Môi Súng (Thần Thương)

Chương 83




Edit & Beta: Direct Kill

Trước khi chưa thực sự tiếp xúc với Hình Minh, Ngu Thiếu Ngả đối với Hình Minh có một loại định kiến, định kiến này đến từ chương trình của Hình Minh cùng đánh giá của những người xung quanh, cậu cảm thấy người này vừa kiêu ngạo lại được nuông chiều thành thói, không giỏi giao thiệp, cũng làm người ta không thích.

Cậu ở Mỹ nếu không nghiên cứu về châm cứu thì cũng chỉ xem chương trình tin tức chính trị, dẫn chương trình mà cậu yêu thích nhất chính là Donaldson, khi Hình Minh còn ở ‘Minh Châu kết nối’ có thể mơ hồ thấy được bóng dáng của Donaldson, nhưng không có đủ sắc bén như Donaldson, sự hài hước dí dỏm cũng thua xa, biến nặng thành nhẹ. Người này gương mặt quá mức lạnh lùng, giọng điệu vừa cứng rắn lại cay nghiệt, câu nào cũng sắc như lưỡi dao. Quá ác.

Nhưng Lão Lâm lại đánh giá rất cao Hình Minh, cao đến kinh người.

Hàng năm Ngu Thiếu Ngả về nước hai lần, mỗi lần đều là Lão Lâm đi đón, trên đường trở về sẽ thân thiện mà nói chuyện phiếm. Cậu biết người này là tài xế kiêm tùy tùng bên cạnh cha mình, đặc trưng của quan lại Trung Quốc thời xưa, luôn trung thành tận tụy với chủ nhân, cơ bản hoàn toàn không có chủ kiến.

Cho nên đánh giá của Lão Lâm chính là đánh giá của đài trưởng Ngu.

Đài Minh Châu vốn là nơi ‘miệng nhiều người xói chảy vàng’. Thẳng có thể nói thành cong, trắng đen có thể nói thành sặc sỡ, Ngu Thiếu Ngả từng nghe thấy một vài tin đồn.

Một năm gặp nhau được mấy lần, bề ngoài nhìn như cha con thân thiết, nhưng Ngu Thiếu Ngả đối với người cha là đài trưởng đài Minh Châu kỳ thực rất xa lạ, cậu cũng thờ ơ đối với các mối quan hệ mập mờ của cha mình. Chỉ có điều mỗi khi nghĩ đến người mẹ đã quá cố, trong dạ dày luôn trào ra cảm giác khó chịu.

Cậu không cam lòng, xem thường, không hiểu, lại có chút hiếu kỳ.

Hiếu kỳ cha mình cùng người đàn ông trước mắt này rốt cuộc có quan hệ như lời đồn hay không.

Hiện nay Lưu Á Nam là người được quan tâm nhiều nhất, từ trên núi xuống dưới chân núi, từ trong thôn ra đến ngoài huyện, chỉ có điều như chuột chạy qua đường, người người đều muốn đánh.

Lưu Á Nam vung cây chổi đang cầm trong tay, đem hết thảy các phóng viên mò đến nhà muốn moi tin tức đều đuổi ra ngoài, chỉ động thủ với mình Hình Minh đến đây dò hỏi. Cô vừa thấy cậu liền nói, oan có đầu nợ có chủ, người tôi luôn đợi chính là anh.

Lưu Á Nam vừa nói chuyện vừa mở rộng cửa, nở nụ cười với Hình Minh. Nụ cười kia thâm trầm lạnh lẽo, Hình Minh ngẩng cao đầu đi vào trong.

Căn lều của thầy Lưu đã bị hương dân đập đến nát bét, Lưu Á Nam vất vả mãi mới dọn dẹp sạch sẽ. Hình Minh nhìn bốn phía một chút, căn lều chỉ chừng mười mét vuông, ga giường và rèm cửa đều cùng là loại trắng xanh, nhìn đơn sơ nhưng sạch sẽ. Treo trên tường là bằng khen, cờ thưởng mấy chục năm làm việc thiện của thầy Lưu, cờ thưởng vốn đỏ nay đã biến thành màu đen, bên cạnh còn có con thạch sùng màu xám tro nằm úp sấp, không nhúc nhích, chẳng biết còn sống hay đã chết.

Nơi này khiến Hình Minh cảm thấy không thoải mái.

Lưu Á bâu giờ khác xa với hình ảnh trong ống kính của ‘Minh Châu kết nối’. Bởi vì mỗi lần xuất hiện, các hương dân lại lao lên túm tóc nắm vai cô, cho nên bây giờ cô đã cắt tóc ngắn, cả người gầy xọp đi khiến xương cốt lộ ra thấy rõ, trông càng giống đàn ông hơn.

Lưu Á Nam chủ động thừa nhận, những tin nhắn spam khi ‘Tầm nhìn Đông Phương’ phát sóng trực tiếp, đều là do cô tự mình gửi. Cô là sinh viên, quanh năm phải công tác ở thành phố lớn, cho nên đối với internet rất quen thuộc. Cô ở trên mạng thấy cha mình bị nghi oan, không kịp trở về, thời gian gấp rút chỉ nghĩ ra được cách duy nhất là đòi lại công đạo cho cha mình trên chương trình, thế nên mới nghĩ ra cách thức này giúp cha mình giải oan.

Lưu Á Nam lúc nói chuyện lộ ra vùng lợi sưng đỏ, cùng hàm răng trắng sáng một chỗ, có chút doạ người, cô ý thức được hai nam nhân trẻ tuổi trước mắt đều nhìn mình, giải thích nói, gần đây bị nóng trong người.

Ba người ngồi trong một quá ăn nhỏ của thị trấn, Ngu Thiếu Ngả dùng đũa vẫn chưa được lưu loát lắm, nhưng ăn lại như hùm như sói, Hình Minh từ đầu tới cuối không động đũa, đại khái là ngại nơi này không sạch sẽ.

Lưu Á Nam gắp một đũa măng khô, nhai kỹ nuốt chậm: “Phóng viên đều là kẻ ác.”

Hình Minh không vội phủ nhận, chỉ nói: “Tôi trước đây cũng từng là phóng viên.”

Lưu Á Nam nhìn chằm chằm Hình Minh, lắc lắc đầu, “Anh không giống.” Lại liếc mắt nhìn Ngu Thiếu Ngả, kiên định hơn mà nói, “Tôi thấy phóng viên sẽ không đẹp trai như vậy.”

“Cô gặp quá rất nhiều phóng viên?”

“Rất nhiều, nhiều đến phiền, thấy một người đánh một người.”

“Cô không phải muốn giải oan cho cha mình à, tại sao không đem oan khuất nói cho những phóng viên kia?”

“Nói rồi, không ai tin.”

Hình Minh cũng không tin. Cho tới bây giờ cậu vẫn cảm thấy bản thân mình không làm sai, cậu kể ra các chứng cứ của vụ án cho Lưu Á Nam, muốn cô giải thích từng chuyện một.

“Cô giải thích thế nào khi cha mình hôn môi một bé gái trong video?”

Lưu Á Nam liền gắp một miếng thịt, khuôn mặt nhíu lại không đồng tình: “Ngày đầu tiên đứa bé kia đi học, hoàn cảnh xa lạ khiến nó sợ hãi khóc liên liên tục, cha tôi liền ôm nó dỗ, đứa bé kia nhào vào trong ngực ông, khả năng mặt dán vào mặt, nhưng từ góc độ máy quay, nhìn quả thực giống như đang hôn môi nó.”

Không quan tâm có hợp tình hợp lý hay không, nhưng lời này xem như là một câu giải thích, ngón tay Hình Minh khẽ gõ mặt bàn, chau mày: “Cô biết không, ngoại trừ cha của Trương Từ là Trương Nham ra, còn có hai nhà khác đứng lên làm chứng cha cô xâm hại tình dục.”

Mặt bàn rất bẩn, phủ một lớp hỗn hợp dầu và nước.

“Chuyện này có gì kỳ quái? Bọn họ nhìn thấy gia đình họ Trương lên TV lại kiếm được tiền, cũng muốn noi theo.” Lưu Á Nam lúc nói chuyện biểu tình kỳ dị, không hận không oán, ngược lại rất có chút thương hại cùng xem thường, “Mọi người đều cho là nông dân cần cù thiện lương, cái ấn tượng cứng ngắc ấy, kỳ thực vừa ngu ngốc lại xấu xa hơn nhiều.”

Ngu Thiếu Ngả cuối cùng cũng buông xuống đũa xuống, thay Hình Minh hỏi một câu: “Thế còn chị của cô, ngay cả con gái ruột còn nói cha mình là một tên ấu dâm biến thái.”

“Chị ta và đằng nhà chồng quan hệ không thân, sinh hoạt rất khó khăn, chị ta cho rằng trong tay ba tôi có mấy trăm vạn từ quỹ từ thiện, vẫn luôn đánh chủ ý lên khoản tiền ấy, mà cha tôi lại không cho —— ”

Hình Minh ngắt lời cô: “Không cho? Tin tức nói rằng chị cô từng thừa nhận rằng ba cô đã cho nàng ta một triệu.”

Lưu Á Nam “Hừ” một tiếng, lại lộ ra phần lợi sưng đỏ cùng nụ cười giễu cợt: “Chị ta tin người nói bậy, cái gì mà tham ô một triệu cơ chứ. Cha tôi quả thực đã cho chị ta một khoản tiền để mua phòng, nhưng tiền đó không phải là tiền từ thiện, cũng không có trăm vạn, tiền đó là do nhiều năm qua ông bớt ăn bớt mặc bỏ ra để tích lũy, bởi vì ngày trước chị ta thường đến trường học ba tôi dạy, ăn vạ khóc lóc om xòm, tuyên bố muốn giết người, muốn phóng hỏa, muốn đem học sinh, giáo viên toàn trường độc chết hết. Ba tôi là người đàng hoàng, hơn nữa kẻ gây chuyện lại là con gái mình, cho nên ông muốn nhân nhượng cho yên chuyện, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện báo công an giải quyết. Nhưng tôi tin trong trường học khẳng định còn có người nhớ tới chuyện này, các anh có thể đi hỏi thăm một chút, nói thật cũng không ngại, chị gái tôi chỉ là ả đàn bà chua ngoa chỉ nhận tiền không nhận ba mẹ.”

“Nếu như vậy thì tiền đâu?” Người tinh tường chỉ cần liếc mắt đã biết trong lời nói của Lưu Á Nam có lỗ hổng, Hình Minh “nhất châm kiến huyết” mà vạch ra, “Cơ sở vật chất dùng để dạy học của trường Đông Ly vẫn quá kém cỏi, nếu cô nói không có chuyện tư dụng số tiền đó, vậy thì tiền đi nơi nào?”

“Tiền? Nghe qua, từng thấy, chính là chưa từng có để cho vào trong túi.” Lưu Á Nam nói, “Chuyện này phải kể đến tám, chín năm trước, cha tôi năm ấy được nhận bằng khen ‘nhân vật tiêu biểu Trung Quốc’, khi đó hội chữ thập đỏ của địa phương ngay lập tức liên hệ, muốn làm một sự kiện từ thiện quy mô lớn. Vào lúc ấy mấy triệu so với hiện tại đáng giá hơn nhiều, ai ngờ cái hội khỉ gió đó cùng chính quyền địa phương toàn là những kẻ tham ô mục nát, nhổ lông chim yến, cuối cùng bên phía trường học chỉ lấy được một ít đồng phục học sinh, bàn học, vật phẩm thường ngày cùng hơn mười vạn tiền mặt —— à, còn có mấy chục dàn máy vi tính hỏng.”

Sắc mặt Hình Minh nghiêm nghị gật gật đầu: “Những hoạt động từ thiện trá hình này xảy ra rất phổ biến. Dùng vật tư sung vào để bù đắp tiền mặt, ký hợp đồng âm dương, giả tạo hóa đơn, một vào một ra đều là mỡ.”

Lưu Á Nam cũng gật gật đầu: “Sau đó thi thoảng sẽ có người quyên góp tiền, nhưng đối với một trường học hầu như không thu phí từ học sinh như thế, thì như là muối bỏ biển.”

Hình Minh hơi giật mình: “Những chuyện này cô đều không nói cho phóng viên?”

“Cha tôi chính tay tiếp nhận tờ ‘chi phiếu’ đỏ chót từ Phó hội trưởng Hội Chữ thập đỏ,trên đó có ghi hai triệu tiền từ thiện, còn cùng lãnh đạo thành phố bắt tay, chụp ảnh, báo đài đều đưa tin, bây giờ qua nhiều năm như vậy lại trả đũa nói lúc trước căn bản chưa lấy được bao nhiêu tiền, ai tin?” Lưu Á Nam hồng hộc húp nửa bát canh bóng mỡ, sau đó nghển cổ lên nói, “Đúng rồi, sau đó vị Phó hội trưởng Hội Chữ thập đỏ từng bước được thăng cấp, còn cả vị lãnh đạo thành phố chụp ảnh bắt tay với cha tôi cũng được chuyển sang tỉnh khác, đều là đại nhân vật.”

Nếu đây chỉ là vụ án của một người dân bị vu oan, còn có khả năng rửa sạch oan khuất, nhưng vụ án này lại trải qua một hồi nhuộm đẫm của ‘Minh Châu kết nối’, không chỉ liên luỵ đến Trương gia hay Lưu gia nữa. Sự tình đã hoàn toàn mất khống chế, Hình Minh tự biết không ổn, ngược lại đặc biệt tỉnh táo hỏi: “Cô dựa vào cái gì muốn tôi tin tưởng?”

Lưu Á Nam hỏi ngược lại: “Anh dựa vào cái gì mà không tin tôi?”

Thấy Hình Minh không nói lời nào, bản thân cô nhún vai một cái, uống cạn canh trong bát, lại có chút hài lòng đặt bát đũa xuống, nói: “Thôi, có tin hay không, anh tự mình điều tra sẽ ra. Đừng nói đã nhiều năm như vậy, vụ án trước mắt tôi cũng không có chứng cứ thực sự.”

Cô xác thực không có bằng cớ cụ thể, chỉ có một cái miệng, kêu trời than đất, ai cũng không tin.

Các phóng viên đúng là làm việc năng suất, mấy ngày ngắn ngủi đã đào ra được thông tin Lưu Á Nam từng cùng chồng cũ tranh đoạt quyền nuôi con, ba năm trước còn từng đi đến bệnh viện khoa tâm thần.

Hiện tại trong huyện mọi người đều đồn bệnh tâm thần của cô lại tái phát, một số trang báo còn trực tiếp miêu tả cô thành một người điên, có phóng viên còn luôn đi theo cô ép hỏi, tinh thần của cô có vấn đề có phải do chuyện cha mình xâm hại Tiểu Từ gây ra?

Một đêm, anh hùng từ trên mây bị đánh rơi xuống bùn, kẻ tò mò mỗi người một cước, đem hắn giẫm xuống dưới đáy sâu, vĩnh viễn không vươn mình lên được.

Tất cả mọi người cảm thấy hắn là một tên tội phạm bẩn thỉu, hèn mọn, dâm đồ, tên lừa đảo giả nhân giả nghĩa.

Lưu Á Nam cuối cùng nói: “Chuyện này bắt đầu chính là do truyền thông các người đẩy kên cao trào. Cha tôi có từng nói với tôi rằng ông thực sự chống đỡ không được. Ông đã gần tám mươi tuổi, ngày ngày cùng phế phẩm rác thải làm bạn. Ông đã từng nghĩ tới chuyện từ bỏ, cũng muốn hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình, nhưng các người cưỡng ép ông, đẩy lên trước mặt nhân dân toàn quốc, cho ông vầng sáng ‘Anh hùng’, rồi lại chặt hết đường rút lui.”

Hình Minh cảm thấy hãi hùng khiếp vía, nhưng không thể không thừa nhận, đây là một bộ phận hoặc đúng hơn là hiện trạng của phần lớn người trong giới truyền thông, táo bạo lại hư vinh, thời điểm bọn họ đắp nặn hình ảnh anh hùng tận hết sức lực, thời điểm bọn họ hủy diệt anh hùng lại mừng rỡ như điên.

Hai thủ đoạn tương tự như nhau.

Có thể chính cậu cũng không may mắn thoát khỏi.

Mãi đến tận khi ra khỏi quán cơm, cả người Hình Minh vẫn cứ phát run.

“Điều này chỉ là lời nói một phía của cô ấy, nhưng khi ra toà án, sẽ không có nhiều trọng lực.” Ngu Thiếu Ngả đã thay đổi thái độ căm phẫn khi còn ở trong đài, không mặn không nhạt nói, “Vụ án xét xử ra sao đã có bên công kiểm pháp, anh chỉ là một người đưa tin tức, thì sai ở chỗ nào?”

Hình Minh một mình đi về phía trước, không dừng lại, cũng không trả lời.

Đây là cái cớ quá tốt. Mười lần như một.

Ngu Thiếu Ngả tựa hồ nhận ra cậu có chút lạ, giương mắt nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, sau đó đuổi tới, giơ tay thăm dò trán Hình Minh: “Nắng to như vậy mà trán lại rất lạnh, bị bệnh?”

Hình Minh chưa kịp trả lời cậu ta, đã nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.

Nhưng lần này không phải Lão Lâm, mà là đài trưởng Ngu.

Cậu do dự hồi lâu, mới nhận.

“Thầy…” Âm thanh như từ trong cổ họng bật ra, cậu không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ nếu lên tiếng sẽ không kiềm chế được, thất thố mà khóc lớn.

Ngu Thiếu Ngả hai tay đút ở trong túi, liếc mắt đánh giá cậu.

“Giọng nói không đúng.” Ngu Trọng Dạ hỏi, “Làm sao vậy?”

“Em… Em…” Bàn tay đang nắm điện thoại không ngừng run rẩy, đôi môi Hình Minh run cầm cập, cơ hồ không nói ra được một câu đầy đủ.

“Ở nơi nào?” Giọng nói Ngu Trọng Dạ như áng mây nhẹ nhàng bay tới, ôn tồn mềm mại nói, “Tôi tới đón em.”