Edit & Beta: Direct Kill
Hai người Trần Lâm cùng nghĩ tới một chuyện, như sự thật lại không giống vậy. Đài trưởng Ngu xác thực hàng đêm đều cùng mỹ nhân động phòng, nhưng dù thế vẫn không có bỏ lỡ việc triều chính. Hai ngày nay bệnh đau đầu của hắn lại phát tác, nên đã dặn dò thư ký đem công việc chuyển về nhà, đa số thời gian đều làm việc trong phòng.
TV trong phòng khách đang chiếu cảnh diễn tập cho buổi tiệc của đài Minh Châu, một nghệ nhân hát dân ca cùng với thiên hậu song ca hát một bài dân ca kinh điển ‘đóa phù dung đại Đường’, mọi người xung quanh năm tay nhau, những cô gái xinh đẹp mặc lên mình những bộ quần áo dân tộc kỳ lạ nhiều màu sắc, hiệu quả rất bắt mắt.
Hai người đều là đại bài trong lĩnh vực của mình, biểu diễn xong xuôi còn lưu lại trên sân khấu trò chuyện cùng với người dẫn chương trình, Lạc Ưu đứng bên một người dẫn chương trình khác, người tạm thời được đề bạt của bên trung tâm giải trí, quả thực so với Lạc Ưu khác nhau một trời một vực, nhan sắc thua cả một đoạn dài, khí chất chênh lệch bảy tám phần, phó đạo diễn lúc này mới cảm thấy tiếc hận, nếu như người đứng trên sân khấu lúc này là Hình Minh, nhất định xứng đôi hơn nhiều.
Lần trước Phỉ Bỉ bị quát nên sợ, cùng với vị bác sĩ dinh dưỡng mới tới biết điều mà trốn đi nơi khác, tận lực không cùng ông chủ chung một phòng.
Kỳ thực cô cũng buồn bực, tuy nói tuổi tác bản thân không lớn, nhưng trước khi đến Ngu trạch cô cũng từng làm việc cho vài nhân vật có máu mặt, thí dụ như trước đây từng làm việc cho đôi vợ chồng trẻ có giá trị bản thân vượt trên mười tỉ, cả ngày ân ái cơ hồ không rời giường, cơm ăn ba bữa cũng phải dính vào trên người đối phương.
Nhưng hai người đó vừa mới kết hôn không lâu, vẫn còn trong thời kỳ trăng mật củi khô bốc lửa.
Phỉ Bỉ không hiểu, Trung Quốc có câu nói tiểu biệt thắng tân hôn, huống hồ lần từ biệt này còn suýt nữa trở thành sinh ly tử biệt, hứng thú đài trưởng Ngu nói đến là đến, mà Hình Minh cũng vui vẻ hưởng thụ.
Vào lúc này quần áo của hai người đều mở rộng, Hình Minh không mặc quần lót, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi lỏng lẻo của đài trưởng Ngu, bị một thân mồ hôi làm cho ướt sũng, mơ hồ nhìn thấy cả màu da. Cậu tách hai chân ra, ngồi khóa ở trên người Ngu Trọng Dạ. Ngu Trọng Dạ cầm chăn bọc lấy cậu, ôm vào trong ngực.
Bệnh đau đầu của Ngu Trọng Dạ lại tái phát, Hình Minh thay hắn xoa bóp huyệt thái dương.
Cho dù quay lưng lại phía TV, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng Lạc Ưu đang hăng hái giới thiệu về các tiết mục của buổi tiệc, cũng có thể tưởng tượng một thân lễ phục đắt giá khiến hắn như phượng hoàng lạc giữa bầy gà, cỡ nào sặc sỡ loá mắt. Cậu còn nghe nói, Nam Lĩnh ở thời điểm đặc biệt của buổi tiệc cũng sẽ xuất hiện, sau khi đạt được chức quán quân trong cuộc thi dành cho những người dẫn chương trình, cậu ta trở về đọc quảng cáo.
Lạc Ưu làm như thế là có mục đích, fan của Nam Lĩnh đang không ngừng gia tăng, ngay cả chuyện phát âm tiếng phổ thông pha chút giọng Tứ Xuyên, cũng được fan cậu ta yêu thích cắt ghép thành những video thú vị, lại còn thuê cả thủy quân chuyển phát được hơn mười vạn, thuận lợi kéo được không ít hảo cảm của người qua đường.
Mỗi người đều đang bận rộn với công việc của mình. Theo lý thì trong khoảng thời gian này cậu đang ở thôn trang nào đó của tỉnh Phúc Kiến điều tra tin tức, nhưng sau khi bị bắt cóc, cậu không liên lạc lại với Lạc Ưu, Lạc Ưu cũng không dùng thân phận cấp trên liên lạc với cậu. Hai ngày nay tại Ngu trạch, trong lúc rảnh rỗi cậu thường lên mạng, cũng vừa đúng dịp, trên Tianya có một bài đăng đang rất hot tên là ‘Chuyện ma quái ở vùng Mân Bắc’, nội dung của bài viết kể về chuyện sơn tiêu trả thù.
Một chuyện chưa biết rõ thực hư thế nào nhưng lượt xem có đến hơn trăm vạn, còn vụ án của thầy giáo Lưu bây giờ đã chìm vào quên lãng. Hội trưởng Vưu đột ngột chết. Có tin đồn là do làm việc xấu quá nhiều, sau khi sự việc bị bại lộ đã tự mình hù chết mình, cũng có vài người cho rằng là do cấp trên bách hắn tự sát, bởi vì với vụ án kiểu này, sau khi người trong cuộc chết, cơ quan tư pháp chỉ có thể ngưng thẩm tra xử lý vụ án, nếu không sẽ liên luỵ đến càng nhiều nhân sĩ đằng sau.
Hiện nay trên mạng hiếm có người đề cập đến vụ án này, cũng hiếm có người nhắc tới cậu nữa. Chỉ có nhà phê bình từng đối chọi gay gắt với cậu khắp nơi, nhìn thấu được, Hình Minh đã đánh bạc tất cả dựa vào dư luận để phơi bày sự thật.
Hắn dùng giọng điệu khoan dung chưa từng có bao giờ mắng cậu ngu xuẩn.
Châu chấu đá xe, một mình anh thì có thể thay đổi được gì?
Cái gì anh cũng không thể thay đổi được.
Cỏ dưới chân mộ phần liệt sĩ đã lên đến đầu gối, nhưng mặt trời vẫn mọc lên như thường lệ, thế giới vẫn đẹp đẽ như thế.
Hình Minh thỉnh thoảng cũng từng nghĩ, mình làm như vậy đến cùng có đáng giá hay không.
Tiệc mừng lần này được tổ chức rầm rộ, ánh đèn sân khấu cực kỳ mỹ lệ, phản chiếu vào căn phòng lúc sáng lúc tối, tựa như ảo mộng. Hình Minh dùng ngón cái ra sức xoa bóp huyệt thái dương cho Ngu Trọng Dạ, nghe thấy Lạc Ưu nâng cao âm lượng đọc to dòng chữ “Cùng nhau tạo nên tương lai tốt đẹp” đột nhiên bất động, sau đó cậu nằm rạp lên người Ngu Trọng Dạ, cắn một cái lên bả vai hắn.
Tiểu hồ ly này hàm răng cực kì sắc bén, cắn người còn không chút lưu tình, lần trước suýt chút nữa đã cắn đứt tai tên bắt cóc, lúc này miệng vừa hạ xuống lập tức đổ máu. Ngu Trọng Dạ thế nhưng không tức giận, vuốt nhẹ sau gáy Hình Minh, hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
Hình Minh thả lỏng miệng, nghiêng đầu gối lên vai Ngu Trọng Dạ, dáng vẻ lười biếng: “Mệt mỏi.”
Ngu Trọng Dạ biết trong lòng cậu không thoải mái, lại hỏi: “Hâm mộ?”
“Anh ta hâm mộ em thì có.” Hình Minh suy nghĩ một chút, ăn ngay nói thật, “Em cũng ước được như anh ta, nhưng em không hối hận.”
“Chờ một chút.” Ngu Trọng Dạ cầm tay không cho Hình Minh che mặt, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, giống như đang dỗ dành.
Cậu hiểu, giáng chức cậu như vậy là xuất phát từ suy tính an toàn, cậu không phải không thích công việc phóng viên, cũng biết lần trước suýt chút nữa bị người giết chết, dù thế nào cũng nên an phận một chút. Chỉ là tâm lý vẫn tránh không được khó chịu, Hình Minh cười nhẹ, tiện đà kề sát môi Ngu Trọng Dạ, vươn lưỡi ra đáp lại nụ hôn của hắn.
Ngu Trọng Dạ đi thư phòng truyền chỉ thị thay đổi một số phân đoạn của chương trình tiệc mừng cho thư ký, Hình Minh vẫn bọc trong chăn, nằm ở trên sofa mềm mại, buồn bực ngán ngẩm nghịch điện thoại di động. Chợt nhớ tới cha con Thôi Văn Quân còn đang ở Thượng Hải chữa bệnh, bèn gọi cho ông một cuộc điện thoại.
Không dễ dàng gì điện thoại mới được kết nối, lão Thôi vừa nghe thấy giọng nói Hình Minh, nước mắt không kiềm được rơi xuống, lão nói, bác sĩ đều bảo không chữa được, nó vốn còn đang có cả một tương lại rộng mở phía trước…
Hình Minh nhất thời cứng lưỡi an ủi, trầm mặc nửa ngày mới nói, tiền chữa bệnh chú không cần lo lắng, bất kể là cá nhân tôi quyên giúp hay là nhờ cậy sự giúp đỡ của xã hội, nhất định sẽ nghĩ biện pháp thay chú giải quyết, chỉ là bệnh này đến có chút lạ, bên bệnh viện không tìm được nguyên nhân sinh bệnh sao?
Lão Thôi nói vị chuyên gia bác sĩ kia đã tỉ mỉ hỏi về bệnh tình của Thôi Hạo Phi, biết cậu đang thí nghiệm thuốc cho một công ty dược phẩm, kiến nghị bọn họ nhanh chóng đến trung tâm xin chỉ thị giám định, tiểu Thôi mắc bệnh tuỷ sống có thể có quan hệ tới loại thuốc đang thí nghiệm kia.
Hình Minh khẽ cau mày, hỏi: “Công ty dược phẩm của ai?”
Thôi Văn Quân khóc không thành tiếng: “Chính là nhà tài trợ của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, Thịnh Vực.”
Hình Minh thẫn thờ ngồi nửa ngày ở thư phòng mới đẩy cửa đi vào. Trong lòng cậu mơ hồ đã có dự cảm, nhưng lại thực sự không muốn để nó ngồi vững.
Cậu mới vừa trở về từ cõi chết, cũng vừa vặn có được ái tình, cậu đã quyết định bàn bạc kỹ càng về vụ án của cha mình, lúc này thật không muốn có bất kỳ xung đột nào với Thịnh Vực.
Thuở xưa giữa trung và hiếu khó làm được cả hai, mà bây giờ, công nghĩa cùng ái tình, tại sao lại muốn Hình Minh cậu phải bỏ đi một thứ.
Ngu Trọng Dạ đã giao xong việc cho thư ký, ngửa mặt dựa vào trên ghế sofa, đỡ trán dưỡng thần.
Trong thư phòng lượn lờ khói thuốc, ngón tay Ngu Trọng Dạ còn đang kẹp một điếu. Bàn tay cầm thuốc của hắn hơi phát run, trên cánh tay nổi đầy gân xanh.
Hình Minh nhớ tới Ngu Trọng Dạ từng nói qua, thuốc chỉ dùng để giảm đau.
Cậu sớm biết Ngu Trọng Dạ thường hay bị đau đầu, đài trưởng Minh Châu trăm công nghìn việc, chỉ là gần đây bệnh tình liên tục phát tác, khó tránh khỏi khiến cho một người từng là sinh viên trường y như cậu sản sinh ra những ý nghĩ không hay.
Hình Minh thả nhẹ bước chân tới gần Ngu Trọng Dạ, thân thủ nhẹ nhàng ấn lên thái dương của hắn: “Đầu vẫn đau lắm hả?”
Nhưng Ngu Trọng Dạ chỉ nắm lấy cổ tay, đem cậu ôm vào trong lồng ngực, vững vàng nhấn cậu ngồi lên trên chân mình.
Ngu Trọng Dạ ôm rất chặt, chôn mặt ở hõm cổ cậu, liên miên mà nóng bỏng hôn, thuận theo đường nét thon dài một đường di chuyển xuống lồng ngực. Hình Minh lại tái phát tật xấu trước đây, mượn hoàn cảnh đàm luận công việc, cậu thì thầm nói một chút, đại ý là hi vọng Ngu Trọng Dạ có thể nhờ cậy bạn bè bên trung tâm kiểm soát, giúp đỡ cha con lão Thôi làm giám định. Cậu nghĩ, với giao thiệp rộng lớn của đài trưởng, nhất định tốt hơn so với cha con họ Thôi tự mình mò mẫm.
Ngu Trọng Dạ có tai như điếc, qua loa “Ừ” một tiếng coi như đáp ứng. Nhưng người nhìn thực sự không ổn. Tiếng thở của Ngu Trọng Dạ càng lúc càng nặng, thịt trên người đều căng ra hết mức, phía sau lưng Hình Minh dán vào ngực hắn, cách một tầng quần áo, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng đến kinh người.
Hình Minh rốt cục ý thức được Ngu Trọng Dạ không đúng, cố gắng ngồi dậy: “Đi bệnh viện kiểm tra…” Đài trưởng Ngu lộ vẻ giấu bệnh sợ thầy, Hình Minh căn bản không đấu lại được sức lực của hắn, có chút cuống lên: “Ít nhất… Để em tìm thuốc giảm đau cho thầy…”
Ngu Trọng Dạ xoay mặt Hình Minh qua, dùng môi của mình dán lên môi của cậu. Khởi điểm chỉ là bốn cánh môi dán vào nhau, mềm nhẹ ma sát, sau đó đầu lưỡi Ngu Trọng Dạ thâm nhập, khuấy động, đem dục vọng Hình Minh cố gắng kìm nén khơi lên.
Ngu Trọng Dạ nói, em chính là thuốc giảm đau.
Cuối cùng đài trưởng Ngu vẫn không cưỡng được tiểu tình nhân của mình, đi bệnh viện kiểm tra. Kiểm tra báo cáo ra kết luận, nguyên nhân gây ra nhức đầu là do một khối u lành tính trong não, may mà phát hiện đúng lúc, nhưng trước tiên vẫn cần ở lại viện quan sát mấy ngày, sau đó xác định phương án trị liệu.
Trong phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp của bệnh viện Phổ Nhân, Ngu Thiếu Ngả đến, Lạc Ưu đến, chị em Liêu gia cũng đến.
Ngu Thiếu Ngả khẩn trương, Lạc Ưu còn khẩn trương hơn, hai chị em Liêu gia thì không hẳn lo lắng, nhưng bị vướng bởi đạo lí đối nhân xử thế, dù sao cũng phải giả bộ lo lắng một chút. Đám người vây kín phòng bệnh không cho gọt nước nào chảy qua, chỉ có Hình Minh tự do đứng ở bên ngoài, đi tới đi lui, không biết mình có nên vào hay không, nếu vào thì dùng thân phận gì để vào.
Mãi đến tận khi âm thanh Ngu Trọng Dạ từ trong đám người phía sau truyền tới, Minh Minh, vào đây.
Hình Minh từ tự giác tách biển người đang đứng đi vào. Người bên trong đều nhìn cậu, từng đôi mắt ánh lên huyết quang, như thú săn mồi. Địch ý tứ phía.
Hình Minh hầu như không để ý, thoải mái đi vào trong ánh mắt của mọi người, sau đó tự nhiên ngồi ở bên giường bệnh —— cũng chỉ có cậu và Ngu Thiếu Ngả có thể làm như vậy.
Ngu Thiếu Ngả gọi Ngu Trọng Dạ là ba, Hình Minh gọi Ngu Trọng Dạ là thầy, những người không liên quan nói bậy hai câu, có người cười gượng vài tiếng, phòng bệnh phút chốc trở nên an tĩnh. Tiêu điểm toàn bộ rơi vào trên người Hình Minh. Hình Minh rời đi đã được một thời gian, lâu lắm mới lại đối diện với những đôi mắt đánh giá xoi mói, nhưng không mất bình tĩnh, cố ý nói mình đã chuẩn bị một vài câu chuyện đến tiếp thầy Ngu giết thời gian. Cậu học một hiểu mười, đem chuyện ‘Chuyện ma quái ở vùng Mân Bắc’ mới đọc được hôm trước thêm mắm dặm muối nói một lần. Trên mặt Ngu Trọng Dạ mang theo ý cười nhàn nhạt, trước sau rất bình tĩnh nhìn Hình Minh, nhìn cậu cố làm ra khuôn mặt nghiêm túc, tư thế khoa trương như pha chế rượu, lại còn ra vẻ bí ẩn ngắt kết thúc của câu truyện, để mọi người suy đoán. Cố sự kỳ thực không mới, chuyện quỷ thần vốn đại khái đều giống nhau, Ngu Trọng Dạ nghe nửa chuyện đã đoán ra được kết cục, hắn cười nói với Hình Minh, nếu tôi đoán được, em sẽ phải chịu phạt.
Chuyện còn chưa có nói xong, Ngu Thiếu Ngả đã không nhịn được, tìm cớ chạy ra ngoài. Đại thiếu gia vừa đi, đám người trong phòng bệnh cũng tự biết mất mặt, lục tục giải tán. Cuối cùng cũng chỉ còn sót lại mình Hình Minh.
Giữa thu gió mát, sắc trời hơi chìm, Hình Minh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo kín rèm cửa. Sau đó cậu quay trở lại ngồi xuống bên giường Ngu Trọng Dạ, lúc này cậu không cố ý tỏ vẻ nữa, mệt mỏi nằm phục xuống, đặc biệt an tâm mà ngủ. Ngu Trọng Dạ vuốt nhẹ tóc cậu, cũng nhắm mắt hai mắt lại.
Đi khắp nơi cầu thầy nhưng vẫn không có kết quả, Thôi Văn Quân mang theo con trai trở về, vừa về đã cấp tốc gọi điện thoại cho Hình Minh.
Hình Minh khó giải thích được chột dạ, mặc dù hỗ trợ giúp tiểu Thôi giám định thuốc, nhưng gặp mặt lại là một chuyện khác, qua loa lấy lệ mượn cớ.
Đài trưởng Ngu thật sự giao phó thư ký chào hỏi bên trung tâm kiểm soát, báo cáo giám định rất nhanh đã có.
Cũng may báo cáo nói rõ, bệnh tình của Thôi Hạo Phi không liên quan tới thuốc mới của Thịnh Vực.
Tảng đá trong lòng Hình Minh rơi xuống đất, chủ động gọi điện cho Thôi Văn Quân, ước định thời gian đến nhà thăm hỏi.