Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 157: Nơi Giam Giữ Thể Xác Tại Núi Mật Phong






Đó là chiếc khuyên tai mà hầu nữ nói tôi giữ gìn cẩn thận, tôi liếc nhìn hắn, không muốn nói chuyện.

Phong Ly Ngân cúi người xuống hỏi: "Sợ đau?"
Tôi gật đầu, bắn lỗ tai hình như rất đau, khi Tô Mộng làm, tôi nhìn thấy cái thứ đó như chiếc súng vậy, bắn vào bên trong thịt, đáng sợ đến nhường nào...!Tô Mộng bắn luôn mấy cái, đúng là tự ngược đãi bản thân.

Phong Lý Ngân khẽ cười nói: “Sẽ không quá đau đâu.

Ít nhất sẽ không đau như lần đầu tiên của em, nhìn khi đó em chảy máu, tôi còn không nhẫn tâm tiếp tục..."
Giọng nói nhẹ nhẹ của hắn nói những chuyện này bên tai tôi, giọng nói lành lạnh, tôi giống như rơi xuống màn sương, bay bổng trong đó, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ từ trong cổ họng.

"Á...!" Nửa người tôi đau đến tê liệt, toàn thân co chặt lại
Trên dái tai chảy ra chút máu, hắn thè lưỡi ra liếm đi, hắn nhân lúc tôi mơ màng dùng cái kim bạc trên khuyên tai đâm xuyên qua dái tai tôi!
Sự phản kháng của tôi bị sự đụng chạm của hắn làm cho hoàn toàn tan tành, một chút uy lực cũng không có, một bên dái tai kia rất nhanh cũng bị hắn làm như vậy.

Cảm giác đau đớn đó làm cho da đầu tôi tê liệt, trong sự run rẩy từ bỏ sự phản kháng.

"...Dái tai là tượng trưng của phúc đức, nếu như bắn lỗ tai, phải nhớ đeo đồ gì lên để bổ sung thêm...!em phải đeo màu đỏ, nhớ đấy." Hắn nhẹ nhàng nói.


“Ừm...” Tôi cảm nhận được hắn đang lưu luyến trước ngực tôi, từng vết sẹo chằng chịt trên đó rất xấu xí, tôi co người muốn né tránh.

"Nơi đó...!rất xấu xí..."
"Hừm...!em nhìn lại xem."
Tôi làm gì còn sức mà mở mắt ra xem chứ? Tùy hắn vậy.

Khi tôi mở mắt ra, mất một thời gian lâu mới nhìn rõ được những bông hoa bỉ ngạn khắc trên đầu giường, người ở bên cạnh đã không biết đi đâu, hắn luôn im hơi lặng tiếng biến mất, tôi đã quen rồi.

Khi đánh răng rửa mặt, tôi nhìn thấy những vết sẹo huyết chú nơi ngực đều biến thành bông hoa, loại hoa nở rộ bên sông Hoàng Tuyền.

Tối hôm qua hắn đã bóp nát bông hoa vẩy lên trước ngực tôi...!lúc này hình vẽ của bông hoa che đi vết sẹo, nhìn có vẻ yêu mị mảnh mai.

"Nương nương, Bạch Vô Thường đại nhân ở bên ngoài cầu kiến” Một hầu nữ khẽ thông báo.

Khi trời sáng mới nhìn kỹ những hầu nữ này, ai ai cũng dịu dàng xinh đẹp, nhưng mà làn da trắng không sắc máu, nghĩ đến chuyện Phong Ly Ngân nói xem bọn họ như người giấy, trong lòng tôi đột nhiên có chút sợ hãi.

Lẽ nào bọn họ thật sự được “đốt” xuống sao?
“Biết rồi..." Tôi trốn thoát khỏi căn phòng động phòng đêm qua còn tràn ngập cảnh phong tình ấy.


Nơi này là minh giới, cho dù hoa lệ thế nào, cũng đều mang theo hơi thở lạnh lẽo điêu tàn, hơn nữa người ở đây cũng đều là hồn ma.

Hồn phách là hai khái niệm, hồn có thể bắt đi được, còn phách thì sẽ tan biến khi chết đi, vậy nên chỉ có câu hồn, chứ không có câu phách, có quỷ hồn chứ không có quỷ phách.

Bạch Vô Thường thường đi bắt hồn ma nam, không biết có bao nhiều âm sai ở dưới âm phủ là do ông ta bắt về, có ám ảnh tâm lý với ông ta, nên địa vị của ông ta cũng tương đối cao.

Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện88.

“Tiểu nương nương có ngủ ngon không?" Ông ta cười hì hì bay một vòng xung quanh tôi: "Xem ra Đế Quân đại nhân vẫn còn thương xót cho người, chưa làm cho người đến mức không xuống được giường, ha ha ha.."
Không đến mức không xuống được giường, chỉ là chân đều đau đớn vô cùng.

"Ông tìm tôi có việc sao?" Tôi có hơi sợ ông ta.

"Ö, tiểu nương nương bây giờ cũng là chủ mẫu của âm phủ rồi, có vài chuyện vẫn nên đến bẩm báo thì tốt hơn...!luyện hồn của Quan Ngạn Thần bị hồn bay phách tán, người có muốn đến xem chút không? Dù sao đi nữa cũng là người thân của tiểu nương nương” Bạch Vô Thường khẽ hỏi.

Quan Ngạn Thần!
Một nửa hồn phách của hắn ta đã bị bà Thẩm tiễn đi, một nửa còn lại luyện hóa với hồn của tà vật, biến thành quái vật luyện hồn, da người bị lột, sau đó cho vào nội tạng của thi thể khác, làm ra một thế thân.


Hắn ta cũng đủ thể thảm rồi.

Tôi suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Được, tôi đi gặp anh ta một chút...!có điều, liệu có nguy hiểm hay không?"
"Ha ha ha, sao người lại nhát gan như vậy chứ, âm phủ mà còn sợ hồn ma?" Ông ta chế nhạo tôi.

Tôi ngượng ngùng bĩu môi, Phong Ly Ngân từng nói đừng để hắn mất mặt, tôi cũng nên can đảm lên chút, ở bên cạnh Bạch Vô Thường có lẽ không cần sợ nhỉ?
Nhưng dũng khí đó đã biến mất khi Bạch Vô Thường dẫn tôi đến một khu rừng.

Khu rừng trước mắt vô cùng u ám, trên mặt đất chỉ có vụn cỏ đã khô, khu rừng rộng lớn bao la chỉ toàn là cây cối đã khô héo.

Gió xung quanh thổi đến, mang theo tiếng kêu thê thảm cùng với tiếng thì thầm nho nhỏ.

Sau gáy tôi đột nhiên rùng mình, có chút sợ hãi nhìn Bạch Vô Thường.

Ông ta cười: “Nơi này chính là núi Mật Phong, bên trong Thi Sở giam giữ những Mãnh Quỷ ăn thịt người, âm phủ không cho bọn họ uống canh Mạnh Bà, mà dùng cách thức trần gian nuôi sâu độc để nhốt bọn họ lại, để bọn họ ăn thịt lẫn nhau, trải qua những tội nghiệt mà mình khi sống đã gây ra, đợi một thời gian nữa qua đi, Mãnh Quỷ còn xót lại sẽ bị kéo đến hai mươi tư ngục lịch vạn kiếp và bị hồn bay phách tán.”
Nơi giam giữ thi thể tại núi Mật Phong.

Nghe thấy mấy chữ này, tôi không nhịn được run rẩy.

Tôi từng nhìn thấy nữ quỷ thôn Hoàng Đạo ăn thịt người, xương cốt bị đặt ở trong chạm khắc gỗ, cô ta mê hoặc con người đi vào căn nhà nhỏ mà cô ta biến hóa ra rồi bị hại chết, sau đó bám lên thi thể ăn thịt đồng bọn hoặc của bản thân.


Giọng phụ nữ mềm yếu và cơ thể tàn tạ vô cùng độc ác đó, làm tôi vô cùng sợ hãi, Hắc Vô Thường khi đó dẫn nữ quỷ đó đi, không ngờ rằng đến bây giờ tôi lại đứng trước nơi này!
Nếu như Phong Ly Ngân ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không sợ hãi, nhưng lúc này chỉ có một mình tôi...!còn có Bạch Vô Thường với nụ cười đáng sợ.

“Mời, tiểu nương nương, tôi dẫn đường cho người, đừng sợ...!nơi này có rất nhiều quỷ sai canh giữ, tà khí của sào huyệt của bọn quỷ bị người hủy đi rồi, pháp trận ở đây rất vững chắc."
Tôi theo ông ta đi từng bước từng bước vào căn rừng tối đen u ám đó, gió bên cạnh giống như đang khóc ai oán, giống như lúc nào cũng đang có người đang thì thầm nói chuyện phía sau, làm tôi dựng cả tóc gáy.

Giữa cánh rừng có một căn phòng trơ trọi ở đó, giống như trạm góc trị an ở trên trần gian, một căn phòng nhỏ chật hẹp dựng ở trên vùng đất trống.

Tôi đẩy cửa ra, bên trong có một bậc thang tối tăm sâu không thấy đáy, kéo dài xuống dưới lòng đất.

Hai quỷ sau cầm theo đèn lồng xuất hiện, bọn họ hành lễ với tôi: “Cung nghênh nương nương đại giá, người đến muốn kiếm tra kẻ phạm tội nào ạ?"
"Quan...!Quan Ngạn Thần..." Tôi cố gắng giữ cho giọng nói mình được bình tĩnh.

Quỷ sai lộ ra nụ cười như đã hiểu rõ, nhấc tay thắp sáng đèn lồng, ngọn lửa ma mị màu xanh bừng sáng lên...!
Còn không bằng không bật sáng nữa! Ánh sáng xanh lè đó lại càng đáng sợ hơn!
Bậc câu thang đi xuống dưới rất sâu, đi đến một bậc cao, liền nhìn thấy Mãnh Quỷ ở dưới sâu đó đang ăn thịt lẫn nhau guống như thú dữ đánh đá nhau.

“Hồn của Quan Ngạn Thần chia ra hai phần nhốt lại, vẫn chưa đưa vào bên trong, dù sao đi nữa Đế Quân đại nhân cũng đã đại hôn với người, nói không chừng sẽ cả họ được nhờ? Chúng tôi không dám xử lý hắn ta, nương nương mời đi hướng này..." Quỷ sai dẫn tôi vào một căn phòng giam.

Tôi nhìn thấy một bóng ma đen thui, hắn ta không có da, ngay cả mí mắt cũng không có, hai mắt đều lồi cả ra, hắn vừa cào cấu lên tường, vừa ngây ngốc nói: “Thanh Tiêu, Quan Thanh Tiêu, mau đến cứu tôi, sao cô không cứu tôi chứ...!hừm, người cô thơm quá, mùi sữa thơm quá, tôi rất muốn ăn...!rất muốn ăn...!á...".