Mối Quan Hệ

Chương 5: Chính thức báo tang






#doansuongladuatretoinghiep

8 giờ 40 phút giờ địa phương, Doãn Sướng ngồi trên máy bay.

Cùng thời gian máy bay cất cánh trên mạng lan truyền tin tức Doãn Sướng bay đến Kenya, bên trong còn có hình ảnh hắn đang qua máy dò kim loại.

Doãn Sướng không biết rằng lúc này đây người đi cùng hắn, trừ bỏ Lục Linh Quyên, còn có một người chỉ đạo nội dung, hai gã nhiếp ảnh gia, bốn gã bảo vệ, ngoài ra, sau lưng còn có toàn bộ đoàn đội Giải trí Tân Tinh tham dự.

Fans là chân thật, người chụp hình lại giả bộ là người dẫn đường.

Ảnh chụp là chân thật, mà nhiếp ảnh gia lại là người Diêu Mạn Hòe phái đến.

Tin tức là chân thật, nhưng nội dung là Giải trí Tân Tinh tự biên tự diễn.

……

Từ lúc Doãn Sướng ra tới sân bay, tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của Diêu Mạn Hòe.

Tới sân bay Kenya, Doãn Sướng tiếp tục gặp gỡ fans đến đón, fans người Hoa ở nước ngoài không nhiều như trong nước nhưng chất lượng mảy may không giảm.

Các cô gái tụ tập ở chỗ khách ra ngoài, giơ bảng tên Doãn Đông và Doãn Sướng, khi nhìn thấy Doãn Sướng đi ra, bỗng nhiên có người đầu têu mở miệng hát ——

“Người yêu ơi, anh yêu đôi mắt em……”

“Xin đừng sợ hãi cũng như đừng khóc nữa, anh cầu nguyện cho em hạnh phúc……”


Doãn Sướng nghe một chút thì hiểu ra đây là bài hát của Doãn Đông “Anh nguyện cho em hạnh phúc.”

Doãn Đông tuy là diễn viên, nhưng thời trẻ vì phát triển cũng từng phát hành mấy bài hát, bài hát “Anh nguyện cho em hạnh phúc” là bài hát cuối cùng trong một bộ phim điện ảnh mà ông đóng vai chính, cũng là bài hát nổi tiếng nhất do ông biểu diễn.

Ca từ của ca khúc này tuy bình thường, nhưng nhịp điệu bắt tai, dễ dàng truyền xướng, từ lúc xuất bản đến nay có không ít ca sĩ cover lại.

Bởi vì Doãn Đông bận rộn, hai cha con từ nhỏ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khi còn nhỏ Doãn Sướng nhớ ba ba, chỉ cần nghe bài hát này liền cảm thụ được giọng nói trầm thấp của ba ba, nỗi nhớ nhung trong lòng cũng được chữa khỏi.

Trong lòng Doãn Sướng chua xót, bài hát này giống như là ba ba hiểu rõ nội tâm cùng khát vọng của mình mà hát.

Nhìn Doãn Sướng dần dần đến gần, tiếng hát của các fans càng ngày càng chỉnh tề ——

“Dù có cô đơn thì anh vẫn sẽ đợi chờ……”

“Xin đừng sợ, cũng đừng khóc, anh nguyện cho em hạnh phúc……”

……

Bọn họ lặp đi lặp lại đoạn cao trào vài lần, có thể là nghĩ tới Doãn Đông, không ít fans vừa hát vừa khóc, không khí bi thương bao trùm cả một vùng.

Doãn Sướng cũng chảy nước mắt theo, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp từ các bạn fans xa lạ này.

Khi đi ngang qua bọn họ, Doãn Sướng thả chậm bước chân, tầm mắt lướt qua mỗi người, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.

Mọi khoảnh khắc đều được nhiếp ảnh gia đi theo ghi hình lại, bọn họ chỉnh sửa tí xíu rồi gửi về cho Giải trí Tân Tinh, tiếp theo truyền lên trên mạng khiến cho dân mạng một lần nữa bùng nổ.

Nghĩ đến cậu thanh niên mới mười tám tuổi đã mất cha làm rất nhiều người sinh ra tâm lý bảo hộ, đặc biệt là fans bạn gái của Doãn Đông, bọn họ sôi nổi nhắn tin trên diễn đàn: “Tiểu Sướng ơi, đừng sợ!” “Tiểu Sướng ơi, cố lên!” “Tiểu Sướng à, bọn chị sẽ thay ba ba chăm sóc cho em!”……

Bọn họ vừa cổ vũ cho Doãn Sướng vừa bày tỏ lòng tiếc thương cùng tình cảm của mình với Doãn Đông.

Doãn Sướng nghỉ một đêm ở khách sạn gần sân bay, sáng sớm hôm sau theo nhân viên ngồi xe bus đến chỗ máy bay gặp nạn.

Chỗ đó nguyên bản là một mảnh đất không người hoang dã, hiện giờ phủ đầy hài cốt của các nạn nhân. Mặc dù năm ngày đã trôi qua, nhưng mùi khét vẫn còn tràn ngập trong không khí.

Bầu trời bữa nay âm u lạnh lẽo càng làm nhân tâm khó chịu.

Doãn Sướng đi một vòng xung quanh vùng phụ cận, tưởng tượng đến thi cốt của ba ba mình rơi rớt ở nơi hoang vu không người này, ngực liền dâng lên một nỗi bi thương khó tả.

Lục Linh Quyên đứng ở nơi xa xa, không dám tới gần quấy rầy.

Mà hai nhiếp ảnh gia đi theo còn có nhiệm vụ bên người nên bọn họ giơ camera làm bộ quay chụp hiện trường sự cố, cũng thuận thế chụp lén Doãn Sướng.

Nguyên bản không khí còn rất ngưng trọng, nhưng sau đó một trong hai nhiếp ảnh gia bị hành động của Doãn Sướng hấp dẫn, càng chụp càng xuất thần, nhịn không được nói thầm trong họng: “Biểu tình này…… Xinh đẹp…… Hoàn mỹ……”

Nhiếp ảnh gia còn lại nghe xong một đầu đầy hắc tuyến: “Này, cha người ta vừa mới chết đó ông nội! Nghĩ sao mà nói mấy lời vậy hả?”

Người nọ buông camera xuống, nhỏ giọng giải thích: “Thì tại tôi thấy mỗi biểu tình của cậu ta rất phù hợp với khí chất đó, anh hiểu hông? Người đẹp trai thế kia mà tới nơi này biểu diễn gào khóc với bọn mình, cũng không thích hợp lắm đúng không?”

Anh ta còn đưa ảnh chụp cho đồng nghiệp mình xem: “Anh nhìn tấm này nè, còn tấm này nữa nè, tấm nào cũng có thể làm nam chính truyện ngôn tình hết á.”


Một người khác trong đoàn cũng thích Doãn Sướng, đang đau lòng bi thương, nghe vậy không khỏi phun tào nói: “Ông chụp thì chụp đi, có thể ngặm lại miệng được không, đừng biến thằng nhỏ thành minh tinh tuyến 18 chớ!”

“Được rồi……” Nghỉ ngơi một lát, nhiếp ảnh gia này thấy Doãn Sướng ngồi xổm cách đó không xa, tức khắc như bị thứ gì đánh trúng, chạy nhanh cầm camera nhắm ngay Doãn Sướng, ra sức nhấn màn trập liên hồi.

Một người khác thấy thế lại nhiều lời: “Này, ông cũng phải biết có điểm dừng chớ, đừng chụp người ta hoài vậy, lỡ như Doãn Sướng phát hiện thì mắc cỡ lắm á!”

Dỗi xong không nghe đáp lại, người nọ nghiêng đầu lại thấy đối phương không biết từ khi nào hốc mắt đỏ hoe.

“…… Anh làm sao vậy?”

Chỉ thấy người đó cúi đầu nói: “Tự nhiên muốn khóc……”

Tên đó còn đang cảm thương muốn trấn an người ta, không ngờ giây tiếp theo liền thấy đối phương nhìn chằm chằm màn hình máy ảnh, chân tình tán thưởng nói: “Tấm này đẹp quá má ơi!”

“…………”

Đêm khuya ở trong nước, lúc Diêu Mạn Hòe nhìn thấy hình ảnh sau khi chỉnh sửa cũng bị chấn động.

Kinh người, tan nát cõi lòng, đẹp…… Cô không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả cảm xúc của mình khi nhìn thấy tấm hình của Doãn Sướng.

Chỉ thấy Doãn Sướng ngồi xổm bên cạnh xác máy bay, ngón tay thon dài vốc một nắm đất nhắm mắt lại cúi đầu nhẹ mà ngửi.

Gió thổi nhẹ làm tóc mái Doãn Sướng tung bay, làm lộ ra da thịt tái nhợt cùng với hàng mi dài như hàng chổi, vẻ mặt hắn lúc này như thiên thần hạ cánh, thất hồn tinh linh……

Diêu Mạn Hòe nhìn bức ảnh này không khỏi nhớ tới Doãn Đông đã mất, trong lòng thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.

……

Hai người bọn họ quen nhau đã hơn mười năm, cùng nhau sánh vai đánh thiên hạ, cuối cùng ông thành ảnh đế, còn cô thành người đại diện nổi tiếng.

Thời trẻ cô cũng từng có tình cảm riêng tư với Doãn Đông, bởi vì không đủ duyên phận, sau khi cô tỉnh ngộ liền nhanh chóng quyết định chuyển tâm tới sự nghiệp; Doãn Đông cũng vì thành toàn khát vọng của cô mà để cô rời đi, giúp cô mở công ty Giải trí Tân Tinh.

Nhiều năm trôi qua, bọn họ tuy vô duyên trở thành đôi uyên ương, nhưng vẫn thân thiết như anh em trong nhà.

Vốn cho rằng hai người đều còn có con đường dài phải đi, tương lai cùng tiền đồ rộng lớn, nào nghĩ đến Doãn Đông vừa mới gặp ngày hôm trước, ngày hôm sau đã bỏ cô mà đi xa.

……

Diêu Mạn Hòe ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, một người phụ nữ kiên cường biết bao, rốt cuộc rơi lệ tại đây.

“Tiểu Dương, chuẩn bị một chút,” Diêu Mạn Hòe hồi phục cảm xúc, gọi điện thoại cho Dương Gia Giai, “12 giờ trưa ngày mai, dùng tài khoản Weibo phòng làm việc của Doãn Đông phát thông cáo báo tang chính thức, cũng như chuẩn bị lễ truy điệu.”

Dương Gia Giai cả kinh: “Phát ngay ngày mai luôn hả chị? Nhanh như vậy hả!?”

“Nhanh? Toàn thế giới đều biết Doãn Đông đã chết, cậu còn không lên tiếng nữa, ảo tưởng Doãn Đông có thể khởi tử hồi sinh như phim kiếm hiệp huỳên huyễn hả?” Trong điện thoại thanh âm của Diêu Mạn Hòe có chút khàn khàn, nhưng lời nói lại khắc nghiệt đến gần như có chút tàn khốc, làm người nghe căn bản không thể nghĩ đến cô vừa khóc.

Cảm xúc của Dương Gia Giai cũng dâng cao: “Chị Diêu, giấy chứng tử của Doãn Đông còn chưa có nữa mà!”

Diêu Mạn Hòe trầm mặc trong chốc lát, thanh âm cũng mềm mỏng hơn: “Cậu biết không, vì thanh danh của Doãn Đông, chúng ta phải nhanh làm thôi……”

Dương Gia Giai giật mình, tức khắc minh bạch ý của Diêu Mạn Hòe.


Ở trên mạng, một sự kiện đã có kết cục chỉ có thể hoành hành trong vòng mười ngày, cảm xúc của cư dân mạng lên đến đỉnh điểm từ ba đến năm ngày, một khi kéo dài, lực ảnh hưởng không còn lớn như ban đầu, đôi khi còn dẫn đến hậu quả phiến diện.

Cũng giống như có người mỗi ngày nhắc mãi “Doãn Đông đã chết” ở bên tai bạn, nhắc đi nhắc lại trong vòng ba mươi ngày thì bạn có còn thương cảm đồng tình với người ta hay là chuyển sang cáu bẳn bực tức. Cho nên, bọn họ không thể từng bước chờ đợi như án kiện ngoài đời thực mà cần “Tốc chiến tốc thắng”.

Quyết sách của Diêu Mạn Hòe tuy rằng làm người khác cảm thấy không vui, nhưng Doãn Đông không may tử nạn là chuyện ván đã đóng thuyền, Dương Gia Giai nói phải đợi chứng minh tử vong, nhưng đây không phải là ảo tưởng không thực tế, đúng không?

Anh ta không muốn thừa nhận chuyện này, thử dò hỏi: “Nhưng Doãn Sướng còn chưa trở về mà.”

Diêu Mạn Hòe nói: “Thằng bé khi nào trở về không có liên quan đến chuyện cậu thông báo phát tang, hơn nữa, chút nữa chị sẽ nói chuyện với thằng bé để nó chuẩn bị tâm lý, còn cậu đi lo thông cáo đi.”

Dương Gia Giai bất đắc dĩ nói: “Dạ được.”

Dừng cuộc gọi không bao lâu thì Dương Gia Giai lại nhận được tin nhắn của Diêu Mạn Hòe, tin nhắn nói: “Hồi nãy chị quên nói, lễ truy điệu nên diễn ra mười ngày sau khi phát tang, nhớ rõ trên thư mời phải dùng bức ảnh này.”

Dương Gia Giai nguyên bản còn chửi thầm Diêu Mạn Hòe lãnh khốc tuyệt tình với Doãn Đông, sau khi nhìn đến tấm ảnh trong tin nhắn, đại não tức khắc trống rỗng, oán giận gì cũng không nói nên lời.

12 giờ trưa ngày hôm sau, Official Weibo phòng làm việc của Doãn Đông ra thông cáo phát tang.

Chỉ trong vòng một giờ, thông cáo này đã đạt hơn 30 vạn chuyển phát, lập tức đứng đầu hot search. Không có quan hệ xã hội, cũng không có marketing, cơ hồ toàn bộ người trong giới tự động chuyển phát thông cáo này.

Đồng thời, phòng làm việc đã xác định lễ truy điệu vào bảy ngày sau ở khách sạn Hoa Hưng. Dương Gia Giai gửi thư mời điện tử tới truyền thông, minh tinh cùng với bạn bè trước đây của Doãn Đông, thư mời còn đính kèm ảnh chụp của Doãn Sướng thương tiếc bên mảnh vụn thi thể của cha mình.

10 giờ tối, Dương Gia Giai kích động báo kết quả với Diêu Mạn Hòe: “Tính đến giờ phút này, đã có mười tám nhà truyền thông cùng 32 người đại diện minh tinh xác nhận với em bọn họ sẽ tới dự lễ truy điệu!”

Không chỉ như vậy, có không ít công ty truyền thông trước giờ chưa từng hợp tác với bọn họ cũng đánh tiếng chủ động. Dương Gia Giai hỏi: “Mọi người trả lời thư rất có thành ý, có cần gửi hết cho mọi người không ạ?”

Diêu Mạn Hòe nói: “Chỉ cần bọn họ nhận được thư mời của chúng ta, đều mời hết.”

Dương Gia Giai: “Tốt, em đã biết.”

Diêu Mạn Hòe nhắc nhở: “Đừng quên chuẩn bị cho lễ truy điệu cẩn thận, đừng ném đi mặt mũi của anh Đông.”

Dương Gia Giai: “Đương nhiên ạ!”

Diêu Mạn Hòe đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn thành phố trong bóng đêm.

Nếu cuộc đời một người như một bộ phim điện ảnh thì Doãn Sướng là người mà Doãn Đông cả đời này muốn chào tạm biệt nhất, mà sau khi Doãn Đông rời khỏi thì Doãn Sướng cũng nên là người mở màn tốt nhất.