Edit & Beta: Direct Kill
Chờ công tác sắp xếp thỏa đáng, Hình Minh lại khôi phục giọng nói lạnh lùng như ngày thường, hỏi Nguyễn Ninh: “Tiệc sinh nhật có vui không?”
“Có, đặc biệt vui ấy.” Nguyễn Ninh liên tiếp báo ra mấy cái tên, những cái tên này mấy năm gần đây thường xuyên xuất hiện trong các chương trình tài năng của đài Đông Á, không kể đến những người lâu năm trong ngành, hoặc những vị khách quý, còn có cả một ca sĩ trong nhóm nhạc Pop người Anh, trước đây cực kỳ nổi tiếng, bay một mình sang đây để dự tiệc trước sự trầm trồ của mọi người.
Toàn khách mời nổi tiếng, một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ quy mô gần bằng lễ hội mùa xuân rồi.
Hình Minh không khỏi suy nghĩ, siêu sao nhạc pop hay thiên hậu xem ra cũng không phải tài nguyên của Đông Á, mà do Lạc Ưu quen biết họ. Không biết trước dòng dõi bối cảnh Lạc Ưu, còn tưởng rằng là hắn ở đài Đông Á chiếm nhiều món hời lớn, bây giờ xem ra, những năm này, không biết là Đông Á nâng Lạc Ưu hay Lạc Ưu đem thành tựu về cho Đông Á, thật khó nói.
Hình Minh mơ hồ suy nghĩ, Nguyễn Ninh nói tiếp: “Những người này đều là bạn bè của Lạc Ưu, hình như cũng muốn nhân cơ hội này cùng đài Minh Châu chúng ta nói chuyện hợp tác, nhưng Ngu tổng từ đầu tới cuối lại không lộ diện.”
Cơ hội đàm phán thương mại lại bị chính mình quấy phá, Hình Minh đột nhiên thẹn thùng sự ấu trĩ của mình, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Hắn kêu cậu đưa cho thầy Ngu thứ gì đó đúng không?”
“Là một chiếc đồng hồ.” Nguyễn Ninh chà chà mà than thở, “Cũng phải hơn hai mươi mấy vạn đấy.”
Hình Minh nhất thời lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, cậu đối với đồng hồ hầu như không có hứng thú, chỉ là không hiểu, sinh nhật Lạc Ưu tại sao lại phải tặng đồ cho Ngu Trọng Dạ?
“Sếp, ” Nguyễn Ninh nghe thấy đầu bên kia Hình Minh không nói lời nào, tiếp tục nói, “Em phát hiện Lạc Ưu người này không như vẻ ngoài bình dị gần gũi của hắn, có vẻ tiểu lý tàng đao, Ngu tổng đêm qua không lộ mặt, hắn trước mặt người khác thì cười cười nói nói, nhưng sau khi họ đi thì cả người âm trầm, em còn lén lút nhìn thấy hắn nhăn mặt với lão Trần, lão Trần thế mà lại như con trai hắn không dám lên tiếng.”
Cúp điện thoại của Nguyễn Ninh, Hình Minh liền quăng Lạc Ưu ra sau đầu, gọi điện cho Tô Thanh Hoa, nói với y về đề tài mới của mình. Cậu lên kế hoạch xế chiều thứ hai sẽ mang một người trong tổ đi công tác, những người còn lại ở trong đài để hoàn thành gấp chương trình, trước ngày mồng một tháng năm phải cho ra sản phẩm của ba tập, thời gian cấp bách đến chết người, chỉ có Tô Thanh Hoa ở trong tổ chỉ đạo, cậu mới yên tâm.
Trời vừa mới hửng sáng, Hình Minh lái xe đi đón Tô Thanh Hoa, chở y tiến vào vườn Minh Châu.
Mới bước vào phòng làm việc, Nguyễn Ninh liền thông báo cho cậu đi đến phòng tổng biên tập, cười hì hì nháy mắt, nói biên tập Vương muốn gặp anh.
Hình Minh mang theo đề tài mới cùng kịch bản mình đã chuẩn bị đi, một mực cung kính đưa lên, sau đó cả người đứng thẳng như cán bút, chậm chậm đợi đối phương giáo huấn.
“Thứ sáu tới nhà, làm sao không ngồi lâu một chút?”
“Nghe sư mẫu nói chú đang bận, cháu không dám trì hoãn thời gian của chú.”
“Tới thì tới, còn mang quà làm gì.” Biên tập Vương đẩy kính mắt, tinh tế thẩm duyệt kịch bản mà Hình Minh mang tới, hỏi, “Tập kịch bản này thay đổi rất tốt, chính mình tự làm?”
“Cũng không tính là chính mình tự làm, vẫn là làm theo dạy bảo của chú, hoàn thiện một chút.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hình Minh liền phát hiện bản thân mình đã thay đổi, trở nên chắc chắn, và chân thật. Trước đây cậu xem thường việc cúi đầu trước người khác, cho dù phải cúi đầu, cũng đều giảo hoạt tính kế hết cả —— cúi đầu mang ý nghĩa thỏa hiệp, thỏa hiệp mang ý nghĩa yếu thế. Cậu thà chết cũng không muốn yếu thế.
Nhưng hiện tại cậu cư nhiên nguyện ý, vẫn dáng người thẳng tắp chờ đối phương mở miệng, thành khẩn mà khiêm tốn.
Chốc lát, biên tập Vương lắc đầu, thở dài, nói đề tài này quá mức nguy hiểm, mà thế giới này đến cùng là của các cậu, tuổi trẻ các cậu, làm càn, không chịu thua cũng không sợ chết, không chừng có thể thực sự tạo được đột phá.
Sau đó hắn liền gật đầu, phất tay, nói được, vung tay phê duyệt đề tài cùng kịch bản, tôi chúc ‘Tầm nhìn Đông Phương’ mã đáo thành công, một tiếng hót khiến người người kinh sợ.
Hình Minh ra khỏi văn phòng tổng biên, ở cửa khắc chế không nổi nội tâm kích động, nắm chặt tay. Người chưa kịp đi xa, liền nghe thấy tiếng biên tập Vương chém gió với đồng nghiệp, giọng điệu đắc ý dào dạt: “Thuốc lá này là chú Ngu từ Anh quốc mang về cho tôi, ngày hôm trước, chú ấy còn tự thân châm cho tôi…”
Hình Minh cười cười, lòng nói tính cách của người này không phải quá cứng nhắc, đôi khi giống như trẻ con, chỉ có thể thuận theo, không thể nghịch được.
Trở lại văn phòng, đem nhiệm vụ phân công xong xuôi, liền đẩy xe lăn của Tô Thanh Hoa, dẫn y đi dạo trong vườn Minh Châu.
Tô Thanh Hoa đã lâu không bước vào vườn Minh Châu, vẫn luôn cau mày híp mắt, dường như không quá nhận ra những chỗ trước kia mình từng quen thuộc.Vườn Minh Châu giống như thành phố này, một nửa còn duy trì nét đẹp cổ điển tao nhã ban đầu, một nửa đã bắt đầu phát triển, hóa thành cốt thép, hoàn toàn thay đổi. Hình Minh đẩy Tô Thanh Hoa lung tung không có mục đích mà đi dạo, dẫn y ngắm hoa, xem cây, xem những dãy nhà có niên đại gần hai năm mới vụt lên từ mặt đất thành những tòa nhà cao chọc trời.
Nửa đường, Hình Minh nhìn thấy giày da của Tô Thanh Hoa bị tuột dây, liền quỳ gối trước người của y, cúi đầu thay y buộc lại.
Buộc chặt dây giày, Hình Minh ngẩng mặt lên, từ dưới mà nhìn lên Tô Thanh Hoa. Cậu có lúc không dám nhìn thẳng y. Về bản chất Tô Thanh Hoa là một người có rất nhiều cảm xúc, dễ buồn dễ vui, nhưng trời sinh có đôi mắt màu khói xám tạo nên cảm giác vô cùng u buồn, sau khi bị thương, trên mặt cũng thường có một loại thần sắc bi tráng mà thê lương, khiến người khác không đành lòng mà nhìn.
Có lẽ là hôm nay trời rất đẹp, những tia sáng chiếu qua tán cây lọt xuống dưới, rọi sáng một bên tóc mái đã bạc, khóe mắt đầy nếp nhăn, khiến cho khuôn mặt trải qua đủ đắng cay ngọt bùi đặc biệt yên tĩnh an tường. Hình Minh lẳng lặng nhìn Tô Thanh Hoa, tâm tư không khỏi trở lại hơn mười năm trước, ba mình cùng nam nhân này ôm đàn ghi ta nghêu ngao hát: Chính ở nơi đây đêm trước, người mời ta lên thuyền nhỏ…
Tô Thanh Hoa cũng hơi cúi đầu nhìn Hình Minh, đột nhiên y nhìn thẳng vào phía trước, thần sắc từ bình tĩnh chuyển thành vặn vẹo. Hình Minh đứng lên, quay đầu lại, phát hiện Ngu Trọng Dạ đang đi tới phía mình.
Ngu Trọng Dạ cùng Tô Thanh Hoa quen biết nhau đã lâu, hiếm khi gặp mặt, liền giữ y ở lại cùng nhau ăn tối.
Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh ba người cùng ngồi ăn trên một bàn, Hình Minh liền cảm thấy lúng túng, Ngu Trọng Dạ có thể không ngại nhiều lần bị chỉ thẳng mặt mắng, nhưng Tô Thanh Hoa không hẳn có thể thoải mái.
Huống hồ trong lòng cậu còn có quỷ, giấy không thể gói được lửa, ánh mắt của Ngu Trọng Dạ mỗi khi nhìn về phía cậu, thường nóng bỏng đến mức khiến cho cậu da tróc thịt bong, giống như muốn nướng chín cậu ngay tại chỗ.
Hình Minh không muốn đi, đành nói phải đi công tác, trên thực tế cậu cũng thật sự phải đi công tác, nhưng thái độ của đài trưởng Ngu không cho ai được biện bạch gì.
Lần này thay đổi địa điểm, không phải quán của ông chủ mặt rỗ nữa, mà là một gian phòng kiểu Nhật.
Cửa chính có gắn những bóng đèn quả quýt tỏa ra ánh sáng hòa nhã ấm áp, mới nhìn qua thì nhà hàng có vẻ không lớn lắm, nhưng đi sâu hơn vào bên trong mới phát hiện nơi đây như động không đáy vậy. Toàn thể gian bếp được mở rộng cho thực khách có thể nhìn thấy được, chỗ khác được thiết kế điển hình theo phong cách kiểu Nhật, cổ điển lại tao nhã, theo quan điểm của văn học thì nhà hàng này như một bài thơ cú cách điệu, vừa nhìn liền biết tiêu tốn một khoản không nhỏ.
Người không nhiều, ở không gian chung của nhà hàng có một số thực khách đang ngồi, dùng tiếng Nhật trò chuyện.
Ông chủ nơi này là người Nhật, nhưng tiếng Trung còn lưu loát hơn so với không ít người Trung quốc. Nhìn qua hắn có vẻ quen biết với đài trưởng đài Minh Châu, nhiệt tình dẫn ba người tiến vào phòng riêng, hỏi Ngu Trọng Dạ, có muốn lấy rượu mà hắn đã cất giữ nơi này từ lâu không?
Ngu Trọng Dạ hỏi ý tứ Tô Thanh Hoa, Tô Thanh Hoa liền nói: “Đài trưởng Ngu quá coi trọng rồi, rượu quý giá như thế, dân chúng bình thường như chúng tôi uống không quen.”
“Hà tất phải quan tâm đến đồ đệ mình làm gì, ” Ngu Trọng Dạ bày ra tư thế rộng lượng, khẽ cười nói, ” Cùng anh là được rồi.”
Trong nhà hàng không có loại rượu trắng mà Tô Thanh Hoa thích uống, ông chủ đành phải đích thân đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua về. Tô Thanh Hoa khi còn trẻ cũng không tính là khỏe khoắn gì cho cam, thường hay bị bệnh, sau này lớn tuổi lại trải qua vụ tai nạn kia, bây giờ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, ngày thường gen được thừa hưởng từ lão Mao không lộ ra trước mắt người đời, nhưng khi đã ngồi lên bàn rượu thì lại bộc lộ rõ nhất.
Vodka 90 độ vẫn chưa nhằm nhò gì, thì rượu Lão Bạch 70 độ tính là cái gì, lời chưa nói được vài câu, đồ ăn cũng chưa đưa lên, hai người liên tiếp chạm cốc, chốc lát đã uống hơn nửa bình.
Khí áp rất thấp, bầu không khí quái dị, hai người này chắc hẳn không có đề tài nào để tán gẫu. Hình Minh miệng đắng lưỡi khô, sống lưng căng cứng, tai bay vạ gió, hai lão già này không thoải mái, tại sao lại liên lụy mình cũng không dễ chịu? Cậu nuốt một ngụm nước bọt để thấm giọng, đứng dậy tự rót cho chính mình một chén rượu đế.
Ngu Trọng Dạ lên tiếng cản cậu: “Không cho phép uống.” Nghiêng người về phía trước, nhấc tay sờ trán, kiểm tra nhiệt độ thân người cậu: “Trán còn chưa hết nóng đâu.”
Động tác tay của người này rất kỳ diệu, mang theo ý vị tình sắc, ngón tay từ trán cậu trượt lên huyệt thái dương, sau đó thuận theo đường viền bên má trượt xuống cằm của cậu, ngón tay ấm áp khơi lên dòng điện nhỏ, Hình Minh rùng mình một cái, vội vàng xoay mặt né tránh.
Ánh mắt Tô Thanh Hoa liền đâm thẳng đến đây, Hình Minh không dám đón nhận ánh mắt đó, như học sinh gian lận trong thi cử tại buổi họp phụ huynh bị nêu tên, hoang mang hoảng loạn ngắt lời nói: “Sư phụ, ngài uống ít thôi.”
“Sư phụ em đúng ra phải uống nhiều một chút.” Ngu Trọng Dạ nói, “Dạy dỗ được đồ đệ tốt như vậy, dù sao cũng nên uống chúc mừng phải không.”
“Minh Minh thật sự rất giỏi, thông minh, nỗ lực cũng hết mình” Tô Thanh Hoa thuận miệng nói tiếp, tận lực ca ngợi đồ đệ của mình, “Xuất thân không phải chuyên nghiệp, nhưng cũng không thua những người xuất thân chính quy là mấy, trời sinh chính là người làm trong giới truyền thông này.”
Ngu Trọng Dạ gật gật đầu, cười nhìn về phía Hình Minh: “Bắt đầu mặc dù muộn, nhưng sức kiên nhẫn có đủ.”
Đề tài nói chuyện đã kéo tới trên người mình, may mắn đúng lúc nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên. Bát đĩa tinh xảo, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp phòng, Hình Minh kín đáo thở phào một hơi, thầm nghĩ, ba người ba cái miệng, nếu như đều được thức ăn lấp kín, thì dành chỗ đâu cho lời nói.
Thời gian Hình Hoành vào tù Tô Thanh Hoa cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi giúp đỡ, so với Đường Uyển còn nóng ruột khẩn trương hơn, chỉ tiếc phóng viên báo lá cải tuổi còn quá trẻ, nhiều lần muốn lật lại bản án, nhưng không thành, lúc đó y còn chưa gia nhập đài Minh Châu, cũng còn lâu mới có được sự ảnh hưởng từ ‘Minh Châu kết nối’. Hình Minh đối với sư phụ mình vừa cảm kích, vừa mang theo một loại tâm tình phức tạp. Những người dẫn chương trình sau này ai cũng đều có lý tưởng giống nhau, nhiệt huyết được một thời gian rồi cũng nguội dần, không ai tạo nên tiếng vang được.
Xương cột sống của Tô Thanh Hoa bị bại liệt, ngón tay cũng thường co giật ngứa ngáy, thời điểm nghiêm trọng thậm chí ngay cả đũa cũng không cầm được. Từ trước đến giờ Hình Minh luôn săn sóc sư phụ mình rất chu đáo, giống như bây giờ hai người đang cùng ăn trên một bàn, thấy Tô Thanh Hoa gắp tôm đều bị rơi xuống, cậu lập tức gắp đồ ăn vào bát mình, lột bỏ hết vỏ và đầu tôm, sau đó gắp cho y.
Cậu ngồi ở bên người Tô Thanh Hoa, Ngu Trọng Dạ đối diện, khi làm những hành động quan tâm đến sư phụ cậu có thể cảm thấy rõ ràng cặp mắt Ngu Trọng Dạ đang liên tục nhìn chằm chằm vào mình. Rất nóng.
Tô Thanh Hoa ánh mắt lần thứ hai liếc về phía cậu, lúc này so với vừa nãy còn sắc bén hơn, xen lẫn hoài nghi, cùng nghi kỵ không rõ. Hình Minh giả vờ như thường, kì thực tim đã đập như trống bỏi, thịch thịch thịch, cậu cảm giác trong ngực mình như phát ra âm thanh. Cậu thay Tô Thanh Hoa chuẩn bị các món ăn xong xuôi, liền đứng lên, muốn thừa dịp quan hệ của mình với Ngu Trọng Dạ còn chưa bại lộ hoàn toàn, mau trốn đi.
“Ngu tổng, tôi buổi tối còn phải đi công tác.” Một ngày sư, chung thân phụ, “Sư phụ” hai chữ ý nghĩa không cần nói cũng biết, ở trước mặt Tô Thanh Hoa, xưng hô của cậu với Ngu Trọng Dạ cũng phải thay đổi.
Ngu Trọng Dạ tự mình uống nửa chén, không nhìn Hình Minh cũng không đáp lời, Hình Minh ngồi không xong, đi cũng không được, đành phải đứng ở trước người của hắn, nói thêm một câu: “Các thành viên trong tổ của tôi đều đã đi rồi, tôi thân là người dẫn đầu không đi, không được.”
Khoảng chừng mấy phút sau, Ngu Trọng Dạ rốt cục nhấc mắt nhìn về phía Hình Minh, khóe miệng mang chút ý cười: “Sáng mai để lão Lâm đưa em ra sân bay —— hiện tại, ngồi xuống.