Mỗi Thế Giới Tô Một Lần

Chương 8: Thế thân nghịch tập nữ minh tinh nổi tiếng (7)




Edit: Thiên Tình

Văn Anh lên tiếng chào hỏi với người quay phim, tạm dừng ghi hình, liền đi về phía Trâu Vệ Đông.
Trước tủ thực phẩm đông lạnh, Trâu Vệ Đông đang khom người cầm lấy ba gói sủi cảo đông lạnh bỏ vào xe đẩy, hôm nay hắn mặc áo sơ mi, không đeo caravat, ống tay áo xắn tới khuỷu tay, nhìn trẻ trung hơn rất nhiều, trông như người đàn ông của gia đình, dưới bối cảnh siêu thị càng tỏ ra hài hòa.
Văn Anh đi tới cạnh hắn: ''Tại sao lại ăn thực phẩm đông lạnh, Lý tẩu đâu?''
Trong trí nhớ, Tổng tài đại nhân rất không thích khoe khoang lãng phí, không giống trong sách, sẽ một cú điện thoại liền gọi tới một phần ăn giá cả trên trời, trong một cửa hàng ngay cả muốn xếp hàng cũng khó xếp được. Chẳng qua lúc nguyên chủ còn ở bên cạnh hắn, hắn có mời bảo mẫu, nhưng vào những lúc bảo mẫu nghỉ phép sẽ mua một ít thức ăn nhanh đông lạnh dự trữ trong nhà.
''Nhà Lý tẩu gặp chút chuyện, về quê rồi.'' Hắn liếc mắt nhìn bên cạnh, thấy là cô, trả lời cũng tự nhiên. So với lần trước giương nanh múa vuốt ở khách sạn, trước mắt bầu không khí giữa hai người có vẻ gần gũi hơn.
Có thể là do dạo gần đây cô không ngừng tin nhắn cho hắn đã phát huy tác dụng.
Cô lật nhìn một gói sủi cảo trong đó, liếc nhìn hắn: ''Anh lại không xem kỹ thời hạn, túi này sắp hết hạn sử dụng rồi, mua về làm bã đậu ăn à?''
Tổng tài đại nhân nhìn gói trong tay cô, khó được im lặng ngẩn ra, không nghĩ tới chính mình sẽ mắc loại sai lầm cấp thấp này.
Văn Anh trả gói sủi cảo đó về, cũng lấy hai gói khác trong xe trả về.
''Đều có vấn đề?'' Hắn khó hiểu.
''Không dinh dưỡng, nếu anh muốn ăn sủi cảo, tôi sẽ đưa anh một ít bỏ vào tủ lạnh. Khẳng định tốt hơn nhà xưởng làm.''
Biểu cảm của Trâu Vệ Đông có hơi chút biến hóa, cô đã nhận ra, bầu không khí lập tức thay đổi.
Cô ngửa đầu quyến rũ cười: "Nghe nói có một vị đạo diễn nổi tiếng gần đây đang tuyển diễn viên, là bộ phim mà Trâu tổng bỏ tiền đầu tư. Thế nào, không cho phép tôi lấy lòng người đầu tư sao?"
Hắn nhíu mày, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt, "Tùy cô."
*
Cuối cùng Văn Anh vẫn mua bột mì và nhân làm sủi cảo, đồng thời mang tới nhà Phương Tỉnh. Phương Tỉnh và Trâu Vệ Đông đều sống trong một tòa biệt thự nhỏ thuộc hoa viên Kim Đô, đây cũng là lý do tại sao bọn họ lại gặp nhau ở siêu thị phụ cận.
Trợ lý của Phương Tỉnh mở cửa cho cô, "Phương Tỉnh ca còn đang ở trường quay, bảo em tới đây mở cửa, chờ lát sẽ trở về."
Văn Anh giơ hai tay đang cầm nguyên liệu nấu ăn lên, lắc lắc: "Vừa lúc, tôi đi nấu cơm trước. Tiểu Ngô phải không, không cho phép cậu mách lẻo với anh ta, nếu không tôi kêu anh ta trừ lương cậu!"
"Bà chủ" uy hiếp quá đột nhiên, trợ lý gật đầu liên tục, tỏ vẻ mình sẽ không nói!
Phương Tỉnh vừa về nhà, biết rõ xung quanh đại khái đã đầy ắp máy ghi hình, vẫn cứ ngã nhoài lên sô pha, mệt đến nỗi một đầu ngón tay cũng không muốn động. Chỉ lười nhác kêu to: "Tiểu Ngô, Anh Anh còn chưa tới sao?"
Hắn vừa dứt lời, chỗ phòng ăn chợt truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Phương Tỉnh giật mình từ trên ghế sa lông nhảy lên, chạy đến nhà bếp xem, Văn Anh đang che ngón trỏ, giống như bị thương.
Ngũ quan của cô vốn sắc bén tươi đẹp, giờ khắc này nhíu lại lông mày, trong mắt chứa hơi nước lờ mờ, khi cô liếc mắt nhìn sang, không kịp đề phòng, lòng hắn lập tức sụp xuống hơn nửa.
Văn Anh từ đầu đã nghe được tiếng hắn vào nhà, muốn dọa hắn, còn định chờ đến khi hắn hết sốt ruột, mới cười trêu hắn một phen.
Ai ngờ hắn lại bước nhanh đi qua, lông mày nhíu chặt, trong nháy mắt đó khí thế bởi vì thận trọng căng thẳng mà ngưng tụ lại, trái lại dọa cô sững sờ, vừa không chú ý, ngón tay đã bị hắn ngậm lấy.
Ngơ ngác qua đi, Văn Anh cười khẽ một tiếng: "Này, anh ngốc à, ít ra cũng phải kiểm tra xem tôi có bị thương thật hay không chứ?"
Lúc này hắn mới hiểu ra, như bị điện giật buông ngón tay cô ra nhìn, quả nhiên là trơn láng như ban đầu.
Hắn ra vẻ tiêu sái mà buông tay: "Vậy thì thật là đáng tiếc."
Văn Anh lườm hắn, "Đi đi! Nhà bếp bây giờ là địa bàn của tôi, không cho anh vào đây nữa." Cô cầm xẻng cơm đuổi người. Hình tượng của cô luôn gọn gàng xinh đẹp, dáng vẻ mang tạp dề nội trợ cũng là hiếm thấy.
"Thật không có đạo lý..." Hắn vừa cãi vừa bị đẩy ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, vẻ mặt Phương Tỉnh lập tức thay đổi.
Máy thu hình lắp ở phòng ăn thành công quay được biểu hiện của Phương Tỉnh: Mặt hắn như có thể tự khống chế, bỗng chốc đỏ lên, vỗ một cái tát trên trán mình, biểu cảm trên mặt rành rành viết hai chữ ''ngu ngốc''. Sau đó, hắn còn cảm thấy không đủ, đập đầu lên bàn ăn làm bằng cẩm thạch, thể hiện trọn vẹn hình tượng hối hận vì đã làm một việc ngốc nghếch.
Có fan thấy đoạn này đã bình luận: "Làm sao bây giờ, tui cảm thấy Tỉnh ngốc của chúng ta, hình như là thích Văn Anh thật đó, a a a muốn khóc quá. Nhưng vẻ mặt động tâm của ảnh thật sự quá đáng yêu ha ha ha ha ha ha. Xin cho tui một tá Tỉnh ngốc như vậy đi!"
Lúc Văn Anh dọn món ăn lên, Phương Tỉnh đã khôi phục dáng vẻ tiêu sái đẹp trai, ra vẻ một nhà mỹ thực, bình luận từng món. Khi bắt đầu dùng bữa thật sự, hắn vừa ăn một miếng, trên mặt liền lộ biểu cảm "một lời khó nói hết".
Văn Anh cười rực rỡ uy hiếp: "Anh thử phun ra xem?"
Hắn miễn cưỡng nuốt xuống, cô lại tự mình gắp đũa đút tới bên miệng, "Mở miệng, a ——"
Phương Tỉnh: "..."
Dùng qua cơm trưa, hai người cùng nhau cười đùa quét dọn vệ sinh, rồi lại chơi trò chơi, từ Tam Quốc online, cờ tỷ phú, lại tới bài UNO, chơi đến khí thế hừng hực!
Sau khi kết thúc ghi hình, hắn thu dọn bộ bài, cô tới nhà bếp lấy một túi bột mì, chuẩn bị rời đi.
Hắn khoanh chân ngồi trên sàn nhà, ra vẻ tùy ý hỏi: "Trâu Vệ Đông cũng có một căn ở khu này, em có biết không?" Kỳ thực hắn càng muốn hỏi chính là, em từng đi qua chưa.
"Ừm."
Thái độ của cô quá thản nhiên, một giây sau hắn liền chuyển tầm mắt, vừa vặn thấy túi bột mì, hắn hỏi: "Sao còn mua bột mì, dùng làm gì thế?"
Văn Anh cười đáp: "Cái này à, đem về nhà làm sủi cảo ăn."
*
Văn Anh mang mắt kính đeo khẩu trang, ghì chiếc mũ xuống, nhấn chuông cửa nhà Trâu Vệ Đông.
Lúc ở siêu thị tình cờ gặp Trâu Vệ Đông, cô liền biết việc kiến nghị với ban tổ chức làm "Bữa trưa kinh hỉ" đã không uổng phí. Nguyên chủ còn là quá ngốc, cái gì nên trả giá đều đã trả giá, thứ nên nhận được lại bị Chu Bùi dùng miệng lưỡi cướp mất.
Trâu Vệ Đông mở cửa bằng điều khiển từ xa, khi cô bước vào nhà, miệng hắn nhếch lên một tia trào phúng: "Sợ lộ mặt à?"
"Xem ở việc tôi đến làm đầu bếp cho anh, kính xin Trâu tổng nương tay cho." Văn Anh liếc mắt nở nụ cười với hắn, yểu điệu đi vào phòng bếp.
Trâu Vệ Đông dựa vào khung cửa nhìn cô.
Hắn luôn tự nhận là hiểu rõ cô gái này, có dã tâm, chịu hạ mình, chỉ là không đủ thông minh, cũng không có tính dẻo dai. Người như vậy một khi gặp đả kích từ đỉnh cao rớt xuống, sẽ té tan xương nát thịt, tâm lý bắt đầu sụp đổ. Lúc hắn quyết định nâng Chu Bùi, từng nghĩ tới kết cục của cô —— Đại khái là cả ngày tự giam mình trong nhà, chờ mong người đại diện có thể giúp mình giải quyết vấn đề, hoặc quay về cầu xin hắn.
Không nghĩ tới hắn cũng có một ngày nhìn nhầm.
Hai ngày trước Chu Bùi từng bởi vì áp lực dư luận mà gọi cho hắn, tâm sự rằng: "Tôi chỉ muốn diễn tốt vai của mình, dù thua kém cô ấy, lẽ nào ngay cả tư cách nỗ lực cũng không có sao?"
Sau khi hắn hứa hẹn sẽ mau chóng giải quyết, bất giác chú ý tới hướng đi của chim hoàng yến nhỏ bé này.
Về mặt kỹ thuật diễn tiến bộ, hắn là người ngoài nghề nên không hiểu, chỉ riêng ở thái độ giao tiếp và cách dùng từ ngữ, cô đã có biến hóa rất lớn, năm đó hắn không biết bao phen phải trả nợ vì những "câu nói giật gân" của cô. Chương trình truyền hình thực tế kia, đã khiến hắn nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Văn Anh bận rộn một hồi, thấy Tổng tài đại nhân đang ngẩn người, bèn lặng lẽ lẻn qua, dùng cái tay dính đầy bột mì quệt lên mặt hắn, sau đó xoay người bỏ chạy.
Chưa kịp chạy ra hai bước, đã bị người chặn ngang ôm lấy.
Eo của cô đặc biệt mẫn cảm, trước đây hắn không biết bao lần xoa nắn, cô lập tức cười mềm trong cánh tay hắn, cố đứng thẳng tránh thoát: "Tôi chỉ đùa thôi mà, sao anh lại nhỏ nhen như vậy!"
"Hửm?" Hơi thở cực nóng của hắn phun vào cổ cô, ngữ khí lộ ra nguy hiểm, "Cô đang đùa với ai?"
Cô đầu hàng: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, anh mau thả tôi ra, tôi sắp không còn sức lực đi nấu cơm cho anh rồi nè."
"Vậy khỏi làm." Cánh tay hắn nắm chặt, cúi đầu hôn lên cổ cô, chốc lát, thuần thục mút ra một dấu hôn. Men theo cổ chuyển hướng phía dưới, rơi xuống trên bả vai.
Cả người cô tê rần, móng tay túm lấy cánh tay hắn, thấp giọng gọi: "Trâu Vệ Đông!"
Tay hắn buông ra, mặc cho cô đứng không vững phải vịn vào kệ bếp, tự cởi cúc áo, ung dung thong thả nói: "Không phải cô muốn như vậy sao? Thử vai đúng không, tôi sẽ nhớ nhắc với Trịnh đạo."
Văn Anh xoay người, nhìn thấy động tác của hắn, nhắm mắt lại, trong nháy mắt toát ra một tia mềm yếu bị che giấu đi. Nhưng cô biết, đối phương nhất định thấy được.
"Nếu như là Chu Bùi, anh cũng đối xử như vậy?"
Động tác trên tay Trâu Vệ Đông dừng lại, ánh mắt lạnh xuống, "Đừng nhắc đến cô ấy, cô và cô ấy không giống nhau."
"Cô ấy và tôi không giống nhau?" Văn Anh giễu cợt nói, "Đúng vậy, cô ấy và tôi không giống, tôi phải bán mình mới có được cơ hội trèo lên trên, còn cô ấy cái gì cũng không cần làm, cũng đã có Trâu tổng lót đường cho!"
"Cô đang trách móc? Cô muốn lấy được lợi ích từ chỗ tôi, lại tự nguyện trả giá, tôi không có ép buộc cô." Lông mày hắn nhíu lại, "Chu Bùi cô ấy không muốn lấy cái gì từ tôi, lúc chúng tôi quen biết, cô ấy còn đang làm đóng thế cho cô, tròn một năm, cô ấy biết tôi là ai, tôi có thể mang đến cái gì, nhưng thái độ của Chu Bùi đối với tôi vẫn không thay đổi."
Trong giới giải trí, nữ minh tinh chỉ đơn thuần ôm giấc mộng, không chịu sa vào vũng bùn đã quá ít. Chính vì thế, khi hắn và Chu Bùi quen thân, mới không nhịn được muốn giúp một tay.
Đương nhiên, hắn xác thực rất có hảo cảm với Chu Bùi. Hắn thưởng thức phụ nữ thông minh, bản thân Chu Bùi cũng rất có thủ đoạn, biết mình muốn gì, cũng biết ranh giới ở đâu.
"Nếu sớm biết chỉ cần nói chuyện với anh một năm trời, là có thể đạt được tất cả, tại sao tôi lại phải ngủ với anh." Văn Anh ngẩng đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, dấu hôn hắn vừa gieo phía trên như đang cười nhạo cô, cô cũng bật cười, "Anh nói đúng, cô ấy và tôi không giống nhau, tôi còn lâu mới thông minh được như cô ấy."
Hắn còn muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy vẻ khổ sở của cô, đột nhiên lại cảm thấy không đành lòng.
Đàn ông chính là như vậy, bọn họ thưởng thức phụ nữ thông minh có đầu óc, nhưng đối với phụ nữ có mấy phần ngây thơ như Văn Anh, lại sẽ động lòng trắc ẩn.
Văn Anh lộ vẻ ngây thơ trong phút chốc đó, thậm chí khiến hắn cảm thấy ngốc ngốc đáng yêu.
"Dù sao cô cũng đã theo tôi mấy năm, lần này mượn tên tuổi của cô để lăng xê, là tôi đã quá đà. Cô muốn có cơ hội thử vai diễn của Trịnh đạo, tôi sẽ tự đi nói với hắn, coi như bồi thường cho cô." Hắn dịu giọng xuống.
Văn Anh nghe vậy, bụm mặt từ kệ bếp trượt xuống.
"Tôi biết, tôi biết anh cũng giống bọn họ đều cười nhạo tôi. Rõ ràng là tôi tham đi đường tắt, muốn một bước lên trời, rõ ràng là tôi không biết giữ mình, chỉ biết dùng thân thể đánh đổi, lại ở đây oán giận người khác. Anh sẵn lòng giúp Chu Bùi vô điều kiện, anh muốn tốt với ai, đều là lựa chọn của anh, tôi lại là ai? Có tư cách gì can thiệp?"
Hắn cúi đầu nhìn, cô đang ngồi xổm cạnh chân của mình, dáng vẻ cuộn tròn đó khiến hắn rất muốn đưa tay sờ đầu cô.
"Nhưng mà, tôi lại cứ không cam lòng." Cô như đang khóc, lại như đang cười, "Lẽ nào tôi chưa từng khờ dại sao? Anh cho rằng khoảng thời gian tôi đi theo anh là giao dịch tiền bạc, nhưng —— Nói tôi không biết tự lượng sức cũng được, khi đó, tôi thật sự, thật sự coi anh là bạn trai tôi. Tôi quái đản vậy đó, tự lừa mình là chúng ta đang hẹn hò, tôi không có đi bán mình. Vì lừa gạt mình, tôi còn chia tay người bạn trai đã hẹn hò ba năm." Cô ha ha cười, "Tôi thật khờ, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ gì nữa? Nếu lúc đó giấu giếm Lô Trạch, hiện tại tôi đã có một bạn trai ảnh đế rồi."
Lòng hắn mơ hồ có xúc động.
Cô cắn môi, qua loa lau đi nước mắt, sợi tóc dính trên mặt càng có vẻ đặc biệt chật vật, "Sau đó tôi cũng biết mình quá ngây thơ rồi. Tôi đi đưa cơm cho anh, tiếp tân không cho tôi vào. Tôi gọi điện thoại cho anh, thư ký của anh bắt máy nói với tôi, không phải loại phụ nữ nào muốn gặp anh là gặp, khuyên tôi ngoan một chút, đừng có chuyện gì cũng làm phiền anh. Tôi liền hiểu ra."
Trâu Vệ Đông tưởng tượng tới cảnh tượng lúc đó, thở dài một hơi, ngồi xổm xuống ôm cô.
"Sao cô không nói với tôi." Tuy hắn không để ý cô, nhưng sẽ không khiến cô phải xem sắc mặt của người khác.
"Tôi phải cám ơn người đó." Cô bị hắn ôm vào lồng ngực, không phản kháng cũng không thuận theo, "Sau đó tôi tỉnh ngộ, làm người phải nhìn rõ vị trí của mình, tôi gạt được chính mình, nhưng không gạt được người khác. Lô Trạch mắng tôi là đúng, tôi chính là một người phụ nữ buồn nôn hèn hạ, vì danh lợi mà không từ thủ đoạn."
"Anh Anh..."
Hắn dùng giọng nói trầm thấp gọi tên thân mật của cô, trước đây nếu không ở trên giường, hắn chưa bao giờ gọi cô như vậy.
Cô lắc đầu, muốn đứng lên, nói: "Hôm nay thật xin lỗi Trâu tổng, sủi cảo đại khái không thể làm rồi, còn bắt anh nghe tôi oán trách." Đứng dậy quá nhanh, ngồi lâu nên chân đã tê rần run run, cô vịn lấy kệ bếp.
Trâu Vệ Đông lại chợt ôm lấy cô, trước khi cô định giãy dụa, hắn nói: "Đừng cậy mạnh, tôi không có ý gì khác." Hắn nhàn nhạt liếc cô một cái, đột nhiên nở nụ cười, "Trên mặt lấm lem bùn đất thế kia, tôi cũng không nuốt nổi đâu."
Lúc cô lau nước mắt, quệt đầy bột mì lên mặt, cũng không phải là lấm lem bùn đất.
Văn Anh ngơ ngác, sau đó vùi người vào ngực hắn, rầu rĩ cắn bả vai hắn, "Không được cười!"
Trong nháy mắt, lòng hắn đột nhiên nhiều thêm một chút cảm xúc khó mà miêu tả được.
*
Văn Anh chỉnh đốn xong dung mạo, đi ra biệt thự, bây giờ mặt trời đã sắp lặn, ánh tà dương như máu.
Vừa mới đóng cửa sắt, cô nghiêng đầu, chợt cứng đờ tại chỗ.
Bên bức tường trắng cạnh cửa, Phương Tỉnh đang nghiêng người tựa vào đó, đầu cúi thấp, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc. Nghe tiếng đóng cửa "kẽo kẹt", hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm nhau, tàn thuốc cháy được nửa đoạn run lên, rơi vãi trong bụi cỏ.
"Em quả nhiên ở đây."