Doãn Sướng nói câu nói kia đương nhiên chỉ là dọa Thiệu Quân Lăng mà thôi, trừ bỏ làm thằng bé sợ hãi thì hắn cũng không còn biện pháp nào khác, không đến mức rút hết răng Thiệu Quân Lăng ra.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Doãn Sướng mới rời khỏi Đức Âm chưa đến nửa ngày, lại nhận được điện thoại khiếu nại của cô Lâm, đối phương ở bên kia khóc không ra nước mắt nói, sáng sớm hôm nay Tiết Tử Vấn về trường học, Thiệu Quân Lăng lại đánh thằng bé!
Hôm nay Doãn Sướng nhận lời mời chụp ảnh quảng cáo cho công ty thời trang Anh Mạn, đang trên đường đến đó, hắn cúp điện thoại liền lập tức gọi cho Lục Linh Quyên: “Chị Quyên ơi, hôm nay em không đến thử trang phục được.”
Lục Linh Quyên: “Đến không được? Vì sao vậy cưng?”
Doãn Sướng: “Em phải đến trường Thiệu Quân Lăng một chuyến.”
Lục Linh Quyên buồn bực nói: “Tối hôm qua đi rồi mà cưng? Không giải quyết được hả?”
Doãn Sướng: “Sáng nay nó lại gây chuyện chị ơi.”
“Trời……” Lục Linh Quyên ở trong điện thoại nghe ra ngữ khí buồn bực của Doãn Sướng, cũng nhớ tới một tuần mình lăn lộn chăm sóc cho Thiệu Quân Lăng, hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của đối phương lúc này, “Vậy à, vậy em đi đi, hôm nay chỉ là đo kích cỡ thử trang phục thôi à, không phải chụp ảnh chính thức, đổi qua buổi khác chắc không sao đâu.”
Doãn Sướng đánh tay lái: “Chị thay em gửi lời xin lỗi với bên họ nha, thật là ngại quá.”
Lục Linh Quyên: “Chị biết, chúng ta xong việc thì cho bên kia một ít phúc lợi…… Cưng xử lý chuyện của Thiệu Quân Lăng cho tốt hen, đừng có gấp gáp, lái xe chú ý an toàn, đúng rồi, nhớ rõ chú ý paparazzi……”
Doãn Sướng đã cúp điện thoại.
Lục Linh Quyên lắc đầu, ôi, tiểu gia hỏa này thật là khiến người ta không hết lo mà, mỗi ngày đều tìm phiền toái cho anh trai.
Doãn Sướng đen mặt nguyên cả con đường lái xe đến Đức Âm, một lần nữa gặp lại em trai yêu quái cùng với bạn nhỏ bị khi dễ Tiết Tử Vấn.
Tiết Tử Vấn lớn lên trắng nõn sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ rất là xinh xắn, có thể là vừa mới khóc xong nên đôi mắt cùng cái mũi đều hồng hồng, bộ dáng ủy khuất.
Doãn Sướng ngại ngùng đi tới xoa đầu đứa trẻ, ôn tồn nói: “Bị thương ở đâu? Anh thay mặt Thiệu Quân Lăng xin lỗi với em.”
Tiết Tử Vấn ngơ ngác nhìn hắn hai giây, bỗng nhiên “Oa oa” một tiếng, lại bắt đầu khóc.
Doãn Sướng hoảng hốt ngay lập tức, quay đầu nhìn cô Lâm xin giúp đỡ.
Cô Lâm vội vã dẫn Tiết Tử Vấn đến phòng học kế bên để dỗ dành, vài phút trôi qua, cômới trở về, khó xử mà nói với Doãn Sướng: “Hai đứa nhỏ này không hợp mắt, gặp mặt là đánh nhau, Doãn Sướng, hay là cậu mang Quân Lăng về nhà trước đi.”
Nghe câu nói khuyên giải của cô, trong lòng Doãn Sướng mừng thầm nhưng vẫn nói: “Thật lòng xin lỗi mọi người ạ, em sẽ mang thằng bé về nhà ngay.”
Cô Lâm lắc đầu: “Là lỗi của chúng tôi do không giải quyết tốt mâu thuẫn giữa hai đứa. Tóm lại là chúng ta nên tách hai đứa ra trước, tôi sẽ tâm sự với Tiết Tử Vấn rồi liên lạc với cậu sau nhé.”
Doãn Sướng dẫn Thiệu Quân Lăng “Không sợ chết” lên xe, trên đường về nhà, tiểu gia hỏa vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế phụ, nhìn qua không hề có ý hối lỗi nào, Doãn Sướng nắm chặt tay lái đến nỗi nổi đầy gân xanh.
Hai người một đường không nói gì, cho đến khi vào đến cửa nhà, Doãn Sướng mới hoàn toàn bùng nổ: “Nhóc muốn gì đây!?”
Thiệu Quân Lăng bị Doãn Sướng lớn tiếng làm sợ tới mức sửng sốt, trợn tròn mắt nghi hoặc mà nhìn hắn.
Doãn Sướng nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng mình, nhưng lúc này nội tâm hắn như là có người phóng hỏa đốt cháy lục phủ ngũ tạng, làm những ngọn lửa tán loạng khắp nơi: “Cào người, cắn người, nhóc học từ ai đây?”
Hắn tức giận mà đi tới đi lui trong phòng: “Đêm qua mới dặn dò nhóc xong! Hôm nay lại đánh người, nhóc không hiểu tiếng người phải không?”
Thiệu Quân Lăng đứng yên tại chỗ, không đáp lại.
Doãn Sướng tức giận đến mức cởi áo khoát ném lên trên ghế sô pha, tiếp tục nói: “Trường học tốt như vậy, cô giáo tận tâm như vậy, còn nhóc thì không biết quí trọng là sao!?”
Tầm mắt Doãn Sướng quét lên mặt Thiệu Quân Lăng với ý đồ tìm kiếm biểu tình áy náy của thằng bé, chỉ cần có một chút là được rồi, hắn nghĩ, chỉ cần có một chút thôi thì hắn sẽ nguôi giận, sẽ tự hạ mình chậm rãi dạy dỗ đối phương.
Chính là không có, không những không có, Thiệu Quân Lăng còn tỏ vẻ khó chịu mà trừng mắt với hắn, giống như là mình vô duyên vô cớ bị mắng.
Doãn Sướng bị ánh mắt này kích thích đến đánh mất lý trí, buộc miệng nói ra một câu mà đại não chưa xử lí xong: “Nếu anh sớm biết nhóc không nghe lời như vậy thì anh sẽ không nhận nhóc về nhà đâu!”
Thiệu Quân Lăng đứng yên như khúc gỗ nghe được câu nói đó, bỗng nhiên cả người chấn động, rốt cuộc mới phản ứng.
Thằng bé mở to hai mắt nhìn Doãn Sướng, biểu tình như là bị Doãn Sướng làm tổn thương.
Từ từ trong hốc mắt của đứa nhỏ cũng lấp lánh ánh nước.
Doãn Sướng nháy mắt liền hối hận, nhưng lời nói đã xuất ra khỏi miệng rồi, cho dù hắn nổi nóng, vô luận là xuất phát từ giả tôn nghiêm của người lớn, hay là tự tôn của nam nhân thì hắn đều không thể cúi đầu trước một đứa trẻ.
Biểu tình của Thiệu Quân Lăng rất nhanh chuyển từ bị thương thành quật cường.
Nhìn trên mặt đối phương như sắp khóc, Doãn Sướng lại nhịn không được nghĩ tới một đống phim về tội phạm có chỉ số thông minh cao, liên hệ với tính cách bạo lực từ nhỏ của bọn họ, nếu bây giờ không nghiêm túc dạy dỗ Thiệu Quân Lăng thì hắn càng nghĩ càng kinh hãi……
Không được, lúc này đây hắn tuyệt đối không thể nhân nhượng, cần thiết lập quy củ đánh bay cái thói ngang ngạnh, không nghe lời của Thiệu Quân Lăng, nếu không chờ đứa nhỏ này lớn lên, lỡ như phạm tội gì đó thì không kịp hối hận đâu.
Hai người ngoan cố, trừng mắt lẫn nhau, như là tranh đua ai chịu thua trước.
Cuối cùng, Thiệu Quân Lăng cúi đầu, chớp chớp đôi mắt, hai hàng nước mắt lăn dài.
Doãn Sướng nhẹ nhàng thở ra, khi hắn cho rằng mình đã đạt được thắng lợi thì Thiệu Quân Lăng bỗng nhiên nắm chặt nắm tay chạy đến cửa thoát hiểm kế bên thang máy.
Thiệu Quân Lăng không muốn dùng thang máy chạy trốn, thằng bé nghĩ dùng thang thoát hiểm mới trốn khỏi căn nhà này.
Doãn Sướng choáng váng hai giây mới kịp phản ứng, chạy nhanh đuổi theo, chỉ nghe tiếng bước chân như lốc xoáy nơi thang thoát hiểm, đúng là âm thanh Thiệu Quân Lăng chạy xuống lầu.
“…… Thiệu Quân Lăng!”
—— con mẹ nó đây là lầu mười tám lận á!!!
Doãn Sướng chạy nhanh về chờ thang máy, nhưng chờ hắn đi xuống lầu, bên ngoài nào còn bóng dáng Thiệu Quân Lăng?
Hắn lại đi đến thang thoát hiểm rống to tên Thiệu Quân Lăng, nhưng thang thoát hiểm trống rỗng chỉ có âm thanh của hắn.
***
3 giờ chiều, Diêu Mạn Hòe đi công tác trở về liền gọi điện thoại cho Doãn Sướng, lúc ấy, cơn giận của Doãn Sướng đã lên tới đỉnh điểm.
Hắn ở trong điện thoại lửa giận ngập trời nói: “Con không quản nó nữa! Thằng nhóc xấu tính xấu nết! Ngày hôm qua cắn bạn học đến chảy máu, hôm nay lại đánh người, hỏi nó cái gì cũng không nói, con giáo huấn nó mà nó còn dám giận lẫy với con! Ai đẻ ra đứa con vậy chứ!”
Diêu Mạn Hòe nắm chặt điện thoại, nhất thời không kịp phản ứng —— từ khi Doãn Sướng về nước đến bây giờ, cô chưa từng thấy đối phương giận dữ như vậy—— nhìn nhìn màn hình, thấy tên trên màn hình biểu hiện xác thật là Doãn Sướng, cô mới há mồm nói: “Con, con bình tĩnh một chút.”
Doãn Sướng ở đầu kia kích động nói: “Con bình tĩnh không nổi đâu!? Nó mất tích rồi!”
Diêu Mạn Hòe nghe vậy cũng hoảng sợ: “Mất tích hay là không tìm thấy? Thằng bé đi đâu rồi?”
Doãn Sướng lo âu mà tuần tra bốn phía: “Nó chạy đâu mất tiêu, con không biết nó chạy đến đâu nữa!”
Đúng vậy, Thiệu Quân Lăng làm trò chạy trốn trước mặt Doãn Sướng giờ thì mất tích.
Doãn Sướng tìm thằng bé cả ngày, đi từ trên xuống dưới không dưới mười lần, còn đến phòng bảo vệ hỏi xem camera theo dõi, nhưng không phát hiện ra bóng dáng Thiệu Quân Lăng đâu hết, thằng bé như bốc hơi khỏi mặt đất, hoàn toàn không tìm thấy.
Tháng chín mùa thu, Doãn Sướng chỉ mặc một cái áo thun hơi mỏng, còn bởi vì tìm người nóng đến nổi cả người đầy mồ hôi.
Diêu Mạn Hòe buồn bực nói: “Vì sao thằng bé chạy trốn?”
Doãn Sướng mệt đến nỗi ngồi bệt trên nấc thang bên cửa ra vào tòa chung cư, nỗ lực hít sâu để mình bình tĩnh, sau đó hắn nhanh chóng kể loại chuyện đã phát sinh trước khi Thiệu Quân Lăng chạy trốn cho Diêu Mạn Hòe nghe.
Diêu Mạn Hòe nghe xong thì hoảng hốt: “Thiệu Quân Lăng sao lại không nghe lời như thế này, nhưng con cũng không nên nói mấy lời đó với thằng bé chứ!”
Doãn Sướng một tay ôm đầu, giọng nói mệt mỏi khàn khàn: “Con giận quá!”
Hắn hiện tại vừa tức giận vừa áy náy, nếu hắn không nói câu đó, nếu thái độ của hắn với Thiệu Quân Lăng mềm mỏng hơn một chút thì thằng nhóc đó sẽ không bỏ chạy……
Diêu Mạn Hòe lại hỏi: “Thằng bé nhỏ như vậy chắc chạy không xa lắm đâu, con có đuổi theo nó không?”
“Con xuống bằng thang máy……” Chạy không xa sao? Doãn Sướng nghĩ đến Thiệu Quân Lăng chạy một hơi đến hơn 3000m trên máy chạy bộ, lại thêm nổi giận, biết vậy không dẫn thằng nhóc ấy đến phòng tập thể dục đâu!
Diêu Mạn Hòe lại hỏi: “Camera không phát hiện thằng bé trốn ở đâu sao? Hay là do thằng bé nhỏ con nên camera không chụp thấy, có khi nào thằng bé chạy ra bên ngoài không?”
Doãn Sướng nghe vậy giật mình một cái, lập tức đứng dậy đi đến garage đậu xe: “Con đến Viện Phúc Lợi ngay đây, nhìn xem Thiệu Quân Lăng có về đó không.”
Viện Phúc Lợi cách chung cư sông Hoài gần một giờ chạy xe, khả năng Thiệu Quân Lăng chạy về đó rất nhỏ, cơ mà, nghĩ đến trước khi Thiệu Quân Lăng chạy trốn mình còn nói với thằng bé câu kia…… Lỡ như nó chạy về thật thì sao?
Diêu Mạn Hòe đau đầu nói: “Được, bây giờ dì sẽ đến chung cư sông Hoài giúp con tìm thằng bé ở vùng phụ cận.”
Doãn Sướng miêu tả bộ đồ của Thiệu Quân Lăng rồi cúp máy, lái xe đi.
Một giờ sau, Doãn Sướng mất mát trở về từ Viện Phúc Lợi, hắn gọi điện thoại cho Diêu Mạn Hòe, Diêu Mạn Hòe cũng nói không tìm được Thiệu Quân Lăng.
Doãn Sướng hoang mang lo sợ, hắn vừa lái xe, vừa nhìn con đường xung quanh, nhìn đến đứa trẻ nào có cùng hình thể, vóc dáng với Thiệu Quân Lăng, liền nhịn không được nhìn thật kĩ, hy vọng trong giây phút đó tìm thấy bóng dáng của đứa trẻ ủ rũ cúi đầu trong đám đông.
Nếu thật sự không tìm thấy Thiệu Quân Lăng thì hắn nên làm gì bây giờ? Báo cảnh sát chăng?
Nói vậy chứ tin tức “Thiệu Quân Lăng trốn khỏi nhà” phỏng chừng lại sẽ lên đầu đề, hình tượng “Anh trai nhà người ta” hắn vất vả xây dựng được giờ thì đổ sông đổ biển…… Nghĩ vậy làm đầu Doãn Sướng như muốn bốc khói.
Ông trời ơi ông trời, hắn rốt cuộc là mang theo phiền toái gì trở về vậy chứ!
Trong lúc Doãn Sướng lo âu sầu muộn, cô Lâm từ trường Đức Âm gọi điện thoại tới.
Doãn Sướng nghĩ thầm có thể là Thiệu Quân Lăng về trường học hay không nên hắn lập tức trượt ngang nhận nghe nói: “Cô Lâm nói đi ạ?”
“Doãn Sướng, chúng tôi tra được nguyên nhân Thiệu Quân Lăng đánh Tiết Tử Vấn rồi,” cô Lâm thở dài, áy náy nói, “Là chúng tôi hiểu lầm Quân Lăng.”
Doãn Sướng dừng xe ở ven đường, chau mày nói: “Là sao ạ?”
Cô Lâm: “Bữa nay tôi trò chuyện với trò Tiết, cũng dò hỏi mấy đứa nhỏ lúc ấy đang ở gần bọn chúng, trên cơ bản là hiểu được tình huống thế nào. Ngày hôm qua, Tiết Tử Vấn mang theo số báo 《 New Face》 mới nhất tới trường học, khoe cậu của mình với Thiệu Quân Lăng, nhưng thằng bé không biết bìa mặt ảnh bìa kia là cậu, làm trò nói xấu cậu trước mặt Thiệu Quân Lăng.”
Doãn Sướng sửng sốt: “Nói xấu gì ạ?”
Cô Lâm lúng túng nói: “Cụ thể ra sao thì tôi không thể nói, tóm lại là những lời Tiết Tử Vấn nói đều là do nghe trộm từ cậu của mình, thằng bé nói hết với tôi rồi…… Thiệu Quân Lăng là vì bênh vực cậu nên mới đánh người ta, Tiết Tử Vấn cũng ra tay, nhưng đánh không lại Thiệu Quân Lăng, còn bị cắn một cái.”
Doãn Sướng xuất thần: “Hôm nay thì sao ạ? Sao sáng nay xảy ra chuyện nữa ạ?”
“Tiết Tử Vấn ở trong lớp nhân duyên tương đối tốt, bữa nay đi học gọi hai đứa nhỏ thân với mình tới tìm Thiệu Quân Lăng, công bố muốn trả thù —— hai đứa nhỏ kia cũng nói đúng sự thật, cho nên…… Trò Tiết lại bị đánh.” Cô Lâm nghĩ đến Doãn Sướng tối hôm qua uy hiếp em trai mình, nhịn không được bổ sung thêm một câu, “Cậu yên tâm đi, Quân Lăng hôm nay không có cắn người.”
Doãn Sướng: “……”
Cô Lâm nói: “Chuyện đến mức này cậu đừng quá nghiêm khắc với trò Lăng, chuyện này tôi sẽ nói chuyện với cha mẹ trò Tiết, trách nhiệm thì trường học sẽ gánh vác, mâu thuẫn của con nít thì không cần phụ huynh gánh vác đâu, sau này tôi sẽ cố gắng, tận lực phục hồi quan hệ của hai đứa nhỏ. Còn nữa, Thiệu Quân Lăng đã có hơn một tuần không về nhà, có khả năng là nhớ cậu đó. Ngày mai là cuối tuần rồi, nếu trò ấy muốn ở nhà thì cứ để trò ở nhà, chờ đến thứ hai chở em ấy đi học cũng được.”
——————
【 chuyện ngoài lề】
Tiết Tử Vấn mở ra trang báo《 New Face》, hưng phấn khoe với Thiệu Quân Lăng: “Đây là cậu út của tớ nè, đẹp trai ha!”
Thiệu Quân Lăng khép lại sách của mình, chỉ chỉ bìa mặt, hai mắt sáng lên: “Người này, đẹp trai.”
Tiết Tử Vấn: “Không, chú ấy không tốt, cậu đừng thích người đó! Cậu út nói, người này mượn tên của ba mình mới được lên tạp chí này, chẳng có tí thực lực nào hết blah blah blah……”
Thiệu Quân Lăng giơ lên móng vuốt: Cậu nói bbb……
Tiết Tử Vấn sợ hãi: “…… Ô oa!” (nấc cụt)
——————
Tâm lý Tiết Tử Vấn khi thấy Doãn Sướng: Cái tên Thiệu Quân Lăng này đáng ghét lắm á, cắn mình nè, còn muốn gọi người trên tạp chí tới dạy dỗ mình nữa, mình giận lắm, ô oa! (nấc cụt x2)
Doãn Sướng: Tiểu gia hỏa này khẳng định là bị ủy khuất rất lớn nha, khóc lóc kể lể với mình, thật là đáng thương quá đi~ ( một chút cũng không biết mình ở trong mắt đứa nhỏ này là ác quỷ )
————
Doãn Sướng: Cào người cắn người, học từ ai hả?
Thiệu Quân Lăng: Mèo hoang.
Doãn Sướng:……