Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 52: Thượng Quan Chân




Cái tên này muốn làm gì vậy chứ? Hơi thở của hắn kề bên, tôi chỉ có thể chán ghét trốn về sau.

Nhưng tôi bị bịt cái bao tải lên đầu nên không cử động, xung quanh lại tối um, chỉ có tiếng thở dốc không bình thường của hắn càng ngày càng nặng nề.

Thình lình, cả người hắn nhào đến, giống như sắp chết mà nhào về phía tôi, đau đến mức tôi không nhịn được nữa kêu lên một tiếng, đầu của hắn giống như tảng đá đè vào ngực, tôi không thở được, hơn nữa còn là người phụ nữ yếu đuối, bình thường chỉ cần dùng lực một tí đã thấy đau rồi, huống chi là chạm vào mạnh như vậy, đau đến mức nước mắt tuôn rơi.

"Á... Đau quá! Cậu bị điên gì vậy?" Tôi tức giận hét lên.

Tiếng hít thở của hắn càng ngày càng dồn dập, dí đầu vào ngực tôi, mơ hồ không rõ, một mình lẩm bẩm: “A... Mùi sữa thơm quá...”

"Đồ biến thái... muốn uống sữa thì về tìm mẹ của cậu đi!" Tôi tức giận đùng đùng, tên Quan Nhan Thần này bị bệnh lạ hay sao? Sao lại ghê tởm như vậy!

Hắn ta cười nham hiểm, thầm thì nói: “Nơi đâu có sữa mẹ? Chi bằng cô làm mẹ tôi đi? Cô cũng đã quen bị quỷ chơi đùa rồi mà nhỉ?”

Cách nhau cái bao tải, tôi cũng không thể trốn đi đâu xa được, hắn hì hụp lên tiếng: “Sữa của cô nhất định rất ngon... cho tôi uống một chút thôi được không... được không..."

"Quan Nhan Thần, cậu có sợ chết hay không?" Tôi cắn răng hỏi.

Hắn cười hì hì nói: "Sợ gì chứ? Cái mà người chồng quỷ của cô có là phụ nữ, cô tưởng rằng hắn lúc nào cũng sẽ bảo vệ cô sao? Đừng ngu ngốc như vậy... Thanh Tiêu... hay là chúng ta thử xem..."

Câu nói này của hắn đánh trúng vào tâm trạng bị đè nén mấy ngày nay của tôi.

Đúng vậy, Phong Ly Ngân vì chuyện của thôn Hoàng Đạo, thường xuyên qua lại với Thẩm Thanh Nhụy, nhìn bọn họ người thì “Thanh Nhụy", người thì “Đế Quân đại nhân", xưng hô thân thiết như vậy, nói bọn họ không có tư tình sao? Có quỷ mới tin!

Hai ngày nay tâm trạng của tôi nóng nảy như vậy, không phải bởi vì Phong Ly Ngân vội vã rời đi sao?

Hắn giày vò tôi ở trên xe thành bộ dạng như vậy, cũng không biết có bị người khác nhìn thấy hay không, tôi bị hắn làm cho lên cơn sốt, kết quả khi mở mắt ra lại không thấy hắn đâu. Đồ quỷ xấu xa!

Cho dù hắn ở bên người phụ nữ khác cũng có thể quang minh chính đại nói vì có chuyện quan trọng. Đế Quân, Đế Quân, tình yêu của Quân Vương, không phải chính là ban ơn mưa móc, ân sủng thiên hạ hay sao! Tôi thì là ai chứ!

Tôi càng nghĩ càng bực mình, tên khốn Quan Nhan Thần đó cứ liên tục cà lên người tôi, tôi chịu chút thiệt thòi, hắn ta giống như có bệnh khác thường, cứ lải nhải: “Thơm quá đi... nhất định sẽ rất ngon...”

Tôi có người lại cố gắng trốn tránh và vùng vẫy, đến mức mồ hôi nhễ nhại cả đầu, đến khi sắp không còn chút sức lực nào nữa, lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông xa lạ đó: “Đờ mờ! Cậu làm gì vậy! Muốn "ăn" cô ta cũng không thể cách nhau một cái bao tải vậy chứ!"

“Vậy phải làm thế nào... tôi muốn uống sữa, hì hì..." Quan Nhan Thần cười xấu xa.

"Dừng lại! Cậu không biết trói cô ta lại sao! Vừa nhìn đã biết cậu non trẻ, chưa đụng vào phụ nữ bao giờ! Bây giờ không có thời gian cho cậu chơi đâu, mau đưa cô ta đi! Tôi lái xe lại rồi đây!” Tên đó khẽ hét lên.

"..Đưa cô ta đi đâu?" Quan Nhan Thần hỏi.

"Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Lên xe rồi thì để cậu uống sữa là được rồi chứ gì! Cậu chơi cô ta, rồi đưa cô ta cho tôi, chúng ta cùng nhau hợp tác, đừng ai hỏi gì nhiều!" Tên đàn ông xa lạ đó kêu lên.

Sau đó tôi bị vác lên, đầu tôi nhễ nhại mồ hôi, tiếp tục như vậy có khi nào bị ngột ngạt đến chết luôn không? Người đàn ông này đưa tôi đi đâu chứ?

Điện thoại thì đã mất rồi, lúc này người duy nhất tôi không ngừng nghĩ đến là Phong Ly Ngân, anh có bận đến thế nào cũng bớt chút thời gian đến gặp tôi được không, nếu không tôi có mệnh hệ gì, anh đừng có trách tôi không bảo vệ được con!

Tôi không biết mình đã gọi bao nhiêu lần, đến khi xe đến một con đường nhỏ vòng vèo, chạy lên đường thẳng, hắn cũng chưa xuất hiện.

Nếu như đi đến đường cao tốc, anh tôi đuổi đến thì cũng không kịp nữa, làm sao đây? Tôi sẽ bị đưa đến đâu?

"...Hai người, rốt cuộc muốn làm gì? Bắt cóc tôi làm gì chứ?" Tôi hỏi.

Người đàn ông xa lạ đang lái xe đó không hề trả lời tôi, chỉ nói với Quan Nhan Thần: “Không phải cậu muốn ăn cô ta sao, tranh thủ thời gian đi, đừng để cho cô ta còn sức lực hỏi này hỏi no."

Quan Nhan Thần lúc này có chút sợ hãi, giọng nói có chút do dự: “Ở đây sao... trên xe thì rung lắc như vậy..."

“Hừ, vậy là do kỹ thuật của cậu không giỏi, làm hay không tùy cậu.” Người đàn ông đó cười nhạo, rồi không nói thêm gì nữa.

"Quan Nhan Thần, tốt xấu gì chúng ta cũng chung dòng họ, cậu nghĩ đến hậu quả đi!" Tôi cắn răng nhắc nhở tên khốn kiếp này. Hắn dâm dê, nhưng lại không có gan liều lĩnh, do dự một hồi cũng không dám làm gì.

Khi tôi khẽ thở phảo nhẹ nhõm, đột nhiên nghe thấy tiếng mắng chửi của tên đàn ông lạ lẫm đó: “Địt! Lại là bọn họ! Bám theo tôi làm gì chứ! Đờ mờ!"

Xe đột nhiên rung lên, bị đâm vào một chiếc xe khác, trượt nghiêng xuống một đoạn, đầu đập vào dây ngăn cách.

Tôi bị lăn xuống từ ghế sau, mắc kẹt trong đó không cử động được, Quan Nhan Thần sợ hãi hét toáng lên rồi nhảy xuống xe, cũng không nghe thấy giọng nói của người đàn ông xa lạ đó nữa, giống như đã hoàn toàn biến mất.

"Thiếu gia, tên đó đã thoát mất rồi! Sau xe còn có một người! Hình như bị bắt cóc!"

"Hả? Dẫn ra đây xem nào!"

Khi tôi được thả ra, gió lạnh thổi làm tôi run lên, tóc cũng bị rối như ổ gà. Trước mặt có mấy chiếc xe việt dã hiên ngang dừng ở đó, đèn xe chiếu sáng vào làm tôi không mở mắt ra được. Một người đàn ông mặc đồ vest ngồi xổm trước mặt tôi, giúp tôi che ánh sáng lại.

“Này cô.” Hắn nhíu mày lại hỏi: "Sao cô lại ở trên chiếc xe này vậy?"

"Tôi... tôi bị bắt cóc.” Tôi nhìn thấy Quan Nhan Thần bị bọn họ bắt lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào: "Người này là anh họ của tôi, hắn bắt tay với người ngoài bắt cóc tôi."

“Vậy sao?” Người đàn ông mặt áo vest nhíu mày: “Cô tên gì, nhà ở đâu? Tôi đưa cô về nhà, hay là báo cảnh sát giúp cô?”

Tôi lắc đầu nói: “Không cần báo cảnh sát đâu, cảnh sát cũng không quản lý được mấy chuyện vặt vãnh này... nếu như thuận tiện, phiền anh đưa tôi về... tổi tên Quan Thanh Tiêu, nhà tôi ở..."

"Quan Thanh Tiêu." Hắn nhắc lại một lần, đột nhiên cười nói: “Vậy tôi biết nhà cô ở đâu rồi."

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, người này là bạn hay địch đây chứ? Sao lại biết nhà tôi ở đâu?

“Đừng lo, tôi chỉ tình cờ nghe thấy tên của cô... gia đình cô cũng phải tới Thanh Ngọc Quan chứ? Chi bằng đi cùng tôi, tới Thanh Ngọc Quan tôi lại đưa cô về nhà, thế nào?"

Hắn là người trong nghề sao? Tôi quan sát tỉ mỉ người hắn.

Tướng mạo đoan trang, phong độ hiên ngang, xem ra không phải loại người giống Quan Nhan Thần. Hắn thấy tôi có chút do dự, liền lấy điện thoại của mình ra đưa cho tôi: “Nào, gọi điện thoại báo bình an cho cả nhà đi... tôi tên Thượng Quan Chân, người lớn trong gia đình cô, có lẽ biết tôi."

Thượng Quan Chân! Đừng nói là người lớn trong nhà, tôi cũng có nghe đến tên của hắn...