Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa

Chương 10: Chương cuối




"Đây chính là phòng tiểu thư nhà ta." Kết Ngạnh chỉ vào cánh cửa đóng một nửa nói.

Hoắc Húc Dương không nói lời nào liền muốn tiến vào phòng, lại bị Phù Linh ngăn lại.

"Ta trước hết cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lại dám làm tổn thương tiểu thư, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng còn sống rời khỏi chỗ này!"

Ánh mắt của hắn vô cùng nghiêm túc, không tiếng động cho các nàng một sự cam đoan, sau đó không chút do dự “Nha!” một tiếng đẩy cửa vào, trong khuê phòng phản phất huân hương dễ chịu.

"Ai đang ở bên ngoài nói chuyện vậy?" Trong phòng truyền đến giọng nói nữ tử không đủ sinh khí. "Là Nhương Hà sao? Có việc thì tiến vào nói, không cần sợ để cho ta biết."

Di chuyển bước chân, Hoắc Húc Dương thoáng nhìn thấy một dung nhan tuyệt sắc đã xa cách hơn một tháng, vẫn như cũ là áo trắng như tuyết, nhưng trên hai mắt lại quấn một tầng vải trắng, đủ để cho cả trái tim hắn vặn đau.

"Sao đi vào mà không nói gì đi chứ?" Nàng duỗi thẳng hai tay tìm kiếm bốn phía, thật cẩn thận tiến lên, cuối cùng va chạm vào góc bàn, nhưng mới đi được một bước, mủi giày liền vấp phải ghế, thân mình theo đó ngã xuống. "A ──"

Hoắc Húc Dương phi nhanh đến ôm nàng, rốt cuộc khống chế không được kích động siết chặt, nhất thời nói không ra lời.

"Là ai?" Bạch Linh Chi đầu tiên là mê hoặc, sau đó ngửi được vị mồ hôi nam tính quen thuộc trên người khiến cho nàng phúc chốc phẫn nộ.

"Huynh. . . . . . Huynh tới làm gì? Ai cho phép huynh vào đây?"

Hắn dùng lực kiềm chặt nàng, khàn giọng gầm nhẹ, "Linh Chi, tại sao nàng muốn thương tổn mình như vậy? Nàng hận ta, có thể đánh ta, giết ta, chỉ là không cần khờ như vậy, lấy bản thân mình ra để đùa giỡn."

"Ta muốn làm thương tổn mình như thế nào không liên hệ gì tới huynh, buông tay!" Nàng xoay người dùng sức đánh hắn,

"Có nghe hay không? Sao huynh không đợi làm chưởng môn của huynh đi, còn chạy tới nơi này làm gì? Có phải đặc biệt đến chê cười ta hay không? Lần này huynh thấy được rồi đó? Không được đụng vào ta!"

Mỗi một từ mỗi một câu đều như cây roi quất vào hắn, là biểu hiện của hắn đã tổn thương lòng của nàng. "Linh Chi, nàng không phải có thuốc giải sao? Mau uống vào nhanh lên, ta sẽ ở trong này mặc cho nàng xử trí, tùy nàng muốn chém giết muốn róc thịt cũng không thành vấn đề, coi như ta cầu xin nàng có được hay không?" Hắn dường như muốn quỳ xuống cầu xin nàng.

Cổ họng Bạch Linh ngẹn lại, "Không có thuốc giải, ta ném đi hết rồi, huynh không phải hận ta hại huynh trở thành người mù sao? Bây giờ ta cũng đã tự hạ độc chính mình, cả đời làm người mù, như vậy huynh đã hài lòng chưa?"

"Không ──" Giọng nói Hoắc Húc Dương chứa đựng đau xót điên cuồng gào thét, "Ta không có hận nàng, ta chỉ là giận nàng sao không sớm một chút nói cho ta biết, mà không phải cố ý thêu dệt chuyện kì quái gạt ta uống thuốc giải, ta chỉ yêu cầu giữa chúng ta có thể thẳng thắn với nhau, chưa từng nghĩ sẽ không cần nàng."

Nàng liều mạng đẩy hắn ra, "Bây giờ nói điều này cũng muộn rồi, huynh trở về làm đồ đệ ngoan bên sư phụ huynh đi, ta không cần huynh nữa, huynh đi đi!"

Hoắc Húc Dương giam giữ tay nàng đang vung loạn xạ. "Ta không đi!"

"Huynh đi đi! Ta hận huynh!" Bạch Linh Chi liều mình muốn tránh thoát kiềm cập của hắn, làm cho hắn vô kế khả thi, đành phải cúi đầu xuống che lại cái miệng nhỏ của nàng, không cho nàng nói ra lời đoạn tuyệt.

Cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng ngâm nga kháng nghị, bất đắc dĩ đôi môi nam tính phải cường hãn ngậm chặt miệng của nàng, khiến cho nàng tức giận cắn lấy môi hắn, nhưng mặc dù nếm được mùi máu tươi, vẫn không thoát khỏi đối phương.

Dần dần, thân thể phản kháng trở nên mềm mại thuần phục xuống, bật ra âm thanh rên rỉ yểu điệu. "Ưm. . . . . . Ư. . . . . ."

Ban đầu tay giam giữ bàn tay nhỏ bé kia, sau đổi thành ôm lấy thân thể thơm ngát, tay nhỏ hình nấm đấm cũng buông ra theo đó, vòng qua cổ nam nhân, nhiệt liệt quấn quýt.

Miệng rộng từng đọt từng đợt ngấu nghiến đôi môi mềm mại kia, cho đến khi chỉ còn lại hơi thở nam tính của riêng hăn, làm tiếng thở gấp cùng tiếng rên rỉ yêu kiều là âm thanh duy nhất phòng.

Một hồi lâu ──

Hoắc Húc Dương chủ động kết thúc nụ hôn nóng bỏng làm cho hắn suýt chút nữa không khống chế được, hơi thở hỗn loạn chứng minh hắn đã dùng hết tất cả ý chí để bỏ dở nụ hôn này.

Hắn đem đầu nhỏ của nàng đặt tại trước ngực, khàn giọng nói:

"Ta chưa từng có khát vọng quá mức với một nữ nhân như vậy, mãi đến khi gặp nàng, Linh Chi, ta không biết được nên chứng minh mình như thế nào, nếu nàng không tín ta, cho dù ta phải bị mù một lần nữa, ta cũng không muốn nàng trải qua sự sợ hãi cùng bàng hoàng giống như ta trước kia."

"Hoắc đại ca, thực xin lỗi. . . . . ." Bạch Linh Chi khóc nức nở, "Khi đó ta vừa mới học được cách dùng độc, chẳng qua cảm thấy chơi thật vui, không phải là cố ý muốn thương tổn huynh, huynh không nên hận ta."

Bàn tay hạ xuống vuốt ve sóng lưng mềm mại đáng yêu.

"Chuyện quá khứ coi như xong, bất quá nàng phải đáp ứng ta, về sau không cho nàng lại dùng độc, nếu bị thương người vô tội, chẳng phải là đã hại người ta sao?."

Bạch Linh Chi gật đầu như giả tỏi. "Ừm! Ta nghe lời huynh là được."

"Trước hết hãy để cho ta xem mắt của nàng." Hắn ôn nhu giữ cằm của nàng, muốn mở ra mảnh vải trên mí mắt. "Có lẽ còn có biện pháp. . . . . ."

Nàng kinh hoảng nhảy dựng lên, "Hở. . . . . . Không cần, nương đã giúp ta trị tốt rồi."

Hoắc Húc Dương hồ nghi thái độ qua mức khẩn trương của nàng. "Cho ta xem một chút cũng không được sao?"

"Thực, thật sự không cần." Nàng thấp thỏm không yên thầm nghĩ muốn chạy trốn.

"Trở lại cho ta!" Hắn bắt đầu phát hiện sự khác thường, kéo thân thể mềm mại dám đem ý đồ bỏ chạy trở về, thoáng xé ra, vải trắng trên mắt liền rơi xuống.

Bạch Linh Chi duyên dáng gọi to một tiếng, ánh mắt tinh quái chớp chớp, giống như dáng vẻ bị mù. "Hở. . . . . . Ha ha, Hoắc đại ca, thực xin lỗi, ta lại lừa huynh." Sự tích bại lộ, nàng không thể làm gì khác hơn là nhận tội.

Hắn hổn hển rống to, "Nàng, nàng yêu nữ đáng giận này!" Làm hại trái tim mình khổ sở đến tan nát hết, kết quả thế nhưng lại bị nàng đùa bỡn!

"Ai kêu huynh lâu như vậy mới đến tìm ta, ta đương nhiên muốn trả thù một chút ──" Tiếng nói vừa dứt, bàn chân Bạch Linh Chi đã muốn chạy ra ngoài.

Lần này Hoắc Húc Dương thông minh hơn, đã sớm chuẩn bị tốt.

"Nàng muốn đi chạy đâu?" Một bước xa ngăn nàng lại.

Nàng lập tức đã bị ôm ngang eo, quăng đến trên giường. "Mặt trời còn chưa xuống núi, giờ này ngủ hình như hơi quá sớm!" Chớp đôi mắt đẹp, giống như thiếu nữ ngây thơ nhìn thấy nam nhân đem chính mình đặt ở dưới thân.

"Ta quyết định chúng ta động phòng hoa chúc trước thời hạn!"

Hắn muốn cho nàng biết mình là nam nhân không thể tùy tiện đùa giỡn, nếu không, phải trả giá thật lớn.

Bạch Linh Chi bày ra ánh mắt rực rỡ, "Huynh nói là ── ta có thể nhìn thây cái “Đồ vật” kia rồi?"

"Không sai." Bộ dạng nàng hưng trí bừng bừng làm cho hắn vừa bực mình vừa buồn cười.

"Người ta mong đợi đã lâu, rốt cục đã có thể thấy được. . . . . . Ưm. . . . . ."

Hoắc Húc Dương chân thực sợ nàng sẽ nói ra cái gì nữa hù chết người, trái tim của mình e rằng chịu đựng không được, đơn giản ngăn chặn cái miệng nhỏ của nàng.

*****

"Bên trong thế nào rồi?" Ma Cơ im hơi lặng tiếng đi tới ngoài cửa phòng.

Kết Ngạnh dựng lỗ tai lắng nghe động tĩnh trong phòng. "Mới vừa rồi còn có tiếng nói, như thế nào đột nhiên không có?"

"Có thể tiểu thư đã xảy ra chuyện hay không?" Phù Linh lo lắng hỏi, rất muốn xông vào nhìn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Ma Cơ nở nụ cười đủ để mị hoặc chúng sinh, "Từ nay về sau có tên tiểu tử họ Hoắc kia, chúng ta không cần thay nàng quan tâm nữa, các ngươi đi mau lên! Không cho ai quấy rầy bọn họ."

"Dạ, phu nhân." Hai người cung kính đáp.

Nói xong, Ma Cơ không hề dừng lại, rất nhanh xoay người rời đi, bởi vì có sẵn một Độc Nhân đang chờ nàng, bà phải suy nghĩ thật tốt xem nên dùng độc vật gì thử trên người hắn, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng bà! Bên môi không khỏi nhấc lên độ cong lãnh lẽo ──

Món nợ này, bà đã đợi gần hai mươi năm rồi!

Hết

----------oOo----------