Hôm nay công ty không quá đông người vì hầu hết mọi người đã chuẩn bị xong từ hôm qua hết cả rồi. Anh vào sảnh công ty sau đó hiên ngang mà bước vào thang máy dành cho chủ tịch đi lên. Là chủ tịch cũng thật khổ mà không lúc nào là không bận. Hôm nay anh đến công ty chủ yếu là xem lại danh sách khách mời cho buổi tiệc và khảo sát lại những công đoạn trang trí cuối cùng. Đến tầm nửa buổi có một cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt đến đầu gối đi vào chỗ tiếp tân đó chính là Kiều Mai:
- Xin lỗi cho tôi gặp chủ tịch được không ạ?
- Dạ xin hỏi cô có hẹn trước không ạ.
Cô gái tiếp tân nhìn thấy Kiều Mai cũng đoán ra cô là một tiểu thư đài các nên cũng nhẹ nhàng đáp lại. Kiều Mai chỉ nói một câu hững hờ:
- Cứ nói có Kiều Mai đến gặp.
Nữ tiếp tân sững sờ cảm thấy thật may mắn khi được tiếp xúc với người con gái nổi tiếng là xinh đẹp, nết na. Không chần chừ cô nhắc điện thoại gọi đến phòng chủ tịch:
- Có chuyện gì?
Giọng nói âm lãnh trầm thấp vang lên khiến cô tiếp tân hơi run:
- Dạ thư chủ tịch có cô Kiều Mai muốn gặp ngài.
- Được rồi.
Lát sau khi có được sự cho phép Kiều Mai vào thang mây đi thẳng lên phòng chủ tịch. " Cộc....cộc.....cộc ".
- Vào đi.
Kiều Mai nhẹ nhàng bước vào ánh sáng từ phía ngoài cửa kính trong suốt rọi vào trên khuôn mặt cô làm cho gương mặt xinh đẹp ấy sáng lên rất đẹp. Thế nhưng Dương Hàn Lâm vẫn không quan tâm tới, anh chỉ chăm chú xem tài liệu trên bàn khiến Kiều Mai có chút thất vọng. Trước khi đến đây cô đã cố tình trang điểm thật đẹp chọn đi chọn lại bao nhiêu chiếc váy. Giọng nói cô nhẹ nhàng:
- Anh Hàn Lâm em không phiền anh chứ?
Anh lúc này mới ngước lên nhìn Kiều Mai giọng có chút hững hờ:
- Uhm em có chuyện gì tìm anh?
- Em....em chỉ muốn mời anh một bữa cơm thôi. Hôm qua em về mà anh lại bận việc nên hôm nay muốn mời anh.
Nhìn thấy cô mang nét mặt mong chờ anh miễn cưỡng " Uhm" một tiếng. Thật ra Kiều Mai là con gái của bạn mẹ anh từ nhỏ mẹ anh đã chọn cô làm con dâu thường hay dẫn qua nhà anh cũng chẳng nói gì. Năm anh học đại học hai nhà bắt đầu tính đến chuyện hôn sự thì anh lại yêu Mộc Linh nên đành hoãn lại cho đếm giờ. Cả hai cùng nhau chọn một nhà hàng không quá sang trọng gần ở công ty của anh. Trong lúc ăn cô cứ hỏi anh trả lời ngoài ra anh chẳng nói gì thêm. Thật trùng hợp khi Mộc Linh cũng đến đây mua đồ ăn vì Thiên Duệ nói nó thèm ăn đồ ăn ở quán này vì nó rất ngon. Mộc Linh đã quan sát thấy hai người ngồi đằng kia nhưng cũng cố tình không để ý tới. Bỗng nhiên cử chỉ Dương Hàn Lâm thay đổi anh lấy giấy ăn lau miệng cho Kiều Mai nhìn cô với ánh mắt cưng chiều. Mộc Linh thấy hành động này mà lòng quặn đau nhưng sao giờ cô đâu có tư cách. Kiều Mai thấy hành động này của anh thì có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng không suy nghĩ nữa cô đơn giản là nghĩ anh đang quan tâm cô. Rất nhanh sau đó Mộc Linh rời đi Dương Hàn Lâm lại như lúc đầu hững hờ ăn. Sau khi dùng bữa xong anh lái xe chở Kiều Mai về rồi hướng về phía bệnh viện thành phố. Đến nơi anh thấy cô đang cho thằng bé ăn, Thiên Duệ thấy anh đến thì nở nụ cười nói:
- Xin chào chú đẹp trai, chú đến thăm cháu sao?
- Chú đến thăm cháu đây chú có mua một ít hoa quả và sữa cho con đây.
- Cháu cảm ơn chú. Chú thật là tốt.
................Hết.........