Mỗi Thế Giới Tô Một Lần

Chương 34: Quân phiệt chó săn (9)




Edit: Thiên Tình

Chuyện ly hôn, đối với người ở thời đại này, vẫn chưa được chấp nhận rộng rãi, đặc biệt là đối với Thiệu đại soái, người phụ nữ nào đã theo hắn, thì sống là người của hắn, chết là quỷ của hắn, ly hôn là một chuyện khá mất mặt. Mà dù hắn thích Mị Hề đến cỡ nào, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn cưới Mị Hề.
Vì thế, khi Thiệu Nhất Phong vừa đưa ra đề nghị này, Thiệu Các Thiên lập tức lông mày dựng thẳng, lớn tiếng khiển trách: "Càn quấy!"
Thiệu Nhất Phong chỉ nhìn Văn Anh, Văn Anh cũng lắc đầu.
Nếu như ly hôn, Thiệu Nhất Phong thì không nói, nhưng cô sẽ không có cơ hội tiếp xúc Tiểu Hổ. Hiện tại hắn chỉ mới mười tuổi, cô không yên lòng để một mình hắn ở lại phủ đại soái, mặc dù cô rất nhanh sẽ rời khỏi, nhưng một "Văn Anh" khác vẫn còn ở đó.
Cho nên, muốn ly hôn cũng không phải hiện tại.
Lúc Thiệu Nhất Phong đề nghị, hắn đã nghĩ tới những vấn đề này, thấy cô quả nhiên bị Thiệu Đình Ngọc trói buộc, khó chịu nhướng mày.
Cũng may hắn đưa ra yêu cầu này, còn có mục đích khác.
Bởi vì đặt chuyện ly hôn ra trước mặt, Thiệu Các Thiên sẽ ý thức được chuyện lần này, con trai mình hoàn toàn đứng về phía Văn Anh, điều này một lần nữa nhắc nhở hắn đã làm ra chuyện hoang đường như thế nào. Hắn không thể không tỏ thái độ cho mọi người nhìn, đành phải tạm lùi một bước, mặc cho con trai "xử phạt" Mị Hề.
Cũng coi trả lại công bằng cho Văn Anh.
Trong lúc mọi người tranh luận, chỉ có Mị Hề là cúi đầu, vết roi trên lưng đau nhói, cô ta lại nhếch môi, không biết đang nghĩ gì.
*
Hôn là không ly được, nhiệm vụ cũng đã tiến hành gần xong, tuyến tình thân và tuyến tình yêu cũng đã đi hết, Văn Anh từ bản vẽ nguồn sáng nhìn ra, Tiểu Hổ và Thiệu Nhất Phong xác thực đều nằm trong trận doanh của cô, trên đồ án hoa tường vi đại biểu cho Mị Hề, chỉ có Thiệu Các Thiên, những điểm sáng khác không đủ để cạnh tranh với mình.
Nhưng ngay khi cô thử trở lại không gian, lại phát hiện không gian không mở ra.
Hai lần trước, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, đi vào một không gian khép kín không người, trong đầu hơi nghĩ ngợi, liền có thể trở lại nơi đó. Nhưng lần này, cô thử nghiệm nhiều lần, vẫn không nhìn thấy không gian dữ liệu quen thuộc.
Chẳng lẽ lại trùng hợp có người trả nhiệm vụ như lần trước?
Nhưng cô nhớ là sau khi nhiệm vụ của thế giới trước kết thúc, tuy không đi vào không gian, nhưng lúc phát động ý nghĩ, liền nhảy thẳng tới thế giới kế tiếp. Hay là không gian bị bug?
Vô luận như thế nào, không gian không mở ra cho cô vào, cô sẽ không thể rời khỏi thế giới này, chỉ có thể tiếp tục ở đây sinh hoạt.
Nhưng Văn Anh tuyệt đối không nghĩ tới, lần chờ đợi này, sẽ chờ tròn bảy năm!
Bảy năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Đối với trẻ con, mỗi ngày đều có thể phát hiện những điều mới mẻ, cho nên đây là một quá trình dài dằng dặc, còn đối với một người trưởng thành áo cơm không lo, chỉ là ngày này qua ngày khác tuần hoàn lặp lại, chờ ngẫm lại mới phát hiện, không ngờ đã qua lâu như vậy.
Trong bảy năm, cô suy nghĩ rất nhiều, cân nhắc nhiều nhất chính là vì sao không gian không mở ra cho mình.
Sau đó, khi đã phân tích nhiều khía cạnh, cô nhớ lại 21 từng nói điều kiện hoàn thành nhiệm vụ, chính là cô thu được tín ngưỡng lực vượt qua Mị Hề, nếu như từ kết quả suy ra quá trình, vậy cô không về được không gian, tức là cô chưa hoàn thành nhiệm vụ, nói cách khác tín ngưỡng lực của cô, còn chưa đủ để áp chế Mị Hề, thậm chí có thể không sánh bằng cô ta...
Vậy những biểu thị trên bản vẽ nên giải thích thế nào?
Cô có trực giác rằng vấn đề xuất hiện trên người Mị Hề, cô ta là thần sử sa đọa khó giải quyết nhất, khó chơi nhất mà mình từng gặp. Nói như vậy, theo lời của 21, vì thần sử tự ý giữ lại tín ngưỡng lực vốn nên kính dâng Chủ thần, lựa chọn dừng lại ở một thế giới nào đó, cho nên không thể đi tới thế giới khác, mà sẽ luân hồi chuyển thế ở thế giới mà cô ta dừng lại, giống như Tống Tịch của thế giới trước.
Nhưng theo lời kể của Mị Hề, cô ta tựa hồ vẫn đi qua rất nhiều thế giới khác nhau.
Nếu cô ta có thể phá vỡ quy tắc này, như vậy việc gian lận trên bản vẽ, cũng không phải không có khả năng.
Thế nhưng suy đoán này không có bất kỳ bằng chứng cụ thể, cô cũng không thể lấy được đáp án từ phía Mị Hề, vì thế chỉ có thể đi bước nào hay bước đó. Trong thời gian này, 21 chưa từng xuất hiện giải thích cho cô, cô chỉ có thể tự tìm tòi suy luận. Cũng may đã trải qua hai nhiệm vụ, cô đã luyện ra được tính kiên trì.
Hôm nay, không khí u ám sắp đổ mưa, cô vừa bảo Oánh Thảo lấy đệm chăn phơi nắng vào trong, đã nghe được tiếng bước chân vội vàng.
"La phó quan đến..." Văn Anh vừa lộ ra một nụ cười thích đáng, liền thấy vẻ mặt đối phương không tốt lắm.
La Thành, phó quan của Thiệu Nhất Phong vội vã đi tới, cảm ơn người hầu đưa chén nước, cung kính nói với Văn Anh: "Thiếu soái mệnh lệnh tôi báo cho thái thái, hôm nay đại soái sắp trở về dùng cơm, kính xin thái thái tránh né."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Cũng không phải chuyện gì lớn." La Thành dừng một lát rồi nói, "Thiếu soái và Thiệu đoàn trưởng ý kiến không hợp, suýt nữa nổ súng, làm đại soái nổi trận lôi đình, e rằng sẽ tai vạ tới thái thái."
Thiệu đoàn trưởng là chỉ Thiệu Đình Ngọc, thời gian bảy năm đủ khiến hắn ở trong quân như cá gặp nước, mười ba tuổi đã dẫn binh tác chiến, tác phong ngang tàng bạo ngược, chỉ cần là mục tiêu bị hắn ngắm trúng, nhất định sẽ bị cắn xuống một miếng thịt, những năm gần đây được Thiệu Các Thiên vô cùng yêu thích, luôn nói giống phong thái trước kia của hắn, những người có quyền hành khác cũng có chút tán thưởng, danh tiếng thậm chí vượt qua Thiệu Nhất Phong.
Bởi vì Thiệu Đình Ngọc mang đến uy hiếp cho Thiệu Nhất Phong, cho nên mặc dù trước mặt Văn Anh, hai người ra vẻ anh em hòa thuận, sau lưng lại ma sát không ngừng.
Lần này bị phơi bày trước mặt Thiệu Các Thiên, chắc hẳn không phải xung đột bình thường.
Văn Anh không tránh đi theo lời nhắc nhở của Thiệu Nhất Phong, mà là bảo nhà bếp chuẩn bị một bàn ăn, chờ ba cha con trở về.
Thiệu Các Thiên đã trung niên, tuy chưa lẩm cẩm, nhưng võ dũng không bằng năm xưa, tư lợi cũng bắt đầu tăng lên, bởi vì giao du với Mị Hề, thậm chí cho cô ta chức tham mưu gì đó trong quân, mặc dù chỉ là bình hoa trang trí, không có thực quyền, vẫn đưa tới không ít tranh luận.
Thiệu Các Thiên đến trước, ngồi xuống vị trí đầu ở bàn dài, gật đầu với Văn Anh. Mỗi lần gặp cô vợ này, lúc nào hắn cũng cảm thấy e ngại, sau chuyện hoang đường năm đó thì càng hơn thế, bởi vậy hai năm qua ngay cả nói chuyện cũng ít ỏi.
Kế tiếp là Thiệu Nhất Phong đến, cởi áo khoác quân phục ra, bên trong là một cái áo sơ mi kiểu quân đội, nhìn càng anh tuấn bất phàm, thần thái toả sáng. Hoàn toàn không ngửi thấy mùi máu tanh trên chiến trường, phảng phất hắn vẫn là chàng thiếu soái cười nhìn oanh ca yến vũ.
Khi nhìn thấy Văn Anh không tránh đi, trong mắt hắn lóe qua một tia kinh ngạc, sau đó giống như là bó tay với cô, cười lắc đầu.
"Mẫu thân."
Văn Anh đang bày bát đũa, nghe được tiếng nói khẽ của thiếu niên.
Cô xoay người, thấy bả vai của người đến bị ướt, vội vàng lấy khăn tay lau nước mưa cho hắn, "Lớn như vậy rồi, còn không biết đụt mưa?"
Thiệu Đình Ngọc chỉ cúi đầu, dùng con mắt tối đen nhìn cô, như mong muốn nghe được cô cằn nhằn nói lời quan tâm.
Thiệu Đình Ngọc bây giờ đã mười tám, khuôn mặt non nớt khi xưa đã không còn, lông mày rậm đè lên xương mày cao cao, chỉ cần liếc một cái, vẻ tàn khốc hung ác ẩn chứa bên trong có thể dọa kẻ địch phải run chân. Hắn không giống Thiệu Nhất Phong từng học trường quân đội, đó là khí thế mà năm mười tuổi hắn tắm máu ra được.
Phủ đại soái không có quy tắc ăn không nói, ngủ không nói, tính khí của ba cha con đều không nhỏ, nói được một hồi đã bắt đầu tranh cãi.
Văn Anh bấy giờ mới biết, hai người không phải vì ý kiến tác chiến không hợp, mà là đều nhún nhường nhau, từ chối thông gia.
Trong lúc này, Thiệu đại soái tức giận vỗ bàn: "Con gái nhà họ Khổng có điểm nào không vừa ý các cậu? Các cậu còn chọn này lựa kia, ra vẻ bất đắc dĩ cho tôi xem!"
Đương nhiên, hai người mặc dù muốn kết hôn, cũng không phải chọn cùng một người, Khổng gia có rất nhiều vị tiểu thư, chọn một người tuổi tác tương đương là được rồi.
Thiệu Đình Ngọc bình tĩnh mà đáp: "Đại ca đã đến tuổi mà vẫn chưa kết hôn, con làm em, sao có thể đi trước?"
Thiệu Nhất Phong trả lời càng vô lại hơn, "Thương nhân sặc mùi tiền, cô gái được bồi dưỡng từ đó không hợp ý con. Nếu con kết hôn, cũng nên cưới một cô gái dòng dõi thư hương giống như mẫu thân vậy, mẫu thân nói xem, đúng hay không?"
Văn Anh không đáp, chỉ kêu bọn họ dùng bữa, ba người nể tình gắp đũa, sau đó sắc mặt phát khổ.
Nhìn lại trên bàn, lúc này mới để ý, một bàn toàn khổ qua xào, ngay cả canh cũng là canh khổ qua.
Văn Anh lấy đũa gắp cho mỗi người một miếng, mới thong thả mở miệng: "Hạ hỏa cho mọi người, ăn nhiều một chút."
Ba người đồng loạt không lên tiếng, căm thù nhìn một bàn khổ qua, lại không ai dám nổi cáu.
Sau cơm tối, Thiệu Các Thiên gọi hai đứa con vào thư phòng nói chuyện, Văn Anh thấy người hầu dọn dẹp xong, mới chuẩn bị lên lầu.
Khi đi ngang qua một căn phòng nhỏ, đột nhiên từ trong duỗi ra một bàn tay, lôi cô vào.
Cô bị đặt lên tường, người đàn ông hơi cúi người, dưới áo sơ mi thấp thoáng lộ ra thân hình cường tráng, hơi thở nam tính phả vào mặt. Hắn hôn lên sợi tóc trên đầu cô, đang muốn hôn mặt, bị cô nghiêng đầu né tránh, hắn khẽ cười, "Vẫn bất công như vậy."
Cô hỏi: "Bất công chỗ nào?" Khó hiểu chuyển mặt về, lại bị hắn cúi đầu xuống hôn phải.
Hắn chỉ cắn nhẹ bờ môi cô mà cọ xát, tư thái rất dung túng, nhưng bàn tay bên hông lại chiếm hữu cực mạnh mà ép cô về phía mình, trao đổi hô hấp nóng bỏng. Lúc cô thoáng giãy dụa, hắn mở ra một nút áo trên cổ cô, bờ môi rơi xuống, khẽ cắn cái cổ trắng như tuyết một cái.
Văn Anh nện vào vai hắn, "Thiệu Nhất Phong!" Âm thanh đè thấp lộ vẻ tức giận.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, chính là đứa con riêng trên danh nghĩa của cô, Thiệu Nhất Phong.
Qua bảy năm, rất nhiều chuyện không thể không vượt qua kế hoạch và dự đoán của Văn Anh. Bảy năm trước cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, thời gian lâu như vậy, nếu không có di tình biệt luyến, vậy cũng đã đủ khiến cho tình cảm của người này lên men đến mức muốn lao ra khỏi lồng giam.
Văn Anh thật sự dùng trái tim để diễn, thậm chí mặc cho mình đưa tình cảm vào trong nhân vật, cho nên đối với hắn từng bước tiếp cận, cô đã không bài xích như trước đây, cô cũng cần duy trì phần cảm tình này.
"Thật nhỏ mọn." Thiệu Nhất Phong chậm rãi cài lại nút áo cho cô, nâng lên mặt cô, hai cái trán chạm nhau, cảm xúc sâu nặng trong mắt hắn dường như muốn tuôn trào ra, "Đối với tiểu tử kia thì ôn nhu săn sóc, đối với tôi lại keo kiệt hẹp hòi, tôi cũng mắc mưa, sao cô không lau giúp tôi?"
"Nếu cậu thật sự muốn tôi lau giúp, vậy ngoan ngoãn làm con trai tôi đi, đừng làm loại chuyện vượt khuôn phép này nữa."
Văn Anh khẽ thở hổn hển, có chút tức giận nhìn hắn. Làn da cô trắng loáng như ngọc, giờ khắc này hai gò má ửng hồng như ráng mây đỏ, mắt phượng kiều mị khép hờ, quả thực khiến người ta xúc động.
Hắn không nhịn được vuốt nhẹ sau gáy cô, tiếng nói khàn khàn, "Bảo bối đẹp như vậy, tôi làm sao nhịn được."
Từ rất lâu, hắn âm thầm không gọi cô là "mẫu thân" nữa, nhưng xưng hô cô như vậy vẫn là lần đầu tiên.
"Đừng gọi tôi bằng mấy kiểu xưng hô vớ vẩn kia." Cô cau mày, như một bà lão cứng nhắc, "Lại học được từ phòng khiêu vũ nào? Bớt làm bẩn tai tôi."
Hắn lại cực kỳ thích dáng vẻ cứng nhắc này của cô, điều này nói rõ, cô chỉ là bảo bối quý giá của một mình hắn.
"Được được, tôi biết rồi, sẽ không nói vậy nữa." Hắn lập tức cười đầu hàng.
Văn Anh không để ý đến điệu bộ bất cần đời của hắn, đang nghĩ tới chuyện khác, mở miệng dò hỏi, "Vị Khổng tiểu thư mà đại soái nói..."
"Thế nào?"
"Cậu quả thật đã đến tuổi thành hôn..."
Cô chỉ nói đến một nửa, nụ cười trên mặt hắn rõ ràng lạnh xuống, "Cô muốn tôi cưới cô gái đó?"
Văn Anh hơi do dự, "Tiểu Hổ còn nhỏ, nhìn có vẻ cũng không thích Khổng gia tiểu thư."
Ánh mắt Thiệu Nhất Phong đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm cô, phảng phất nếu cô nói thêm một chữ, hắn sẽ phải làm ra chuyện ngay cả chính mình cũng không thể tưởng tượng được.
"Cho nên? Muốn tôi vì 'con trai' cô mà hi sinh sao?" Lời nói của hắn như có gai.
Cô hơi dừng, vẻ mặt dần mềm xuồng, giơ tay xoa xoa mặt hắn, "Cậu đó, tính tình quá hấp tấp."
Dáng vẻ này của cô cực kỳ hiếm thấy, dù cô thật lòng muốn hắn cưới cô Khổng tiểu thư kia, hắn cũng không muốn so đo.
"Cô yên tâm đi, 'con trai' cô không đơn thuần như cô nghĩ đâu, cậu ta không muốn kết hôn, thì không ai dám gả." Cuối cùng, hắn nắm chặt tay cô, hôn lên mu bàn tay, "Tôi cũng giống vậy."
*
Văn Anh sở dĩ nhắc đến Khổng tiểu thư, cũng không phải thật sự để Thiệu Nhất Phong cưới đối phương, dù sao bây giờ trong lòng hắn đang có mình, cô còn chưa làm được chuyện đẩy một cô bé khác vào hố lửa.
Cô chỉ muốn dội một chậu nước lạnh, tạm thời làm nguội cảm xúc của hắn mà thôi. Cô luôn lo lắng nếu cứ tiếp tục chờ đợi như thế, sẽ phát sinh nhiều chuyện khó mà đoán trước.
Trở lại phòng ngủ, cô bật đèn, trong phòng sáng lên.
Lúc xoay người, bóng người đang ngồi trên bệ cửa sổ, khiến cô giật thót!
"Tiểu Hổ?" Cô thấy rõ là ai, mới hỏi: "Sao lại đến phòng mẹ... Con trèo cửa sổ vào?"
Thiệu Đình Ngọc đang lắp ráp một khẩu súng trong tay, mặc dù không có ánh đèn, chỉ dựa vào cảm giác, hắn vẫn linh hoạt lắp tất cả linh kiện về chỗ cũ, khớp ngón tay rõ ràng lướt qua lướt lại, tiết tấu nhanh chóng dường như ẩn chứa một loại nhịp điệu kỳ diệu nào đó.
Hắn lắc lư hai chân, như lúc còn nhỏ, cũng không ngẩng đầu lên, gọi, "Mẫu thân tới."
"Thật là..." Văn Anh không làm gì được hắn, nhớ tới buổi tối hắn cũng không ăn bao nhiêu cơm, nên từ bàn trang điểm lấy ra một cái bánh bích quy, thuận tay đút tới miệng hắn.
Mắt hắn còn đang nhìn chằm chằm khẩu súng, lại rất quen thuộc cắn miếng bánh.
Văn Anh thấy hắn ăn gần xong, đang định rút tay về, đầu ngón tay lại bất ngờ bị ngậm liếm một cái.
Tim cô chợt nhảy dựng, giương mắt nhìn, Thiệu Đình Ngọc vẫn chuyên chú chơi súng, phảng phất cử động vừa nãy chỉ theo thói quen.
Bởi vì sau đó đã bị động tác đẹp mắt giàu nhịp điệu trong tay Thiệu Đình Ngọc hấp dẫn, Văn Anh không phát hiện phần gáy tai hắn hơi hồng lên.
_____
Ôi Hổ ơi là Hổ, làm mẹ con đơn thuần không được sao... (πーπ)