Mối Tình Cũ Của Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 9




Khoảng 15 phút sau Mộc Linh vươn vai đứng dậy ra khỏi phòng làm việc. Vừa đi đến ra đến cửa thì gặp thư kí Lục cô lịch sự nói:

- Chào anh thư kí Lục anh có chuyện gì mà lại tới tìm bộ phận pháp lý vậy.

- Ờ cô chuẩn bị đi dùng cơm sao?

- Nếu thư kí Lục có việc cần tìm tôi có thể ăn trưa sau cũng được.

- Vậy cảm phiền cô qua phòng chủ tịch, chủ tịch có việc muốn tìm cô.

Khi nghe thư kí Lục nói vậy họng cô bỗng cứng đờ không nói được gì cả người khựng lại.Nhận ra sự thay đổi đó của cô thư kí Lục hỏi:

- Cô sao vậy?

- Không.....không có chuyện gì đâu tôi sẽ lên liền.

- Được.

Nói xong thư kí Lục đi thẳng xuống nhà ăn còn cô thì vẫn thất thần đứng đó. Trong suốt năm năm không gặp ngày nào cô cũng theo dõi anh trên mạng xã hội, trên báo, trên TV thấy được sự thay đổi mỗi ngày của anh. Trước đây cô từng rất muốn gặp anh nhưng bây giờ có cơ hội rồi tại sao cô lại cảm thấy lo như vậy chứ? Cô biết anh sẽ không tha thứ cho cô nhưng không sao cô vẫn sẽ hiểu cho anh bởi cô chính là người sai. Cô đi lại thang máy ấn lên tầng cao nhất của tòa nhà. Lên đến nơi đứng trước cánh cửa gỗ cô có chút run run: " Cốc cốc". Bên trong vang lên một tiếng lạnh lẽo của người đàn ông và đó chính là tiếng của anh:

- Vào đi.

Cánh cửa gỗ từ từ mở ra bên trong căn phòng vô cùng yên ắng vì khi đi làm cô đã nghe thư kí Lục nói về những gì mà Dương Hàn Lâm ghét và một trong số đó là tiếng giày cao gót vì vậy nên cô đi rất khẽ. Đến bàn làm việc cô chỉ thấy anh đang đứng quay lưng về phía mình một thân cao lớn với áo sơ mi trắng quần tây. Thân hình cao to nhìn từ đằng sau cũng thấy anh khác xưa rất nhiều. Cô lên tiếng giọng có chút run run:

- Chủ tịch cho gọi tôi.

Trong phòng vẫn là một màn im lặng bỗng anh quay lưng lại. Một gương mặt vô cùng đẹp trai nói thật nó có đến nửa phần giống với Thiên Duệ cũng đúng thôi vì họ là cha con mà. Ngắm anh mà cô quên mất anh đang tỏ ra khó chịu với cô, anh liền lên tiếng:

- Cô nhìn đủ chưa.

- Xin lỗi.

- Không biết tôi phải gọi là Mộc Linh hay luật sư Genny đây?

Dương Hàn Lâm hỏi Mộc Linh với thái độ đầy khinh bỉ và không phải cô không biết, cô chỉ nhàn nhạt trả lời:

- Chủ tịch cứ gọi tôi là Genny được rồi.

- Nhưng tôi lại thích gọi cô là Mộc Linh? Nói tại sao cô lại đồng ý về công ty tôi làm việc.

Mộc Linh biết ý trong câu hỏi anh hỏi cô sau đó lấy lại bình tĩnh nghiêm túc nói:

- Chủ tịch thích gọi tôi thế nào cũng được bởi vốn Mộc Linh là cái tên ba mẹ tôi đặt trong giấy khai sinh gọi tôi là Genny cũng đúng vì Genny là tên của tôi trong công việc. Còn việc vì sao tôi đồng ý? Đơn giản vì bản thân anh cũng thấy công ty anh giờ phát triển như vậy dĩ nhiên việc được mời về làm việc tôi ngu hay sao mà lại không đồng ý.

- Hóa ra cô cũng chỉ vì tiền ah.

- Chủ tịch anh nói thật buồn cười đi làm không nhận lương thì có ai ngu mà lại đi chứ.

Dương Hàn Lâm nghe vậy trên trán nổi đầy vạch hắc tuyến: " Người phụ nữ này cũng chẳng khác gì mấy người phụ nữ ngoài kia đều ham tiền như nhau cả thật khinh bỉ. Năm xưa bỏ anh vì nghĩ anh đã bỏ quyền thừa kế Dương gia đi rồi? Thì ra là như vậy." Anh lại gần cô bóp lấy cằm cô gằn giọng nói:

- Tôi nói cho cô biết làm việc ở đây tốt nhất đừng giở trò gì nếu không có biết tay tôi. Đừng tưởng mình giỏi rồi muốn làm gì cũng được.

Nói xong anh buông cô ra rồi đi ra ngoài trước khi đi không quên nói:

- Cho cô năm phút cút ra khỏi phòng của tôi.