Mỗi Thế Giới Tô Một Lần

Chương 7: Thế thân nghịch tập nữ minh tinh nổi tiếng (6)




Edit: Thiên Tình
Dưới lòng đất, tại cửa của một trạm tàu điện ngầm, dòng người tấp nập, bỗng truyền đến tiếng tranh chấp huyên náo.
Nhưng âm thanh này không có gì đặc biệt, chuyện lại không liên quan tới mình, đa số mọi người đều vội vã bước đi, chạy tới chỗ cần đến, ngay cả thời gian nhìn một cái cũng không có.
Chỉ có vài người vừa vặn đi ngang qua gần đó, chậm lại bước chân.
Chỉ thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn như là tình nhân đang tranh cãi, người phụ nữ thì trang điểm lòe loẹt, người đàn ông thì dáng vẻ côn đồ, tết bím tóc, miệng ngậm điếu thuốc, trêu chọc kéo tay của cô gái kia không buông. Chỉ riêng từ bề ngoài đến xem, hai người xác thực xứng đôi.
Cô gái giãy ra không được, liền hung ác trừng hắn: "Đồ thần kinh! Mau buông tay, tôi không quen biết anh!" Nhưng do cách trang điểm của cô, trừng người khác lại không khác gì liếc mắt đưa tình.
Thế là người đàn ông kia cười càng to hơn, giải thích với người chung quanh: "Đừng nhìn nữa, chưa từng thấy cãi nhau sao?" Hắn dùng lực, ôm người vào lòng: "Bảo bối à, anh đã xin lỗi em rồi, em còn muốn thế nào?"
Cô gái cố gắng xin giúp đỡ từ người qua đường, nói rằng bọn họ không phải là tình nhân, nhưng người qua đường thấy thế, vội vã lắc đầu.
Đạo diễn và hai đội minh tinh ngồi ở bên trong, giờ khắc này, đang xem video trực tiếp phát tới.
Có nhân viên lên tiếng: "Ý tưởng của Văn lão sư rất hay, cô gái xinh đẹp gặp phải phần tử bất hợp pháp. Chẳng qua chọn địa điểm lại không ổn, ngay cửa tàu điện ngầm, tất cả mọi người đều đang gấp gáp, gã lưu manh vừa nhìn liền biết không dễ chọc, ai sẽ quản chuyện vô bổ này?"
"Đúng đó, đã xem một phút rồi, vẫn không thấy có thay đổi gì, tối đa có mấy người dừng lại liếc vài cái rồi cũng đi."
Đạo diễn ra hiệu im lặng, trầm tư lắc lắc đầu: "Lựa chọn ý tưởng này thật đáng tiếc, lãng phí kỹ thuật diễn của hai người họ. Các cậu nhìn vị trí đứng, động tác, hướng mặt của họ, có phải xem rất rõ ràng hay không? Lúc Văn Anh trốn ra sau, nếu phạm vi lớn chút nữa sẽ ra khỏi khung hình, nhưng các cậu xem, cô ấy vẫn đứng trong màn ảnh, bởi vì động tác này, biểu cảm khuôn mặt sẽ dễ lọt vào ống kính hơn, biểu hiện vừa đúng."
"Ôi chao, chẳng trách! Lúc chúng tôi đi lắp máy quay, hai vị lão sư nằng nặc muốn đi theo xem lắp ở đâu."
"Không phải chứ?" Có người kinh ngạc, "Lô ảnh đế lợi hại như vậy thì không nói, cô Văn Anh kia, không phải nói kỹ thuật diễn ở trình độ bình thường sao?"
Có người cười nhạo: "Chỉ là biết vị trí đứng mà thôi, nhóm Chu lão sư không phải cũng có thể làm được sao?"
Hắn vừa nói thế, mọi người ngẫm lại nhóm Chu Bùi cũng diễn rất tốt, đồng ý gật gù. Đạo diễn lại nghĩ, đội Chu Bùi cơ hồ không có vị trí cần thay đổi, yêu cầu đối với vị trí đứng thấp hơn nhiều, nhưng hắn tư tâm thiên hướng Chu Bùi, nên không có phản bác.
"Lần đầu tiên tình nhân PK, rõ ràng là so đấu kỹ thuật diễn, Lô ảnh đế lại muốn thua!"
Ngay lúc nhân viên công tác tấm tắc lấy làm lạ, Lô Trạch lại có cảm thụ hoàn toàn khác.
Trong ấn tượng của hắn, Văn Anh về mặt diễn xuất cũng không có thiên phú, cho nên rất sớm đã từ bỏ ý định nghiên cứu kỹ thuật diễn, một lòng muốn dùng cách bàng môn tà đạo trèo lên.
Nhưng người đứng trước mắt bây giờ, giống như thay đổi linh hồn, đột nhiên bạo phát ra khí tràng trước nay từng chưa có.
Văn Anh đang cố hết sức tránh thoát trói buộc. Cô cau mày, vô ý thức hạ thấp trọng tâm ngửa ra sau, cố chống cự lực kéo của hắn. Mà một bàn tay khác của cô, năm ngón tay siết chặt túi xách, cơ hồ muốn cào nát nó.
Đây đều là biểu hiện nên có khi phụ nữ gặp phải uy hiếp.
Hắn lại nhìn kỹ, sẽ phát hiện chân cô khẽ run, mồ hôi lạnh trên mặt như muốn hòa tan lớp son phấn.
Run ở đây không phải kiểu run rẩy kịch liệt, mà là lúc thân thể cảm thấy sợ hãi, bắp thịt co rút lại sinh ra phản ứng. Tầng mồ hôi trên mặt cũng không phải được phun lên, điểm này càng làm cho người ta tán dương.
Tĩnh thái là thế, cô nắm giữ tiết tấu động thái vẫn xuất sắc. Hai người đã tranh chấp gần một phút đồng hồ, nhưng cũng như khán giả xem phim truyền hình, một tình tiết mà kéo lâu, dễ dàng khiến người ta sản sinh cảm giác nhàm chán.
Không chờ hắn nghĩ ra biện pháp, liền thấy cô giơ túi xách, đột nhiên đập vào hắn!
Ánh mắt Lô Trạch chợt sáng ngời, chấp nhận bị đập vài cái, sau đó giật lấy túi xách của cô, ném ra ngoài lan can.
Cử động này, lập tức khiến người khác chú ý.
Chỉ bằng vào hai cái này, hắn cũng đã vô ý thức dùng hết tinh thần để diễn với cô, chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ triệt để rơi vào tiết tấu của cô.
Bên ngoài màn ảnh, nhân viên công tác hơi ngoài ý muốn lẩm bẩm: "Kỳ quái, vừa nãy tôi vẫn luôn nhìn Văn Anh, quên mất Lô ảnh đế."
Đạo diễn cũng gật đầu: "Kỹ thuật diễn không tệ, có điều bị đề tài hạn chế, hai người dù sao cũng chỉ là diễn kịch, nếu đổi lại là tên lưu manh thật sự đã sớm cho một bạt tay rồi, sẽ tạo ra động tĩnh lớn. Nhưng Lô Trạch không thể cư xử quá mức với Văn Anh, tương tự, Văn Anh cũng không thể quá khác người, cục diện khẳng định sẽ bị đơ, không dễ kết màn."
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên, hình ảnh xuất hiện biến hóa lớn, ở trạm tàu điện ngầm, biển người ồ ạt trào ra như cơn lốc, cuốn về phía trung tâm.
"Chuyện gì vậy, xảy ra cái gì?"
Nhân viên công tác chỉ vào máy theo dõi, hít vào một hơi, nói không ra lời.
Ngay lúc nãy, cao trào của câu chuyện bắt đầu.
Lô Trạch và Văn Anh luôn âm thầm phân cao thấp, nhưng Văn Anh vẫn bắt được thời cơ thay đổi cục diện trước!
Cô gái xinh đẹp mất đi chiếc túi xách, thứ cô xem như "vũ khí", lại thêm sự thờ ơ của người qua đường, mắt thấy sắp bị kéo đến một nơi hẻo lánh, rốt cục òa khóc, cô trang điểm đậm nên bây giờ trên mặt nhìn không ra hình thù gì. Nhưng dù thế, vẫn trông vô cùng đáng thương.
Đúng lúc một đôi mẹ con đi ngang qua, thanh niên lòng sinh thương tiếc liền muốn tiến tới giúp đỡ, lại bị người mẹ ngăn cản: "Quản chuyện vớ vẩn làm gì! Loại phụ nữ đó vừa nhìn liền biết phẩm hạnh không đàng hoàng, cách xa cô ta một chút!"
Lời của bà mẹ như chạm đến dây thần kinh của cô gái xinh đẹp, cô từ từ trợn to hai mắt, nhìn thấy rõ sự lạnh lùng và khinh thường trong đôi mắt của bà mẹ.
Trong lúc họ nói chuyện, cũng đã cách rất gần.
Đột nhiên, Văn Anh dùng cái tay không bị trói buộc, giật lấy túi của bà mẹ, úp ngược xuống, đồ vật trong túi đều bị đổ ra!
Khăn giấy, gương, điện thoại di động, thỏi son, nước hoa ngay thức khắc văng đầy đất!
Lọ nước hoa vỡ tan, mùi thơm nồng nặc bay xa.
"A, đồ của tôi ——" Bà mẹ lập tức la hét, nhào tới giằng co, "Cô bị điên à, cãi nhau với chồng thì cứ cãi đi, dám vứt túi xách của tôi!? Cô không được đi, ở lại đền tiền!"
Nhờ phen đại náo này, rốt cục làm người đi đường dừng bước, nhao nhao tò mò ló đầu quan sát.
Ngay lúc bà mẹ kia kêu gào bồi thường, Văn Anh với khuôn mặt nhếch nhác, cười gằn: "Bà tìm chồng tôi mà đòi ấy."
Lô Trạch thầm nghĩ mình đã thua một bậc, những vẫn diễn tròn vai lưu manh, xúi quẩy phun nước bọt: "Cmn ai là chồng cô?"
Một câu nói, đơn giản sáng tỏ, khiến quần chúng vây xem không rõ chân tướng chợt hiểu.
Quần chúng ồ lên, mọi người ào ào vọt tới bên này, vây quanh bọn họ, định bắt lấy gã côn đồ, quở trách bà mẹ kia truy cứu quá mức, còn có rất nhiều người giơ điện thoại quay chụp, cứ như thể những người hờ hững đi qua trước đó không phải bọn họ.
Đến nơi này, màn biểu diễn đã khiến nhân viên công tác bị kinh diễm, tỉ mỉ nghĩ lại, rõ ràng là biểu diễn ngẫu hứng, lại như một câu chuyện hoàn chỉnh. Từ siết chặt đến buông lỏng, từ vô vị đến cao trào, một nắm một buông đều vừa đúng.
Đạo diễn cũng vỗ đùi cười to: "Đúng là nhân tài! Đáng tiếc tôi không phải đạo diễn phim, bằng không nhất định phải xin mời hai người này tới diễn!"
Bất kể là sự sáng tạo, kỹ thuật diễn, hay là quyết tâm dám mạo hiểm, Văn Anh không một khiếm khuyết, hắn nhìn Chu Bùi ngồi bên cạnh, trên mặt vẫn đang cười, đáng tiếc không cẩn thận kéo đứt móng tay dài đã bán đứng cô.
Hắn không khỏi hoài nghi cái nhìn lúc trước của mình, Chu Bùi có thể đi xa hơn Văn Anh sao?
*
Chương trình vừa phát sóng, cũng tiếp tục tạo nên tiếng vang lớn trên mạng.
"Ca của tui lợi hại quá! Người ta diễn tình nhân cãi nhau, bọn họ lại diễn phim phổ cập giáo dục?!"
"Không ngờ Trạch ca của tui lại diễn vai lưu manh! Nhưng rất đẹp trai a a a a! Văn Anh là cô ngôi sao có biệt hiệu 'Ngủ tinh' kia sao, tự dưng tui có chút hoài nghi độ chân thực, kỹ thuật diễn của người ta rõ ràng rất tốt mà?! Mỗi lần xuất hiện chung khung hình với Trạch ca, tui thế mà lại không nhịn được nhìn cô ấy trước!"
"Mấy người tránh ra hết đi! Tôi phải dùng ba cấp độ bốn góc độ năm phương diện để phân tích nhân vật này của Văn Anh! Má ơi, chỉ một màn trình diễn ngẫu hứng thôi, tui lại cảm thấy cổ đang viết kịch bản phân tích nhân vật!"
"Tui vừa phun một ngụm nước ra ngoài, thân là một fan qua đường của Chu Bùi, bày tỏ lòng khiếp sợ đối với nhân vật bác gái mà cổ diễn! Tui làm fan là vì cổ đẹp, chứ không phải già dặn thế này!"
"Nói thật, đều là hóa trang mất thẩm mĩ, Chu Bùi sau khi thoát vai diễn vẫn là một bà bác, Văn Anh sau khi thoát vai... Mấy người có thấy video theo dõi ở trạm tàu điện ngầm không, Văn Anh giải thích với công chúng là do yêu cầu của chương trình, sau đó tươi cười kí tên, má ơi, cứ như cổ đang đi thảm đỏ vậy. Hèn chi Chu Bùi trước đây làm đóng thế cho người ta, từ kỹ thuật diễn đến khí chất, hoàn toàn thất bại!"
''Lúc cả đám người tràn tới thực sự làm tui sợ muốn chết, Trạch ca siêu ấm áp, cánh tay luôn ở phía sau bảo vệ Văn Anh! Ahihi, ngoài miệng nói không muốn thân thể lại rất thành thực, lần trước ở sở thú cũng vậy, biểu cảm thì lạnh lùng lắm, cơ mà người ta vừa té ngã còn không phải khẩn trương muốn chết sao!''
''Cám ơn mọi người, lại đi ra spam CP Trạch Anh lần thứ mười, màn hình đã bị tui liếm cho sáng lấp lánh!''
Kỳ này, bình luận cơ hồ đều nói về đội Trạch Anh, cho dù nhắc tới Chu Bùi, đa số là đem ra so sánh, Chu Bùi phảng phất lập tức từ trời cao rơi xuống, bị người ta so sánh thành cái gì cũng dở.
Dù sao Chu Bùi từng làm thế thân cho Văn Anh, nữ diễn viên bình thường có thể không bằng Văn Anh, mà Chu Bùi chỉ phải biểu hiện tốt hơn Văn Anh.
Lúc cắt nối biên tập, còn lồng thêm một đoạn phát biểu cá nhân của Văn Anh, là không gian trò chuyện chuyên ghi hình về những cảm tưởng của minh tinh trong chương trình thực tế. Lúc này Văn Anh đã thay một bộ đồ đơn giản thoải mái, tóc được cột lên gọn gàng, như một chị gái nhà bên vậy, trao đổi tâm đắc với các cô gái ngồi trước màn hình, ví dụ như màn diễn trong video của cô, ở tình huống không còn cách nào khác, phá hoại vật phẩm của người khác dẫn tới tranh chấp. Dù sao so với an toàn của mình, tổn thất tài vụ đơn giản có thể thừa nhận.
Ở phần cuối, cô nói: "Con gái đi ra ngoài nhất định phải tự bảo vệ mình cho tốt. Tuy rằng trên xã hội, người biết quan tâm người khác vẫn chiếm đa số, nhưng mình không thể nào vĩnh viễn dựa vào sự giúp đỡ của người khác, chỉ có chính mình trở nên mạnh mẽ, mới có thể thoát khỏi khốn cảnh."
Lúc nói chuyện, cô lộ vẻ xúc động, vô cùng cảm khái, đến mức sau khi phát sóng, ngoại trừ những fan khóc lóc muốn sà vào lòng ngự tỷ, còn sản sinh không ít fan mẹ ruột, luôn nói muốn bảo vệ cô.
Họ nhất trí cho rằng, Văn Anh có cảm khái này, là bởi vì quãng thời gian trước bị trắng trợn truyền bá "diễm chiếu", mà cô dựa vào sức một người thoát ra. Họ chất vấn tính chân thực của ảnh chụp, nói rằng muốn vì Văn Anh tìm kiếm sự thật, lấy lại công đạo!
Cùng lúc đó, đoạn phim mà Văn Anh và Lô Trạch diễn, cũng được cắt riêng ra, phát tán rộng rãi trên mạng, trở thành một video phổ cập kiến thức phòng lang thú vị.
Số lượng fan của cả hai nhất thời tăng lên dữ dội, fan qua đường có thêm rất nhiều.
《 Hãy để chúng ta yêu nhau một tuần 》 tên như ý nghĩa, một đôi tình nhân chỉ ở chung một tuần lễ, sau khi kết thúc, phải trao đổi hợp tác, để cọ xát ra những tia lửa bất đồng.
Lô Trạch và Văn Anh mới hợp tác xong, cho nên không nằm trong lựa chọn, sau cuộc bỏ phiếu trên mạng, hợp tác của cô biến thành Phương Tỉnh.
Vừa phát sóng, tổ hợp này lập tức bị người ta gọi là tổ hợp "rắc đường".
Tập một, hai người đều được sắp xếp phân cảnh gặp gỡ, trong một tiệm trò chơi điện tử, phân đến hai căn phòng khác nhau, dùng trò chơi mô phỏng đua xe VR tiến hành PK, từ trong trận đấu hiểu được tính cách của người hợp tác.
Hết một trận, Văn Anh đứng lên xoay người rời đi, làm thợ quay phim sững sờ tại chỗ, không biết xảy ra chuyện gì.
Hợp tác của cô từ phòng trò chơi sát vách đi ra, vừa thấy cô muốn chạy, sải bước đi tới, cầm cổ tay cô, ''Thua liền bỏ chạy?''
''Biết là anh mới chạy." Văn Anh xoay người, trừng hắn một cái, lại trừng máy quay, ''Không thể sáng tạo thêm một chút sao? Ai muốn chung đội với anh ta.''
Phương Tỉnh ngồi đại lên một chiếc xe gắn máy, kéo cô tới trước mặt, cười lộ ra hàm răng trắng: ''Ai nói chúng ta là một đội? Tôi thắng trận đấu, em chỉ là phần thưởng của tôi thôi.''
Vừa lên sóng liền phát kẹo, người quay phim cảm thấy ê quai hàm.
Khán giả trước màn hình cũng cảm thấy ngọt đến sâu răng, so với kiểu ấm áp từ từ của CP Trạch Anh, đội này quả nhiên không hổ là từng đóng phim chung, thủ đoạn ngược cẩu hạ bút thành văn!
Lại so sánh, Lô Trạch và Chu Bùi tuy rằng cũng từng đóng phim chung, nhưng hình thức ở chung không mặn không nhạt, khiến fan hâm mộ cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Nhưng Văn Anh biết, bây giờ tuy tình thế nhìn như cô đạp Chu Bùi xuống, nhưng chỉ cần hậu trường của Chu Bùi vẫn còn, cô ta vẫn có thể thu được tài nguyên, thanh thế trước mắt cũng không tính là cái gì. Bản thân cô chính là ví dụ tốt nhất.
Mà việc cô muốn làm tiếp theo, chính là phá hủy hậu trường của Chu Bùi.
Chương trình truyền hình thực tế vẫn tiếp tục ghi hình, lần này, đạo diễn sắp đặt cô đi đến nhà Phương Tỉnh chuẩn bị bữa cơm trưa ấm cúng của hai người.
Mà khi cô đi chọn mua nguyên liệu, tại lối vào một siêu thị gần nhà Phương Tỉnh, gặp phải hậu trường kiên cố nhất của Chu Bùi —— Trâu Vệ Đông.