Mối Tình Cơm Trưa Của Anh Chàng Thu Ngân

Chương 5: Anh chàng thu ngân mờ mịt




Edit: Dú

Beta: Bon

—————————————–

Vui quá!

Vui quá đi!

Lăn lăn lộn lôn, vặn vặn vẹo vẹo, túm lấy chăn dài che quá đầu, cười ngây ngô.

Cả chiều hôm nay Mục Duyên đều đắm chìm trong trạng thái si si ngốc ngốc, cũng may buổi chiều không phải đi làm, ca của anh cũng được nghỉ, nếu không đã xảy ra mấy sai lầm mà chính anh cũng không dám tưởng tượng.

Nhưng mà, thật sự là vui quá!

Đối với thái độ của A Nam lúc ban trưa, Mục Duyên tỏ vẻ không hề gì, có khi, anh còn nên cảm ơn A Nam vì đã nói với mình hai câu gắt gỏng như thế!

Nằm trên giường lăn lăn một lúc, mang khuôn mặt đỏ ửng đứng lên đi uống nước, nghĩ một chút lại chạy mở tủ lạnh ra, “Ha ha” cười ngây ngô với chiếc cốc nhựa đựng nửa số hồng trà.

Đúng vậy, còn thừa lại một nửa đó.

Mãi đến khi Mục Duyên tan tầm mới có thời gian uống chén hồng trà lạnh kia, tuy đá đã tan hết nhưng vẫn làm anh cảm thấy chút khô nóng đầu hạ đều biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Sau khi đã uống nửa chén rồi, anh kìm lòng không nổi tiếp tục uống hết. Dù sao đây cũng là người kia tự mình đưa tới trước mặt anh, mỉm cười mời anh uống đó nhé. Vì thế, nhân lúc mọi người đang bắt đầu quét tước dọn vệ sinh, Mục Duyên trộm lấy đồ uống từ quầy pha chế, rót nửa chén hồng trà lạnh còn thừa lại, bỏ vào trong túi mang về nhà.

Vài ngày sau đó, đột nhiên trời bắt đầu mưa liên tục, lượng khách đặt hàng cũng tăng đột biến, mà suốt cả một tuần, người kia chưa hề ghé qua tiệm lúc nào.

Có khi là bởi vì trời mưa đấy, cứ mưa một cái thì không ai muốn rời nhà đâu.

Tuần sau đó, trời quang mây tạnh, hơi thở mùa hè càng ngày càng đậm, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất, cây cối nhiều nơi bắt đầu vang lên những chuỗi âm thanh ve kêu râm ran liên tục.

Hai tuần trôi qua, người kia vẫn không xuất hiện.

Có khi là bởi vì quá nóng đấy, cứ ánh nắng gắt thế này thì không ai muốn rời nhà đâu.

Cuộc sống của một nhân viên thu ngân rất nhàm chán, A Nam vẫn thỉnh thoảng bắn vài câu với Mục Duyên, nhưng anh đã quá lười quan tâm rồi. Dù sao — lúc ứng tuyển, ông chủ cũng vì suy xét đến vấn đề “diện mạo”, nên đã dành vị trí thu ngân vốn là của A Nam cho Mục Duyên, khi đó Mục Duyên đã biết, khúc mắc với A Nam có lẽ không thể nào tháo gỡ được nữa.

Tiệm cà phê đóng cửa vào cuối tuần, nhưng cứ mỗi thứ bảy hàng tuần đều phải “vệ sinh sạch đẹp”.

Bởi vì có mấy người xin nghỉ, cho nên vốn chỉ cần hai tiếng là có thể hoàn thành công việc thì lại thành hơn mười một giờ mới gần kết thúc. Vì Mục Duyên đã hứa với Tiểu Ngô giúp cậu thu dọn và sắp xếp giá đựng lọ gia vị, nên chậm hơn một chút.

Mười một giờ rưỡi, mọi người lục tục đi cả rồi, chỉ còn lại Mục Duyên vẫn mặc bộ đồ vệ sinh rộng thùng thình từ đầu đến chân, đầu đầy mồ hôi lau cái giá.

“Mục Duyên, khi nào anh sẽ lau xong thế?” Em gái quầy đồ uống đã thay xong quần áo, đứng ở cửa phòng bếp mở miệng hỏi.

“Anh sẽ gắng làm xong trước mười hai giờ, em cứ đi trước đi, anh sẽ khóa cửa cho.” Mục Duyên lau cái trán đầy mồ hôi.

“Vậy được, thế em đi trước nha, thứ hai gặp!”

“Ừ, chào em.”

Mục Duyên vắt khô nước, vừa lau sàn nhà bếp xong, bộ đồng phục rộng lớn hơi vướng víu, anh vén tay áo lên, ra khỏi nhà bếp, đang chuẩn bị thay quần áo thì nghe thấy bên ngoài có người hỏi: “Xin hỏi hôm nay tiệm không mở sao?”

Anh bước khỏi nhà bếp, vừa gỡ bao tay cao su trên tay xuống, vừa ngẩng đầu trả lời: “Thành thật xin lỗi, cuối tuần chúng tôi đều đóng cửa…”

Mục Duyên sửng sốt, đứng ở cửa là hai người trẻ tuổi, mà câu hỏi ấy, rõ ràng là của người kia.

“À… Không mở thật sao…” Người kia hơi ủ rũ gãi gãi tóc mình.

Mục Duyên phản ứng nhanh, cúi đầu nhìn mình, bộ đồ vệ sinh màu vàng rộng thùng thình và ống tay áo được vén lên cao, hai tay còn cầm bao tay cao su, mồ hôi trên trán  nhỏ thành giọt rơi tí tách, cùng với mái tóc và gương mặt đã vô cùng thê thảm nãy giờ…

Tại sao chứ! Tại sao cậu ấy lại xuất hiện vào lúc này!

Vốn đã sầu muộn tới cùng cực đối với bộ đồ vệ sinh, lúc này anh lại có cảm giác hơi nhiệt đang tỏa ra càng lúc càng nhiều hơn, cứ như sắp bị tan chảy dưới nhiệt lượng ấy.

Cậu trai trẻ đứng bên cạnh có gương mặt búp bê, nom như sinh viên, có vẻ chưa từng ghé qua tiệm. Da mặt cậu trai búp bê cực kỳ trắng trẻo, kiểu tóc là mốt thịnh hành của “làn sóng Hallyu”, thân hình mảnh khảnh, mặc bộ sơ mi kẻ ô vuông đỏ trắng đan xen bó sát người, quần bó màu kaki, giày da màu nâu, nghe được câu “Không mở”, lập tức bĩu môi, vẻ mặt mất hứng.

“Đói muốn chết á!” Cậu trai mặt búp bê nói, trong giọng nói của cậu ta đầy ý làm nũng.

“Nhưng… Anh cũng không biết tiệm này đóng cửa vào cuối tuần… Mà anh cũng từng nói với em chỗ này thường rất vắng vào cuối tuần, em còn cố mà đến.” Người ấy có hơi bất đắc dĩ.

“Không phải vì em nghĩ việc tăng ca vào cuối tuần của anh sẽ rất tẻ nhạt sao, nên mới tới thăm anh đó.” Cậu trai mặt búp bê giở giọng xem thường, ôm lấy cánh tay người ấy, khẽ ngẩng đầu nói: “Vậy giờ tính sao đây?”

“Được rồi được rồi, chúng ta lái xe đi Hồng Cốc, còn ba chặng đường nữa, nhịn chút nhé.” Người ấy đẩy cậu trai mặt búp bê ra, cũng không quên quay người lại mỉm cười với Mục Duyên, thuận tay đóng cửa lại.

Mục Duyên ngẩn người, nước trên bao tay cao su rơi từng giọt từng giọt trên mặt đất, kết tụ thành vũng nước nhỏ.

Giọng điệu vô cùng thân thiết như vậy, bọn họ, là quan hệ như thế nào?