Mối Quan Hệ

Chương 25: Em không cần anh






Doãn Sướng chậm rãi để tay lên bánh lái, trong đầu nghĩ tới chuyện xảy ra đêm hôm qua, tay tự nhiên nắm chặt…… Lúc nãy ở trong điện thoại hắn cũng không dám nói cho cô Lâm chuyện Thiệu Quân Lăng mất tích.

Khó trách ánh mắt Thiệu Quân Lăng nhìn hắn ngày hôm qua, khó trách hắn từ đầu tới đuôi không hiểu được……

Nghĩ đến khi mình nói câu tàn nhẫn đó làm Thiệu Quân Lăng khiếp sợ không thôi, lại nghĩ đến trước khi thằng bé bỏ trốn, nhịn không được mà rơi xuống hai hàng nước mắt…… Đó là lần đầu tiên hắn thấy thằng bé khóc từ khi hắn mang Thiệt Quân Lăng về nhà từ Viện Phúc Lợi.

Bên tai Doãn Sướng lại vang lên câu mà Fiona đã nói—— nếu một người sống lưu lạc đã lâu, kỳ thật sẽ không cảm thấy cuộc sống quá khổ sở. Nhưng một khi có người cho hắn hy vọng, lại làm hắn thất vọng thì còn điều gì tàn nhẫn hơn nữa.

Doãn Sướng cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình co thắt từng cơn, những phẫn nộ trước đó đều hóa thành áy náy, phản phệ nội tâm hắn.

Nhưng mẹ nó tại sao tên tiểu tử kia không nói gì hết hả!?

“……!” Doãn Sướng nặng nề mà đấm một phát lên tay lái.

Đánh xe trở về chung cư sông Hoài, khi ở dưới lầu nhìn thấy Diêu Mạn Hòe cả người Doãn Sướng như là bị rút hồn.

Sắc trời càng ngày càng tối đen, từ 9 giờ sáng đến bây giờ, Thiệu Quân Lăng đã biến mất hơn tám tiếng.

Mắt thấy thành phố này sắp lâm vào đêm tối, Doãn Sướng càng ngày càng lo lắng: “Thằng nhóc ấy có thể đi chỗ nào chứ?”

Diêu Mạn Hòe cũng nhíu mày nói: “Nó nhỏ con như thế, dì khẳng định nó sẽ không đi xa, chúng ta nhờ bảo vệ đi tìm xung quanh xem sao……”

Doãn Sướng lắc đầu, đứa con nít bình thường trốn đi khỏi nhà sẽ làm cho cả nhà lo lắng, hơn nữa chắc rằng bọn chúng sẽ về nhà sau mấy ngày thôi vì cuộc sống quá khó khăn. Nhưng Thiệu Quân Lăng không giống như thế, trước khi vào Viện Phúc Lợi thì thằng bé là trẻ lang thang, thằng bé bỏ đi là trở về với tự nhiên, có khổ thế nào cũng không sợ. Tựa như sáng nay thằng bé chạy trốn cũng không thèm nói tiếng nào với mình, trực tiếp quay đầu chạy đi, tuyệt tình như thế thì bảo sao người ta không giận chứ.

Nhưng nghĩ đến cảnh thằng bé ở bên ngoài chịu khổ chịu lạnh, Doãn Sướng cực kỳ lo lắng.


“Dì Diêu ơi,” hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Mạn Hòe, ra quyết định, “Nếu đêm nay vẫn không tìm được thằng bé thì sáng mai mình đăng Weibo đi dì, nhờ bạn bè và fans tìm giúp mình, ai tìm được thì thưởng một trăm vạn cho người ta, không, muốn bao nhiêu thì mình cho bấy nhiêu……”

Diêu Mạn Hòe nghe xong lời này huyệt Thái Dương nhảy thình thịch: “Con đừng xúc động!”

Doãn Sướng: “Con không xúc động, con nghiêm túc đó.”

Diêu Mạn Hòe nghiêm túc nói: “Đừng nghĩ theo chiều hướng xấu nữa, dì tin là bọn mình sẽ tìm được thằng bé thôi, đi, chúng ta đi tìm lại lần nữa.”

Hai người đang định đi đến phòng bảo vệ thì nghe tiếng răng rắc vang lên sau lưng,Doãn Sướng cảnh giác mà quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người nho nhỏ vọt ra sau bồn hoa. Doãn Sướng dừng chân, xoay người phóng nhanh đến phía bồn hoa.

Bóng dáng kia thấy thế vội chạy đi, nhìn thân hình thì quả nhiên là Thiệu Quân Lăng!

“Thiệu Quân Lăng, nhóc đứng lại đó cho anh!” Có mục tiêu bắt giữ rồi, hiện tại lại là ở bên ngoài, người đi lại khá nhiều, Doãn Sướng chân dài ba bước thành một bước, một phen nhéo cổ đối phương.

Thiệu Quân Lăng la lên một tiếng y như ngựa bị bắt vào tròng, còn chưa từ bỏ ý định mà liều mạng giãy giụa.

Doãn Sướng thở hồng hộc nói: “Nhóc còn dám chạy nữa! Có biết anh tìm nhóc cả ngày rồi không!?”

Thấy Thiệu Quân Lăng điên cuồng nhảy loạn, Doãn Sướng sợ lại không cẩn thận để thằng bé bỏ chạy, giang hai cánh tay dùng sức lực toàn thân giữ chặt nó, mà hắn không nghĩ đến mình làm Thiệu Quân Lăng khó thở, thế là đầu ngón tay bị nó cắn.

“…… A!” Doãn Sướng đau đến mức cả người run lên, nhưng không dám buông thằng bé ra.

Thiệu Quân Lăng hung hăng cắn trong chốc lát, thấy dùng biện pháp này không được, liền bắt đầu “Ô oa” một tiếng, vừa khóc vừa mơ hồ nói không rõ: “Em không cần anh! Buông em ra! Anh hư lắm! Em không chơi với anh nữa!”

Đây là câu dài nhất mà hắn nghe Thiệu Quân Lăng nói, nhưng trong đầu hắn hiện tại đều là làm thế nào để trấn an Thiệu Quân Lăng, cũng không để tâm tới câu nói kia có gì đó sai sai.

“Xuỵt ——!” Doãn Sướng bất chấp tay đau, dỗ dành bên tai thằng bé, “Được rồi, là anh không tốt, xuỵt, đừng khóc……”

Diêu Mạn Hòe mang giày cao gót, chạy chậm nửa đường mới đuổi kịp anh em bọn họ, chỉ thấy Doãn Sướng một chân quỳ trên mặt đất, từ sau lưng gắt gao mà đem Thiệu Quân Lăng ôm vào trong ngực, nóng nảy xin lỗi thằng bé: “Là anh sai rồi, anh không nên nói câu nói kia, anh thu hồi lại, được chưa……”

Cô không lên tiếng, cũng không bước tiếp, ngơ ngác nhìn từ phía sau.

Doãn Sướng dán bên tai thằng bé nói gì đó, Thiệu Quân Lăng khóc đến thở hổn hển, nhưng cuối cùng không còn giãy giụa nữa.

Bốn phía càng ngày càng tối, đèn đường tiểu khu đột nhiên sáng lên, trong đó có ánh sáng từ một chiếc đèn vừa lúc dừng ở trên người Doãn Sướng cùng Thiệu Quân Lăng, hình bóng chiếu dài trên mặt đất là hình ảnh Doãn Sướng ôm em trai mình.

Doãn Sướng thấy Thiệu Quân Lăng bình tĩnh trở lại, lật người thằng bé để nó đối diện với mình: “Cô Lâm gọi cho anh nói chuyện của nhóc với Thiệu Quân Lăng rồi. Nhóc vì bảo vệ anh nên mới đánh người ta, vì sao hôm qua không nói hở?”

Thiệu Quân Lăng thút tha thút thít thút tha thút thít, chẹp miệng biểu đạt mình khó chịu, nhưng vẫn không nói lời nào.

Doãn Sướng tiếp tục nói: “Anh nói với nhóc từ lâu rồi mà, nếu nhóc khó chịu thì phải nói ra. Nhóc không nói thì sao mà anh biết được, rồi giờ anh hiểu lầm nhóc nữa đó.”

Thiệu Quân Lăng ngơ ngác nhìn hắn, một lát sau lại trốn tránh rũ xuống đôi mắt.

Doãn Sướng thở dài, một tay vẫn bắt lấy cổ tay của thằng bé phòng ngừa nó chạy trốn, một tay nhẹ nhàng xoa gương mặt thằng bé, dùng ngón cái gạt đi nước mắt của nó, ấn đường hơi nhăn lại chứa đầy buồn rầu cùng áy náy, rốt cuộc tìm được Thiệu Quân Lăng mới trút được gánh nặng.

Không biết vì cái gì, một màn này làm khóe mắt Diêu Mạn Hòe ươn ướt.

Doãn Sướng kéo Thiệu Quân Lăng đứng dậy, nói với Diêu Mạn Hòe: “Lên nhà trước đi dì.”

Ba người lên lầu, Doãn Sướng đóng cửa thang máy, khóa lại lối thoát hiểm, bảo đảm Thiệu Quân Lăng không thể chạy thoát mới nằm liệt trên sô pha, mệt mỏi nói: “Dì Diêu ơi, dì gọi cơm giùm con nha.”

Diêu Mạn Hòe: “Ừ, hai đứa nghỉ ngơi đi.”


Thiệu Quân Lăng ngồi bên kia đầu ghế sô pha, cả người thằng bé dơ hầy, không biết ban ngày trốn ở đâu mà làm một đám người lớn đi tìm cả ngày mà không ra. Nhưng hiện tại Doãn Sướng cũng lười truy cứu, hắn chỉ nghĩ ngồi nghỉ ngơi mà thôi.

Dùng cơm với hai đứa xong thì Diêu Mạn Hòe ra về.

Sau khi ăn xong, Doãn Sướng thúc giục Thiệu Quân Lăng đi tắm rửa, bản thân mình cũng vọt vào phòng tắm, hắn nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, đôi tay xoa xoa tóc, mặc cho bọt nước ấm áp rơi xuống mặt mũi……

Hắn suy nghĩ rất nhiều, suy tính làm thế nào để sống chung với Thiệu Quân Lăng, làm thế nào để thằng bé chủ động mở miệng đối thoại với mình.

Trước kia Thiệu Quân Lăng không muốn nói, Doãn Sướng cũng lười lải nhải, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay làm hắn không thể nào nhịn được nữa, nếu hắn không chủ động vươn tay ra thì phỏng chừng Thiệu Quân Lăng vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Đây là lần thứ hai bọn họ giận nhau, lần đầu tiên là vì nồi lẩu cay, nhưng mỗi khi hắn hỏi Thiệu Quân Lăng “Vì sao không nói” thì căn bản không dùng được, vấn đề kế tiếp không có gì khác biệt, Thiệu Quân Lăng vẫn là không biểu đạt.

Nhưng đối phương không giống như là cố ý đối nghịch với mình, thằng bé hôm nay cũng rất ủy khuất, rất thương tâm, Doãn Sướng thấy được.

Có lẽ đối phương không phải không muốn nói, mà là cảm thấy nói chuyện rất khó khăn chăng?

Có lẽ thằng bé có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng, chỉ khi thằng bé mất hết lí trí mới có thể mở miệng nói ra —— giống như lần ở Viện Phúc Lợi, thằng bé bị người khác trêu chọc, hay là lúc ở dưới lầu, thằng bé khóc lóc nói một câu rất dài……

…… Thằng bé nói cái gì nhỉ?

Hình như là…… Em không cần anh……

Doãn Sướng cân nhắc một hồi bỗng nhiên bật cười, hắn chỉ là giận dỗi nói một câu “Sớm biết rằng em khó quản như vậy thì anh sẽ không mang em trở về”, đứa trẻ kia còn nói lẫy, còn nói hắn hư…… Rốt cuộc là ai có tư cách nói muốn hay không? Thật là.

Trên tay truyền đến đau đớn đánh gãy suy nghĩ của Doãn Sướng, hắn nghiêng đầu thì thấy vết cắn Thiệu Quân Lăng đã cho mình.

Doãn Sướng tắt đi vòi hoa sen, xem miệng vết thương không nghiêm trọng cho lắm, cũng không xử lý, trực tiếp quấn khăn tắm quanh hông, cứ như vậy đi ra ngoài.

Thiệu Quân Lăng đã tắm xong rồi, đang ngồi ở trên sô pha chơi khối Rubik, thằng bé từ trước đến nay tắm nhanh hơn Doãn Sướng nhiều, vội vàng tiến vào vội vàng ra, y chang chạy nước rút vậy đó.

Doãn Sướng đi đến bên người thằng bé, duỗi tay lau bên tai nó—— xem xem nơi đó có dơ bẩn hoặc là còn sót lại dầu gội đầu hay không, là biện pháp để Doãn Sướng kiểm tra thằng bé tắm rửa ra sao.

Thiệu Quân Lăng rụt cổ, thằng bé sợ ngứa, có thể là vừa rồi đã khóc nên đôi mắt có chút hồng hồng.

“Mệt không?” Doãn Sướng nhìn thời gian, hơn 9 giờ rồi, hắn hỏi, “Nhóc muốn đi ngủ không? Cô giáo Lâm cho nhóc nghỉ học ngày mai, không cần đi học.”

Thiệu Quân Lăng chớp chớp đôi mắt, như là biểu đạt nghi hoặc.

Doãn Sướng nhìn thằng bé, lúc này không đoán mò nữa, mà là trực tiếp hỏi: “Nhóc muốn nói cái gì?”

Thiệu Quân Lăng lại chớp chớp đôi mắt, trên mặt bắt đầu lộ ra biểu tình rối rắm.

Doãn Sướng cổ vũ thằng bé nói: “Suy nghĩ một chút, đừng nóng vội, chậm rãi nói.”

Thiệu Quân Lăng há miệng thở dốc, qua hơn mười giây, mới nghẹn ra một câu: “Anh thì sao?”

Doãn Sướng đang khẩn trương, nghe hai chữ như thế tức khắc nhẹ nhàng thở ra……

Phản ứng của Thiệu Quân Lăng chứng thực phỏng đoán của mình. Trình tự thằng bé sắp xếp chữ quá chậm, chờ đến khi thằng bé mở miệng thì người bình thường đã sớm không còn kiên nhẫn, thậm chí trong quá trình thằng bé ấp úng thì người đối diện đã kết luận “không nói lời nào”.

Doãn Sướng lại hỏi Thiệu Quân Lăng ý của câu “Anh thì sao”: “Nhóc muốn hỏi anh đi ngủ không, hay là hỏi anh ngày mai làm gì?”

Thiệu Quân Lăng chần chờ hai giây, mới nói: “Ngày mai.”


“Anh à……” Doãn Sướng giơ tay xoa xoa đầu tóc không lau khô của Thiệu Quân Lăng, ôn tồn hỏi, “Anh ở nhà chơi với nhóc, được không?”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Một phút đồng hồ sau, Doãn Sướng vẫn cứ đặt tay trên đỉnh đầu Thiệu Quân Lăng, nhìn thằng bé không chớp mắt, thúc giục nói: “Nói đi.”

Thiệu Quân Lăng: “???”

Doãn Sướng: “Anh hỏi nhóc đó, được không?”

Lỗ tai Thiệu Quân Lăng đỏ bừng, mới nho nhỏ trả lời: “Được.”

Doãn Sướng cười cười, ngày mai là lớp huấn luyện vũ đạo, hắn quyết định xin nghỉ một ngày, cùng với thứ bảy chủ nhật, hắn muốn ở bên cạnh Thiệu Quân Lăng ba ngày, chỗ nào cũng không đi, muốn kiểm chứng nghi vấn của mình.

Hai người lăn lộn cả ngày đều rất mệt mỏi, không muốn làm gì hết.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Doãn Sướng mới gọi Thiệu Quân Lăng đến trước mặt, nói: “Tới đây, chúng ta nói tiếp chuyện hôm qua đi.”

——————

【 chuyện bên lề】

Thiệu Quân Lăng: Chú Doãn kêu tui chơi với anh, tui thấy anh đẹp trai mới theo anh về nhà, vậy mà anh còn ghét bỏ tui là sao!? Tui nói không cần anh là không cần anh đó, hừ ~

Doãn Sướng:???

——————

Doãn Sướng tắm rửa xong ngồi ở trên sô pha ép hỏi Thiệu Quân Lăng ——

Thiệu Quân Lăng: Đạo diễn! Anh ta sao lại thế này, anh ta phạm quy rồi kìa! QAQ

Đạo diễn ( lạnh nhạt ): Không, cậu ta đang phát huy tính chất của cậu đó mà.

Doãn Sướng ( cười tủm tỉm, sờ đầu ): Được không hả?

Thiệu Quân Lăng: Được được được, anh muốn sao cũng ok…… ( q///q )

Góc editor: em cũng mê trai quá nha Lăng Lăng.