Môi Súng (Thần Thương)

Chương 55




Edit & Beta: Direct Kill

Lão Lâm nói tiếp: “Biên tập viên Lâm nghỉ việc, vợ hắn còn chưa chắc có giữ được ghế không kìa. Hơn nữa, gần đây còn có một vị đạo diễn phim tài liệu mới rời đi. Chính là đạo diễn của chương trình ‘Đây là Trung Quốc’ đó.”

Kênh CCTV-9 đài Minh Châu có cho ra mắt series phim tài liệu, mùa đầu còn chưa trải qua bàn tay nhào nặn của đài trưởng, mặc toàn bộ ý tưởng và nghệ thuật ẩn chứa bên trong đều vô cùng tốt, nhưng sau khi phát sóng tập đầu tiên không gây được tiếng vang cho lắm. Bình thường, phim tài liệu thường khai thác các vấn đề trong cuộc sống ở mọi góc độ chân thực nhất, nhưng chủ đề  lần này quá rộng lớn, khiến khán giả không muốn quan tâm.

Sau khi chương trình được chuyển giao qua tay Ngu Trọng Dạ, hắn lập tức tổ chức lại kế hoạch, chụp poster cho mùa thứ hai. Nhỏ thì từ lời mở đầu đến âm nhạc chương trình, lớn thì là quay phim và tuyên truyền, mỗi chi tiết nhỏ đều được chăm chút kĩ lưỡng, trước đã tốt nay còn tốt hơn. Mùa thứ hai bởi vậy đạt được thành công lớn, vừa có được danh tiếng, lại kiếm được tiền lời. Mùa thứ ba sắp tới đang được đẩy mạnh công tác chuẩn bị, không nghĩ tới sắp tới thời gian mấu chốt lại gặp trở ngại.

Ngày nay internet phát triển như vũ bão, tiếng xấu nhanh chóng bị truyền xa, đến cả đài Minh Châu cũng không thể nào tránh khỏi. Thời buổi loạn lạc, Hình Minh có chút đứng ngồi không yên, hỏi Lão Lâm: Tại sao đạo diễn ‘Đây là Trung Quốc’ lại nghỉ việc?”

Lão Lâm hời hợt: “Hình như cũng là cùng với chủ nhiệm Trần của các cậu có chút xích mích.”

Lại một trang hảo hán ngã xuống dưới lưỡi đao của lão Trần, liên tưởng tới việc bản thân mình từng trải, Hình Minh khá không thoải mái: “Thầy Ngu… Không biết việc này?”

“Biết chứ. Dự tính số tiền đấu thầu của ‘Đây là Trung Quốc’ là 80 triệu, trải qua các hoạt động mở rộng của Trần chủ nhiệm, kết quả vượt mức dự tính hơn hai trăm triệu.” Dừng một chút, Lão Lâm cường điệu một câu, “Thành tích này chú Ngu đương nhiên rất hài lòng. Đạo diễn kia là tự mình biết khó mà lui.”

Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tâm tình Hình Minh chìm tới đáy. Không quan tâm đài trưởng Ngu có thủ pháp viết thư pháp phiêu dật cỡ nào, vẽ tranh tinh xảo ra làm sao, bản chất của hắn vẫn là thương nhân. Thương nhân lãi nặng khinh ly biệt. Lúc cần vứt bỏ thì thì sẽ vứt bỏ, không có chút nào lưu luyến.

Cậu bỗng đổi chủ ý: “Trước tiên không trở về chỗ thầy Ngu nữa, đưa tôi đến đài đi.”

Lão Lâm hỏi: “Cuối tuần còn tới đài?”

“Trong trung tâm tin tức có không ít người làm thêm tăng ca, bây giờ trong đài nhất định có người.” Hình Minh học bộ dạng Ngu Trọng Dạ ngửa đầu dựa ra đằng sau, nhắm mắt lại, “Trễ một chút chú tới đón tôi, đi đến chỗ Hồ Tứ Gia.”

Xuống xe, lên lầu, chưa kịp bước vào phòng làm việc của mình, đã bắt gặp một đám người đang đứng chắn ở trước cửa phòng biên tập. Hình Minh liếc mắt nhìn đám bọn họ, đủ loại người tụ tập nơi đây, nam thanh, nữ tú, toàn bộ đều lộ một khuôn mặt không rành thế sự, thanh xuân phấn chấn. Suy nghĩ một chút mới nhớ, đài Minh Châu đã ký một cam kết về “Chương trình hỗ trợ người truyền hình dành cho sinh viên” với một số trường đại học nổi tiếng ở Trung Quốc, những người này chắc hẳn cũng đều đã tốt nghiệp sau đó đến đài thực tập.

Mấy người có tuổi đời lâu năm trong đài đều là những tên trộm gà(1). Hy vọng rằng nhân viên sẽ ăn cỏ, sữa sẽ được vắt, các chương trình sẽ được hoàn thành, và lợi ích sẽ được tạo ra. Cho nên mỗi khi có nhân viên mới vào thực tập, mấy người đó đều tốn cả giờ đồng hồ đề lải nhải về chủ nghĩa giáo dục lý tưởng. Có lúc cũng có tác dụng dọa dẫm một chút.

(1) Trộm gà: Nguyên văn là tặc kê (鸡贼), phương ngữ Bắc Kinh, ý chỉ những người keo kiệt.

Lúc này lão Trần đang đứng giữa đám người bắt đầu chém gió thành bão.

“Những thứ được yêu thích đã thay đổi, mấy năm đầu thịnh hành các chương trình thực tế tìm kiếm tài năng trên cả nước, hai năm nay thì là các chương trình xoay quanh người nổi tiếng, các anh các chị có thấy, màn hình TV bây giờ không phải các anh Hàn Quốc đẹp trai thì cũng là các em gái nước Mỹ nóng bỏng, mười chương trình thì có đến chín chương trình chẳng có nghĩa lý gì. Đài Minh Châu chúng ta không đi theo trào lưu, bản thân đài Minh Châu đã là trào lưu thịnh hành rồi. Mà đài Minh Châu cũng có tôn chỉ riêng của mình, đó là phải luôn làm việc có nghĩa, nhưng việc có nghĩa đó phải kiếm được tiền.”

Lão Trần nói xong mặt mày hớn hở, thái độ đắc ý có thừa. Cho dù cùng lão Trần chất chứa oán hận đã lâu, nhưng Hình Minh không thể không thừa nhận, người này mặc dù là khối u ác tính nằm trong trung tâm tin tức, nhưng khối u này đích thị có thể kiếm tiền.

Gần đây đài Minh Châu đang bị hãm sâu vào làn sóng tin đồn nghỉ việc, nhưng chủ nhiệm trung tâm tin tức, thân là người phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió hứng chịu mũi nhọn từ phía dư luận lại không một chút nào mảy may lo lắng.

Tựa như thực sự không có gì đáng lo lắng cả.

Doanh trại nơi Ngu Trọng Dạ từng làm lính, mỗi khi đến mùa tốt nghiệp hàng năm, bộ phận nhân sự của đài Minh Châu mỗi ngày đều có thể nhận được số lượng CV như tuyết rơi, có quan hệ thì dựa vào quan hệ, không có quan hệ thì cố mà cưỡng ép để tìm ra quan hệ sau đó lại dựa vào quan hệ, những thanh niên thiết tha ôm ấp lý tưởng lại đem thân hiến vào cái nghề này. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Không oán không hối.

Trở lại văn phòng, Hình Minh mở máy tính ra điều tra tư liệu, lật qua lật lại một ít chủ đề phỏng vấn sưu tập được trong tay, vì buổi tối còn phải chuẩn bị cùng Hồ Thạch Ngân đàm luận. Nguyễn Ninh cũng tới. Từ “Khi nào gọi mới tới” tiến bộ thành “không gọi cũng tới”, trong miệng luôn lải nhải “Sếp ơi, sếp à”, đi theo làm trợ lý giúp đỡ.

Liên quan tới Hồ Thạch Ngân, có hai chuyện mà chỉ nghe người ta đồn đại còn không biết thực hư thế nào.

Một là vào có một hôm, Thủ tướng đến địa phương thị sát công việc, xe quân cảnh mở đường, toàn bộ phố xá yên tĩnh không tiếng người, bỗng từ đâu hiện ra một Hồ Tứ Gia, lái một chiếc Jeep ghẻ, nghênh ngang đi ngang qua chiếc xe có cắm cờ đỏ của thủ tướng.

Còn có một tin đồn nói người này mặc dù không chuyện ác nào không làm, nhưng đối xử với phụ nữ vô cùng tốt, không phải do hắn háo sắc hay trình độ nông cạn. Nghe đồn Hồ Thạch Ngân từng tự mình mang thủ hạ đi giải quyết một đường dây vượt biên buôn bán phụ nữ. Kết quả, chính phủ cũng vào cuộc, vốn Hồ Thạch Ngân bị phán xử bắn. Nhưng niệm tình công lao của hắn, cuối cùng vẫn thả ra.

Đều là chuyện xưa từ mấy chục năm trước bị người nhai đến phát ngán, lại còn đề cập tới luật biên giới quốc gia, nên không có cách nào phát sóng. Hình Minh còn chưa có chính thức bắt tay vào làm chương trình đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt, đối mặt với rất nhiều chuyện cũ nửa thât nửa giả, trong đầu cậu loạn như cào cào, thật không biết mình đến phải nói chuyện gì với hắn.

Hôm qua một đêm không ngủ, đầu óc càng mụ mẫm hơn, gọi một tiếng Nguyễn Ninh, kêu cậu ta đi mua cho mình một ly cà phê.

Nguyễn Ninh còn chưa trở về, một người đã cầm một cốc cà phê đi vào phòng làm việc của cậu,  không phát ra một chút tiếng động nào.

Hình Minh ngẩng đầu, thấy rõ dáng vẻ của người mới đến, ánh mắt lập tức co rút lại. Lâm Tư Tuyền bị ép nghỉ việc dù sao cũng có liên quan tới Hình Minh, loại cảm giác như thiếu nợ người khác làm cậu rất không thoải mái.

Dường như đã có chuẩn bị khi đến, nên nhìn tinh thần của Lâm Tư Tuyền không có gì là mất ổn định, mặc dù không đến nỗi mặt mày hồng hào, nhưng cũng mất đi tinh thần uể oải suy sụp ngày trước. Hắn đem ly cà phê bằng giấy đặt ở trước mặt Hình Minh, cười hỏi: “Liều mạng như vậy?”

“Tuần sau chương trình sẽ trở lại.” Hình Minh tiếp nhận cốc cà phê, gật gật đầu, “Không liều mạng không được.”

Lâm Tư Tuyền kinh ngạc trừng mắt: “Viêm cơ tim cấp tính không phải bệnh vặt đâu, thân thể cậu có thể phát sóng trực tiếp?”

Hình Minh lắc đầu: “Không phải phát sóng trực tiếp, cũng không làm tin tức chiều sâu, làm hai tập talk show, tận dụng mọi thời cơ, xem như là đã cố hết sức.”

Lâm Tư Tuyền nhìn chằm chằm Hình Minh nhìn nửa ngày, bỗng nhiên không khỏi gật gật đầu, nở nụ cười: “Ngu tổng cũng thật là, loại chương trình này cũng cho cậu thử nghiệm.”

Ánh mắt Lâm Tư Tuyền rất kỳ quái, rất xa lạ. Đầu tiên là hai con mắt tắt lịm ánh sáng gắt gao nhìn chằm chằm cậu, dường như muốn đâm thủng da thịt, khoét sâu vào tận trong xương tủy, sau đó khi cậu không hề phòng bị thì ánh mắt đó lại phân tán, thoả mãn. Hình Minh bị Lâm Tư Tuyền nhìn đến da đầu tê rần, suýt chút đánh đổ cốc cà phê trong tay.