Môi Súng (Thần Thương)

Chương 13




Edit & Beta: Direct Kill

Hình Minh nói dối Ngu Trọng Dạ, cậu không về nhà giúp đỡ Đường Uyển, mà về nhà trọ cậu thuê.

Sau lần đó, qua một tuần tất cả lại trở về như trước, sáu giờ rời giường, chạy bộ buổi sáng, đi tắm, ăn điểm tâm, nghe tin tức đài CNN… sau đó đi đến đài Minh Châu. Chỉ có một chút khác với ngày thường, tổ đội của cậu đã chính thức tiến vào giai đoạn “ở riêng”, đạo diễn, quay phim cùng hậu kỳ hầu như đều đã chấp nhận chuyển đội, chuẩn bị đến làm việc ở tổ khác. Hình Minh ngồi ở phòng làm việc của mình, xuyên qua cửa kính, nhìn bọn họ sửa soạn xong hết văn kiện và đồ đạc, từng người từng người một ôm đồ rời đi.

Nơi làm việc trước kia đông vui náo nhiệt bây giờ chỉ còn mỗi Nguyễn Ninh, người không quan trọng nhất thì muốn ở lại, còn người quan trọng đều đi hết rồi.

Người cuối cùng rời đi là Tôn Vĩ, hắn đi vào phòng làm việc hỏi Hình Minh, có muốn hắn ở lại thêm một tháng để chuyển giao công tác cho người khác không?

“Không cần.” Hình Minh ánh mắt xuyên qua cửa kính sau lưng Tôn Vĩ, trông thấy lão Trần đang đi về phía mình. Cậu làm như hoàn toàn không có khúc mắc gì mà mỉm cười, đối Tôn Vĩ nói, “Làm việc cho giỏi, chăm sóc thật tốt người nhà.”

Lão Trần đến. So với dự liệu của Hình Minh thì trễ hơn. Cậu bày ra một bộ dáng đợi chờ đã lâu, vừa thấy lão Trần mở cửa tiến vào liền đứng dậy nghênh tiếp.

“Ai dô, Tiểu Hình!” Lão Trần đi tới, cười rạng rỡ, nhìn qua là tới giảng hòa, “Nghe chú Ngu nói cậu bị bệnh, sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa?”

“Nhờ phúc của chủ nhiệm Trần, không chết được.” Hình Minh khuôn mặt cũng mỉm cười mà nhìn lão Trần, như không quan tâm hơn thua, khổ tận cam lai.

Bên ngoài cửa phòng làm việc đã có mấy người xúm lại, làm bộ đang bận rộn trò chuyện với nhau, kỳ thực chính là bà tám, muốn nhìn bên trong một chút xem hai người kia có đánh nhau lần nữa không.

“Sinh nhật cậu có phải sắp đến rồi đúng không? Chú Ngu chưa nói chúc mừng cậu làm sao à?” Lão Trần bề ngoài nhìn qua có vẻ hoà hợp êm thấm, kì thực hận đến nghiến răng nghiến lợi, bản thân lão cẩn thận mấy cũng có sơ sót, bởi vì nằm mơ cũng không nghĩ tới, cái tên vương tử tâm cao khí ngạo này lại mặt dày mày dạn bò lên trên giường đài trưởng Ngu.

“Còn một tháng nữa, thầy Ngu sẽ tự có sắp xếp, cháu không nóng lòng.” Hình Minh biết Ngu Trọng Dạ chắc không thể nhớ được sinh nhật của mình, nhưng cậu bây giờ nguyện ý cáo mượn oai hùm, hù cho lão Trần một trận.

“Cậu phải nắm chặt lấy cơ hội, nghĩ kỹ xem mình rốt cuộc muốn cái gì, đài trưởng của chúng ta thương dân như con, cực kì hào phóng, lúc trước sinh nhật Trang Lôi, chú Ngu trực tiếp giao ‘Minh Châu kết nối’ cho nó, nâng đỡ thành người đứng đầu đài như bây giờ.”

Hình Minh từ trên cao nhìn chăm chăm xuống mặt lão Trần, không lên tiếng.

“Trong đài đang truyền tai nhau chuyện gì tôi đã sớm biết, muốn nói huyên thuyên gì thì mặc họ, tôi đây cũng lười cùng với đám tiểu bối mấy cậu tính toán. Chỉ có điều, Tiểu Hình cậu phải hiểu rằng, lão Trần tôi có năng lực và mặt mũi lớn như vậy, nhưng Trang Lôi có thể ngồi vững vàng vị trí như ngày hôm nay cũng không phải dựa hoàn toàn vào tôi.” Ở trước mặt Hình Minh, lão Trần không còn là chủ nhiệm trung tâm tin tức hơi một tí là bắt lỗi cấp dưới nữa, lão ôn hòa, ấm áp, cười đến khuôn mặt đầy nếp nhăn rạng rỡ toả sáng, “Còn có một việc nữa, cậu chắc hẳn có thể nghe được từ chỗ khác, người chú Ngu muốn tuyển cuối cùng cũng có được, Lạc Ưu ở đài Đông Á đã xác nhận muốn tới đài chúng ta, bây giờ chương trình mà chúng ta đã đầu tư rất nhiều tiền là ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ sẽ do cậu ta cùng một người dẫn chương trình đang “hot” nữa cùng hợp tác chủ trì.”

Lão Trần nói hai sự việc như không có quan hệ đến nhau chút nào, nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng, trong nháy mắt Hình Minh đã hiểu, đài trưởng Ngu tự có ‘nhược thủy tam thiên’, mình tuyệt đối không phải là ‘gáo nước’ duy nhất (1).

(1) Trích từ câu “Nhược thủy tam thiên, ngã chích thủ nhất biều ẩm” nghĩa là: ba ngàn con sông nhưng chỉ uống 1 gáo nước.

Nhưng ít ra buổi tối hôm lão Trần gọi điện thoại tới, cậu đã có được sự đồng ý.

Ngu Trọng Dạ vốn lúc đầu đâu có ý định bao dưỡng cậu. Ngày đó hắn nói một câu với lão Trần như vậy, chắc là do nể tình bạn giường, không có tình thì cũng có nghĩa, nên đối với mình hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Lão Trần cảm thấy rốt cục khí thế của mình đã chấn áp được Hình Minh, hài lòng bỏ đi, trước khi đi còn đặc biệt tỏ vẻ độ lượng, cố gắng làm chương trình mới, thiếu cái gì, kém cái gì, chủ nhiệm trung tâm tin tức là lão nhất định toàn lực giúp đỡ.

Hình Minh cũng không biểu hiện bản thân so đo tính toán gì, chuyện trò vui vẻ tiễn lão Trần ra tận cửa thang máy. Bên ngoài quần chúng vây xem không thấy tiết mục như suy nghĩ, phẫn nộ tản đi, chỉ có Nguyễn Ninh nhìn ra sắc mặt Hình Minh không đúng lắm, đưa lão Trần đi rồi mà vẫn đứng ở cửa thang máy bất động, suy nghĩ đến thất thần.

“Sếp à…” Nguyễn Ninh tưởng rằng Hình Minh lại bị lão Trần tính kế lần nữa, tiến lên an ủi nói, “Hươu chết vào tay ai còn chưa chắc chắn đâu, chương trình tới chúng ta sẽ cố gắng làm thật tốt, cho lão biết mặt…”

Hình Minh như ở trong mộng mới tỉnh, quay người liền đi trở về: “Trong đài có mấy nhân viên tạm tuyển cũng được, tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch của họ, cũng đã nghía qua mấy chương trình mà họ từng làm, tuy rằng tư lịch có chút khiếm khuyết, nhưng mà rất có tiềm năng. Cậu lấy giấy bút ra ghi nhớ, tôi sẽ hẹn gặp họ một lần…”

Nguyễn Ninh vừa mới thò tay lấy chiếc bút ra, Hình Minh đã nói một hơi rất dài, tên chương trình, ngành nghề chức vị, họ tên giới tính, thời gian địa điểm… tốc độ nói của Hình Minh trời sinh rất nhanh so với người khác, ngoại trừ lúc dẫn chương trình cố gắng nói chậm lại, cậu lúc thường nói chuyện, đặc biệt là lúc làm việc, một là im lặng tích chữ như vàng, nếu không sẽ nói chuyện như hận không thể liều mạng vậy.

Nguyễn Ninh tay cầm giấy bút, vui vẻ theo sát phía sau Hình Minh, trên đường đi múa bút thành văn, mà vẫn không kịp ghi chép.

“Sếp ơi, chờ một chút…”

Hình Minh đang nói thì ngừng lại, xoay mặt nhìn Nguyễn Ninh.

“Sếp à, anh có thể lặp lại một lần nữa hay không… Em không ghi nhớ kịp.”

“Chuyện này thì có gì khó khăn hả?” Sắc mặt Hình Minh thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyễn Ninh, toàn bộ khu làm việc như có khí lạnh bao quanh. Hình Minh không thích người nhiều hơn việc, cho nên tổ cậu luôn có số lượng thành viên ít nhất trong đài trung tâm tin tức, nhưng hiệu quả công tác luôn cao nhất. Mình cậu có thể đọc được nhanh như gió, nghe vào tai tuyệt đối sẽ không quên, nêu tiêu chuẩn chọn cấp dưới của cậu cũng giống thế, mọi người đều cảm thấy, những yêu cầu này quá nghiêm khắc và khó đáp ứng. Từng có một lần, cậu cùng một biên tập viên kỳ cựu trong đài ở lại tăng ca, Hình Minh đầu cơ trục lợi, hai mươi phút hoàn thành lượng công việc một tuần của người kia, sau đó khiến đối phương mất hết mặt mũi, làm cho đối phương phải chủ động từ chức cút đi.

“Sếp, anh lặp lại lần nữa thôi, ” Nguyễn Ninh đương nhiên cũng nhớ tới sự kiện kia, vì vậy vừa lúng túng vừa khủng hoảng, “Lần này em bảo đảm sẽ ghi nhớ hết…”

Hình Minh nhìn chằm chằm Nguyễn Ninh trong chốc lát, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút, cậu trở lại phòng làm việc của mình, nói với Nguyễn Ninh, cậu cũng vào đi.

Câu nói này thật sự dọa sợ Nguyễn Ninh, cậu ta sợ hãi lo lắng theo sát phía sau Hình Minh, thấy Hình Minh từ trong ngăn kéo bàn làm việc lôi ra một thứ gì đó, vung tay một cái, ném lại phía cậu ta.

Nguyễn Ninh phản ứng cũng nhanh, giơ tay tiếp được, cúi đầu nhìn, là một quả bóng tennis, bên trên còn có chữ ký của Roger Federer.

Hình Minh cố gắng bày ra nụ cười hòa ái nhất, nói là biết thần tượng của cậu, mấy lần đều quên mang cho cậu.

“Hu hu, Sếp ơi! Em yêu anh chết mất!” Nguyễn Ninh từ sợ hãi chuyển sang vui sướng, suýt chút nữa chảy nước mắt ngay tại chỗ, làm ra tư thế muốn nhào vào lòng Hình Minh.

“Cút, tôi là thẳng nam.” Hình Minh giơ tay ngăn cản Nguyễn Ninh quá phận tới gần, trên mặt tràn đầy ý cười, “Cậu ở trong đài cũng được một thời gian rồi, chương trình mới lần này sẽ là cơ hội cho cậu. Cậu tuy rằng còn chưa có thẻ phóng viên, nhưng tôi trước tiên sẽ cho cậu đảm nhiệm, phỏng vẫn ở bên ngoài cho chương trình mới. Tham gia nhiều, học tập nhiều, tham khảo nhiều ví dụ thực tế là con đường thành công ngắn nhất, cậu phải cân nhắc thật kỹ cho sự phát triển tương lai của mình, nếu ở trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu, tôi nghĩ cậu cũng không muốn cả đời chỉ làm phụ tá cho người ta.”

Lời này nói đến đẹp đẽ, nhưng thực ra hơn nửa cũng bị vướng bởi hiện thực, trước mắt nhà tài trợ thì không có tin tức, chương trình kinh phí có hạn, không có tiền để mời người mới.

Nhưng Nguyễn Ninh không biết, trên gương mặt, sự vui mừng thấm vào khóe mắt đuôi lông mày, gật đầu như giã tỏi. Hình Minh ngoắc tay gọi Nguyễn Ninh tới gần, búng nhẹ lên trán cậu ta, nói, bây giờ thì đem lời của tôi nói đều nhớ hết lại, đến bữa trưa, nếu không nhớ được tôi sẽ không khách khí với cậu đâu.

Nguyễn Ninh nhớ hết nội dung toàn bộ công việc của mình, cẩn thận rời phòng làm việc, thỉnh thoảng dùng ánh mắt cảm kích liếc về phía Hình Minh.

Hình Minh mỉm cười hướng cậu ta khoát tay một cái, sau đó đứng dậy, khóa trái cửa phòng làm việc.

Bây giờ kế hoạch trước mắt là thành lập một tổ mới, bị người ta bỏ đá xuống giếng thọc gậy bánh xe, đời này cậu không muốn gặp lại lần thứ hai nữa. Hình Minh nhắc nhở bản thân phải biết thu liễm tính khí, phải biết mềm nắn rắn buông, hiểu ý lãnh đạo, kém nhất cũng phải nhớ hết tên tổ viên, biết rõ sở thích của bọn họ.

Cậu phát hiện thì ra cái gọi là nghệ thuật lãnh đạo, cũng không phải quá khó khăn như vậy.

Đương nhiên, làm một lãnh đạo tốt không chỉ cần dễ tính, còn phải thật tinh mắt, có thể làm cho đài Minh Châu giữ vững phong độ, phát hiện ra nhân tài chưa ai khai quật được.

Có mấy người bảo Nguyễn Ninh đi mời là ổn, còn có mấy người cậu phải ba lần đến nhà tranh(2), tự thân xuất mã.

(2) Trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’ Lưu bị phải ba lần đến nhà tranh thì mới mời được Gia Cát Lượng làm quân sư cho mình