt, khởi động máy liền thấy vô số cái tin nhắn, nhắc nhở đêm qua Tiếu Tương gọi mấy chục cú điện thoại, cơ hồ là gọi tới rạng sáng.

Cô hít sâu một hơi, nghĩ lí do thoái thác, đang định gọi cho Tiếu Tương, điện thoại Tiếu Tương lại tới nữa.

Rất không dễ dàng cùng cô ấy giải thích một trận, nói đêm qua chính mình đi nhà một người bạn, bởi vì điện thoại di động không điện chưa kịp nói cho cô ấy.

Mặc dù Tiếu Tương biết rõ cô cố tình muốn che giấu chút gì nhưng cô không nói cô ấy cũng không có biện pháp.

Cứ như vậy Danh Khả rời khỏi bệnh viện, không có trở về trường học, trực tiếp trên xe buýt dùng hơn một giờ trở lại nhà của mình.

Thứ bảy ba cô còn phải đi làm, một người làm hai công việc, người luôn luôn bận rộn như vậy, thời gian Danh Khả có thể nhìn thấy ông cũng không nhiều.

Trở về nhà cũng không thấy những người khác, Danh San cùng Vinh Phù đại khái là ra ngoài, cô đổi về toàn thân quần áo chính mình, soi gương vỗ vỗ khuôn mặt để cho mặt cô nhìn đẹp chút mới cầm túi nhỏ hướng bệnh viện cách đó không xa tiến đến.

Đã hai tuần không có gặp bà nội, hoàn hảo thân thể bà nội lại vẫn giống như vậy, cũng không có gì không ổn.

Ở trong bệnh viện bồi bà nội ăn xong cơm trưa, trấn an bà ngủ thiếp đi cô mới trở về trong nhà.

Thời điểm trở về ba ba vẫn không có trở về như cũ, Vinh Phù lại ở trên sân thượng phơi chăn, cô vội vàng đặt túi sách, đi tới cùng bà đem chăn lên cao.

Mặc dù Vinh Phù không phải mẹ ruột của cô nhưng cô trở lại cái nhà này vẫn lại là kêu bà một tiếng mẹ.

Nhiều năm qua như vậy thái độ Vinh Phù đối với cô cũng coi như không tệ, nên quan tâm cũng đều quan tâm đến chỗ, chẳng qua bởi vì chính mình cũng có con gái, cho nên tại phương diện quan tâm này có đôi khi luôn luôn không cẩn thận sẽ thiên vị con gái Danh San chính mình.

Nhưng điểm này cho tới bây giờ Danh Khả không thèm để ý, Vinh Phù quan tâm cô không ít cô đã cực kỳ thỏa mãn.