Edit & Beta: Direct Kill
Trở lại trong đài chuẩn bị phát sóng trực tiếp, Hướng Tiểu Ba đúng là hiếm khi thật sự thành thật, trời vừa sáng đã đến hậu trường chuẩn bị. Hắn là một trong những người quan trọng cung cấp tin tức cho chương trình, nhưng chơi cờ, mở sòng bạc chưa chuyện nào hắn chưa làm, xuất phát từ an toàn của Hướng Tiểu Ba, tổ chương trình an bài hắn ngồi ở sau cửa, khán giả nhiều nhất chỉ nhìn thấy bóng người dưới ánh đèn, không thể nhìn thấy mặt thật.
Tiến trình của chương trình xác thực như Hình Minh dự liệu, tứ bình bát ổn, lời nên nói đều nói, không nên nói thì một chữ cũng không đề cập tới, không có không gian để phát huy.
Sau khi chương trình kết thúc, Nguyễn Ninh hô to gọi nhỏ báo cáo, rating của chương trình kỳ này rất ổn, nhưng bản thân Hình Minh không để ý đến. Cậu sâu sắc ý thức được tỉ lệ người xem quả thật là ngọn nguồn của tội ác, cậu và Lạc Ưu minh yêu sủng, ám tranh công, vì muốn vạn tuế gia nở nụ cười, đã làm liên luỵ đến một vị giáo viên ba mươi năm cắm rễ nơi vùng núi nghèo khó.
Cậu nợ Lưu Sùng Kỳ sự trong sạch. Cậu nợ khán giả toàn quốc một câu trả lời thỏa đáng.
Phóng viên theo dõi đến ngày thứ tư, mới quay chụp được một vài hình ảnh hiện trường của Đả Hắc. Nhưng để bảo vệ sự riêng tư của công an đặc công, một số hình ảnh sẽ phải cắt đi. Hình Minh cố ý dặn dò tổ viên, những hình ảnh này đều phải lưu lại, ngày nào đó nếu có cơ hội sẽ làm thêm một kỳ hồi tưởng.
Hướng Tiểu Ba quay xong chương trình còn chưa đi, muốn đòi Hình Minh thêm chút tiền, sau này sẽ chuyển địa điểm đánh bạc. Hắn nghe Hình Minh cùng cấp dưới bàn giao chuyện công tác, càng nghe càng hoảng hốt, đột nhiên chen miệng nói: “Mấy người chú ý bảo vệ sự riêng tư của vị công an kia, tại sao không ai bận tâm đến an toàn của tôi?”
Hình Minh quay đầu lại, mặt không thay đổi đánh giá Hướng Tiểu Ba nửa ngày, bỗng nhếch khóe miệng: “Đến hiện trường cùng phóng viên còn không để ý mồm miệng, cả sòng bạc đều biết anh là gián điệp.”
Khi Hình Minh không biểu hiện cảm xúc gì đều khiến người khiếp sợ đến hoảng loạn, đột nhiên xuất hiện nụ cười thì càng khiếp sợ hơn, Hướng Tiểu Ba cảm thấy áp lực, cuống lên: “Không phải mày nói sòng bạc này đã bị công an xử lý, tao lên chương trình không thành vấn đề à?!”
Hình Minh hời hợt: “Anh ngu xuẩn mới tin lời của tôi. ‘Có hắc tất đánh’ ‘Trừ ác tất tận’ chỉ là nói theo kịch bản, sòng bạc dưới lòng đất lớn như vậy phía sau nhất định có người chống lưng, hoặc nếu như không có, ai dám chắc lần vây bắt Đả Hắc này không có con cá nào lọt lưới.”
Trong trong đại sảnh trường quay còn có lượng lớn nhân viên công tác và khán giả chưa ra về, Hướng Tiểu Ba túm cổ áo Hình Minh, khuôn mặt tái mét: “Thằng đê tiện này, mày chơi tao đúng không?”
Hình Minh bây giờ đã cao hơn Hướng Tiểu Ba không ít, dễ dàng gỡ bỏ bàn hắn tay: “Sau này ra khỏi cửa nhớ để ý một chút, những nơi cờ bạc gái gú thì đừng có đâm đầu vào, dám lừa đảo cả xã hội đen, anh nhớ bảo vệ tính mạng.”
Hướng Tiểu Ba suy nghĩ một chút, cùng Hình Minh đánh nhau cũng không chiếm được lợi ích gì, liền quay ra muốn đập thiết bị ghi hình trong trường quay.
Người chung quanh không kịp ngăn cản, bật thốt lên những tiếng kinh ngạc, Hình Minh mặt không gợn sóng như cũ: “Anh đập phá thì phải bồi, hàng của Đức, hai mươi vạn.”
Hướng Tiểu Ba bó tay hết cách, cuối cùng chửi ầm lên: “Con mẹ nó mày thật sự nghĩ mình là ngưu bài hả? Con mẹ nó mày so với mẹ mày còn tiện hơn!” Thấy không nói lại, hắn càng hăng hái, chỉ vào Hình Minh trước hàng loạt người đang ồn ào vây xem: “Các người có biết vì sao nó được lên làm biên tập viên không, nó và đài trưởng của mấy người ngủ cùng nhau! Lãnh đạo của các người còn sai tài xế đến trả tiền cho tôi!”
Nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau, nói tới mới thấy quả thực không khó đoán, trong đài gần đây đang nhao nhao lên vì danh sách đề cử giải thưởng Golden Mic, hai người mới chỉ chọn một, nghe nói xác suất là năm mươi năm mươi, nhưng có Lạc Ưu ở đó, làm gì còn có cửa cho Hình Minh.
Con người là loài động vật kỳ quái, ỷ mạnh hiếp yếu là thiên tính, giẫm thấp nâng cao là bản năng. Biên tập viên Lạc gia thế tài mạo mọi thứ đều vượt trội, khắp nơi trong đài đều truyền tai nhau chuyện của hắn và đài trưởng Ngu, nhưng cùng lắm thì cũng chỉ là lời đồn, ai sống trên đời mà không trải qua chút phong hoa tuyết nguyệt? Nhưng hôm nay vai chính lại đổi sang biên tập viên Hình, thì không thể được.
Hình Minh ngoại trừ khuôn mặt thì còn có cái gì? Dùng quy tắc ngầm để trèo lên cao, người bỉ ổi bại hoại thì làm việc cũng đặc biệt bỉ ổi bại hoại.
Tất cả mọi người xoay mặt, ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
Có thể Hình Minh thực sự được tạc ra từ băng, khuôn mặt vẫn lãnh đạm mà an tĩnh, dấu diếm một chút kỳ quặc, nhưng phải ứng mọi người mong đợi thì không có.
Sau đó bảo an đến, lôi Hướng Tiểu Ba ra ngoài.
“Minh Minh.” Có người ở phía sau gọi cậu.
Hình Minh quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Dũng, hô một tiếng “chú Hướng”. Hướng Dũng cũng tới xem chương trình, vừa nãy ngồi ở ghế khán giả.
Đến cùng vẫn không thể yên lòng với con trai ruột.
Giống hệt như trước kia.
Trước kia Hình Minh theo mẹ tới Hướng gia. Ban đầu muốn ức hiếp tên anh trai từ trên trời rơi xuống này nên luôn cùng hắn vung nắm đấm, hơn nữa mười lần thì có đến bảy lần chiếm thế thượng phong. Mỗi khi Hướng Dũng gặp cảnh hai người đánh nhau, chưa bao giờ hỏi khúc chiết trong đó, luôn vả miệng Hướng Tiểu Ba.
Buổi tối Hướng Dũng mang về một nồi thịt dê kho lớn từ trong tiệm cơm, nói là Hình Minh phải chịu ủy khuất nên có gắng bồi bổ. Hình Minh khi đó hơi gầy, đã gầy lại không thích ăn thịt, đặc biệt là thịt dê, đụng vào lại dị ứng, cả người nổi mẩn đỏ như bệnh sởi. Trên bàn cơm, Hướng Dũng ngăn cánh tay Hướng Tiểu Ba đang vươn về phía nồi thịt kho, lớn tiếng giáo dục: Dám bắt nạt em trai, phạt con đêm nay không được ăn cơm!
Hướng Tiểu Ba nhìn chằm chằm nồi thịt dê kho chảy nước miếng, Hướng Dũng coi như không nhìn thấy hắn, ngược lại gắp cho Hình Minh một đũa lớn.
Hình Minh mỉm cười nói cảm ơn, cúi đầu ăn, ăn như hùm như sói.
Cậu đã từng nói mình ăn thịt dê sẽ bị dị ứng, không chỉ nói một lần. Nhưng Hướng Dũng luôn không nhớ được.
Người thích ăn thịt dê chỉ có con ruột của hắn.
Tối muộn hôm đó, Hướng Dũng cho là Hình Minh đã ngủ, liền lặng lẽ đánh thức Hướng Tiểu Ba đang ôm bụng đói đi ngủ, đem cơm tối ăn còn dư và thịt dê hâm nóng lên, hai người cha một miếng con một miếng cùng nhau ăn.
Kỳ thực lúc đó Hình Minh còn chưa ngủ, khắp người ngứa ngáy, cậu không ngủ được. Cậu ngồi xổm ở góc giường, ôm cánh tay gãi, gãi đến khi cánh tay bật máu. Cậu ở cách cửa cũng có thể ngửi thấy mùi thịt dê nồng đậm, càng ngứa hơn.
Cậu cảm thấy mùi thịt dê khi ấy đặc biệt buồn nôn.
Cho nên sau đó cậu nghĩ biện pháp khiến hai người họ cũng phải buồn nôn.
Hình Minh biết thời điểm đó lệ khí của mình rất nặng, như thể toàn thân được bao bọc bởi gai nhọn, ai gặp người ấy xui xẻo. Cậu đối với Hướng Dũng hổ thẹn, liên quan đến chuyện mẹ cậu, nếu như Hướng Tiểu Ba có thể được cha mẹ dạy dỗ, thì có lẽ hắn sẽ không đến nỗi vô liêm sỉ như vậy?
Hình Minh thấy Hướng Dũng lo lắng đi tới đây, suy đoán chắc hẳn đã nghe thấy mình và Hướng Tiểu Ba cãi nhau, lo lắng cho tính mạng của con trai.
Hình Minh trấn an cha dượng, nói cháu chỉ dọa anh ta thôi, phóng viên không tiết lộ thân phận. Cháu cũng không biết nói như vậy có thể quản anh ấy được bao lâu, nhưng ít ra sắp tới sẽ không dám đi đánh bài nữa.
Hướng Dũng lắc đầu một cái, nói mẹ con sắp phải đi, cuối tuần này tổ chức bữa cơm đoàn viên cuối cùng.
Hình Minh không muốn ngồi cùng bàn với Đường Uyển, tìm cớ: “Cuối tuần cháu còn phải tăng ca, chắc là không có thời gian.”
Hướng Dũng đã già đến không có cách nào nhận ra, nhưng biểu hiện thấp kém hèn nhát trước mặt mẹ con Đường Uyển nay đã không còn nữa, hắn khư khư cố chấp: “Trước về dùng cơm, ăn xong sẽ đi uống chút rượu. Hai nhà chúng ta, có một số việc sớm nên nói cho con biết.”
Hướng Dũng muốn nói chuyện gì với mình, tâm lý Hình Minh mơ hồ có chút dự cảm.
Năm đó Hình Hoành bị định tội, thân là vợ Đường Uyển đương nhiên không thể không biết chuyện gì. Chỉ là nhiều năm qua như vậy bà ngậm miệng không nói, cũng không cho phép người bên ngoài mở miệng.
Phía Trương Hoành Phi vừa có động tĩnh một chút, đã bị điều đi nơi khác, một lão cảnh sát trại giam gần về hưu còn bị điều động đi nơi khác, rất kỳ quặc, chuyện này quả thực rất quen thuộc. Người năm đó cha cậu chưa kịp vạch trần đến nay vẫn còn tại vị, hơn nữa cách cậu rất gần, vẫn luôn như hổ rình mồi.
Trước khi cùng bạn gái chia tay, hai người đã đi xem phim ‘Triệu thị Cô nhi”. Hình Minh không quá thích đến rạp chiếu phim, nhưng cậu đặc biệt thích bộ phim này.
(1) Triệu Thị Cô Nhi là vở kịch nổi tiếng thời Nguyên, ghi lại câu chuyện lịch sử nổi tiếng từ thời Xuân Thu từng được chép trong sử ký Tư Mã Thiên. Sau được Trần Khải Ca dựng thành phim.
Hai mươi năm sau, cô nhi gặp họa diệt môn trưởng thành, rốt cục đâm chết kẻ thù, rửa sạch hận cũ.
Nhanh cỡ nào.
Bạn gái và khán giả rời đi đều phùn tào, Trần Khải Ca càng ngày càng xuống dốc, kịch bản không được, nhịp điệu không được, ý vị cũng không, vất hết những giá trị nhân văn, chất lượng nghệ thuật, thu về danh tiếng và tiền tài.
Chỉ có Hình Minh nhìn ra, đây đơn giản là một bộ phim truyền cảm hứng.
Nếu như sự việc xảy ra với mình thì giải quyết như thế nào? Cậu chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ, cười đời tàn nhẫn.
Hình Minh đứng ở ngã tư trước vườn Minh Châu, nhìn chằm chằm vào cửa hàng tiện lợi phía đối diện, một đồng nghiệp không tính là quen biết lắm đi qua hỏi cậu có phải đang chờ người.
Hình Minh hơi gật đầu, tâm lý mờ mịt, cậu cũng không biết mình đang chờ ai.
Ngu Trọng Dạ chưa nói tối nay tới đón cậu, buổi chiều trước khi đi hắn còn đưa ra chỉ thị, cuối tuần này phải đến chuẩn bị cho tiệc mừng trong đài.
Hình Minh nhớ hai chữ “Yêu thích” Ngu Trọng Dạ từng nói, lại đem những câu nói trước kia đài trưởng Ngu từng nói ra so sánh, cảm thấy những lời này cũng đáng giá để tin tưởng.
Nhưng còn chưa đủ.
Lâm Tư Tuyền là ví dụ, mấy câu “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” cũng chỉ để tham chiếu, chuyện tình cảm nào có thể máy móc. Cậu cố gắng chắp nối mối quan hệ của hai người. Có thể Ngu Trọng Dạ cho xác thực không đủ, cũng có thể chính cậu thiếu hụt quá nhiều, mong muốn quá nhiều.
Mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, cửa hàng tiện lợi đã ra ra vào vào bảy, tám người, Hình Minh nhận ra họ đều là nhân viên mới trong đài, đã làm truyền thông thì thức đêm tăng ca là chuyện bình thường, vội vã đi mua đồ ăn khuya rồi phải trở về tiếp làm. Đợi khoảng năm, sáu phút trong vô định, Hình Minh nhìn thấy một chiếc Bentley lái qua, dừng ở trước mặt.
Trên xe chỉ có Lão Lâm, Lão Lâm nói trước khi tới có gọi điện cho cậu, nhưng cậu không bắt máy, may là bắt gặp ở đây. Lão Lâm còn nói chú Ngu muốn gặp cậu đêm nay.
Trước khi chương trình phát sóng phải tắt điện thoại, rồi lại cùng Hướng Tiểu Ba qua lại đôi câu, nên quên mất phải khởi động máy. Hình Minh liếc mắt nhìn ghế sau xe trống rỗng, hỏi: “Thầy đâu?”
Lão Lâm nói: “Chú Ngu buổi tối có xã giao, có thể trở về cũng có thể không trở lại.”
Chẳng lẽ lại đi tiếp các vị lãnh đạo để giải quyết chuyện của mình, Hình Minh càng không xác thực được: “Vậy… Thiếu Ngả đâu?”
Lão Lâm nói: “Thiếu Ngả đi tới chỗ ông ngoại, cuối tuần này sẽ không trở lại.”
Hình Minh ngẫm lại thấy hợp lý, liền mở cửa lên xe. Trên đường Lão Lâm thỉnh thoảng hưng phấn hỏi cậu vài câu, hi hi ha ha nói đài trưởng cưng chiều cậu, nói lần dẫn chương trình tiệc mừng của đài và giải thưởng Golden Mic sẽ đem lại cho cậu rất nhiều lợi ích. Hình Minh không thích nghe chuyện này, chỉ qua loa mà tiếp lời, Lão Lâm nhiệt tình nhưng không được đáp trả, nên thức thời ngậm miệng.
Đến Ngu trạch, dù sao bây giờ Ngu Thiếu Ngả đã trở về, Hình Minh tự nghĩ không thể lại tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng không dám trực tiếp tiến vào phòng ngủ chính, vì vậy dặn dò Phỉ Bỉ thu thập một gian phòng khách.
Hừng đông hai, ba giờ Ngu Trọng Dạ mới trở về, thấy đèn sáng trong phòng khách, liền đi vào nhìn thử.
Hình Minh đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, nhưng chưa tiến vào ổ chăn, chỉ nằm úp sấp xem máy tính. Nghe thấy tiếng Ngu Trọng Dạ đi tới gần mới phản ứng được, thản nhiên khép máy vi tính, quay đầu lại.
Ngu Trọng Dạ hỏi cậu đang nhìn cái gì, say mê như thế.
Hình Minh nhìn thẳng vào hai mắt đối phương, mặt không đỏ tim không đập trả lời, tập mới của chương trình hôm nay vụ việc năm đó trước khi cha cậu vào tù từng đưa thông tin vể một vụ hỏa hoạn. Tin tức ấy đã gây chấn động cả nước, một nhà xưởng lớn đêm khuya đột nhiên truyền ra tiếng nổ mạnh, cháy lớn thiêu chết tận mấy chục người. Nguyên nhân hỏa hoạn không lâu sau được điều tra rõ, là do các công nhân làm trái quy định dùng bình khí gas hóa lỏng để ăn lẩu, kết quả bình khí ga lỏng bất ngờ nổ dẫn đến hỏa hoạn lớn, gây nên thảm án. Sự tình được giải quyết khiến mọi người đều hài lòng, giám đốc sở xây dựng tỉnh bị cắt chức, ông chủ nhà xưởng và những người có trách nhiệm khác cũng bị truy trách vì các loại hành vi làm trái quy tắc này, người làm quan mất chức, người có tiền ngồi tù, cơ bản ăn khớp với mong muốn của tầng lớp nhân dân. Nhưng lại có một người phụ nữ là vợ của công nhân đã chết mang theo con trai mình tìm tới phóng viên, khăng khăng rằng hỏa hoạn xảy ra trước vụ nổ, chồng cô ban đêm quay lại nhà xưởng làm việc, thấy cháy liền vọt vào cứu người, anh hùng cứu hoả lại bị vu hại thành tội phạm gây ra hỏa hoạn.
Cô ta mở miệng đã muốn bồi thường một tỉ, vừa khóc vừa gào. Còn kéo cả con trai dập đầu trước ống kính. Sổ tiền quá lớn, lớn đến mức người nghe thấy không nhịn được cười, cười nàng là chỉ là một cô gái nông dân đang phát điên, lại muốn lừa gạt chính phủ.
Nhà xưởng bị cháy là của Thịnh Vực, lúc đó Hồng Vạn Lương vẫn còn là bí thư tỉnh ủy.
Hình Hoành dựa vào đó bắt đầu tự mình triển khai điều tra. Ông cho rằng lời nói điên khùng đó không phải toàn bộ không đáng tin, sự cố lần này vẫn có điểm nghi vấn.
Ngu Trọng Dạ đại khái không nhìn thấy cậu đang xem gì, hình như cũng không để ý lắm, khuôn mặt nở nụ cười nhẹ, tiếng nói đậm đà như rượu hỏi: “Trên mạng nói thế nào?”
“Khen nhiều hơn mắng.” Hình Minh xem qua một chút quan điểm trên mạng, đột nhiên đổi chủ đề: “Thầy, trong đài mọi người đều biết.”
Cậu không nói rõ ràng trong đài mọi người biết chuyện gì, nói xong lời này liền lẳng lặng nhìn Ngu Trọng Dạ, chờ đợi phản ứng của hắn.
Nhớ ban đầu người bên gối là Lâm Tư Tuyền, trong đài ít khi có lời đàm tiếu, điều này cho thấy công tác bảo mật của đài trưởng Ngu làm rất tốt, chỉ muốn giải quyết nhu cầu, không muốn bị scandal quấy nhiễu.
Hai người đối diện nhìn nhau mười mấy giây, Ngu Trọng Dạ cư nhiên không phản ứng gì, hắn cười cười nói biết thì biết. Sau đó đỡ sau gáy Hình Minh kéo vào lòng, hôn lên trán cậu một cái, nói: “Nghỉ sớm một chút.”