Edit & Beta: Direct Kill
Hình Minh ở nhà xem ‘Minh Châu kết nối’. Lạc Ưu quả thật rất tài năng, từ câu chuyện truyền thông lạm dụng quyền lực và việc từ thiện ngày càng bị biến chất dẫn dắt đến các vấn đề tương quan.
Hình Minh bội phục thời điểm Lạc Ưu dẫn chương trình thản nhiên ứng đối các tình huống, hắn luôn biết cách bắt bí đúng lúc, khi đặt câu hỏi nghi vấn biểu tình lẫn giọng điệu vừa đủ. Người làm tin tức tối kỵ nhất việc thể hiện thái độ lên mặt, phải nhẹ nhàng như mây gió giống đài trưởng Ngu hoặc thản nhiên hài hòa giống biên tập viên Lạc.
Hình Minh tự nghĩ mình không làm được.
Tài năng của cậu bị tướng mạo che khuất. Da dẻ quá trắng, khuôn mặt quá ác liệt, chỉ cần cậu thả nhanh tốc độ nói đã bị người khác lên án, khuôn mặt ngẫu nhiên thay đổi cũng dễ dàng làm cho người ta cảm thấy hùng hổ doạ người. Trước đây có một nhà phê bình thường trào phúng cậu là “tự cho mình hơn người”, thường viết bài khuyên cậu đi đóng phim. Lớn lên đẹp trai như vậy tại sao không làm diễn viên?
Trong trường quay Lạc Ưu thể hiện mười phân vẹn mười, Hình Minh đồng ý quan điểm của mình và đối phương khác nhau, nhưng không cách nào khen ngợi thái độ hắn được. Tập ‘Minh Châu kết nối’ hôm nay, từ đầu tới cuối đều không thấy Lưu Sùng Kỳ có mặt tự biện hộ cho mình, gọi hắn là nghi phạm đương nhiên không sai, rất công bằng hợp lý, công bằng hợp lý đến máu lạnh.
Lưu Sùng Kỳ tuy bị giam giữ hình sự, nhưng tòa án vẫn chưa định tội, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ từng dự định mời người thân của Lưu Sùng Kỳ đến trường quay, cùng cha Tiểu Từ đối chất tại chỗ, nhưng con gái lớn của Lưu Sùng Kỳ là Lưu Á Mai từ chối xuất đầu lộ diện, con gái nhỏ Lưu Á Nam vẫn không liên lạc được.
Trong chương trình, Hình Minh có đề cập đến vấn đề ấy, thậm chí còn liên lạc với Lưu Á Mai ngay khi đang phát sóng, chỉ có điều điện thoại được nhận nhưng ngay lập tức cúp máy.
Từ khi bị cha mẹ Tiểu Từ tố cáo đến nay, Lưu Sùng Kỳ vẫn luôn phủ nhận việc mình xâm hại trẻ em, mấy ngày trước phóng viên ‘Tầm nhìn Đông Phương’ đi đến địa phương để phỏng vấn, hầu hết người dân quanh vùng còn không tin, nhưng đêm nay trong ống kính của ‘Minh Châu kết nối’, sự tình đột nhiên xoay chiều, người dân bắt đầu lên án tẩy chay thầy Lưu
Sau Tiểu Từ, lại có thêm hai gia đình đứng ra lên án thầy Lưu xâm hại con gái mình, Lưu Sùng Kỳ vẫn tiếp tục kiên trì phủ nhận, nhưng lần trở lại này đã không còn ai tin hắn, công chúng phẫn nộ lại được truyền thông nhen lửa, càng lúc càng kịch liệt.
Bọn họ đập phá căn lều của thầy Lưu. Trong lều ngoại trừ một phòng sách lâu năm cũng chỉ có bốn bức tường.
Thôn dân không tìm được vật dụng đáng tiền để đập phá, chỉ có thể xé sách, từng mảnh giấy tựa như hoa tuyết bay loạn đầy trời. Trong ống kính xuất hiện hình ảnh Lưu Sùng Kỳ đang bị giam giữ, bộ dạng hắn già đi thêm chục tuổi, giống như cây tàn cuối đông, gầy gò, lọm khọm, không có một chút sức sống nào.
Con cái nhỏ Lưu Á Nam cũng xuất hiện, gương mặt trắng bệch, tóc ngang vai, tuổi không lớn lắm, rất nhanh nhẹn. Nhưng vừa mới ló mặt, đã bị một người dân trong xóm tức giận lao tới giật tóc, dúi đầu xuống dưới đất.
Tình cảnh hoàn toàn mất khống chế. Ống kính đúng lúc rời đi, lướt qua một vùng đất rộng lớn hoang vu phía xa, cây côi um tùm. Nếu như mùa hè mà sống ở đây, gió thổi qua, chắc hẳn rất thoáng mát.
Sau khi ‘Minh Châu kết nối’ kết thúc, Hình Minh ngay lập tức lên mạng tìm kiếm các tin tức liên quan đến vụ án của thầy Lưu, đài Minh Châu là đài đại diện cho quốc gia, việc kiểm tra các thông tin chuẩn để đưa vào đài tương đối nghiêm khắc, nhóm biên tập viên làm việc cực kỳ nghiêm cẩn, đưa ra nghi vấn cũng không vội vàng kết luận, không cho phép “giả định có tội”.
Nhưng những tin tức trên cổng thông tin thường hay giật tít câu view, thông tin đa dạng, khó phân biệt tin nào thật tin nào giả. Hình Minh tiện tay mở ra một bài báo với tiêu đề ‘Nhân vật tiêu biểu Trung Quốc thực ra là kẻ cuồng ấu dâm’, mới nhìn lướt qua liền đóng lại. Sau đó tìm kiếm tiếp trên Baidu, vô vàn những thông tin như vậy trên mạng, tất cả đều là giọng điệu định tội.
Giống như rượu được lên men sau nhiều lần ủ, hư tình giả ý sau mỗi lần cuồng hoan.
Ngày hôm sau là thứ sáu, Hình Minh đúng hẹn đến đài cùng Lạc Ưu thương lượng chuyện tiệc mừng.
Lạc Ưu đến sớm hơn cậu. Mấy vị đạo diễn cũng đã đến đông đủ. Đều là đại nhân vật khó gặp trong đài, thấy Hình Minh đến vẫn ngó lơ không chào hỏi hay bàn kế hoạch, mọi người anh một câu tôi một câu, kẻ tung người hứng khen ngợi Lạc Ưu, nói buổi phát sóng trực tiếp hôm qua hắn làm rất tốt, tập tới ‘Minh Châu kết nối’ sợ là sẽ có thêm kỷ lục mới.
Hình Minh nghe không thoải mái, tựa như con trai một tay mình nuôi lớn lại gọi người khác là mẹ, cảm giác rất khó chịu.
Tâm không thoải mái thì miệng liền không quản được, Hình Minh chủ động mở lời, giọng điệu muốn gây sự: “Hôm qua tôi có xem chương trình.”
Lạc Ưu cười cười, khách khí chống đỡ: “Anh có ý kiến gì?”
“Ý kiến thì không dám nhận.” Hình Minh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như thói quen, không theo người khách sáo liền đi thẳng vào vấn đề, “Pháp luật luôn thực hiện nguyên tắc ‘suy đoán vô tội’, nhưng những nghi vấn trong chương trình của anh đều có khuynh hướng dẫn dắt đến đến biến tướng ‘giả định có tội’.”
“Truyền thông thực hiện quyền giám sát, tôi chỉ phụ trách đưa các tin tức khách quan, còn suy nghĩ như thế nào tự công chúng có phán đoán của mình.”
“Đây là mượn cớ.” Đây là lý do người truyền thông thường dùng nhất, ngay từ câu đầu tiên đã có thể gạt bỏ hết mọi chuyện.
Hình Minh nhắm thẳng vào mấu chốt, Lạc Ưu không phản đối, hắn cho rằng mình vẫn chưa vi phạm nguyên tắc ‘cầu chân’ của đài, tất cả các nội dung báo cáo của ‘Minh Châu kết nối’ đều xác thực có việc này, bằng chứng rõ ràng, sự thật phơi bày ra trước mắt.
“Tôi dựa vào các chứng cớ đã có để đưa ra nghi vấn, từ đầu tới cuối một câu nói bừa đều không có.” Lạc Ưu dừng lại, nhún vai một cái, một đôi mắt khiêu khích nhìn Hình Minh, “Giống như cậu vậy.”
“Chúng ta không giống nhau. Bất kỳ một tin tức nào đưa ra đều có khả năng kích phát sự phẫn nộ hoặc khơi dậy sự đồng cảm của dân chúng, quy mô thảo luận và góc nhìn cực kì trọng yếu, hiệu quả đương nhiên cũng bất đồng.” Kỳ thực Hình Minh có chút hoảng hốt. Chương trình lần này cậu làm còn vì mục đích khác, vì Trương Hoành Phi, vì rating, vì chút chột dạ của bản thân uốn cong thành thẳng. Cảm giác nghẹt thở lần nữa quay trở lại, cậu không nhịn được với tay nới lỏng cổ áo.
“Tôi đồng ý, nhưng quy mô lẫn góc nhìn của tôi không có bất cứ vấn đề gì, còn khán giả muốn khởi thừa chuyển hợp làm sao, não bổ nội dung tiếp theo như thế nào, hoặc giả kết quả của chương trình có dẫn lối người xem vào con đường tội lỗi, cũng không có quan hệ gì với tôi, tôi không để tâm.”
“Anh không quan tâm? Cho dù vụ án của Lưu Sùng Kỳ khả năng có ẩn tình khác, anh cũng không quan tâm?”
“Hoàn toàn không. Là cậu muốn đấu rating với tôi, trước tiên giựt giây những người có liên quan đem vụ án nháo lên đài truyền hình, thầy Lưu có thể oan uổng, cũng có thể không phải, nhưng đây là chuyện cơ quan tư pháp phải lo lắng, hoàn toàn không ảnh hưởng tới tỉ lệ người xem của ‘Minh Châu kết nối’.” Lạc Ưu khẽ nâng khuôn mặt không tỳ vết, nở nụ cười sáng chói, “Bất kể nói thế nào, tôi vẫn thắng anh.”
Lạc Ưu thoải mái tỏ thái độ, năm mươi bước cười một trăm bước, anh mới là hung thủ, còn tôi nhiều lắm chỉ là đồng lõa.
Hình Minh không còn gì để nói. Cởi một nút áo vẫn không có được kết quả tốt, hai lá phổi như muốn nổ tung, tựa như cái chết đang đến rất gần.
Hai người bọn họ quả thực đều giống nhau, phí hết tâm tư, đem hết bản lĩnh hòng muốn chương trình đạt được kết quả cáo nhất, không biết ai cao thượng hơn ai.
“Chúng ta có thể bắt đầu công việc được chưa?” Lạc Ưu đoan chính ngồi xuống, ngẩng mặt lên, mỉm cười đánh giá Hình Minh. Người bình thường sẽ không dùng tư thế từ dưới ngẩng đầu lên nhìn người khác, đặc biệt là hai người vừa trải qua một trận giương cung bạt kiếm, không cần so chiêu, chỉ cần nhìn khí thế cũng đã thua, nhưng Lạc Ưu hoàn toàn không giống vậy.
Hắn khí định thần nhàn, thân thiết gọi Hình Minh một tiếng, Ice princess.
Vương tử biến thành công chúa, người xung quanh cười vang một trận.
Lạc Ưu gọi xong câu “Công chúa băng giá”, Hình Minh cũng là rất yên tâm thoải mái đá cửa rời đi. Cậu từ nhỏ đã như vậy, ngươi mời ta một thước, ta tất trả lại ngươi một trượng. Huống hồ vị Lạc thiếu gia này đường đường là thế gia công tử, lại luôn từng bước ép sát, coi cậu không ra gì.
Tuy nhiên cuối cùng quyết định từ bỏ cơ hội lớn như vậy, trong lòng cậu vẫn có ít nhiều gút mắc. Cậu kỳ thực cũng biết, tin tức này sớm muộn sẽ tràn lan khắp đài Minh Châu, lại nói rõ một chút, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ là do cậu một tay gây dựng nên. Dù sao vẫn sẽ có nhiều người nhìn vào soi mói, để tránh bị người nắm cán, cậu thân là một dẫn chương trình lẽ ra nên trốn ở sau phóng viên, hậu kỳ, thậm chí là người sản xuất phim, không nên dễ dàng tự mình lộ diện. Kỳ thực làm người dẫn chương trình quả thật rất nhàn nhã, chương trình chiếu xong, người đứng ở trước đài, một mình tận hưởng tiếng vỗ tay và hoa tươi của khán giả, vang danh ngàn dặm, chương trình làm không tốt cũng không quan trọng, vung ống tay áo, cùng lắm thì nghe mấy lời đàm tiếu không hay, được vài ba hôm rồi sẽ lại lắng xuống.
Nhưng vụ án Lưu Sùng Kỳ đã đặt ở trên ngực của cậu, tựa như một con dao cùn ngày ngày cứa qua da thịt, không phải cậu không quan tâm, mà là không thể điều tra rõ ràng.
Đi khỏi vườn Minh Châu, cảm giác nghẹt thở vẫn luôn bủa vây lấy cậu đột nhiên biến mất. Hình Minh cởi thêm hai nút áo sơ mi, càng cảm thấy toàn thân khoan khoái, cậu gọi điện cho Ngu Thiếu Ngả, dặn dò đối phương lập tức đến trạm xe lửa, chuẩn bị đi công tác.
Ngu Thiếu Ngả ở đầu bên kia điện thoại cười rộ lên: “Em đã sớm chuẩn bị xong, biết thể nào ngày hôm nay anh cũng sẽ gọi tới.”
Xe chạy hơn ba tiếng thì đến nơi, nhưng còn phải đi vào sâu trong làng, giao thông bất tiện, đành phải thuê xe đen để đi. Bàn xong xuôi tiền xe, Hình Minh cả một đường đều vùi đầu xử lý công việc, không nói một câu với Ngu Thiếu Ngả.
Hướng Tiểu Ba cầm hai mươi vạn của cậu, đã thâm nhập vào trong sòng bạc “Đả Hắc”. Phóng viên ‘Tầm nhìn Đông Phương’ đã dạy Hướng Tiểu Ba cách sử dụng camera mini và tai nghe, nhưng Hình Minh vẫn không yên lòng. Hướng Tiểu Ba là kẻ vốn ngu ngốc, trừ ăn uống ngủ nghỉ ra, thì không có sở trường gì. Hình Minh chỉ huy từ xa qua điện thoại, nói cho đối phương biết mình cuối tuần phải đi công tác, không thể đến hiện trường chỉ đạo hắn làm việc, nhưng cũng chấn an hắn không phải hoảng hốt, cứ hành động như thường ngày hắn hay làm, dùng tiền đánh cược là được.
“Phi!” Hướng Tiểu Ba nghiến răng nghiến lợi mắng, “Người thâm nhập vào nơi đầm rồng hang hổ là ông đây chứ không phải mày, chỗ nào dễ dàng như vậy?”
“Tôi thật ra rất muốn đi, vì hai triệu chịu chút nguy hiểm, đáng giá.” Hình Minh nhàn nhạt nói, “Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, chương trình chỉ cần tư liệu sống, còn khoản tiền kia tất cả đều thuộc về anh.”
“Mày nhiều lắm cũng chỉ là cho tao mượn, cha tao nói, chờ ổng bán được nhà sẽ lập tức trả lại mày…” Hướng Tiểu Ba nói nhỏ, tao còn có một điều kiện, bác sĩ Lý bạn mày ấy, mày có thể giới thiệu cô ấy với tao không?
“Còn tùy vào biểu hiện của anh.” Có trả tiền hay không đối với Hình Minh chỉ là chuyện nhỏ, “Việc này nếu như làm xong thì tất cả đều dễ nói chuyện, nếu làm không xong, không phải bàn chuyện gì nữa.”
Bảy giờ tối thứ sáu, ngồi xe xóc nảy một đường, cuối cùng cũng đến nơi. Thời gian đã muộn, không kịp lên núi, nhưng vẫn cảm nhận được sự hoang vu hẻo lánh nơi đây. Đất rộng, người thưa, cả bầu trời đều một mảng xám xịt, thi thoảng có cơn gió thổi đến khiến bụi bay mù mịt, hạt bụi tròn nhỏ tinh tế, đùa nghịch nhau chui vào trong áo.
Hình Minh thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, đi đến ủy ban xã, thuận tiện hỏi thăm nhân viên trực ở đó tình huống của Lưu Sùng Kỳ. Nhưng toàn bộ trụ sở không có một bóng người, chỉ có một ông cụ lãng tai mắt mờ, thấy bọn họ liền phất tay, nói, đừng phỏng vấn nữa, cửa nẻo đều bị đạp phá hết, gây ra phong ba lớn như vậy, chủ tịch xã cùng bí thư trốn hết lên huyện thành rồi.
Người không có ở đây, chỉ có thể trở lại vào ngày mai, Hình Minh đi ra khỏi ủy ban xã, quay đầu lại nhìn. Ở cửa lớn có treo hai băng rôn, nền trắng chữ đỏ, nhìn vào không khỏi giật mình, một cái: Muốn làm giàu, trước tiên sửa đường; một cái khác là câu khẩu hiệu bề kế hoạch hóa gia đình: Mười tòa mộ phần, không tăng một người.
Hai người vất vả lắm mới tìm được một nhà nghỉ, vào cửa mới phát hiện, đây chẳng khác gì sơn trại.
Lần này hai người tới mục đích là để tìm hiểu thông tin, không viết bài hay ghi hình, cũng không mang máy quay. Một bác gái đang quét tước phòng trọ, mặc dù hai tay vẫn đang bận bịu nhưng ngẩng mặt lên, vội vã liếc bọn họ một cái, sau đó dò hỏi: “Hai người là phóng viên hả?”
Tháng bảy thời tiết nóng bức, nhưng chưa thể nào so được với truyền thông cả nước hiện nay. Địa phương nhỏ này mấy ngày vừa qua chưa lúc nào được an bình, các hãng truyền thông lớn nhỏ chen chúc mà tới, lấy danh nghĩa vạch trần tội tác, càng muốn điều tra rõ ràng hơn.
Hình Minh có chút khiết phích, đối với tình trạng vệ sinh của nhà trọ này không hài lòng lắm, khẽ cau mày. Nhưng Ngu Thiếu Ngả lại rất vui mừng, mười sáu tuổi mới vừa lấy được bằng lái xe đã cùng sếp đi đến các địa phương công tác, chuyến này đi không làm công việc gì cả, chỉ nhìn ngắm non sông tổ quốc. Hình Minh mắt lạnh nhìn Ngu Thiếu Ngả đang nhàn nhã đánh giá chung quanh, thầm nghĩ người có bối cảnh khủng như vậy, lại không kiêu không vội không coi thường, thật là hiếm thấy.
Hai người cùng thuê một gian phòng tiêu chuẩn, vừa vào trong, Hình Minh ngay lập tức lao vào phòng tắm, cọ rửa một thân bụi bặm.
Phòng tắm có vòi hoa sen được ngăn cách với phòng ngủ bằng một cái giường lớn, nhưng cửa lại là loại bán trong suốt, có hoa văn nổi. Hình Minh cởi hết quần áo, còn chưa vặn nước ra, đã phát hiện Ngu Thiếu Ngả ở trên giường nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt kia thẳng thừng, như đang đánh giá một đồ vật, ước lượng xem giá trị của nó.
Hình Minh theo bản năng mà cúi đầu, nhìn bản thân một chút xem có chỗ nào không đúng.
Chẳng có gì bất thường cả, vai rộng, eo thon, chân dài, thân thể hơi gầy nhưng cơ bắp cân xứng, tính khí ngủ yên rủ xuống, sỉ mao không thưa cũng không dày.
Cậu mở nước nóng lên, giơ tay gõ cửa kính, ra hiệu đối phương xoay mặt qua chỗ khác.
“Hẹp hòi.” Ánh mắt Ngu Thiếu Ngả sâu xa liếc nhìn Hình Minh một cái, mới xoay mặt đi.
Hình Minh tắm một lúc lâu mới đi ra, cầm khăn lau tóc, Ngu Thiếu Ngả không còn nhìn cậu nữa, cúi đầu nghịch điện thoại, nói chuyện với ai đó. Cậu ta nghe thấy tiếng Hình Minh đi ra, không ngẩng đầu, chỉ nói một câu: “Điện thoại của anh cứ kêu suốt thôi.”
Hình Minh với tay lấy điện thoại đang để ở trên tủ đầu giường, nhìn qua, bốn cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Lão Lâm gọi tới. Điện thoại đặt trên chiếc tủ giữa hai giường, cậu không lưu số Lão Lâm, cũng cảm thấy Ngu Thiếu Ngả sẽ không đến nỗi động vào điện thoại của mình, nhưng mà vẫn có chút chột dạ. Hình Minh liếc nhìn Ngu Thiếu Ngả, may là đối phương không nghi ngờ gì, vẫn cúi đầu, gảy gảy trên điện thoại.
Đây hiển nhiên là ý của Ngu Trọng Dạ, tựa như Triệu Cấu phát liên tiếp mười hai đạo kim bài.
Nhạc Phi bị ép lui binh, nhưng Hình Minh trực tiếp tắt máy, nghĩ, tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không nhận.
Lại một lần nữa, cậu kháng chỉ không tuân theo.
Tiếng phổ thông của Ngu Thiếu Ngả rất tiêu chuẩn, tuy rằng nhiều lúc vô tình sẽ thêm vài từ tiếng Anh vào, nhưng hoàn toàn không giống như người đã từng sống ở Mỹ hơn mười năm. Nghe giọng điệu cậu ta nói chuyện, đối tượng hẳn là bạn gái.
“Anh không muốn về nước, nhưng trong nhà lại muốn anh trở về, chúng ta hữu duyên vô phận, thôi thì đường ai nấy đi.”
Sau đó lại ầm ĩ cãi nhau một trận, Ngu Thiếu Ngả cuối cùng cũng để điện thoại di động xuống, quay đầu giải thích với Hình Minh, người trong nhà hi vọng cậu về nước tham chính, nhưng cậu lại muốn theo đuổi con đường âm nhạc ở Mỹ, thực sự không cưỡng được mới trở về, đáng tiếc bạn gái là ABC, vừa không muốn từ bỏ cậu, lại càng không thể từ bỏ quốc tịch Mỹ, hai người xa nhau mấy tháng, nếu cá và tay gấu đều không thể có được, cậu quyết định giải quyết nhanh chóng, quên đi tất cả.
“Tôi không hỏi cậu.” Hình Minh ngồi ở trên giường, đặt laptop lên đùi chăm chỉ làm việc, một lần nữa xem kỹ các manh mối của vụ án Lưu Sùng Kỳ. Mắt không động đầu không ngẩng, mặc cho Ngu Thiếu Ngả ở bên tai léo nhéo. Từ trước đến giờ cậu vẫn không thích người cùng tuổi cũng vì ngại ồn ào, sự thực cũng lần lượt chứng minh, đúng là như vậy.
“Anh có bạn gái chưa?” Ngu Thiếu Ngả từ trên giường mình nhảy xuống, dính lên giường Hình Minh, cười hì hì sát bên tai cậu, “Nói nghe một chút đi.”
“Chia tay.” Hình Minh thực sự không muốn cùng Ngu Thiếu Ngả thảo luận vấn đề này, lại sợ đối phương hỏi tới ngọn tới nguồn, cho nên bồi thêm một câu, “Đã chia tay một năm trước, không có yêu hận gút mắc, chỉ là tính cách không hợp.”
Ngu Thiếu Ngả không thể tin tưởng: “Không phải chứ, em nhiều nhất cũng mới chỉ độc thân hơn một tháng, ngươi đẹp trai như anh, nhịn được cửa sổ trống một năm (ý là không có bạn gái), thì các cô gái bên cạnh cũng không nhịn được.” Nhìn dáng vẻ của Ngu Thiếu Ngả có vẻ cậu ta chưa biết chuyện gì cả. Hình Minh thoáng thả lỏng cơ thể. Có lẽ là điển hình thanh niên Mỹ, kinh nghiệm từng trải không thiếu, quan niệm về tình yêu rất buông thả, nên suy bụng ta ra bụng người, cho là người khác đều giống như vậy.
Tạm thời gác lại công tác đang dở dang, Hình Minh nhanh chóng suy nghĩ về mối quan hệ hiện tại của mình và Ngu Trọng Dạ, càng nghĩ càng không thấy có chút đầu mối nào, càng không thấy có tiền đồ, lắc đầu nói: “Cửa sổ cũng không rảnh.”
“Cửa sổ không rảnh, bạn gái cũng không, ” Đôi mắt Ngu Thiếu Ngả phút chốc tỏa sáng, rõ ràng biểu lộ cảm giác hứng thú, “Anh thầm mến người ta?”
Hình Minh lạnh nhạt nhìn đối phương, lòng nói tên này một chút cũng không giống con trai của cáo già, lão hồ ly lòng dạ thâm hiểm, thường thường chỉ làm không nói, hỉ nộ khó dò, nhưng mà thanh niên này, quản đông quản tây, nói đủ mọi chuyện.
Hình Minh không có hứng thú với nhi nữ tình trường, ngược lại hỏi tình huống trong nhà Ngu Thiếu Ngả: “Cậu mới vừa nói người trong nhà hi vọng cậu tham chính, là người nào? Ba cậu là ai?”
“Không phải, ba không quan tâm em làm cái gì, em vào đài Minh Châu cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
“Đó là ba cậu tiến bộ, không quản thúc cậu.”
“Ổng coi quyền lực như mạng, thiên tính lãnh huyết gia trưởng mười phần, trừ mình ra thì không để ai ở trong lòng, coi như đối với mẹ em… Thôi, em cũng là từ chỗ người khác nghe được, không đề cập nữa…” Hình Minh suy nghĩ một chút, hỏi: “Hai người quan hệ không thân cận?”
Ngu Thiếu Ngả nhún vai một cái, vẻ mặt nhàn nhạt: “Quả thực không thân.”
Trong đài không ai biết Ngu thiếu gia che giấu thân phận đến, Hình Minh cũng không có ý định vạch trần, ồ một tiếng, xem như là đáp lại.
Trong nháy mắt Ngu Thiếu Ngả vứt hết những chuyện không vui ra sau đầu, nóng lòng dính đến, ôm vai Hình Minh, kiên nhẫn hỏi: “Không phải thầm mến? Chẳng lẽ là có vợ có chồng?”
Ngoại trừ Ngu Trọng Dạ, cậu không thích cùng bất kỳ người cùng giới hoặc khác giới tiếp xúc thân mật quá mức, Hình Minh cảm thấy Ngu Thiếu Ngả sát bên người, da dẻ đột nhiên ngứa ngáy, dường như quá nhạy cảm. Hơi nhíu nhíu mày lại, cậu giơ tay đẩy Ngu Thiếu Ngả ra xa một chút, còn ngại tên này lải nhải không ngừng, đơn giản lấy tay bịt miệng Ngu Thiếu Ngả.
“Vừa nãy có mấy cuộc gọi nhở, lẽ nào chính là cô ấy gọi tới —— ”
Ngu Thiếu Ngả nhất thời không nghĩ tới gặp phải đãi ngộ này, ngừng giãy dụa chống lại, nháy mắt sững sờ, nói không ra lời.
Bàn tay thô bạo che lại nửa khuôn mặt, chỉ chừa một đôi mắt. Hình Minh thuận thế ngẩng đầu, lại không tự chủ được ngẩn ra nhìn chằm chằm đôi mắt Ngu Thiếu Ngả.
Ngũ quan Ngu Thiếu Ngả cũng chỉ giống Ngu Trọng Dạ đến sáu, bảy phần là cùng, chỉ có đôi mắt giống nhau như đúc. Một người luôn nhiệt tình dương quang lại có một đôi mắt này, trong ánh mắt có điểm lạnh lùng uy nghi của Ngu Trọng Dạ thường ngày, ngay cả lông mày hơi nhíu lại cũng giống. Vừa như đặt sai chỗ, lại tựa như vẽ rồng điểm mắt.
Hình Minh nhìn kỹ đôi mắt Ngu Thiếu Ngả thật lâu, đột nhiên ôn nhu nở nụ cười: ” Con ta học thư pháp ba năm, nhưng chỉ riêng cái chấm này là chẳng khác gì cha.”(1)
“Có ý gì?” Ngu Thiếu Ngả đối truyền thống văn hóa Trung Quốc biết rất ít, khuôn mặt viết rõ hai chữ không hiểu.
“Không có ý gì.” Khuôn mặt Hình Minh khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, giơ chân lên, quyết tâm đạp Ngu Thiếu Ngả về giường, “Ngủ.”
————————————————
(1) Xuất phát từ câu chuyện “nét bút bậc thầy thể hiện chỉ trong một…cái chấm” của Vương Hi Chi và con trai Vương Hiến Chi. Vương Hi Chi là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Ông được nhìn nhận không chỉ là danh nhân thời Đông Tấn mà trong cả lịch sử Trung Quốc, nổi tiếng về thư pháp tuyệt kỹ, nên còn được xưng gọi là Thư thánh. Ông có bảy người con, tất cả đều tinh thông thư pháp trong đó Vương Hiến Chi là con út nhưng kiệt xuất hơn cả.
Hôm ấy Hi Chi trở về nhà, trông thấy Hiến Chi đang tập viết. Nét mặt cậu ta rất chăm chú, cách cầm bút rất chính xác, đưa bút rắn rỏi, nhẹ nhàng. Để thử con, Hi Chi lặng lẽ bước tới sau lưng cậu bé, rồi bất ngờ rút mạnh cây bút lông trong tay cậu. Vậy mà cây bút không rời! Hi Chi mừng rỡ nghĩ: “Con trai ta sau này chắc sẽ trở thành nhà thư pháp nổi tiếng”.
– Cha ơi, cha xem chữ con đẹp chưa?
Hi Chi âu yếm xoa đầu con:
– Ừ… ừ…, con còn phải tốn nhiều công sức nữa. Phải chú ý ngọn bút sao cho khi viết ra nét thô mà không nặng nề, nét thanh mà không nhẹ mềm, đuối sức…
Vâng lời cha, Hiến Chi miệt mài luyện tập. Mấy năm sau, thấy chữ mình đã gần giống chữ cha, thì tự cho là khá lắm rồi!
Hôm ấy Hiến Chi viết chữ đại (大),tự cảm thấy đẹp quá, bèn đắc ý khoe với cha. Hi Chi không nói gì, cầm bút thêm vào một cái chấm dưới chữ đại, đổi thành chữ thái (太).
Hiến Chi liền đem chữ thái đó vào nhà trong khoe với mẹ là Hi thị. Hi thị ngắm nghía hồi lâu, thấy chữ thái viết đúng quy cách, chỉnh tề nhưng nét bút còn thiếu gân cốt, chưa đủ lực. Chỉ có cái chấm phía dưới là tinh thần, hình dáng đều có đủ, công phu thật sâu dày, khiến cho cả chữ sống động hẳn lên. Bà thầm nghĩ “thằng bé tuổi còn nhỏ, thế mà đã luyện được cái chấm đó, thật đáng mừng”, bèn vui vẻ nói:
– Con ta học thư pháp ba năm, nhưng chỉ riêng cái chấm này là chẳng khác gì cha!
– Cái chấm đó là do… cha… thêm vào đấy!
– Ổ!…
Hi Thị nhíu mày, cười âu yếm đặt tay lên vai con. Hiến Chi ngả mình vào lòng mẹ, hỏi:
– Mẹ ơi, sao con tập mãi mà chữ chưa được như cha?
– Chưa bỏ nhiều công sức thì chưa thể thành tài. Tục ngữ có câu “công đáo tự nhiên thành”, con ạ.
Vâng lời mẹ, Hiến Chi chuyên tâm khổ luyện. Nghe nói Hiến Chi đã phải chấm cạn mười tám chum mực, mới thành tài!