Môi Súng (Thần Thương)

Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: Direct Kill

Ngoại trừ văn hóa bàn tròn ăn uống linh đình, “Đêm Thịnh Vực ” còn có nhiều các loại hội nghị, đủ loại triển lãm. Có triển lãm trên du thuyền, triển lãm châu báu và đồng hồ, Hình Minh đều không hứng thú lắm, chỉ có lúc này Ngu Trọng Dạ dẫn cậu đến thăm quan triển lãm tranh, mới gợi lên chút hứng thú của cậu.

Triển lãm tranh được trang trí rất khác biệt, không ánh đèn tô điểm, không đồ trang trí rườm rà, đơn giản như trở về nghệ thuật căn bản.

Liêu Huy là người thứ ba Hình Minh thấy mặc một bộ trang phục xa xỉ, phục trang đẹp đẽ.

Liêu Huy tầm ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, dáng người không cao nhưng khỏe mạnh, tướng mạo không xấu nhưng cũng không quá có duyên hợp mắt người. Sau khi khiêm tốn chào hỏi nhau bên ngoài phòng triển lãm tranh, ông chủ Thịnh Vực tự mình hướng dẫn đài trưởng đài Minh Châu, nhiệt tình giúp đỡ, một đường lộ liễu. Trái lại Ngu Trọng Dạ trước sau sóng lớn không sợ, giống như cao thủ ra chiêu, chưa cần biết thắng bại, khí thế đã áp đảo mọi người.

Hình Minh mặc dù lần đầu gặp gỡ Liêu Huy, nhưng trong lòng đối với hắn không có nhiều thiện cảm, nghe đồn người này ngoại trừ tán gái ra thì không làm gì khác, nếu lúc nào đó tâm huyết dâng trào, còn chơi cả với đàn ông.

Đêm qua “Liêu tổng” mà Tiếu Nguyên luôn miệng nhắc tới, chắc chính là vị này.

Trò chuyện qua loa vài câu, cậu liền mượn cớ đi ngắm tranh, chuồn thẳng. Ngu Trọng Dạ và Liêu Huy đứng ở phía sau chỗ cậu không xa. Cậu tuy không có ý nghe trộm, nhưng mà lời hai người đàn ông đang đối thoại vẫn một chữ không rơi xuống đất truyền vào trong tai của cậu.

“Em đã mời anh rể bao nhiêu lần, lần đầu tiên phá thiên hoang địa, em sao có thể không chủ động, không ân cần được?”

“Nơi những người trẻ tuổi các cậu tụ họp, người già như tôi không thích hợp.”

“Thế sao bây giờ anh lại chịu nể mặt đứa em này?”

“Trong đài có một người trẻ tuổi, muốn cho cậu ta đi ra ngoài gặp gỡ người.”

“Em mới vừa nghe người ta nói anh dẫn theo một cậu trai tới, còn tưởng là Thiếu Ngả, thật sự người làm cậu như em muốn được thấy mặt nó một lần, không biết nhiều năm qua không gặp, có phải càng lớn lên càng đẹp trai hay không.”

Liêu Huy chính là loại người cảm thấy “thời đại này còn ai xem tin tức nữa”, chưa từng xem ‘Minh Châu kết nối’, nên cũng dễ hiểu hắn không biết biên tập viên Hình danh tiếng nổi như cồn lúc ấy. Mà Hình Minh người không bằng xưa trước mắt đang thưởng thức mấy bức tranh Diêu hoàng ngụy tử(1), cung nữ thời Đường, cả người buồn bực chán ngán, bỗng nhiên bị thu hút bởi một bức tranh tên là “Vạn mã tề âm”(2).

(1) Diêu hoàng và Nguỵ tử là 2 loại mẫu đơn quý ở vùng Lạc Dương đời Tống. Diêu hoàng là loại hoa vàng ngàn cánh, có gốc gác từ nhà họ Diêu; Ngụy tử là loại hoa hồng nhạt ngàn cánh, có gốc gác từ nhà Nguỵ Nhân Bạc.

Tranh Diêu hoàng Ngụy tử



(2) Vạn mã tề âm: nghĩa là muôn ngựa im tiếng.

Nét vẽ dứt khoát, vung tay phóng khoáng, khí thế bức người, Hình Minh nhìn bức họa chỉ cảm thấy tim đập như sấm, cảm giác hùng hồn mạnh mẽ quả thực có thể lộ ra từ tờ giấy họa mỏng manh kia, phả vào mặt.

Im lặng nhưng lại như đang nói.

Hình Hoành vẫn luôn nói, đây là phép ẩn dụ để nói về người trong giới truyền thông.

Theo như Đường Uyển kể lại, lúc sinh Hình Minh là thời điểm cực kỳ khó khăn, ở phòng sinh phải nhịn ba ngày ba đêm, giống như vợ Lý Tĩnh mười năm mới sinh ra được Na Tra, cậu sinh ra không khóc không nháo, mãi đến khi bị bà ngoại đánh một cái ở trên mông mới “Oa” một tiếng mà khóc, tiếng khóc thét khiến mọi người đều kinh hãi.

Mà Hình Minh tự cho là thông minh phỏng đoán ý của ba mình, trong ‘vạn mã tề âm’, thế nào cũng phải có người bước đi con đường sai lầm, ngược dòng chảy, khi lâm vào đường cùng ngõ cụt mới kêu trời oán đất, giác ngộ lý tưởng.

Nào giống Ngu Thiếu Ngả, thanh xuân của Thiếu Ngả, không buồn không lo. Lớn lên trong hạnh phúc.

“Em nói nè anh rể, người làm cha như anh cũng quá nhẫn tâm đi, Thiếu Ngả còn nhỏ như vậy đã bị anh vứt ra nước ngoài, anh chẳng quan tâm thì thôi, đằng này ngay cả một đồng phí sinh hoạt cũng không cho.”

“Trường học có học bổng, ngoài trường còn có thể làm thêm việc,” Ngu Trọng Dạ dừng một chút, gương mặt bình tĩnh không lay động, “Không chết đói được.”

“Em thấy anh có cái tật như trong quân đội không đổi được, trước đây anh xử phạt Thiếu Ngả bằng cách đánh đòn nó, em người ngoài nhìn thấy còn đau lòng thay.”

“Gậy gộc để tạo nên con ngoan. Châm ngôn có đạo lý của châm ngôn.”

“Thiếu Ngả vẫn nên tốt nghiệp mau đi, cha nuôi em nhớ cháu chết mất…”

Lúc nói chuyện, Liêu Huy thỉnh thoảng lại liếc mắt đến chỗ Hình Minh cách đó không xa. Lúc mới đầu còn giống như trộm lén lén lút lút, thấy Ngu Trọng Dạ dường như không thèm để ý, Liêu Huy đơn giản thoải mái đánh giá. Hắn như đang đánh giá một món đồ vật, càng nhìn càng thoả mãn, càng thoả mãn càng quên hết tất cả, chân Hình Minh rất dài, eo lại nhỏ, Liêu Huy cảm thấy nếu như được cặp chân đó gác lên bờ vai quả thực sẽ rất tiêu hồn, cánh tay được ôm eo người kia sẽ rất dịu ngoan, hắn cứ suy nghĩ miên man lo lắng không yên mà phát tình, lần trước hắn làm chuyện kia với hai nữ sinh đại học, ngoại hình thanh lệ oán hận, thái độ như gần như xa, nói tóm lại, so với hai người kia, Liêu Huy vẫn muốn người này hơn.

“Anh rể, sự tình đêm qua em đã nghe Tiếu Nguyên kể lại.” Liêu Huy nhìn bóng lưng Hình Minh, chà chà hai tiếng, “Khẩu vị của anh thực sự là càng ngày càng kén chọn.”

Ngu Trọng Dạ cũng nương theo ánh mắt của hắn nhìn sang, cười nói: “Có tốt như vậy sao.”

“Lời này là giả đúng không?” Liêu Huy thần thái hèn mọn, lời nói rõ ràng, “Không tốt mà anh lại dành cả buổi tối chỉ để yêu thương cậu ta? Tiếu Nguyên nói, nhóc ta ngay cả giường cũng không leo lên được.”

Hình Minh đưa lưng về phía hai nam nhân nói chuyện, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được giờ khắc này ánh mắt hai người kia đang nhìn chằm chằm bóng lưng mình, hai cặp mắt như muốn nướng chín cậu, mạch máu trên huyệt thái dương đột nhiên giật giật.

Nhẹ thở một cái, cậu nhu nhu huyệt thái dương, rũ mắt xuống, muốn nhìn xem tác giả của bức họa này là ai.

“Người dẫn chương trình em cũng đã gặp không ít, thật lòng mà nói nhan sắc đều quá tầm thường, vẫn là người của đài Minh Châu chúng ta có khí chất nhất.” Liêu Huy lòng nổi sắc dục, động lòng dâm, nói chuyện không kiêng dè chút nào, “Anh rể, người anh thật lòng yêu thích em đây tuyệt đối không dám mơ tưởng, nhưng nếu như chỉ là tùy tiện vui đùa một chút, vậy chi bằng hãy tặng cho em, có được hay không?”

Hai mắt Hình Minh đang di chuyển xuống dòng chữ giới thiệu tóm tắt tác giả của “Vạn mã tề âm”, đột nhiên một trận hoa mắt, mấy dòng chữ rõ rõ ràng ràng bỗng trở nên mơ hồ.

Tác giả bức họa này là ai? Ngu Trọng Dạ sẽ trả lời làm sao? Hắn thay lòng đổi dạ.

Ngu Trọng Dạ còn chưa nói, Liêu Huy không thể đợi được nữa hỏi thêm một câu: “Không nỡ?”

“Có cái gì không nỡ.” Ngu Trọng Dạ nở nụ cười, giọng nói nâng cao, “Tiểu Hình, tới đây.”

Liêu Huy chủ động kéo ghế cho Hình Minh, vỗ vỗ vai Hình Minh ý bảo cậu ngồi bên cạnh mình, tươi cười rạng rỡ mặt đầy ân cần —— chỉ có cẩu đang động dục thấy chó cái, mới ân cần như thế.

Ý của Liêu Huy là, công ty Kỳ Hạ sản xuất thuốc của Thịnh Vực mới được xây dựng lại, chuẩn bị ra mắt thị trường một loại thuốc gan, có ý định mượn danh tiếng chương trình đài Minh Châu, nhưng lại lười tham gia tài trợ, cho nên trực tiếp ở nơi này tìm kiếm người hợp tác.

“Buổi tối cậu đi đến chỗ tôi, chuyện tài trợ chúng ta sẽ từ từ tâm sự.” Trước tặng sau lấy, Liêu tổng Thịnh Vực nếu như đụng phải con mồi mà mình hứng thú, từ trước đến giờ hào phóng cực kì. Mà cái trò này con mồi của hắn cũng rất hưởng ứng, thường xuyên qua lại, cởi áo ra báo đáp hắn.

Liêu Huy đặt tay ở trên đùi Hình Minh, dán vào, sờ soạng hai cái. Trước mặt mọi người, Hình Minh phát giác cái tay kia không an phận, hận không thể ở trên người hắn đánh cho mấy cái. Cậu nhớ lại cặp mắt ti hí ẩm ướt mập mờ trong gay bar, thì ra khi một người đàn ông động tình sẽ là như thế, ánh mắt giống hệt nhau.

Ngu Trọng Dạ hỏi Hình Minh, có nguyện ý hay không.

Hình Minh không lên tiếng, chỉ thoáng nâng cằm lên, nhìn chằm chằm vào Ngu Trọng Dạ.

Nơi này một mặt hướng biển, ba mặt là núi vây quanh, vừa đến nơi, mùa mưa dầm ẩm ướt liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. Ánh mặt trời êm dịu, nhè nhẹ chiếu sáng khắp nơi, hắt vào da thịt con người, khiến cho người từ bên trong đến bên ngoài đều được chiếu sáng rực rỡ. Hình Minh phát hiện mình rất hiếm khi có thể dưới ánh mặt trời, bày ra tư thái như vậy cùng người đàn ông này đối diện.

Cái này thì phải cảm ơn Liêu Huy. Lần này cậu ở trước mặt Ngu Trọng Dạ tận lực hạ thấp mày thuận theo, cất giấu tính khí thu lại tính tình —— đặc biệt là ở trên giường. Cũng khéo là Liêu Huy tạo cơ hội cho cậu và Ngu Trọng Dạ đứng ngang hàng, nếu như biết tự lượng sức mình thì sẽ có đường lui, không bị thua quá thảm hại.

Hình Minh lần đầu tiên thấy Ngu Trọng Dạ đã cảm thấy hắn nhìn rất quen mắt, nếu như ở trong các tác phẩm văn học, loại quen mắt này sẽ được miêu tả thành “Nhất kiến chung tình”, mở đầu là nhanh chóng, kết thúc sẽ là oanh liệt. Nhưng Hình Minh không phải. Hôm ấy ở trong thư phòng bên ngoài gió thổi, cậu mới hiểu thì ra trên người Ngu Trọng Dạ có hình bóng của Hình Hoành, tuy rằng tướng mạo hai người họ hoàn toàn không giống, Hình Hoành anh tuấn lại đôn hậu thân thiết, mọi người hay nói là người thật thà, mà Ngu Trọng Dạ từ nhỏ đã cao cao tại thượng, khi không nói lời nào cũng có cảm giác áp bức người khác, đường viền mắt của hắn rất đẹp, độ cong đôi môi hiện ra sự đa tình, cả khuôn mặt chỉ có khóe mắt hơi có nếp nhăn, mà sự lão luyện và từng trải trên khuôn mặt càng làm tăng lên nét hấp dẫn và mị lực, không chút nào khiến người ta cảm thấy tang thương.

Hình Minh gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Ngu Trọng Dạ, khát vọng nhận được sự hồi đáp từ nơi ấy, không tốt cũng được, trào phúng cũng được, chỉ cần hắn hồi đáp với cậu, làm cho cậu cảm thấy rằng mình không phải là món đồ chơi, hay sủng vật, có thể tùy tùy tiện tiện ném bỏ đi.

Đêm qua trong lúc làm chuyện đó hai người bọn họ rõ ràng quấn quýt nhau đến nỗi không cho thêm ai có cơ hội nào nữa, thế nhưng vào lúc này đôi mắt Ngu Trọng Dạ lại sâu thẳm lạnh nhạt, yên tĩnh đến không có nổi một gợn sóng.

Hai ánh mắt đan dệt với nhau nửa ngày, Hình Minh đột nhiên nản lòng, hết thảy những oán giận đã từng giấu đi với người đàn ông này bây giờ như chỉ trực trào ra ngoài, đồng thời lập tức hóa thành ý nghĩ trả thù.

Thầy hỏi tôi có nguyện ý hay không, đài trưởng đài Minh Châu so với giám đốc tập đoàn Thịnh Vực, núi cao còn có núi cao hơn, có cái gì không muốn.

Hình Minh thu hồi ánh mắt đang nhìn Ngu Trọng Dạ, xoay mặt nở nụ cười với Liêu Huy, cười đến không biết tự trọng, ngữ điệu ngả ngớn: “Thật tốt, tôi cũng muốn học tập từ Liêu tổng nhiều điều.”

Liêu Huy cười to, sau đó nháy mắt với Ngu Trọng Dạ: “Cảm ơn anh rể!”

Ngu Trọng Dạ cũng cười, hai người đàn ông lại tiếp tục chuyện trò, liên quan đến tình hình chính trị đương thời, nhưng Hình Minh không nghe rõ một chữ nào cả, từ lúc mới bắt đầu, màng nhĩ của cậu đã như muốn nổ tung. Chẳng được bao lâu lại có một người đàn ông đến bắt chuyện, đầu nhọn, lại còn hơi hói, xung quanh miệng để râu rậm rạp, trông như cây củ cải ngược. Nghe vị đầu nhọn kia nói chuyện, hình như là người của hiệp hội mỹ thuật, muốn mời Ngu Trọng Dạ cùng bọn họ tổ chức một buổi triển lãm tranh thư pháp.

Đầu nhọn vừa đến đã nịnh hót tận lực, khen tranh và chữ của Ngu Trọng Dạ là độc nhất trên đời, râu bạc phấp phới trong gió, nước bọt tung toé bay lượn.

Ngu Trọng Dạ dùng một nụ cười đặc biệt vân đạm phong khinh đem lời khen tặng của đối phương hóa thành vô hình, tiếp đến bọn họ liền nói chuyện về các vấn đề rộng hơn, nói về chuyện tao nhã, cũng nói về chuyện thấp kém, tán gẫu về ý nghĩa của các bức tranh mực tàu, lại tán gẫu về chuyện mới đây hiệp hội mỹ thuật đã xoá tên một họa sĩ nổi danh có tên là “Tụ chúng dâm loạn” (Tập hợp những người dâm loạn).

Liêu Huy nghe không hiểu, càng không có hứng thú, vì vậy đứng dậy nói với Ngu Trọng Dạ, anh rể, em đưa Tiểu Hình đi. Nói xong kéo Hình Minh từ trên ghế đứng dậy.

Hình Minh nghe lời theo theo sát Liêu Huy, đi không bao xa, cậu theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngu Trọng Dạ, nhưng Ngu Trọng Dạ đang cùng vị hoạ sĩ trong hiệp hội mỹ thuật kia chuyện trò vui vẻ, dường như hoàn toàn không ý thức được cậu đã rời đi.

Trộm gà không xong lại còn mất gạo, khoái cảm trả thù trong nháy mắt không còn sót lại chút gì —— nam nhân này căn bản không quan tâm.

Thật ra thì, cũng không phải hai bên tình nguyện, tuy nhiên là người này trả giá, người kia cướp lấy, chỉ là giao dịch thể xác mà thôi.

Xe của Liêu tổng của Thịnh Vực như người, vẻ ngoài khinh bạc lộ liễu, màu sắc diễm lệ tựa rắn độc. Được biết đây là mẫu xe gần đây công ty hắn mới đầu tư, trên thị trường còn chưa có bán, mấy tháng sau mới bắt đầu chính thức được bán ra ở thành phố. Hai người ngồi trên xe, Liêu Huy hỏi Hình Minh: “Đi đâu đây?”

“Chỗ nào cũng được.” Hình Minh quay đầu về một bên, vừa nãy tươi cười đẹp đẽ bao nhiêu, bây giờ lại ủ rũ bấy nhiêu, dù sao thì, rời xa lão cáo già kia là được.

Dọc theo đường đi hầu như đều là Liêu Huy lải nhải, Hình Minh cao hứng thì tiếp lời một hai câu, không cao hứng thì im lặng, nói chuyện một lúc lâu, Liêu Huy cũng thấy chán, hắn nói, tôi còn tưởng rằng những người dẫn chương trình như mấy cậu đều nhanh mồm nhanh miệng cơ.

“Trong đài thì phải linh hoạt thôi.”

“Hình như đài trưởng của các cậu rất coi trọng cậu.” Thấy đối phương không nói lời nào, Liêu Huy lại nói, “Tôi nói, Ngu Trọng Dạ thật sự để ý đến cậu.”

Hình Minh không nhìn màu nước biển xanh đến kỳ quái ngoài cửa sổ nữa, cậu quay mặt vào nhìn Liêu Huy.

“Làm sao? Sao lại chán nản như thế, không tin?” Liêu Huy cũng đồng thời xoay đầu nhìn Hình Minh, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quặc phức tạp, “Tôi cùng anh ta quen biết lâu hơn so với cậu, anh ta hình như chưa bao giờ đem người bên gối ra mắt người khác.”

Hắn có hứng thú với Hình Minh còn có nguyên nhân khác, ăn của người khác lắm khi trong lòng còn sinh ra sự chán ghét, nhưng ngủ với người Ngu Trọng Dạ từng qua lại thì cảm thấy đặc biệt có mặt mũi.

Hình Minh rũ mắt xuống, nhìn thấy trên eo Liêu Huy có thắt một cái dây lưng Hermes, chữ cái sáng bóng ở chính giữa, ngoại trừ màu sắc, cùng với cái Ngu Trọng Dạ đưa cho giống nhau như đúc.

Tay Liêu Huy đang lái xe bỗng nhiên vươn ra, ôm Hình Minh rồi hôn một cái, bày ra một tư thế kim chủ: “Bảo bối, cưng sẽ thích thôi, tôi sẽ cho cưng biết thế nào là sung sướng.”

Gió biển thổi nhẹ, ngắm nhìn cảnh biển, nếm thử hải sản tươi, hiếm khi Liêu Huy lại nghĩ muốn tiến hành từng bước một, từng chút từng chút công hãm cướp đoạt, Hình Minh thì cảm thấy phiền toái với tiến trình nói chuyện tình ái này, mọi người đều là người trưởng thành, một khi đã ở bên nhau thì cởi quần áo, hà tất phải lãng phí thời gian.

Thế nên cậu chủ động nói, vẫn là về khách sạn đi.

Liêu Huy vốn là Túy Ông chi ý bất tại tửu(3), mừng rỡ Hình Minh thay hắn cắt đứt chuyện rườm rà, vì vậy nhanh chóng tăng tốc động cơ, mau chóng dẫn theo người trở về.

(3) Túy Ông chi ý bất tại tửu: ý không ở trong lời; có dụng ý khác.

Chưa tới mười giờ tối, Ngu Trọng Dạ đang ở trong phòng luyện chữ thì nghe thấy âm thanh đập phá cửa.

Vừa mở cửa, một người liền ngã nhào vào trong lòng của hắn, là Hình Minh. Cậu dường như mới chạy như điên tới, há miệng hô hấp đứt quãng, trên mặt trên người đều có vết máu.

“Em… Không làm được.” Hình Minh dụi đầu vào trước ngực Ngu Trọng Dạ, âm thanh run rẩy.

Ngu Trọng Dạ khẽ cau mày, nắm cằm Hình Minh nhấc mặt lên, ngón tay cái vuốt nhẹ qua lông mày viền mắt của cậu, sau đó lau đi máu tươi trên mặt cậu —— không bị thương nặng gì, chỉ là hai má hơi sưng, trán bị trầy xước da. Máu dính trên mặt là máu của người khác.

“Em không làm được… Em không làm được.” Hình Minh nửa quỳ trên đất, gắt gao nắm lấy hai tay Ngu Trọng Dạ, lặp lại lời nói, em không làm được.

Chưa đầy hai phút sau, Liêu Huy cũng dẫn người lao vào phòng. Trên đầu hắn có vết thương đang chảy máu, trông như một cái miệng đầy máu, nhìn mà khiến người khiếp sợ, thấy hắn bị thương cũng bình thường, người vẫn còn có tinh thần, đôi mắt trợn tròn, không ngất không ngã.

“Tao con mẹ nó hôm nay phải giết mày!” Liêu Huy một tay bưng trán bị đập đến chảy máu, một tay chỉ vào Hình Minh mắng to, “Mày là cái loại không biết suy nghĩ, đê tiện!