Edit & Beta: Direct Kill
Thôi Văn Quân vẫn luôn do dự không biết có nên cho con trai mình tham dự chương trình không, nhưng hắn nói ra tên một bệnh viện, chính là nơi Thôi Hạo Phi phải tiếp nhận điều trị bệnh đồng tính bằng phương pháp sốc điện. Mấy ngày đằng đẵng nằm vùng ở nhà dân bây giờ mới có lợi, khiến cho cả tổ đội dễ dàng tìm ra nơi đó, bệnh viện tư nhân này không chỉ có quy mô có thể sánh ngang với các bệnh viện công lập khác, trang web chính thức còn đăng lên tờ chứng nhận được bệnh viện công nổi tiếng nào đó trao quyền đặc biệt cho phép kinh doanh, cùng một số bức ảnh của những bác sĩ có tiếng trong nghề. Nhiều ngày như vậy, Hình Minh rốt cục cũng ngửi được mùi tin tức, như sói ngửi được mùi thịt, phản ứng đầu tiên là hưng phấn.
Cậu để cho Nguyễn Ninh dùng giọng mũi nói chuyện, giả mạo thành một người đồng tính, mang theo camera mini đi tới bệnh viện kia tiến hành ngầm hỏi. Không nghĩ tới tên ngốc này kỹ năng diễn xuất lại tệ đến vậy, không biết nói ra câu nào làm lộ chân tướng, vừa mới vào viện không tới mười phút đã khóc gọi điện thoại tới, nói người trong bệnh viện hoài nghi mình không phải đến để điều trị bệnh đồng tính, lúc này đã bị bắt lại.
Bị đuổi đi, bị vây đánh, bị bắt tại chỗ, loại chuyện này xảy ra đối với phóng viên là rất bình thường, nhưng Nguyễn Ninh lại như đại cô nương lên kiệu, không hề có kinh nghiệm ứng đối. Bảo an nơi đây là một tên đại ca của bang phái nào đó, Hình Minh kêu cậu ta một chữ cũng không được hé lộ, cậu sẽ lập tức tới đó.
Hình Minh nhờ các đồng nghiệp quyên góp chút tiền mặt, thầm nghĩ trước tiên dùng tiền đem sự việc lắng xuống đã, ít nhất cũng không để ai bị thương. Cậu tiến vào bệnh viện, trực tiếp đi đến khoa tâm lý, còn chưa nói rõ thân phận đã phát hiện ra một sự thật, hộ lý y tá ở nơi này tất cả đều không nhận ra cậu.
Dẫn chương trình cho đài lớn, cộng thêm nửa năm kinh nghiệm phóng viên trước đó, đến cùng cũng không so được với các diễn viên ca sĩ hay xuất đầu lộ diện trên TV, Hình Minh ánh mắt chợt lóe lên, nổi giận đùng đùng hướng về phía một bác sĩ cố vấn tâm lý đang mặc áo khoác trắng, cậu hất hết các vật trang trí trên bàn xuống đất, bắt chước khẩu âm của dân bản xứ, la to: Bạn tôi ở đâu, sao lại bắt cậu ta!
Hình Minh nhập diễn quá tốt, không để ý người xung quanh khuyên can vẫn như trước nổi giận, cậu vỗ ầm ầm xuống bàn, nói người bạn nối khố của mình bị bắt giữ vô cớ, cậu ta thay mình tới đây tìm hiểu, thực chất xu hướng tình dục của cậu ta bình thường, mà bản thân cậu mới có vấn đề.
Câu chuyện ngày càng trở nên rắc rối khiến cho người trong viện cũng hoài nghi, nữ bác sĩ tâm lý nhìn Hình Minh, hỏi cậu, anh có vấn đề gì, nói thử ra xem?
Hình Minh giọng nói cay nghiệt, nhíu mày hỏi ngược lại, tôi còn chưa có quyết định có nên ở đây khám bệnh hay không, cô có bản lĩnh gì, nói tôi nghe một chút?
Nữ bác sĩ lấy ra một tấm bằng tư vấn tâm lý đã được nhà nước chứng nhận, thái độ mềm xuống, nói chỉ là mời bạn cậu ngồi chơi một chút, lần này bệnh viện cẩn thận như vậy, chủ yếu là sợ chữa nhầm người.
Thấy Nguyễn Ninh từ một căn phòng bệnh đi ra, thái độ Hình Minh cũng mềm xuống, khen đối phương liếc mắt một cái có thể phân biệt thẳng nam với đồng tính, làm việc rất kỹ càng, bản thân rất yên tâm. Nói xong còn đối với cô ta nở nụ cười.
Người ưa nhìn dễ dàng khiến cho người khác sinh ra ấn tượng tốt, nữ bác sĩ tâm lý cười đến cảnh đẹp ý vui, thái độ niềm nở, cùng Hình Minh có qua có lại mà trò chuyện dăm ba câu, sau đó giảng giải một chút, hỏi cậu đã bao giờ quan hệ với người cùng giới chưa.
Hưng phấn nhất thời quyết định, Hình Minh không ngờ tới đối phương còn có thể hỏi đến vấn đề này, đành phải tự biên tự diễn. Để tránh lộ ra sơ hở, cậu nhanh chóng sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu, cơ hồ không lưỡng lự mà nói: Tôi thích một người đàn ông, nhưng cũng không biết đó có phải là cảm giác yêu thích hay không, hắn là lãnh đạo của tôi, chừng bốn mươi tuổi, có vợ có con, anh tuấn mà thâm trầm. Hắn đối với tôi như gần như xa, lúc lạnh lúc nóng, khi hắn lạnh nhạt với tôi, tôi vừa cảm thấy buồn vừa khó chịu, nhưng khi hắn nhiệt tình hôn môi, tôi sẽ không khống chế được mà xuất hiện phản ứng sinh lý…
Một lời nói, tình rất chân ý rất thật, mỗi một tiếng thở dài, mỗi một lần ngắt câu đều căn đo chuẩn xác, bản thân Hình Minh cũng suýt chút nữa tin là thật.
Hình Minh bày tỏ, bản thân bức thiết khát vọng thoát khỏi sự đau khổ này, trở lại làm một người bình thường.
Cái gì mà chất truyền dẫn thần kinh, cái gì mà sự hưng phấn, cái gì mà khai thông tâm lý, cái gì mà trị liệu sốc điện, toàn những thuật ngữ chuyên ngành được tuôn ra, diễn như đúng rồi, nhưng cuối cùng vẫn tựu chung lại một chữ, tiền.
Nguyễn Ninh nhìn ra ý đồ của Hình Minh, lập tức lên tiếng cản cậu, Hình Minh phóng tới ánh mắt như dao găm, ra hiệu cậu ta câm miệng, đi đến đại sảnh của phòng khám bệnh chờ. Cậu làm bộ cùng đối phương mặc cả, cuối cùng cũng bàn bạc xong xuôi với vị bác sĩ tâm lý kia, trả tiền mặt tại chỗ, không cần hóa đơn, chi tiêu một nghìn năm trăm để thử nghiệm với phương pháp trị liệu tổng hợp chuyên về chữa bệnh đồng tính, xem có hiệu quả không để quyết định lần sau còn đến trị liệu nữa.
Nguyễn Ninh ở đại sảnh bệnh viện chờ, gần hai giờ sau Hình Minh mới xuất hiện lần nữa.
Khuôn mặt cậu vặn vẹo, sắc mặt trắng bệch, liếc mắt không nhìn thấy Nguyễn Ninh, vội vã đi ra khỏi cửa, nhưng mới vừa bước ra khỏi cửa đã ngã xuống.
Nguyễn Ninh theo sau, nhìn thấy Hình Minh hai tay chống đỡ quỳ trên mặt đất, trán cau lại, trên cánh tay nổi đầy gân xanh. Cậu bắt đầu nôn khan, như muốn đem lục phủ ngũ tạng nôn hết ra.
Một cậu nhóc đi cùng mẹ bước qua người Hình Minh, cô ta vừa mới hỏi người qua đường, khoa tâm lý đi như thế nào? Cậu trai nhìn so với Thôi Hạo Phi còn nhỏ tuổi hơn, chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mặc kệ mẹ mình khẩn trương cấp thiết, cậu ta đều bày ra bộ dạng lạnh lùng, khuôn mặt chán đời.
Cậu trai cúi đầu nhìn kỹ Hình Minh, ánh mắt nguy hiểm mang theo cả tâm ý đối địch, Hình Minh cũng ngửa mặt lên, xuyên qua hai bàn tay mà nhìn cậu ta.
Mẹ cậu thì luôn mồm lẩm bẩm, điều trị rồi sẽ giống như mấy đứa con trai bình thường, tất cả rồi sẽ lại tốt đẹp…
Hình Minh đem cánh tay đang muốn dìu cậu của Nguyễn Ninh đẩy ra, tự mình run rẩy đứng lên.
Cậu hơi nhếch khóe miệng, mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống gương mặt tràn ngập ý tứ thắng lợi và nụ cười bí ẩn, Hình Minh dùng tay mở cổ áo, từ bên dưới kéo lên một vật nhỏ màu đen. Ý cười trên mặt càng sâu thêm, cậu nói với Nguyễn Ninh, tôi làm được rồi.
Hình Minh để các thành viên trong tổ mang theo tư liệu quay được cùng những bức ảnh chụp được bên ngoài của bệnh viện tư kia trở lại biên tập và chỉnh sửa, còn mình thì không về đài Minh Châu vội. Cậu và Thôi Hạo Phi còn có một lời hứa, dù thế nào cũng phải khuyên bảo ba cậu ta hồi tâm chuyển ý.
Kế hoạch tuyên truyền cho ‘Tầm nhìn Đông Phương’ đã bắt đầu, liên tục một tuần các phương tiện truyền thông lớn đều đăng tin, mỗi ngày sau khi kết thúc ‘thời sự Trung Quốc’ sẽ chiếu một đoạn video ngắn giới thiệu, rất rộn ràng, rất cẩn thận, phủ sóng hơn 90% các chương trình quảng cáo của đài, vé đã bán được hơn một phần ba. Tám giờ bốn mươi phút tối ngày 30 tháng 4 sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp tập đầu tiên của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, tuy nhiên, ngày 29 tháng 4, chương trình mới được đưa lên để kiểm duyệt và thông qua. Chuyện này ở đài Minh Châu trước nay chưa từng có, huống hồ bây giờ người dẫn chương trình còn chưa trở lại.
Trung tâm tin tức không liên hệ với Hình Minh, bắt đầu tìm kiếm chuẩn bị phương án khác, lão Trần lại cố ý giấu diếm, chỉ nói chú Ngu đã biết rồi, không có chuyện gì. Mãi đến tận chiều ngày 30, vẫn không liên lạc được với Hình Minh, lửa đã cháy đến chân, trung tâm tin tức lúc này mới cuống cuồng, sự việc kinh động đến tận văn phòng của đài trưởng.
Lạc Ưu bấy giờ mới tự đề cử mình, chủ động đề nghị cứu giúp, hắn nói với Ngu Trọng Dạ, trong lúc kiểm duyệt hắn đã vô tình nhìn được cuộn phim, đối với quy trình của chương trình cũng coi như biết rõ, huống hồ hắn còn là người làm trong giới truyền thông, đối với sự việc gây chấn động toàn quốc của Thôi Hạo Phi, mọi diễn biến đều chú ý.
Lão Trần nhân cơ hội quạt gió thổi lửa, nói nếu là chương trình thu trước, người dẫn chương trình đến muộn một hai giờ là điều bình thường, dù sao mấy người bọn họ nổi tiếng một chút là trở nên kiêu căng ngạo mạn, tự cho mình là nhất, nhưng đây là phát sóng trực tiếp, có nhất đến đâu đi chăng nữa cũng không thể để cho chương trình mới tập đầu tiên đã bị phát sóng muộn.
So với lão Trần từng chữ từng câu trong lời nói đều ẩn chứa sự châm chọc, Lạc Ưu nói chuyện vẫn khách khí, những câu những lời đều men theo tình hình hiện nay. Hắn khen film cuộn làm thực sự rất tốt, không thể không kể đến công lao của thầy Tô và Hình Minh; còn nói mình trước kia ở đài Đông Á đã có chút kinh nghiệm dẫn chương trình phát sóng trực tiếp, chủ đề tốt như vậy, chương trình tốt như vậy, trong đài ngoài đài nhiều ít cũng có hàng trăm con mắt đang nhìn, không thể bởi vì thiếu mất người dẫn chương trình, mà cứ như vậy tạm dừng được.
Ngu Trọng Dạ kiên trì nghe xong liền gật đầu, đồng ý cho Lạc Ưu đi chuẩn bị.
Mười phút trước khi chương trình bắt đầu, Hình Minh mới mang theo Thôi Văn Quân xuất hiện trước phòng quay. Uống nước cũng mắc răng, đó là châm ngôn của những người xui xẻo, tuy nhiên cậu cũng được coi là may mắn, bỏ qua chuyện giao thông tắc nghẽn, đường phố náo loạn, cuối cùng cũng chạy được đến đây.
Hình Minh cả người đầy mồ hôi, vừa đi vào cửa chính vừa khoác âu phục, lúc này ca-ra-vat mới vừa đeo lên cổ, cổ áo dựng thẳng lên trông giống hệt lưu manh. Cậu một bên thắt caravat, một bên gấp rút chạy đến trường quay, xa xa đã nhìn thấy người dẫn chương trình thay thế vị trí của mình. Lạc Ưu đứng trước cửa phòng quay, khuôn mặt tinh xảo như ngọc, trang điểm cũng quá hoàn hảo.
Lạc Ưu khí định thần nhàn, nếu như đứng bất động quả thật giống như người mẫu nam trong tạp chí. Hắn cùng Ngu Trọng Dạ đứng chung một chỗ, thỉnh thoảng khẽ gật đầu phụ họa hai cái, giống như đang tiếp thu ý kiến, vài lãnh đạo bộ ngành của trung tâm tin tức cũng ở bên cạnh họ.
Hắn vốn nổi danh là người có trí nhớ tốt, đọc qua một lần là nhớ, dẫn chương trình Lạc đã sớm chuẩn bị xong xuôi, hắn xem xong lời trong kịch bản gốc liền cùng mấy vị khách quý trò chuyện, ngoại trừ Thôi Hạo Phi bởi vì không thấy ba mình nên có vẻ như không quá phối hợp —— cậu ta có dường như không muốn tham gia chương trình nữa —— tất nhiên những người khác không đồng ý.
Bỗng một trận tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, Lạc Ưu men theo âm thanh ngẩng mặt lên, hơi lộ ra biểu tình khó tin, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc khi vào lúc này lại nhìn thấy Hình Minh.
Hình Minh cũng nhìn Lạc Ưu, chỉ liếc mắt một cái liền có cảm giác giương cung bạt kiếm. Một người ghét đối phương tu hú chiếm tổ chim khách, một người vẫn còn ngạc nhiên khi đối phương tới quá đột ngột, hai người đồng thời nhìn về phía Ngu Trọng Dạ, đồng thời cất tiếng gọi: “Thầy!”
Ngu Trọng Dạ không lên tiếng, trầm mặc nhìn chăm chú vào hai người trẻ tuổi trước mắt, cuối cùng hắn dời ánh mắt về phía Hình Minh, hỏi: “Không có vấn đề?”
Lời này không thể nghi ngờ là một loại ngầm đồng ý, Hình Minh nhếch miệng lên “Vâng” một tiếng, sau đó liền hướng đến phía sau hậu trường chạy đi.
Chuyên gia trang điểm theo phía sau cậu, muốn dặm một chút phấn nền để lên hình.
Hình Minh quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lạc Ưu một cái, đối với chuyên gia trang điểm nói, tôi không cần.
Cậu quay đầu liền đi, còn chưa kịp bước vào sảnh chính, đã bị Ngu Trọng Dạ kéo lấy cánh tay. Ngu Trọng Dạ đem Hình Minh kéo đến trước mặt, cởi ca-ra-vat trên cổ cậu ra, đem ca-ra-vat đang xiêu xiêu lệch lệch thắt lại thật hoàn chỉnh, thấy Hình Minh hơi sửng sốt mà bất động, hắn nhàn nhạt nhíu mày, “Còn không mau vào đi.”
Trong trường quay đạo diễn đã cùng khán giả diễn luyện nhiều lần, kiên trì căn dặn lúc nào có thể vỗ tay, lúc nào nên im lặng, trường thương đoản pháo đã đầy đủ, tất cả mọi vị trí đều hoàn tất, khách quý của chương trình cũng như khán giả trong trường quay cũng đã ổn đinh trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, kể cả Thôi Hạo Phi lúc đầu còn không chịu xuất hiện. Hai cha con trên chương trình hóa giải hiềm khích lúc trước, chắc là khán giả vô cùng vui mừng trước cảnh tượng này.
Hình Minh lúc chưa lên đài đã len lén liếc nhìn trên bục, tổ đạo diễn đều là những người quen mặt đã có kinh nghiệm, ngay cả thiết bị trong trường quay dường như cũng là máy móc mới được trong đài đặt mua từ Đức về. Đài Minh Châu chưa bao giờ thiếu tiền, ngay cả một chương trình ti vi không nổi tiếng cũng được sử dụng thiết bị tối tân. Cậu đột nhiên có cảm giác vui mừng, so với khi mới bắt đầu một mình cậu phải bước đi từng bước khó khăn, bây giờ xem ra, trong đài đối với ‘Tầm nhì Đông Phương’ có vẻ vô cùng coi trọng.
Sau khi chiếu xong tiêu đề của chương trình, đạo diễn hiện trường liền phất tay ra hiệu cho Hình Minh, Hình Minh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vừa yên lặng đếm ngược, vừa nhớ lại.
Thời gian đếm ngược trong nháy mắt, hồi ức lại khó giải thích được rất dài. Mỗi lần sau khi chương trình phát sóng, có người khen ngợi, có người công kích, nâng người nâng cậu vào trong mây, giẫm người lại hận không thể giẫm nát xương cậu dưới đế giày. Cậu cay nghiệt, hư vinh, còn hay dồn ép người khác, Hình Minh không dám nhận mình là người tốt trong giới truyền thông, thậm chí không dám nhận mình là người tốt. Nhưng cậu ít nhất không phải loại người miệng đầy lời nhân nghĩa, kì thực lời nói rỗng tuếch thường thấy trong đài Minh Châu hoặc trong giới truyền thông.
Máu thịt của cậu là do ba cậu tạo nên, tính tình của cậu cũng giống ba mình.
Nghĩ đến Hình Hoành, cảm xúc Hình Minh bỗng chập trùng, mạch máu trên huyệt thái dương đột nhiên co giật.
Trong trường quay ánh đèn đột ngột tắt hết, sau đó lần thứ hai sáng lên.
Đã lâu không dẫn chương trình trực tiếp, người nhiều, ánh đèn lộng lẫy.
Hình Minh mắt nhìn phía trước, bình tĩnh mỉm cười, nơi này là Tầm nhìn Đông Phương, còn ta là Hình Minh.