Reeng...reeng...reeng.
- Alo
- Băng Băng...mình được nhận rồi haha, từ nay Từ An Nhiên này sẽ là nhân viên của cậu, mong Bạch chủ tịch chiếu cố.
- Yên tâm, Bạch chủ tịch này sẽ chiếu cố cậu nhiều nhiều bằng cách giao cho cậu thật nhiều việc.
- Ây da, không cần không cần. Mình chỉ cần làm một nhân viên bình thường, không cần thiên vị mình, không cần. Ây... nhân viên bé nhỏ này phải đi kiếm tiền đây. Bye bye
- Cậu đi đi, bye bye.
Cô cúp máy rồi thở dài, mấy ngày nay cô ở bệnh viện phát chán ra rồi mà cái con người kia vẫn không cho cô ra viện. Ơ...cô đâu là gì của hắn...hắn nói cô là vợ hắn? Ba mẹ cô cũng đã đồng ý? Nhưng mà cô đâu đồng ý, cũng đã kết hôn đâu. Từ đó kết luận, cô chưa là gì của hắn haha. Nhân tiện lúc hắn không có ở đây cô sẽ lập một nhiệm vụ quan trọng cho mình... xuất viện...
Và sau muôn vàn mưu mô kế sách nữ chính của chúng ta đã thoát được khỏi bệnh viên một cách an toàn và tung tăng về nhà thay đồ đến công ty.
Lâm thị.....
Hắn đang vùi đầu vào đống tài liệu chỉ vì một mục đích...giải quyết xong rồi vào viện với cô sợ cô buồn chán.
Reeng...
- Nói
Người ở đầu dây bên kia nghe mà rét run, sao hôm nay tổng tài có vẻ gấp gáp quá vậy?
-......
- Được.
Hắn cúp máy, khuôn mặt trở lên khó chịu vô cùng.
" Bảo bối, em không nghe lời rồi, xem anh phạt em thế nào?"
Hắn nhếch miệng cười một nụ cười cực kì cực kì gian tà.
- Lâm Kiệt, thông báo tới Bạch Thiếu, tôi muốn hủy bỏ hợp đồng
Chưa để bên kia ú ớ câu gì hắn đã cúp máy. Cái tên này hôm nay bị gì vậy trời? Cứ như hắn nói thêm mấy câu thì cái điện thoại nó bị nổ đấy? Chị dâu, chị lại làm gì khiến cái tên kia lên cơn rồi? Lâm Kiệt thở dài gọi điện thoại đến Bạch Thiếu thông báo.
Phòng họp Bạch Thiếu....
Rầm...
- Tại sao tự nhiên Lâm Thị lại muốn hủy bỏ hợp đồng? Chủ tịch, cô vừa lên chức, công ti liền bị mất một hợp đồng lớn, mong chủ tịch có thể cho chúng tôi một câu trả lời.
Vị giám đốc bộ phận tài chính Dương Minh Quyền đập tay xuống bàn rồi đứng lên nhìn cô trong ánh mắt của ông ta xẹt qua tia đắc thắng.
- Lí do khiến Lâm Thị muốn hủy bỏ hợp đồng?
Cô từ nãy đến giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng, từng ngón tay gõ lên bàn.
- Chủ tịch, là do bên Lâm Thị xác nhận một phần sản phẩm bên công ti ta chuyển sang không đạt yêu cầu.
Người thư kí lên tiếng.
- Vậy...phải hỏi bên sản xuất rồi.
Cô chuyển hướng sang vị giám đốc sản xuất đang toát mồ hôi lạnh kia.
- Chủ tịch, bên bộ phận tôi chỉ hoàn thành công việc sản xuất theo đúng số nguyên vật liệu được đưa tới, mọi công đoạn đều được giám sát chặt chẽ, tuyệt đối không có việc ăn chặn nguyên liệu.
Vị giám đốc bên sản xuất đứng bật dậy nói một tràng dài, ông đang rất sợ, nếu mất công việc này không biết cả nhà ông sẽ sống bằng cách nào? Cô không nói gì mà quay sang nhìn người bên cung cấp nguyên liệu.
- Chủ tịch, bên bộ phận của tôi cung cấp nguyên vật liệu cho bộ phận sản xuất đều là nguyên vật liệu chất lượng cao, chúng tôi cũng đã kiểm định, chi phí nhập nguyên liệu được giám đốc Dương cung cấp là 250 triệu, chúng tôi đã chi hết để nhập nguyên liệu.
- 250 triệu? Không phải tôi đã kêu bộ phận tài chính xuất 300 triệu để nhập nguyên liệu sao? Vậy tại sao bên cung cấp nguyên liệu lại chỉ nhân được 250 triệu? Quanh đi quẩn lại vẫn là nên hỏi giám đốc tài chính.
Cô vừa nói vừa di chuyển tầm nhìn sang giám đốc tài chính Dương Minh Quyền mặt đang biến sắc đứng dậy nói lớn.
- Cậu nói vậy là ý gì? Bên bộ phần tài chính tôi rõ ràng đã cung cấp đủ 300 triệu cho bên cậu, rõ ràng là bên cậu đã ăn chặn tiền rồi vu cáo cho tôi.
Người kia dù sợ nhưng vì công việc này, vì bát cơm của cả nhà, vì tiền viện phí của con anh ta, anh ta phải bảo vệ được công việc này.
- Tôi không nói dối, rõ ràng cho ông cung cấp chi phí ít nên nhập nguyên liệu không đủ để làm số lượng sản phẩm kia nên bên sản xuất mới phải giảm chất lượng sản phẩm để đủ số lượng Lâm Thị yêu cầu.
Rầm...
Cô đập mạnh tay xuống bàn khiến cả phòng lập tức im lặng nhìn cô.
- Đủ rồi, việc ai ăn chặn tiền của công ti chắc chắn tôi sẽ điều tra ra, bây giờ đích thân tôi sẽ qua Lâm Thị để xin lỗi và thuyết phục họ, tôi nói trước, ai ăn chặn tiền của công ti đừng mong ở lại Bạch Thiếu và số tiền đã ăn chặn kia chắc chắn phải trả lại. Tan họp.
Cô bước ra khỏi phòng họp rồi từng người cũng cứ thế đi ra theo, Dương Minh Quyền nhìn theo bóng cô mà nhếch mép cười
" Ranh con, định điều tra ra ta sao? Mơ đi"
Cô bước vào phòng làm việc thì ngồi vào nghế nhắm mắt mệt mỏi.
- Thư kí Trần, điều Từ An Nhiên phòng maketing lên làm thư kí chủ tịch, nhớ nói với cô ta, cho cô ta 5 phút để thu dọn đồ và có mặt ở phòng tôi
5 phút sau...
Người ta thấy một cô gái nhỏ nhắn mặc bộ đồ công sở nó sát, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc dài ngang vai đang chạy hồng hộc trên hành lang.
Cốc cốc cốc...
- Vào đi.
Tiếng nói khá là lạnh truyền ra, An Nhiên mở cửa phòng đi vào thì cô ngẩng lên nhìn cô bạn thân của mình cười cười
- Tập thể dục vui chứ?
- Vui cái đầu cậu chứ vui, cậu có biết khi biết tin là cả phòng maketing nhìn mình như người ngoài hành tinh không? Đã thế cậu còn hào phóng cho cô gái bé nhỏ này những 5 phút để thu dọn đồ và có mặt ở đây.
An Nhiên đặt thùng đồ lên bàn rồi rót nước uống ừng ực
- Đồ của cậu tạm thời cứ đặt ở đây đi đã, bây giờ cùng mình đi đến Lâm Thị.
Đến Lâm Thị? Gặp vị tổng tài lạnh như núi băng ngàn năm kia ư? Tại sao hắn lại có thể lạnh như thế cơ chứ? Nhìn thấy hắn là muốn đào một cái lỗ chui xuống để tránh cái lạnh ngàn năm đó rồi, nhưng bù lại, bên cạnh hắn lại có một anh chàng ấm áp kia. An Nhiên ngẩn người suy nghĩ cũng không biết mình vì thế mà mỉm cười ngây ngô, cô sắp xếp đống tài liệu xong thì nhìn thấy cô ban của mình đang cười ngây ngốc một mình thì đi lại.
Bộp...
Cô vỗ tay trước mặt An Nhiên đưa cô bé ngây thơ này từ trên thiên đường xuống dưới trần gian.
- Nghĩ về anh nào mà ngây ngốc ra vậy cô gái nhỏ bé.
- Đâu...đâu có đâu
An Nhiên nghe vậy thì đỏ mặt, rõ ràng mới gặp người ta được một lần vỏn vẹn hơn 10 phút mà lại ngây ngốc đến vậy.
- Không có sao lại nói lắp ba lắp bắp
Cô khoanh tay trước ngực nhìn An Nhiên, bây giờ cô như chủ tọa còn An Nhiên thì như là bị cáo đang bị tra hỏi.
-Mình...mình đã bảo không phải mà
- Thôi được, không trêu cậu nữa, đi thôi
Lâm Thị....
Cốc...cốc...cốc...
- Vào đi...
Âm thanh lạnh lẽo từ trong phòng chủ tịch truyền ra đủ làm cho người bên ngoài lạnh sống lưng. Tên này đúng là biết cách giết người không dao. Lâm Kiệt bước hắn vẫn không thèm rời mắt khỏi tập hồ sơ trên tay mà hỏi luôn.
- Có chuyện gì?
- Chủ tịch của Bạch Thiếu đến.
Hắn rời mắt khỏi tập hồ sơ, nhìn Lâm Kiệt.
- Mỗi một mình cô ấy đến?
- Tôi cũng không rõ, tiếp tân chỉ nói là có chủ tịch của Bạch Thiếu đếm muốn xin lỗi.
Hắn nhếch miệng cười một nụ cười như không
" cuối cùng em cũng đến"
- Được, cho vào đi
Lâm Kiệt bước tới chiêca điện thoại và gọi cho tiếp tân.
Cốc...cốc...cốc..
- Vào đi.
Cánh cửa mở ra, có hai cô gái có dáng người nhỏ nhắn bước vào, ánh mắt của hắn rơi trên người của cô gái đi trước, cô mặc bộ đồ công sở bó sát cơ thể phô ra những đường cong đẹp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mái tóc dài được búi cao để vài cọng buông xuống, hôm nay nhìn cô thật trưởng thành, còn Lâm Kiệt thì bị bất ngờ khi không chỉ có cô mà còn có một cô gái nữa, bộ đồ công sở đen tôn lên làn da trắng nõn, mái tóc ngang vai thả tự do, đôi mắt to tròn núp dưới hàng mi cong vút, thật hút hồn.
- Chủ tịch Lâm, xin chào.
Cô vươn tay ra ý muốn bắt tay với hắn, hắn cũng thuận theo.
- Mời ngồi.
Cô ngồi xuống đối diện hắn
- Chủ tịch Lâm, hôm nay tôi đích thân đến đây, trước hết là muốn xin lỗi anh về việc lô sản phẩm đầu tiên mà chúng tôi giao đến có sai sót, thứ hai là mong Lâm Thị và Bạch Thiếu có thể tiếp tục hợp tác.
Hắn cười như không nhìn cô.
- Tiếp tục hợp tác? Lâm Thị đề cao nhất là chất lượng sản phẩm, bây giờ lô hàng đầu tiên đã có sai sót, vậy...tôi làm sao có thể tin tưởng hợp tác với công ti cô nữa đây?
Quá đáng. Rõ ràng là ép cô đến đường cùng mà, mà cũng đúng, lô hàng đầu tiên đã có sai sót thì sao họ có thể tin tưởng được đây? Nếu là cô thì cô cũng không đồng ý. Nhưng nếu hợp đồng này bị hủy, không chỉ công ti cô rơi vào khó khăn mà cô cũng phải ra khỏi Bạch Thiếu khi chưa tống được lũ ăn chặn tiền của công ti kia ra khỏi Bạch Thiếu.
- Vậy...không biết chủ tịch Lâm muốn thế nào mới tiếp tục hợp tác.
Aaaaa. Tiểu bạch thỏ đã tự chui vào cái bẫy của một con sói mưu mô rồi.
Hắn chỉ chờ cô nói ra câu nói đó.
- Việc này, tôi muốn chỉ có hai người chúng ta cùng bàn bạc.
- Được.
Lâm Kiệt và An Nhiểna khỏi phòng cũng là lúc hắn đứng dậy tiến gần đến chỗ cô ngồi, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
Tình huống gì thế này? Sao hắn nói là bàn việc?
- Xuất viện không có người thân, em giỏi thật.
Cô giật mình nhìn hắn
- Tôi...
Câu nói chưa hết thì bờ môi căng mọng của cô đã bị ai kia chiếm lấy mà mút mát, đầu lưỡi hắn cậy răng của cô ra, ngang nhiên trêu đùa cô, khiến cô mất hết cả khí chỉ biết vươn một tay ra bám lên vai hắn. Sau khi môi cô bị hắn trêu đùa đến sưng đỏ hắn mới buông tha cô, hắn hôn nhẹ lên môi cô rỗi áp trán mình vào trán cô cười ngọt ngào.
- Tiếp tục hợp đồng.
Bên trong căn phòng chủ tịch ngọt ngào thế nào thì bên ngoài này cũng ấm áp không kém.
- Cô bé, gặp lại em rồi.
Lâm Kiệt nhìn cô ( AN) mỉm cười
- À...ừm...hôm trước cảm ơn anh nhiều.
An Nhiên khi nhìn thấy nụ cười này thì đỏ mặt không dám nhìn lên.
Lâm Kiệt cười tươi bước gầm lại phía cô rồi vén những sợi tóc ra sau. Anh cúi xuống nâng khuôn mặt An Nhiên lên ngắm nhìn.
Đột nhiên anh kéo cô vào lòng mình ôm lấy cô, An Nhiên bị bất ngờ trợn tròn mắt, tim đập thình thịch, sao người đàn ông này lại ấm áp đến vậy. Bình yên thật đấy.
Một lúc sau anh buông An Nhiên ra, mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
- Nhớ lấy, anh chính thức theo đuổi em.