Mỗi Thế Giới Tô Một Lần

Chương 15: Hoàng đế mưu đoạt thần thê (2)




Edit: Thiên Tình



- Ngươi là ai?
- Ta là giang hồ hiệp khách, hôm nay bay qua nhà ngươi, thấy ngươi khóc nên dừng lại xem xét.

_____
Không cần Văn Anh nói chuyện, đại nha hoàn Thu Sắt cũng đã vọt lên, tát vào mặt La Hương.
"Nói xằng bậy! Ngươi giúp phu nhân làm việc, ngươi giúp phu nhân làm việc gì!? Phu nhân gọi ngươi chăm sóc đại tiểu thư, ngươi có chăm sóc tốt không! Con nha đầu tay chân vụng về này, đã không thể giúp phu nhân làm việc, còn có mặt mũi cầu phu nhân?!"
Văn Anh bắt lấy chùm tua rua trên cây quạt đàn hương, nghe say sưa một lời hai nghĩa của Thu Sắt.
Ngay cả nha đầu cũng có tâm nhãn như vậy, cái nhà này quả nhiên là rảnh đến phát chán.
Nhưng chỉ dựa vào đôi ba lời, e rằng không thể xua tan hoài nghi của Tống Tranh, cô cũng không phải người thích đấu võ mồm tranh thắng thua. Văn Anh ngẫm nghĩ, nói với Tống Tranh: "Nha hoàn này ném đá giấu tay, lời trong lời ngoài đều có mờ ám, không bằng gia phái người đến thẩm vấn."
Cô bỗng nói rõ như vậy, làm cho Tống Tranh ngẩn ra, nhưng cũng không từ chối, giao chuyện thẩm vấn La Hương cho thân tín của mình.
Hạ nhân trong Tống phủ tựa hồ đánh hơi được chiều gió nảy sinh biến hóa, nếu không phải nguyên chủ kinh doanh nhiều năm, xây dựng thế lực đã lâu, e rằng lập tức muốn phạm thượng làm loạn.
Một bên khác, đại nha hoàn Thu Sắt "bùm'' quỳ xuống trước mặt Văn Anh, tự trách không dứt: "Phu nhân thứ tội! Nếu không phải ta nhất thời do dự, vốn có thể gọi lại La Hương..."
Không nghĩ tới đại tiểu thư được nha hoàn cứu lên, La Hương phản chiến.
Văn Anh còn chưa quen người khác quỳ cô, lệch người qua bên cạnh, nói: "Đứng lên đi, việc này là do ta sơ sót, cũng may còn có biện pháp giải quyết..."
Kẻ bề trên thay đổi xoành xoạch, tiểu nha đầu không hiểu, giảm độ trung thành là chuyện bình thường.
Cô đang nói chuyện, đột nhiên, một cái bóng nhảy bổ vào đầu gối Văn Anh, bởi vì chân ngắn không bắt được, rủ xuống dưới như một tấm thảm lông, đáng thương lại đáng yêu.
Văn Anh "xì" cười, nhớ ra đây là Phúc Bảo, con mèo mà nguyên chủ nuôi, khuôn mặt búp bê ngọt ngào, nhìn như giống mèo Napoléon ở hiện đại.
Cô đặt nó lên đùi.
Nguyên chủ tuổi tác chỉ vừa đôi mươi, nhỏ hơn chồng mười tuổi, ở hiện đại là còn trong độ tuổi làm nũng với cha mẹ, nhưng với cổ nhân thì đã không nhỏ, vì dưới gối không con, nên nuôi mèo giải buồn.
Cô vuốt lông Phúc Bảo, nói với Thu Sắt: "Ta có vài chuyện giao cho ngươi làm, lần này cũng đừng hỏng việc."
Thu Sắt vừa nghe, lúc này phấn chấn tinh thần, đến trước mặt chủ nhân nghe lệnh.
Chờ Thu Sắt rời đi, Phúc Bảo chợt hướng cửa kêu lên, âm thanh đáng yêu, khiến xương cốt người ta mềm nhũn.
Văn Anh ngẩng đầu nhìn lên, z942121 không biết xuất hiện tự bao giờ. Cô xoa xoa Phúc Bảo, "Ngươi cũng lanh lợi thật."
Z942121 mặt lạnh, "Bối cảnh của thế giới này khác với thế giới trước, nếu cô chú tâm vào hậu trạch, cho dù được Tống Tranh yêu thích, đánh giá đẳng cấp cũng chỉ có thể đạt cấp E. Sẽ phải chịu trừng phạt."
Văn Anh giả bộ kinh ngạc: "Khẩu vị của anh thật nặng, là muốn tôi cướp phu quân tương lai của 'con gái' sao?"
"..."
"Anh cảm thấy, hắn thế nào?"
Ngón tay di động trên bản vẽ nguồn sáng, chỉ vào một vị trí sáng như sao Bắc cực, thình lình lại là đương kim thiên tử!
Z942121 chỉ là một đoàn dữ liệu, nhưng đã dẫn dắt mấy thần sử nên có kinh nghiệm và ký ức, dù vậy, lại vẫn sinh ra cảm xúc "kinh ngạc" với lựa chọn của Văn Anh.
"Không hiểu? Kỳ thực tôi đã nghĩ tới những phương án khác, nhưng ở cổ đại nếu biểu hiện quá khác người, sẽ bị xem là yêu quái bắt lại. Huống hồ bảo tôi làm nữ cường nhân, mở công ty mở cửa hàng, kinh doanh sự nghiệp, tôi tạm thời còn chưa học được. Ở chỗ này mà muốn được người ta truy phủng, làm quý phụ là lựa chọn không tệ, cái gì tốt đều được truyền lưu từ hoàng cung trước, kế tiếp là quý tộc, tiếp nữa là bình dân bách tính noi theo, vậy là có danh tiếng."
Bất luận cân nhắc từ khía cạnh nào, thiên tử Vệ Lăng Hằng đều rất thích hợp.
Hắn cũng như chồng cô, tuổi ngoài ba mươi, chính trực thanh niên. Nếu đổi thành một đại thúc trung niên, cô đại khái sẽ không cân nhắc phương án này.
Trở ngại duy nhất chính là thân phận thần thê.
Z942121 không tỏ ý kiến, chỉ cho cô một nhắc nhở ấm áp: "Đầu tiên, cô cần tiếp xúc được hắn."
Quả thật, hoàng đế luôn sống trong hoàng cung, cô lại bị nhốt trong nội trạch, muốn tiếp xúc đối phương cũng đã khó khăn chồng chất.
*
Tống Tịch gần đây thay đổi rất lớn.
Nàng ngợi khen nha hoàn thô sử đã cứu mình, thăng làm nha hoàn nhất đẳng, lại bắt đầu thân cận vú nuôi Trịnh mụ mụ.
Nha hoàn kia khí lực rất lớn, luôn luôn ở ngoại viện vẩy nước quét nhà, nhưng vô cùng trung thành.
Đồng dạng, đời trước vú nuôi và kế mẫu luôn không hợp nhau, nàng thân cận kế mẫu, dĩ nhiên là xa cách vú nuôi, còn tin tưởng kế mẫu, cho rằng vú nuôi chia rẽ quan hệ mẹ con của họ, muốn khống chế Tống gia đại tiểu thư nàng. Nàng bị kế mẫu nuôi đến kiêu căng cao ngạo, không thể chấp nhận bị một hạ nhân khống chế.
Dần dà, lời của vú nuôi với nàng như gió thoảng bên tai. Sau khi nàng chết, vú nuôi bởi vì tâm tình tích tụ, cũng qua đời theo.
Bây giờ nàng mới biết, vú nuôi mới là người thật lòng tốt với mình.
Nhưng đang lúc nàng và Trịnh mụ mụ tâm sự, một nha hoàn vội chạy vào, "Đại tiểu thư, không tốt! Có người muốn bắt Trịnh mụ mụ đi thẩm vấn, nói La Hương là do Trịnh mụ mụ chỉ điểm!"
"Cái gì?!"
Tống Tịch bỗng đứng lên, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Trịnh mụ mụ cũng vừa giận vừa sợ, "Là Văn thị! Nhất định là ả ở sau lưng giở trò!"
*
Đúng là Văn Anh giở trò, cô kêu Thu Sắt tung tin đồn, theo hạ nhân truyền miệng nhau, đưa tin tức tới trước mặt thân tín của Tống Tranh.
Mà trên thực tế, La Hương đúng là người của Trịnh mụ mụ.
Ban đầu là Trịnh mụ mụ sợ kế mẫu xúi giục Tống Tịch, từ sớm đã đặt La Hương bên người Tống Tịch. Nhà La Hương và nhà Trịnh mụ mụ đều là thị tì của phu nhân nguyên phối, hai nhà khá thân thiết với nhau, nên Trịnh mụ mụ cũng yên tâm.
Chỉ tiếc La Hương còn nhỏ, nào giống Trịnh mụ mụ một trái tim vì chủ cũ. Nguyên chủ đưa chỗ tốt nhiều chút, liền dụ được La Hương.
Nhưng ở mặt ngoài, hiển nhiên là mối quan hệ của Trịnh mụ mụ và La Hương càng chặt chẽ hơn.
Lại nói La Hương, phản được một lần thì sẽ phản lần thứ hai, lúc trước Tống Tịch bắt được nhược điểm cô ta tư thông với người để uy hiếp. Nhưng trước mắt, quyền hành trong phủ đều nằm trong tay Văn Anh, giữ lại hay bán cô ta, chỉ cần một câu nói. Văn Anh tìm người dọa La Hương một phen, so với bị phạt vì tội tư thông, kết cục bị bán đi hiển nhiên thảm hại hơn.
Trịnh mụ mụ dáng người lực lưỡng, lại từng nuôi nấng đại tiểu thư, bà ta dốc sức muốn đòi lẽ phải, hạ nhân cũng không dám ngăn cản mạnh tay, chớp mắt bà ta đã vọt tới phòng chính.
Văn Anh đang nói chuyện với thân tín của Tống Tranh, cửa lớn mở rộng.
Trịnh mụ mụ bước qua bậc cửa, lập tức chất vấn: "Phu nhân cớ gì oan uổng ta! Nói ta xúi giục người khác đẩy đại tiểu thư xuống nước, phi, kẻ nào lòng dạ mục nát bố trí nói bậy! Tỷ nhi là ta nuôi, ta nhìn nàng lớn lên, đang êm đẹp, ta bị hồ đồ mới đi hại nàng, ta có ích lợi gì?!"
Thu Sắt là đại nha hoàn trung thành tuyệt đối bên người Văn Anh, làm sao lại để phu nhân ra tay? Chẳng phải sẽ mất thân phận!
Nàng tiến lên một bước, xung phong đối kháng: "Trịnh mụ mụ khoan hãy kêu oan, việc này là La Hương chính mồm nhận, chúng ta cũng kinh ngạc lắm, mụ mụ sẽ được lợi ích gì, lại muốn gieo vạ đại tiểu thư như thế?!"
Nàng phản công, khiến Trịnh mụ mụ tức giận ngã ngửa!
Vị thân tín kia vẫn ôn hoà, đi ra hoà giải: "Mụ mụ đừng vội, tỳ nữ tên là La Hương kia thái độ lật lọng, tiền hậu bất nhất, không hoàn toàn có độ tin cậy. Ta đang thương nghị với phu nhân..."
"Thương nghị với phu nhân cái gì? Việc này là do phu nhân làm! Từ xưa có câu mẹ kế đều ác độc, tỷ nhi đáng thương của ta, mụ mụ nếu như bị người oan uổng, về sau cuộc sống của con sao mà qua nổi --" Trịnh mụ mụ khóc kêu, tôi tớ bên ngoài nghe thấy, ló đầu vào nhìn.
Văn Anh không cãi với bà ta, chỉ xoay qua nói với thân tín: "Tiên sinh cũng nhìn thấy đó, Trịnh mụ mụ luôn không hoà thuận với ta, cứ cho rằng ta muốn hại Tịch Nhi. Bà ấy là lão nhân mà tỷ tỷ để lại, ta cũng không dám khó xử, chuyện trong viện Tịch Nhi đều giao do Trịnh mụ mụ sắp xếp, ta chẳng dám nhúng tay."
Mắt thấy là thực, thân tín gật đầu.
Thu Sắt nhận được ánh mắt của Văn Anh, lập tức bổ sung: "Lúc này tuy đại tiểu thư rơi xuống nước, nhưng vừa rơi xuống đã bị cứu lên, cứ như được huấn luyện qua vậy. Trịnh mụ mụ nhất định không muốn hại đại tiểu thư, mà như là muốn mượn việc này nói xấu phu nhân!"
Cứ như vậy, động cơ đã được tìm ra.
Trịnh mụ mụ trợn to mắt, thầm hận độc phụ này thủ đoạn cao siêu, may mà tỷ nhi đã nghĩ ra biện pháp, lập tức định tiết lộ chuyện của biểu công tử.
Dù mình có thể sắp đặt chuyện trong viện, lại làm sao có thể có năng lực giấu một đại nam nhân trong hậu trạch chứ?!
Trịnh mụ mụ vừa mở miệng, Văn Anh liền đứng lên, nhân động tác này, khiến người trong phòng đều nhìn cô.
Cô dùng kỹ thuật diễn đẳng cấp ảnh hậu, khẽ thở dài, "Mụ mụ, ngươi nói đi, việc này, có phải Văn gia bên kia sai ngươi làm hay không?''
Cái gì?!
Mọi người trong phòng đều ngây ngốc tại chỗ, ngay cả Tống Tranh ngoài cửa cũng dừng bước.
''Ta biết mẫu thân từ trước đến nay không thích ta, cũng phải, ta chỉ là thứ nữ, không sánh bằng tỷ tỷ kim tôn ngọc quý, không có tư cách nuôi con cái của tỷ ấy. Mẫu thân gả ta qua, chẳng qua là muốn ta giữ danh phận này, không để cho nữ nhân khác vào cửa mà thôi. Bây giờ Tịch Nhi gần gũi với ta, lão nhân gia chắc hẳn không vui.''
Lượng thông tin trong lời nói này quá lớn, nhất thời mọi người đều ngơ ngẩn.
Văn Anh liếc nhìn bóng người phản chiếu trên cửa sổ, mặt vẫn tươi cười, nhưng chỉ nhìn liền có thể khiến người ta nhận ra tâm trạng đau thương của cô.
Tống Tranh khẽ cau mày, không khỏi nghĩ đến, nàng dường như vẫn luôn mang dáng vẻ hay cười này, bất luận thái độ của hắn thiếu kiên nhẫn đến đâu, nàng cũng sẽ không để ý, qua một ngày, tiếp tục cười tủm tỉm thay hắn lo liệu.
Nhưng trước mắt, hắn nghe thấy ngữ điệu sa sút của nàng truyền ra.
''Ta chỉ muốn tìm người nói chuyện mà thôi, nhưng ta lại không có đứa con của riêng mình...'' Nàng phảng phất đè nén bi thương hỏi: "Mụ mụ lẽ nào đã quên, con của ta đã mất như thế nào sao?''
Tim Tống Tranh chợt đập mạnh, Trịnh mụ mụ cũng lập tức nhớ tới bãi máu loãng kia, cô gái thống khổ gào khóc, ngay tức thì mặt trắng như giấy.
Trong phòng ngoài phòng, hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này, Văn Anh hướng ngoài phòng kêu một tiếng: ''Là gia tới sao?''
Chưa nghe đến Tống Tranh hồi âm, nàng liền bắt đầu thu xếp, ''Thu Sắt, lúc trước gọi nhà bếp làm món trứng hấp đâu rồi? Bưng ra đi, cho gia lấp bụng.''
Lúc Tống Tranh đi tới, nàng như là không có chuyện gì, đi ra nghênh đón, cười tủm tỉm nói với hắn: ''Mấy ngày trước dạ dày của chàng không tốt, không dám cho chàng ăn lung tung, hôm nay ta gọi bọn họ bỏ thêm tôm bóc vỏ mà chàng thích ăn, đảm bảo chàng sẽ thích.''
Gian phòng lại như mặt băng bỗng chốc bị phá tan, bọn nha hoàn bắt đầu bận túi bụi, có vẻ náo nhiệt.
Ánh mắt Tống Tranh nhìn nàng trở nên phức tạp, nếu như những câu này là nàng oán trách hắn, hắn có thể khó chịu bỏ đi. Nhưng bây giờ thái độ của nàng như vậy...
Cuối cùng, hắn vẫn để thân tín mang đi Trịnh mụ mụ, cũng ăn chén trứng hấp kia.
Tôm bóc vỏ tươi ngon, trứng hấp mềm mịn, cũng giống món ăn thường ngày, lại có điểm không giống.
Buổi chiều, Văn Anh chống cằm bên cửa sổ, tiếp tục diễn vai thiếu phụ ưu tư của mình. Thanh quan cũng khó đoán chuyện nhà, kỳ thực, so với chứng cứ, Tống Tranh nghĩ như thế nào, thiên hướng về ai, mới là quan trọng nhất.
Nhưng so sánh với trạch đấu, việc khiến cô thấy rắc rối chính là làm sao tiếp xúc với hoàng đế.
Cũng may, khen thưởng của thế giới trước đã cho cô linh cảm —— mộng dẫn hương có thể khiến cô bện giấc mộng như ý, mà mộng cảnh, không bị tường vây ngăn trở.
*
Trong hoàng cung, lúc Vệ Lăng Hằng khảo sát việc học của nhi tử, chỉ thấy Tam hoàng tử Vệ Tuyên mất tập trung, hắn mượn cây thước của Thái phó gõ vào lòng bàn tay nhi tử một cái.
''Bảo con thay trẫm đi Thượng thư phủ chúc mừng một chuyến, sao lại mất hồn rồi?''
Vệ Tuyên lập tức tỉnh táo lại, cười hì hì: ''Phụ hoàng ngài không biết, trong phủ Tống đại nhân có vở kịch thú vị cực kỳ. Khiến nhi tử hiểu tận tường câu nói 'Tối độc phụ nhân tâm', đến tột cùng có ý gì.''
Vệ Lăng Hằng nhíu mày: ''Hửm?''
Ở trước mặt phụ thân, Vệ Tuyên vẫn luôn biểu hiện thân mật, như nói việc thường ngày, thế là hắn kể hết những điều nghe thấy ở Thượng thư phủ.
''Theo con thấy, vị Thượng thư phu nhân này nhất định có vấn đề, dưới cây liễu giấu nam nhân đã đủ kì quái. Nhi tử thấy thần sắc của nàng ta, cũng không phải vẻ mặt lo lắng con gái nên có!''
Lời này chỉ thoáng qua lòng Vệ Lăng Hằng, chẳng qua chỉ cười. Cũng làm hắn nhớ tới, nhi tử cứ tò mò chuyện nhà trong phủ người ta, hẳn đã đến tuổi, nên khai phủ kiến nha, chọn một vị chính phi.
Có lẽ ngày nghĩ đêm mơ, đến buổi tối, khi Vệ Lăng Hằng buồn ngủ thiếp đi, mơ một giấc mộng kỳ dị.
Trong mộng, hắn đứng trước một hòn giả sơn của toà dinh thự nào đó, đầu tiên là nghe thấy hai vú già nói chuyện, sau đó vú già rời đi, hắn lại nghe thấy phía sau giả sơn truyền đến tiếng khóc.
Người trong cung, đừng nói là uất ức trốn đi khóc, dù chết cũng không phải ít, hắn cũng không có hứng thú. Nhưng trong mộng bao giờ cũng không tự chủ được, chẳng hiểu sao hắn đi tìm nơi phát ra tiếng khóc.
Một thiếu nữ khoảng mười ba mười bốn tuổi, ngồi xổm trong động tối, nhỏ giọng khóc nức nở.
Hắn nghe thấy chính mình hỏi: ''Ngươi làm sao vậy?''
Có lẽ tiếng nói của hắn làm nàng giật mình, nàng lập tức dừng khóc, nhấc lên con mắt ngấn lệ, không khỏi phân trần trừng hắn: ''Ngươi là ai, quản ta làm gì?!'' Nói xong nàng liền cúi đầu, bàn tay chuyển động.
Lúc này hắn mới thấy rõ, trong động tối như bưng kia, nằm một con mèo lông xám đã chết. Nàng đang vuốt con mèo chết đó, một cái lại một cái, lại vuốt vuốt chòm râu, rồi gãi gãi cằm dưới, như thể nó còn sống.
Hắn nhớ tới hai vú già lúc trước nói chuyện phiếm.
''Hôm nay nhị tiểu thư thật đúng là nổi trội vượt bậc! Một khúc đàn tỳ bà 《 Phá Trận 》, khiến sư phụ dạy nàng đều rung động, không kém hơn đại tiểu thư là bao."
''Đâu chỉ là không kém hơn, đại tiểu thư chỉ sợ cũng không sánh bằng, tại bà không thấy phản ứng của phu nhân. Nghe nói đại nha hoàn của phu nhân đi tới nơi ở của nhị tiểu thư một chuyến, con mèo nhị tiểu thư nuôi liền chết!''
''Thì ra ngươi là nhị tiểu thư có con mèo chết.'' Hắn nói.
Nàng không lên tiếng.
Hắn thấy nàng thật sự đau buồn, giọng điệu hòa hoãn: ''Cá lớn nuốt cá bé, thế đạo là như vậy, chờ ngươi có bản lãnh bảo vệ nó, lại nuôi một con là được rồi, đừng buồn."
"Ai buồn?" Nàng khẽ giương cằm liếc hắn, chỉ còn dư lại cười lạnh, ''Là con mèo chết cũng không phải ta chết, sao phải buồn!''
Hắn ngẩn ra, lại nhìn thấy trên mi mắt của nàng còn ướt lệ. Cười tuy lạnh, nhưng vẻ khổ sở trong mắt còn chưa tan đi. Ở tuổi của nàng, chính là lúc không biết gạt người, nàng một mực muốn gạt hắn. Xưa nay nữ nhân trong cung, đều là ngoài miệng hoà nhã, trong lòng hiểm ác, còn nàng miệng không buông tha người, lại giống như là con trai đóng chặt miệng, vỏ cứng ngắc, khi cạy ra, tất cả đều mềm mại.
Bất tri bất giác, mặt hắn cũng trở nên nhu hòa.
Nàng nhíu mày, ''Ngươi đến tột cùng là ai?''
Hắn đương nhiên là đương kim thiên tử, nhưng hắn chưa kịp nghĩ ra thân phận gì để qua loa tắc trách, liền nghe ''mình'' ở trong mộng nói: ''Ta là giang hồ hiệp khách, hôm nay bay qua nhà ngươi, thấy ngươi khóc nên dừng lại xem xét.''
''Giang hồ hiệp khách?'' Ánh mắt nàng sáng ngời, như đang có ý đồ gì, lại ra vẻ thận trọng, ''Nhìn qua không giống, nếu ngươi có thể bày ra chút bản lĩnh, ta sẽ tin ngươi.''
''Hửm?'' Hắn thầm buồncười.
Rõ ràng có một khuôn mặt không giấu được suy nghĩ, nó đều nói thay nàng. Thực sự là miệng không đúng tim.
''Ngươi đã là đại hiệp, hẳn nên biết đạo lý trừng gian trừ ác. Con mèo này là do chủ mẫu nhà này hại chết, ta không thể báo thù cho nó, nhưng chính nó có thể.'' Nàng vuốt ve con mèo lần cuối, đột nhiên siết chặt tay, ra quyết định, ''Làm phiền ngươi, treo nó trước cửa sổ chỗ chủ mẫu, khiến con mắt nó đối diện kính trang điểm của bà ta, để bà ta nhìn cho kỹ!''
Ngay khi nàng dứt tiếng, Vệ Lăng Hằng bỗng tỉnh lại!