Môi Súng (Thần Thương)

Chương 62




Edit & Beta: Direct Kill

Sự việc của Lâm Tư Tuyền không có gì bất ngờ khi trở thành chủ đề hot nhất trên các trang báo, nhưng thực chất vụ việc không kinh khủng như trong đài vẫn đồn, Lâm Tư Tuyền tuy bị đụng đến bay ra ngoài, nhưng may mắn được một cây lớn ven đường cản lại, thương thế không nặng, đại nạn không chết.

Có tin đồn do hắn uống rượu say, cũng có tin đồn cho hắn tự sát, trên mạng tin đồn dồn dập, trước tiên kéo ra chút chuyện xưa của Trang Lôi và lão Trần, sau đó còn đào ra được thông tin thời còn học đại học Lâm Tư Tuyền có giao du với bạn trai, nghi ngờ cuộc hôn nhân này chỉ là chiêu trò lừa gạt, cuối cùng kéo ra được cả nguyên đài trưởng đài Minh Châu là Lôi Chí Quần, cũng chính là bạn thời đại học của Ngu Trọng Dạ, vì tham ô nhận hối lộ mà bị kéo xuống ngựa, người tố giác hắn không ai khác chính là tài xế chuyên trách của hắn.

Một vườn Minh Châu rộng lớn, mặt hồ phản chiếu ánh nắng, tòa cao ốc truyền hình rộng rãi tao nhã, lại bị truyền ra những tin đồn tầm thường, ai cũng không sạch sẽ, ai cũng không trong sạch.

Sau khi lý trí trở về, đối với chuyện mình ngang ngược ở nhà đài trưởng, Hình Minh vẫn còn có chút hoảng loạn. Tất cả mọi thứ trong đài đều như thường, nhưng cả đêm cậu đều ngủ không ngon, e sợ đối phương không tha thứ, đưa mình vào con đường chết. Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gửi cho Ngu Trọng Dạ hai tin nhắn, trước tiên thể hiện sự trung tâm, tin nhắn tiếp theo biểu hiện sự quyết tâm, không nhắc tới chút nào về chuyện phong hoa tuyết nguyệt lúc trước của hai người, chỉ nói nhất định không phụ kỳ vọng, làm thật tốt chương trình sắp tới. Thậm chí khi đã viết xong tin nhắn rồi, cậu lại do dự không gửi đi. Một mặt lo sợ bất an, một mặt mang trong lòng may mắn, đã nghe qua chuyện vứt giày chưa? Cậu bây giờ giống như ông chủ nhà trọ tầng dưới, vừa mong chờ vừa sợ hãi chiếc giày thứ hai rơi xuống, như chiếc liềm cứa qua cổ, phát ra tiếng xương cổ gãy vụn.

Liền ba ngày sau đó, chiếc giày mãi không rơi xuống, chỗ đài trưởng Ngu vẫn không có chút tin tức nào, Hình Minh cũng không có cơ hội gặp mặt đối phương một lần. Trong đài tất cả đều bình thường.

Mãi đến tận thứ sáu, Hình Minh đã quyết tâm đặt trái tim mình trở về chỗ cũ, không ngờ đúng lúc này lão Trần lại gọi đến.

Lão Trần gọi Hình Minh vào phòng làm việc của mình, từ lúc Hình Minh công khai đối đầu với lão, đây là lần đầu tiên hai người bình thản ngồi xuống nói chuyện.

Lão Trần không nói hai lời, trước tiên thừa nước đục thả câu. Lời nói sâu xa ra vẻ tìm cậu đến đây vì hai chuyện, một chuyện có chút khó, một chuyện đơn giản hơn, hỏi cậu muốn nghe chuyện nào trước.

“Trước hết nghe chuyện khó đi.” Hình Minh gật đầu, mỉm cười, nguỵ trang khiến cho mọi người cảm giác rất ngoan ngoãn. Nhưng trong lòng cậu biết rõ, có mối thù một khi đã kết chính là cả đời, có loại người một khi đắc tội nhìn đâu cũng không vừa mắt.

Lão Trần thở dài, ý tứ là sự tình nháo thành như vậy, Trang Lôi nhất định không thể ở lại trong đài. ‘Minh Châu kết nối’ lại là chương trình át chủ bài, không thể tùy tiện tìm người dẫn chương trình khác thay thế. Trước mắt chỉ có hai lựa chọn tương đối không tồi, một là để Hình Minh trở về, hai là cho Lạc Ưu dẫn tạm.

“Chị Lôi cũng phải đi sao?” Hình Minh thoáng sững sờ, không biết thái độ Ngu Trọng Dạ thế nào, vẫn là đầu sóng ngọn gió nơi này, lão Trần tráng sĩ chặt tay(2). Nhất thời không chắc trong hồ lô đối phương bán thuốc gì, không dám nói nửa lời.

(1) Tráng sĩ chặt tay: thành ngữ, bắt nguồn từ chuyện tráng sĩ bị rắn hổ mang cắn bị thương, liền lập tức cắt đứt cánh tay, để tránh độc tính khuếch tán toàn thân. Ý chỉ người làm việc phải quyết định thật nhanh, không thể chần chờ.

Lão Trần tiếp tục nói: “‘Minh Châu kết nối’ tuy là trọng yếu, nhưng ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ cũng là chương trình quan trọng trong năm nay, Lạc Ưu trên tay còn đang phải nắm  ‘Thời sự Trung Quốc’, nếu như đồng thời làm cả ba chương trình, chỉ sợ cậu ta lực bất tòng tâm. Cho nên ý tứ trong đài, vẫn là hi vọng cậu có thể trở về.”

Vào lúc này Hình Minh mới kịp phản ứng, lập tức bắt đầu âm thầm tính toán. Ba năm trước, ‘Minh Châu kết nối’ nên là vật trong túi Lạc Ưu. Hắn vốn hướng về con đường chương trình tin tức mà đi, bằng không cũng sẽ không vừa đến đã mở miệng yêu cầu tiếp nhận chương trình ‘Thời sự Trung Quốc’, con đường giải trí tổng hợp rộng thênh thang dát vàng không đi, lại cùng nhau chen chúc trong cái ruột dê nhỏ hẹp nguy hiểm. Hắn ở Đông Á đi con đường giải trí thẳng băng, dẫn các chương trình tổng hợp, trường quay được trang trí không khác gì các bữa tiệc, khách mời lẫn người dẫn chương trình cười vui vẻ nhảy nhót, cùng nhau pha trò, duy nhất có một chương trình có vẻ khá hơn đó là ‘Phi thường nhân sinh’, tuy nhiên chân tình mà nói, đẳng cấp cũng không quá cao. Chỉ vì cái đức hạnh trước mắt là lão Tôn của đài Đông Á, hai năm qua Lạc Ưu đúng là rồng nơi nước cạn, ủy khuất.

Gần hai năm, không ít người dẫn chương trình tin tức muốn chuyển nghề, đóng phim thì đóng phim, làm chương trình giải trí thì làm, sau khi rời đi, tuy nói phải lăn lộn để thích ứng, nhưng giá trị bản thân tăng lên không ít. Chỉ có điều người có chí riêng, anh chê tôi trước cửa có thể giăng lưới bắt chim thanh liêm, tôi chê anh giả ngây giả dại không lộ ra, làm tin tức và làm giải trí, như là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc và tiết mục cây nhà lá vườn, không lọt mắt lẫn nhau.

“Ý Trần chủ nhiệm cháu đã hiểu.” Hình Minh đột nhiên hỏi, “Thế còn ý tứ thầy Ngu như thế nào?”

Đây là một tin tức tốt, nói không động tâm thì đó là giả. Huyệt thái dương Hình Minh giật lên thình thịch. Lão Trần mới vừa nói ý tứ trong đài, lẽ nào chính là ý của Ngu Trọng Dạ? Chuyện lớn như vậy, cậu không tin một đài trưởng lại không biết, nhớ lại buổi tối ầm ĩ hôm đó tan rã trong không vui, liền cảm thấy cực kì thấp thỏm.

Lão Trần dường như liếc mắt một cái đoán ra suy nghĩ trong lòng cậu, rất mơ hồ ám muội mà cười cười: “Ý tứ tôi mới vừa chuyển, đương nhiên chính là ý tứ của chú Ngu.”